A Quick Bite

Chương 11


Đọc truyện A Quick Bite – Chương 11

“TRỜI ƠI DÌ ẤY THỨC RỒI KÌA !”

Tất cả mọi người trong xe nhảy dựng lên khi Vicki hét toáng lên, bao gồm cả Thomas, giật mình tới nỗi đạp mạnh thắng xe khiến cả đám nảy tưng lên trên ghế ngồi.

“Chết tiệt.” Lissianna lầm bầm, thấy mình còn may vì có đeo dây an toàn.

“Vicki thân yêu nhất mực của anh.” Thomas lên tiếng với sự vui vẻ giả tạo khi anh cho xe dừng hẳn trong garage. “Em mà còn làm thế khi anh lái xe một lần nữa, anh thề là anh sẽ nắm lấy cái cổ nