Đọc truyện A Quick Bite – Chương 17
Đã nửa đêm, và Greg vẫn thức, trăn trở về sự quyết định mà anh sẽ phải chọn lựa. Anh đang nằm ngửa lưng trên giường, hai gót chân bắt chéo và hai bàn tay đan lại dưới đầu, thì một tiếng kính thủy tinh vỡ vang lên, cắt ngang luồng suy nghĩ về tương lai đang tra tấn anh. Mắt choàng mở, anh quay đầu về phía cửa phòng ngủ và lắng nghe một phút, nhưng không có tiếng động nào khác sau đó.
Cho rằng Lissianna hẳn vừa làm rơi cái gì đó, Greg suýt nữa bỏ mặc tiếng động đó và quay lại công cuộc suy nghĩ tiếp về tương lai, nhưng rồi anh nghĩ việc tốt hơn mình nên làm là gì. Ít ra anh cũng nên ra xem cô có bị cắt vào tay hay cần giúp đỡ hay không chứ, Greg tự nhủ, rồi ngồi dậy. Anh gạt chăn sang một bên và tung người đứng dậy bước ngang qua phòng.
Bóng tối im ắng đón chào anh ở ngoài phòng ngủ khiến anh dừng lại, nhưng luồng không khí lạnh giá thổi dọc hành lang mơn trớn trên làn da trần khiến tóc gáy anh dựng người lên. Có cái gì đó không ổn.
Greg gần như định quay về phòng ngủ để mặc quần bò vào, nhưng nỗi lo lắng cho Lissianna ngăn anh lại. Thay vào đó anh lặng lẽ đi dọc hành lang, tai vểnh lên, mắt chăm chú nhìn xuyên qua những cái bóng sẫm trên nền đèn mờ ảo của phòng khách trước mặt.
Anh chỉ mới bước vài bước thì nghe thấy tiếng cửa phòng ăn trượt khẽ. Âm thanh đó khi anh dừng lại lo lắng, và rồi làn hơi giá lạnh khiến anh cảnh giác mới lúc nãy thôi giờ ngưng hẳn khiến tim anh ngưng lại khi anh nhận ra ai đó vừa rời khỏi căn nhà.
“Lissianna?” Anh gọi khẽ, vội vã bước tới. “Lissi?”
Cơn sợ hãi bao trùm lấy anh khi không có tiếng trả lời. Greg dừng lại ở cửa phòng khách và lướt tay trên tường tìm cái công tắc đèn mà anh biết chắc nó ở đó. Anh tìm thấy và bật nó lên, một luồng sáng chói mắt lập tức tràn ngập căn phòng. Nó khiến Greg chớp mắt liên tục để thích nghi với sự thay đổi đột ngột từ tối sang sáng.
“Lissianna?” Dù vẫn nghi ngại việc bọn chúng đã rời đi, anh vẫn liếc nhìn quanh phòng và liếc mắt tìm một kẻ đột nhập. Khi ánh mắt anh chạm tới thân hình bất động của Lissianna trên ghế, tim Greg ngưng một nhịp, nhưng nó ngưng lại hoàn toàn khi anh nhìn thấy cái cọc gỗ nhô lên từ ngực cô.
“Ôi Chúa ơi.” Anh rít lên rồi chạy vội tới. Một cơn đau nhói chạy dọc bàn chân anh khi anh tới chiếc bàn uống nước, nó gợi anh nhớ tới tiếng thủy tinh vỡ đã khiến anh chạy ra đây. Rõ ràng âm thanh đó không phải do kẻ đột nhập làm vỡ cửa để vào nhà. Anh nhảy lò cò bằng bàn chân không bị thương và liếc xuống chiếc cốc vỡ tan tành nằm chỏng chơ trên sàn nhà, cạnh cái bàn nước giờ lệch qua một bên. Ai đó gây nên chuyện này hẳn đã va phải cái bàn khi chạy trốn, khiến chiếc cốc rơi xuống đất.
Greg nhặt các mảnh cốc vỡ ra khỏi bàn chân bị thương rồi vứt qua một bên và chạy đến bên ghế sofa, chỉ để dừng lại và không biết làm gì tiếp. Lissianna nằm im như đã chết, gương mặt ló ra khỏi cái chăn đang phủ trên người cô hoàn toàn trắng bệch. Ánh mắt anh miễn cưỡng rời khỏi mặt cô và lướt đến phần ngực. Cái chăn len vốn có màu lục và lam nhạt, giờ nhuốm một mảng đỏ ối ở nơi cái cọc gỗ xuyên qua, cái mảng đỏ sẫm ấy dường như đang lan rộng hơn từng giây trôi qua.
“Ôi Chúa ơi.” Greg ngập ngừng, rồi – không biết làm gì khác – cuối cùng nắm lấy cái cọc và rút nó ra khỏi người cô. Anh nhăn mặt khi cảm thấy nó chững lại, và khi nghe thấy âm thanh nhóp nhép lúc cái cọc hoàn toàn được rút ra. Greg ném cái cọc sang một bên lập tức, một cách dữ dội mà vẫn không đủ để khiến cơn giận dữ, cùng nỗi sợ hãi và đau đớn trong anh giảm bớt.
Lissianna vẫn nằm im và trông thật quá đỗi nhợt nhạt. Greg sợ là cô đã chết, nhưng tim anh từ chối tiếp nhận khả năng đó. Cô không thể chết khi anh mới tìm thấy cô được. Anh đã chờ ba mươi lăm năm để gặp một người phụ nữ như cô, và anh sẽ không bao giờ tìm thấy ai khác như vậy. Anh phải tìm người giúp cô thôi, anh phải – Anh phải giúp cô… Nhưng trước hết anh phải mặc quần áo vào đã. (Đoạn này vừa muốn khóc vừa muốn cười)
Greg cúi xuống nhặt cái áo phông của mình lên, thứ đồ duy nhất ở quanh đó. Quần bò của anh (và cái ở trong đó) vẫn trong phòng ngủ, và rõ ràng Lissianna đã mặc lại toàn bộ quần áo trước khi nằm xuống khi nãy. Sau khi tròng áo vào người, Greg ôm cô lên cùng với cả cái chăn và quay lại nơi anh vừa rời khỏi.
Anh rảo bước dọc hành lang, không sẵn sàng để cô lại một mình trong tình trạng dễ bị tổn thương như vậy lần nữa. Greg đặt nhẹ nhàng cô lên giường trong phòng ngủ, ánh mắt anh hầu như không rời khỏi cô khi anh mặc quần vào. Anh sẽ đưa cô đến chỗ anh và gọi vài cú điện thoại, anh quyết định. Greg biết không ít người trong ngành y tế, anh có các mối quan hệ ở bệnh viện. Bằng cách nào đó, anh sẽ kiếm máu để truyền cho cô và các nanos sẽ chữa lành cô và mọi việc sẽ ổn.
Lissianna đã nhấn mạnh là họ cần tránh căn hộ của anh vì đó là nơi đầu tiên gia đình cô sẽ tìm kiếm họ, nhưng họ không thể ở tại nhà của Debbie nữa. Gia đình cô đã tìm thấy cô ở đây. Và chắc chắn họ đã tìm ở nhà anh, do đó ở đó sẽ an toàn hơn.
Greg không hoàn toàn chắc chắn về việc đó, nhưng anh không nghĩ là mình có sự lựa chọn nào khác trong lúc này. Cuốn danh bạ điện thoại của anh ở đó với số điện thoại của tất cả những người anh biết, những người anh cần liên lạc nếu anh định cứu cô. Anh phải về đó, và anh cũng không định để Lissianna ở lại đây một mình, nên rõ ràng cô cũng sẽ phải đi cùng anh.
Mặc đồ xong, anh tiến đến bên cô và nhìn cô. Họ sẽ phải bắt taxi về nhà anh, nhưng anh không thể mang cô đi như vậy được. Gã tài xế nào cũng sẽ hoảng hồn với tình trạng cô lúc này và sẽ lập tức gọi cảnh sát và cấp cứu. Anh cần lau rửa sạch sẽ cho cô và cố băng bó vết thương lại, để rồi có thể giả như cô đang say rượu và ngất xỉu hay cái gì đó kiểu kiểu thế.
Greg để lại cô trên giường và chạy vội vào phòng tắm túm lấy vài chiếc khăn tắm bông trắng muốt của Debbie. Anh vứt nó trên giường cạnh Lissianna và tới tủ quần áo chọn một chiếc áo sạch sẽ để thay cho chiếc áo vấy máu của cô. Anh ngập ngừng một lúc rồi chọn một chiếc áo sơ mi màu đen sẽ giúp anh che đi mầu máu nếu cô tiếp tục chảy máu, rồi anh quay lại giường và quỳ xuống cạnh cô.
Greg nhìn lướt gương mặt Lissianna trước khi bắt tay vào làm việc, cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của sự sống, nhưng không thấy gì cả. Anh hít một hơi thật sâu và gạt chăn sang một bên, nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi của cô, đồng thời cố không nhìn vào chỗ máu đang thấm ướt làn vải trắng muốt.
Cái lỗ sâu hoắm trên người cô cùng với dòng máu đỏ sậm đang chậm rãi tuôn ra từ đó đập vào mắt anh khiến Greg buồn nôn. Cố không nghĩ đến việc không ai có thể sống sót sau một vết thương nặng như thế, anh nuốt ngược lại vào trong và nhanh chóng lau máu đi nhiều nhất có thể.
Vết thương nằm gần giữa ngực cô, chỉ ngay phía trên lần áo lót ngực. Greg ấn một cái khăn mặt nhỏ lên nó, nhét nửa cái khăn vào trong áo lót cô để giữ nó ở vị trí đó, rồi anh dựng Lissianna ngồi dậy. Anh dùng một tay giữ cô, tay kia tháo cái áo sơ mi đẫm máu rồi ném cái áo xuống sàn nhà, túm lấy cái áo sạch anh lấy trong tủ rồi cố mặc nó vào cho cô.
Khi đã lau sạch phần thân trên của Lissianna và mặc áo sạch cho cô xong, anh đặt cô nằm lại xuống đệm. Rồi Greg đứng lên, bước nhanh tới bên kia giường, nơi một cái điện thoại đang nằm yên trên chiếc tủ nhỏ cạnh đó.
Là một gã thành thị, Greg luôn có một chiếc xe hơi cho các chuyến đi xa và để lái tới văn phòng nơi anh đã để xe lại hôm trước, nhưng thường thì anh cảm thấy tiện lợi hơn khi dùng taxi để đi những nơi khác anh cần đến. Như thế anh có thể tiết kiệm được ối thời gian thay vì phải đảo quanh tìm chỗ đỗ xe. Và do đó, anh thuộc nằm lòng một số điện thoại taxi trong thành phố và có thể bấm số mà không cần phải nghĩ nhiều.
Khi anh nhanh nhảu đọc địa chỉ, Greg thấy mình thật may vì đã chú ý đến tên đường và số nhà lúc chiều khi họ tới đây. Anh cũng thấy mình may mắn khi nhân viên tổng đài trấn an anh rằng xe sẽ đến lập tức. Thứ cuối cùng anh muốn lúc này là có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến những gì đã xảy ra và lo ngại cho tình trạng của Lissianna.
Greg dập máy và đi vòng quanh giường. Anh nhấc Lissianna lên và đưa cô ra cửa, rồi chợt ngừng lại, bất thần lo lắng liệu kẻ tấn công có quay lại hoàn thành nốt công việc của hắn hay không. Xét cho cùng, rõ ràng Greg cũng phải là một mục tiêu chứ? Vậy mà anh vẫn sống.
Suy nghĩ đó khiến anh nhíu mày và bứt rứt đổi chân liên tục. Anh định đặt Lissianna xuống và tìm kiếm trong căn nhà, nhưng lại không nghĩ mình đủ thời gian trước khi xe taxi đến. Anh cũng không muốn để Lissianna lại một mình.
Greg nghiến răng quyết định mình phải đi nhanh chóng và hi vọng vào trường hợp tốt nhất. Anh khẽ cúi xuống để với lấy tay nắm cửa bằng bàn tay đang nâng chân cô, vặn nắm cửa và kéo nó ra. Rồi Greg thẳng người và dùng bàn chân mở nốt phần còn lại.
Hành lang chính vẫn tối và yên lặng như lần cuối anh vào đó. Lần này không có luồng hơi lạnh giá nào hết. Anh rảo bước về phía cửa phóng khách, mọi giác quan căng lên phòng khi có người khác. Anh khẽ thở phào khi tới nơi các hành lang giao nhau ngay cạnh cửa vào phòng khách. Phần hành lang bên phải dẫn tới phòng ăn và kết thúc ở bếp. Greg rẽ sang trái và tiến tới cửa chính thay vào đó. Anh ngừng lại thoáng chốc, liếc về phía con đường tối và vắng tanh bên ngoài, rồi nhìn xuống Lissianna. Một bên miệng anh nhíu lại khi anh để ý thấy cái khăn màu trắng đang lộ ra một cách rõ rệt phía trên cổ áo sơ mi đen. Hai màu tương phản cùng với vết hằn, khiến nó càng trở nên rõ ràng.
Không muốn khiến gã tài xế chú ý đến việc cô bị thương, Greg đi ngược lại hành lang rồi dừng lại trước tủ áo khoác. Anh đặt khẽ Lissianna xuống một băng ghế cạnh cửa chính, chỉnh lại tư thế cho cô khỏi trượt xuống, rồi mở cửa tủ.
“Cám ơn chị Debbie,” Anh thì thầm khi kéo một cái áo khoác dầy cộp mùa đông ra khỏi tủ. “Tôi sẽ trả ơn chị về mọi thứ.”
Greg cố tròng chiếc áo lên người Lissianna và đưa cô ra đường trước khi xeAnh đang đứng ở trên vỉa hè với Lissianna trông như đang đứng dựa vào anh khi một chiếc xe trờ tới, nhưng rõ ràng là anh đang cố giữ cho cô đứng thẳng. Cô nặng chết được. Thậm cầu nguyện mọi thứ sẽ ổn thỏa, Greg bắt đầu đi tới trước khi chiếc taxi dừng lại trước mặt anh. Ngay lập tức cơ thể Lissianna đổ xuống.
Greg cố bật cười, bế cô lên và bước tới chiếc xe.
“Em yêu, anh sợ là em lỡ uống nhiều rượu quá rồi đấy.” Anh cười lớn khi anh ráng mở cửa và xoay sở để cả anh cả cô ngồi vào ghế sau.
“Cô ấy không sao chứ?” Người lái xe hỏi, quay hết người lại trên ghế và nhìn họ một cách nghi ngờ.
Greg nhấc Lissianna ngồi lên lòng anh để đầu cô ngả vào vai anh, rồi nói dối. “Không sao. Cô ấy chỉ uống hơi nhiều quá ở tiệc sinh nhật của mình thôi.”
“Thế à?” Người tài xế liếc về phía ngôi nhà, và Greg nhìn theo anh ta, thở phào khi thấy đèn phòng khách và phòng ngủ vẫn bật sáng, trông có vẻ căn nhà không hề trống trơn.
“Chúng tôi đáng ra định ngủ lại qua đêm cơ, nhưng chị cô ấy đặt một cái giường cứng không thể cứng hơn thế ở phòng dành cho khách.” Greg căng thẳng nói tiếp. “Và tôi thì phải ngủ một chút trước khi đi làm ngày mai. Em hiểu cho anh mà phải không em yêu?” Anh hỏi và liếc xuống đầu Lissianna nơi nó nằm trên ngực anh, trước khi nói tiếp. “Tôi đoán là cô ấy ngủ luôn rồi.”
“Tiệc sinh nhật á?” Gã tài xế nói khẽ, và rõ ràng trong giọng nói nhuốm đầy vẻ nghi ngờ.
Rất dễ hiểu, Greg nghĩ thầm, vì giờ là đêm thứ Hai, và phần lớn mọi người tránh tiệc tùng trong tuần, mà để đến cuối tuần.
“Phải, sinh nhật thứ ba mươi của cô ấy.” Anh nói dối tiếp. “Cô ấy không thích nó lắm. Dù vậy, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao họ không chịu tổ chức tiệc vào cuối tuần thay vì ngày làm việc, nhưng hai chị em cô ấy nhất quyết phải tổ chức đúng ngày. Đúng là phụ nữ!” Greg nói thêm, vẻ chán nản, rồi lặng im và nín thở khi anh chờ xem liệu anh có đánh tan sự nghi ngờ của gã đàn ông đủ để hắn đưa họ về nhà anh không… hay hắn sẽ chụp lấy radio và gọi cảnh sát tới.
Gã tài xế lặng yên một lúc lâu, rồi quay lại phía trước, nhướng mày hỏi Greg. “Thế anh sẽ nói cho tôi biết hai người định đi đâu chứ, anh bạn?”
Greg thở ra một hơi ài nhẹ nhõm và ráng sức rặn ra một nụ cười, rồi đọc địa chỉ tòa nhà có căn hộ của mình. Rồi anh ngả người ra sau và nhìn xuống Lissianna.
Chuyến xe dường như kéo dài vô tận, dù anh biết đó là do anh quá lo lắng cho Lissianna, chứ không phải là cảm giác thật về thời gian. Chỉ đến khi gã tài xế dừng xe lại trước tòa nhà anh ở, Greg mới nhận ra anh không có tiền trả cho hắn. Anh có một bọc tiền giấy trong ngăn kéo bàn làm việc trong căn hộ của mình, nhưng anh sẽ phải nỗ lực phi thường may ra mới khiến gã tài xế đó đồng ý chờ anh lên nhà lấy.
Anh đang chuẩn bị giải thích mọi việc với hắn thì cửa xe bên phía anh bất thần bật mở.
Greg giật mình nhìn sang và thấy mình đang trợn mắt nhìn anh họ của Lissianna, Thomas Argeneau.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Thomas hỏi, ánh mắt quan tâm lướt về phía Lissianna.
“Tôi sẽ giải thích sau.” Greg nói khẽ khi anh cố thoát ra khỏi ghế sau. Thomas vươn tay định đỡ lấy Lissianna để giúp anh ra dễ hơn nhưng anh lắc đầu, không sẵn sàng buông cô ra. “Trả tiền cho tài xế hộ tôi, được chứ?”
Thomas mở cửa trước xe để hỏi xem chi phí hết bao nhiêu, còn Greg vật lộn để đứng thẳng lên với gánh nặng trên tay. Anh họ của Lissianna trả tiền xe, đóng cả hai cửa rồi chụp lấy cánh tay Greg khi anh định bước về phía cửa chính tòa nhà.
“Anh không vào đó được đâu. Có vài người đang chờ ở hành lang trên tầng nhà anh để đề phòng hai người quay về đây.” Anh ta nói tiếp. “Đi với tôi.”
Greg không ngần ngại đi theo Thomas. Anh biết rõ, và không có chút nghi ngờ nào, rằng người đàn ông này rất yêu mến Lissianna và sẽ giúp đỡ cô.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Thomas hỏi lại ngay khi Greg ngồi vào ghế trước trong chiếc xe Jeep của mình với Lissianna trong lòng.
“Họ đã tìm ra chúng tôi.” Greg sầu não nói, rồi hỏi ngay câu hỏi vẫn đang khiến anh lo lắng kể từ lúc anh tìm thấy Lissianna nằm bất động trên ghế. “Mọi câu chuyện phim ảnh hay sách vở về tỏi và thánh giá đều sai, nhưng còn cọc gỗ thì sao?”
“Cái gì cơ?” Thomas liếc sang anh, vẻ khó hiểu.
“Liệu bị cọc gỗ đâm có thể giết các anh không?” Greg nói rõ hơn.
Thomasmở to mắt không tin nổi, rồi anh cúi về phía trước kéo áo khoác của Lissianna ra.
Greg ngồi im lặng, cả người căng lên khi anh ta mở những nút áo sơ mi trên cùng của cô, rồi gạt lớp vải sang hai bên. Anh thấy mắt mình lướt xuống vết thương của cô khi Thomas kéo cái khăn mặt ra đủ để nhìn thấy nó.
“Trông nó nhỏ hơn rồi.” Anh nhận xét, nhẹ cả ngừơi.
“Chúa ơi!” Thomas thốt lên, không tin nổi. “Thế là nhỏ hơn à? Chúng đâm con bé bằng gì thế? Cọc điện thoại công cộng chắc?”
“Một cái cọc gỗ vót nhọn.” Greg lặng lẽ nói.
“Ai đâm nó thế?” Thomas để cái khăn mặt về chỗ cũ rồi khép hai vạt áo lại, thậm chí không thèm cài cúc áo nữa.
“Một trong số các anh, tôi đoán vậy.” Greg nói khi Thomas kéo vạt áo choàng của cô kín lại để giữ cô ấm hơn.
Thomas lắc đầu, nhíu mày. “Không thể nào đâu.”
“Ai khác có thể theo đuôi cô ấy cơ chứ?” Anh biết anh ta không tin lời mình, nhưng không có thời gian để tranh luận xa hơn về việc đó. “Chúng ta có thể lo chuyện đó sau, giờ Lissianna cần máu.” Anh ngập ngừng rồi nói thêm. “Tôi sẽ rất biết ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng chỉ khi anh hứa anh sẽ không gọi hay đưa chúng tôi đến nơi nào gần bác anh hay Marguerite. Nếu anh không thể hứa, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay bây giờ và…”
“Được rồi, tôi hứa.” Thomas nói nhanh khi Greg túm lấy chốt cửa xe.
Anh ngập ngừng.
“Tôi hứa mà.” Anh ta lặp lại, rồi lấy chìa khóa xe ra khỏi túi và khởi động xe, rồi ngưng lại.
“Chuyện gì thế?” Greg hỏi.
“Tôi đang nghĩ xem đưa con bé đi đâu.”
“Không phải về nhà mẹ cô ấy.” Greg rắn giọng. Anh sẽ không cho họ cơ hội hoàn thành việc họ đã bắt đầu đâu.
“Không, vì đằng nào tôi cũng không thể đưa anh tới đó được. Lissianna sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu có chuyệnì xảy đến với anh.” Anh ta trả lời, rồi Thomas vào số cho chiếc Jeep và hòa mình vào dòng giao thông nhẹ nhàng trên đường phố Toronto mỗi buổi sáng sớm.
“Chúng ta đang đi đâu?” Greg hỏi lại.
“Đến nhà chị Mirabeau.” Anh ta trả lời. “Sau khi bác Lucian và dì Marguerite sạc cho tụi này một trận tơi bời vì đã đứng yên thả cho hai người chạy trốn xong, Mira cho là chị ấy đã quá lạm dụng sự hiếu khách ở đó. Tôi vừa đưa chị ấy về nhà sáng sớm nay. Chị ấy sẽ giúp.”
Greg gật đầu và tạm thả mình thư giãn trên ghế trong suốt chuyến đi, biết rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa. Mirabeau chắc chắn sẽ sẵn sàng giúp họ, và quan trọng nhất là, nhà cô ấy sẽ có máu.
***
“Nhà tôi không có máu!”
“Cái gì cơ?” Cả Thomas và Greg đồng thanh hỏi, cả hai người nhìn Mirabeau với cùng vẻ mặt sợ hãi và không tin, cùng thẳng người lên từ hai bên giường nơi cô bảo họ đặt Lissianna xuống.
Nhà của Mirabeau thật ra là một căn hộ khép kín rất rộng rãi, chỉ cách chỗ Greg có vài con phố. Họ chỉ mất vài phút để tới đó, nhưng khi tới nơi và nhận ra cũng như nhà anh, ở đây có một người gác cửa ở sảnh chính, Greg đã lo lắng về việc làm sao để vào nhà mà không bị gọi cảnh sát đến hỏi thăm. Vì trong khi chiếc áo đen anh mặc cho Lissianna đã che vết máu đang thấm qua khăn mặt của cô khá tốt, trên áo sơ mi trắng của anh có một vết đỏ sẫm khá lớn nơi anh áp cơ thể cô vào lòng để có thể ra khỏi xe. Anh đã chắc chắn là người gác cổng sẽ thấy nó, rồi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lissianna và gọi cảnh sát ngay lập tức. Tuy nhiên, Greg đã quên mất là mình đang đi cùng ai.
Thomas đã đẩy anh tới cửa, liếc một cái về phía người gác cửa đang tới gần, và người đàn ông đó quay người lại về phía ghế của mình mà không nói gì. Rõ ràng anh họ của Lissianna đã phủ ít “thuốc mê” vào tâm trí ông ta. Ông ta thậm chí không thèm liếc về phía họ sau đó. Greg ngờ là ông ta thậm chí sẽ chả có ký ức gì về việc họ đã đi vào nhà.
“Đáng ra đã có một chuyến giao hàng sáng thứ Bảy vừa rồi,” Mirabeau giải thích. “Nhưng lúc đó tôi không có nhà để nhận.”
Đúng thế, cô ta đã ở nhà Marguerite cả cuối tuần. Greg nhớ ra và nhìn xuống Lissianna khi cô chợt rên lên. Cô bắt đầu rên rỉ những hồi ngắn t trước khi họ tới nhà Mirabeau, khiến Thomas lầm bầm cái gì đó không rõ về đám nanos.
Khi Greg hỏi lại anh ta chuyện gì, Thomas đã giải thích rằng nếu đám nanos không tìm thấy đủ máu trong hệ tuần hoàn, chúng sẽ bắt đầu tấn công vào các bộ phận nội tạng để có thứ chúng muốn. Lissianna sẽ phải chịu đau đớn cho tới khi họ tìm được máu cho cô. Đau tới nỗi có thể khiến một người gần như chết rồi bật tiếng rên.
“Chị không có tí nào sao?” Thomas hỏi lại.
Mirabeau lắc đầu, rồi thú nhận. “Chị còn hai túi lúc chị về tới nhà, nhưng…” Cô nhún vai bất lực. “Chị đói.”
“Chết tiệt thật.” Thomas vò tay lên tóc. “Con bé cần có máu.”
“Em đi lấy ở ngân hàng máu Argeneau đi.” Mirabeau đề nghị.
“Không, như thế không ổn.” Greg lập tức ngăn lại.
“Tại sao? Nó có chìa khóa vào đó mà.”
“Greg cho rằng bác Lucian nằm sau chuyện này.” Thomas giải thích.
Mirabeau trợn tròn mắt kinh ngạc rồi lắc đầu. “Không, tôi không nghĩ thế. Anh có nhìn thấy người gây ra chuyện này không?”
“Không.” Greg lắc đầu. “Họ đã bỏ đi lúc tôi vào tới phòng khách.”
“Thế thì không thể là một trong số chúng tôi được.” Mirabeau khẳng định. “Không thể thế được. Ý tôi là… vì cái gì cơ chứ? Dù có thế, tại sao họ không làm nốt công việc? Nếu là một trong số chúng ta, họ phải biết con bé có thể phục hồi sau khi bị đâm chứ. Và còn nữa, sao họ không chạm tới anh?” cô hỏi tiếp. “Anh mới là mối đe dọa chính kia mà.”
“Tôi không biết.” Greg thú nhận một cách bối rối. “Nhưng tôi cũng chả biết ai khác có thể muốn đả thương cô ấy.”
Cô lắc đầu mạnh mẽ. “Ừhm, dù gì dì Marguerite cũng không thể nào cho phép ai làm hại đến con mình. Bà ấy…”
“Cũng vậy thôi, Mirabeau.” Thomas ngắt lời cô một cách khó chịu. “Tôi đã hứa với Greg rằng tôi sẽ không tới gần họ, và tôi sẽ giữ lời hứa. Chúng ta sẽ phải tìm máu ở nơi”
“Chúng ta đang mất thời gian đấy.” Greg mất kiên nhẫn. “Lissianna cần máu. Nhà anh có máu không Thomas?”
“Có chứ.” Anh ta trả lời, rõ ràng ngạc nhiên là mình đã không nghĩ đến điều đó sớm hơn. “Không nhiều như chúng ta sẽ cần đến, nhưng ít nhất cũng có vài túi, và thế là đủ để con bé tỉnh lại, để chúng ta có thể tìm cho nó vài ‘người hiến máu’.”
“Người hiến máu ư?” Greg hỏi lại.
“Gã gác cửa, và có thể thêm vài người hàng xóm tốt bụng nữa.” Thomas nhún vai.
“Thế còn dụng cụ truyền máu thì sao?” Greg lại hỏi. “Tôi hiểu là lúc tỉnh lại cô ấy sẽ có thể lấy máu từ ‘người hiến máu’ như anh nói, nhưng anh sẽ phải cần dụng cụ truyền máu với mấy túi máu. Anh có thể lấy một bộ không?”
“Không, nhưng không thành vấn đề. Răng nó sẽ vẫn hút máu lên dù nó có tỉnh hay thức.” Thomas nói, chân bước ra cửa. “Chỉ là sẽ dễ dàng hơn cho nó với vài người hiến máu một khi nó tỉnh lại vì như thế nó có thể điều khiển tâm trí họ thôi. Tôi sẽ quay lại ngay khi có thể.”
“Thomas?” Mirabeau đi theo anh ra ngoài. “Cậu có…”
Cánh cửa khép lại khiến Greg không nghe nốt được cô hỏi gì, dù sao anh cũng chả quan tâm lắm. Anh liếc xuống Lissianna khi cô lại rên lên. Âm thanh thật bất thường. Cô hoàn toàn nằm bất động, nhìn như chết rồi, nhưng một âm thanh gầm gừ khó nghe thấy được phát ra từ sâu trong cổ họng cô. Nỗi đau đớn cô phải gánh chịu khiến âm thanh đó phát ra gần như đang xé nát trái tim anh, và họ dường như chúng đang có xu hướng cách quãng ít hơn. Anh chi có thể đoán điều đó nghĩa là cô càng đau hơn với mỗi phút trôi qua.
Greg mở vạt áo sơ mi của cô và nhấc cái khăn mặt lên khỏi ngực cô để nhìn vào vết thương. Nó gần như sắp kín lại. Một phần trong anh nhẹ nhõm hơn khi thấy cô đang lành lại, nhưng một phần khác đang nghĩ điều đó nghĩa là cô đang dùng hết máu trong cơ thể mình, và cô cần phải duy trì tình trạng cho tới khi Thomas trở lại. Cô càng mất máu, cơn đau sẽ càng tăng lên.
Một tiếng rên nữa thoát ra và khiến anh quay sự chú ý lại về gương mặt cô, Greg ngập ngừng, rồi anh quyết định phải làm cái gì đó. Anh tới gần hơn, dùng hai tay ôm lấy mặt cô và dùng hai ngón cái kéo miệng cô mở ra.
“Anh đang làm gì thế hả?” Mirabeau hỏi bước vào phòng.
“Mở miệng cô ấy ra.”
“Để làm gì?”
“Làm thế nào để răng nanh cô ấy dài ra?” Greg hỏi lại thay vì trả lời;
“Tại sao anh muốn răng nó dài ra?” Mirabeau bước sang phía giường đối diện, gương mặt lo lắng của cô lướt từ mặt anh tới mặt Lissianna.
“Bởi vì tôi có thể cho cô ấy ít máu, và rồi chúng ta có thể lôi lão gác cổng và bất cứ ai khác chúng ta có thể tìm thấy, và rồi cô ấy có thể hoàn thành quá trình bằng mấy túi máu Thomas mang tới, thay vì nằm đây đau đớn trong suốt thời gian chờ anh ta quay lại.”
“Anh sẽ không muốn làm điều đó đâu, Greg.” Mirabeau nghiêm trang nói.
“Cô ấy đang đau đớn kia mà.” Anh rít lên.
“Phải, nhưng nó đang hôn mê.”
“Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy điều đó kia mà. Cô ấy chỉ không thể vùng vẫy và hét lên vì quá yếu mà thôi, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy đau đớn, đúng không? Vì thế nên cô ấy mới rên rỉ, đúng không?” Anh buồn rầu hỏi.
“Đúng thế.” Cô thở dài và ngồi xuống mép giường, rồi ngập ngừng. “Anh sẽ rất đau đấy.”
“Lần trước cô ấy có khiến tôi đau đâu.”
“Đúng, nhưng lần trước nó hôn anh và khiến anh thư giãn, không phòng ngự, rồi khi nó cắn cổ anh, nó có thể truyền cho anh sự sướng khoái nó đang cảm thấy. Lần này Lissi không thể làm bất cứ điều gì cả, Greg ạ, và sẽ rất đau. Tin tôi đi.”
“Thế thì tôi nghĩ là nó sẽ rất đau thôi.” Anh nói đơn giản.
Mirabeau nhìn sững anh, rồi anh cảm thấy đầu mình rung lên một cách quen thuộc. Anh biết rằng cô đang cố xâm nhập vào suy nghĩ của anh. Greg cố hết sức để mở tâm trí mình ra. Anh cần cô giúp đỡ để cứu Lissianna, và nếu đó là cái giá phải trả, anh sẵn sàng nhận.
“Thôi vậy.” Cuối cùng cô nói và ra dấu bảo anh tránh ra.
Greg lo lắng nhìn khi cô vươn tới trước nhấc cái khăn mặt đẫm máu lên khỏi vế thương trên ngực rôi để gần vào mũi Lissianna. Miệng cô đã ngậm chặt lại khi anh buông mặt cô ra lúc nãy, nhưng khi Mirabeau dí cái khăn vào mũi cô, Lissianna rùng mình và hít một hơi run rẩy, miệng cô tự mở ra và hai chiếc răng nanh của cô tự vươn dài, sẵn sàng để cắm phập vào đâu đó.
Lập tức Greg để cổ tay mình vào gần miệng cô.
“Anh cần phải biết chắc là răng nó cắn vào động mạch ở tay.” Mirabeau chỉ dẫn, rồi đề nghị. “Tôi giúp anh nhé?”
“Phiền cô.”
Cô lại vươn tới nắm lấy bàn tay anh xoay đúng vị trí cổ tay dưới răng Lissianna, rồi ngập ngừng và liếc lên. “Anh chắc chắn vẫn muốn tiếp tục chứ?”
Anh gật đầu không ngần ngại và ngay sau đó, Mirabeau hất tay anh lên phía trước, ấn nó vào răng của Lissianna. Greg hít một hơi thật mạnh và choáng váng khi cơn đau bùng nổ trên tay anh. Lần này thật sự hoàn toàn khác với hai lần cô hút máu ở cổ anh. Và cũng không giống ti nào với việc đi hiến máu ở bệnh viện cả. Răng cô to hơn rất nhiều so với mấy cái kim tiêm mong manh mà các y tá vẫn dùng.
Sau khi cơn sốc vì đau đớn đầu tiên qua đi, Greg bắt đầu cảm nhận thấy một cơn đau khác đang âm ỉ sâu hơn khi răng cô bắt đầu hút máu với tốc độ nhanh hơn là động mạch của anh có thể cung cấp. Nó khiến tay anh như đang bị hút đi, đau đớn tận trong xương cốt và anh nghiến răng cam chịu, cố đứng yên.
“Tôi bảo rồi mà.” Mirabeau nói khẽ. “Anh có muốn ngưng không?”
Greg lặng lẽ lắc đầu.
Mirabeau cựa mình trên giường rồi bất thần nói. “Kể cho tôi chuyện đã xảy ra đi.”
Greg biết cô đang cố khiến anh quên đi cơn đau, và biết ơn cô vì điều đó. Anh nhanh chóng thuật lại mọi sự kiện kể từ khi anh nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ đêm qua.
“Tôi đoán là tôi đã để lại một đống bừa bộn ở đó.” Anh nói thêm sau khi kết thúc. “Bạn của Lissianna sẽ sốc nặng khi bà ấy về nhà và thấy toàn máu me với kính vỡ. Rồi bà ấy sẽ gọi cảnh sát cho mà xem.”
“Đừng lo, chúng tôi sẽ lo chuyện đó.” Mirabeau trấn an anh.
Hai người cùng im lặng sau đó, và Greg cảm thấy thời gian đang trôi vô cùng là chậm, nhưng h chỉ vì anh đang đau đớn thôi. Anh bắt đầu thấy chóng mặt khi Mirabeau nói. “Nó đang dần tỉnh. Tôi nghĩ… Greg!”
Cô kéo tay anh ra khỏi răng Lissianna và chạy nhanh tới bên anh đứng để đỡ anh lại khi anh bắt đầu ngã khỏi giường.
“Lissianna đã dùng máu anh một lần đêm qua đúng không?” Mirabeau nghiêm khắc hỏi.
Greg gật đầu, và ước gì anh đã không làm thế vì nó khiến đầu anh còn quay cuồng hơn.
“Chết tiệt thật, sao anh không nói với tôi?” Cô quát to. “Anh đáng ra không được… Đây, nằm xuống.” Mirabeau đỡ anh nằm xuống giường cạnh Lissianna. “Cứ nằm xuống, tôi sẽ kiếm nước quả hay cái gì đó cho anh. Mà cũng không chắc nhà tôi có…” Cô lầm bầm tiếp. “Tôi sẽ phải đi hỏi xem bà hàng xóm có không. Và có thể tôi sẽ lôi bà ta về đây cho Lissianna cho tiện. Nó sẽ tỉnh lại và sẽ đau đớn lắm và sẽ rất cần thêm máu.”
Greg liếc về phía Lissianna khi Mirabeau rời phòng, nhẹ cả người khi thấy cô mở mắt.
“Greg?” Tên anh thoát ra trong một hơi thở từ môi cô và anh nâng người lên bằng khuỷu tay để có thể nhìn xuống cô.
“Anh đây Lissianna, em thế nào rồi?” Greg đoán câu hỏi này thật ngu ngốc (yeah yeah!!!), vì anh có thể thấy cô đang đau đớn vô cùng. “Mirabeau đang đi kiếm ai đó cho em hút máu, em yêu à. Sẽ không lâu nữa đâu.”
“Mirabeau ư?” Cô nhíu mày bối rối.
“Phải, chúng ta đang ở nhà chị ấy. Thomas đưa chúng ta tới đây.”
“Ồh.” Cô lại nhắm mắt và anh có thể thấy răng cô đang nghiến chặt lại. Cô đang vô cùng đau đớn. “Ai đã làm chuyện này thế?”
Greg ngớ ra một lúc, rồi anh nhận ra cô đang hỏi ai đã đâm cô. “Em không thấy chúng ư?”
Cô khẽ lắc đầu. “Lúc đó rất tối. Đó là một gã đàn ông. Em cứ nghĩ anh tới nói chuyện với em cho tới khi em nhìn thấy cái cọc gỗ.”
“Trông có giống bác em không?” Greg hỏi lại.
Cô trông bất ngờ. “Bác em ư? Không, bác ấy…” Cô ngừng bặt, và một tiếng rên nữa thoát ra khỏi miệng cô khi cô quay sang một bên, co người lại như trái bóng.
“Mirabeau sẽ quay lại sớm thôi.” Greg khích lệ cô rồi im lặng, anh cảm thấy thật bất lực khi thấy cô vật lộn với cơn đau. Mắt cô nhắm nghiền, bàn tay và răng nghiến chặt. Hơi thở của cô ngắn và đứt quãng, hổn hển, và hoàn toàn tất cả là lỗi của anh. Nếu cô không mang anh đi, cố cứu anh khỏi những gì cô sợ là họ định làm với anh…
Anh có thể đoán Lissianna không nghĩ bác mình gây ra vụ tấn công đó, và Mirabeau cũng thế, nhưng Lucian Argeneau là thành viên của hội đồng, cái hội đồng đã đâm chết và đốt chết một người trong số họ vì đã biến đổi nhiều hơn một người. Cái hội đồng cũng đã giết trẻ em trước khi luật phá thai được thông qua. Anh không khó khăn gì để tưởng tượng ra người đàn ông đó có thể trừng phạt cháu gái mình vì đã dám phản bội ông ta băng việc cứu Greg đi, và vì việc bị đâm không thể khiến cô chết, vụ tấn công có thể chỉ là một kiểu trừng phạt thôi.
Greg không biết tại sao họ không đưa anh và Lissianna về nhà mẹ cô để đối mặt với bác cô, và anh cũng hiểu đó là lý do những người khác không tin đó là do Lucian, nhưng anh cũng không thể tưởng tượng ra ai khác co thể có lý do đâm cô như thế. Theo những gì anh biết, dường như cô không giao tiếp nhiều với người thường lắm. Cô chỉ làm việc ở nhà tế bần thôi.
“Greg?”
Anh cúi xuống gần hơn. “Sao em?”
“Anh đã quyết định gì chưa?”
Anh không cần hỏi lại ý cô là gì. Lissianna đang hỏi liệu anh có muốn bị biến đổi hay không. Greg vươn tay ra vuốt khẽ cánh tay cô.
Anh đã quyết định gì chưa à? Anh đã quyết định rằng cô thật xinh đẹp, thông minh và dũng cảm. Cô là người phụ nữ đã bỏ qua tất cả để cứu anh đi và giữ an toàn cho anh. Bao gồm cả gia đình cô, anh biết, vì dù cho họ chưa đứng về phía Lucian và hội đồng, anh ngờ rằng nếu phải quyết định, họ sẽ phải làm điều đó vì đó là việc sống chết. Anh cũng biết chắc rằng để bảo vệ họ, Lissianna sẽ bằng cách nào đó khiến họ làm như thế.
Cho tới giờ cô đã trả giá cho những cố gắng dũng cảm của mình bằng máu và đau đớn… và nếu anh từ chối được biến đổi, anh biết cô sẽ sẵn sàng trả giá nhiều hơn thế.
Anh đã quyết định rằng cô là người phụ nữ xứng đáng để anh bỏ lại gia đình mình để mãi mãi bên cô. Tất cả những gì anh phải làm là thuyết phục cô cũng nên làm như thế với anh một khi anh biến đổi, anh sẽ có thể làm điều đó.
Greg liếc về phía Lissianna khi cô lại mở miệng.
“Cứ thế này, em sẽ không thể bảo vệ anh nếu họ quyết định vẫn thực hiện Tam nhân Hội đồng. Tối qua đã cho thấy thậm chí em còn không thể bảo vệ nổi bản thân. Em thậm chí còn không tỉnh lại cho tới khi anh ta đâm thẳng cái cọc gỗ vào ngực em.” Cô nói với vẻ ghê tởm bản thân.
“Lissianna…” Anh lên tiếng.
“Không, sự thật là thế mà. Nhưng có một cách em có thể bảo vệ anh” Cô nâng cổ tay mình lên miệng và cắn mạnh vào chính mạch máu của mình rồi nhắm mắt và rút răng lại, đưa tay thẳng ra khi máu sủi bọt trào lên trên tay cô. “Còn việc chọn nó hay không là của anh.”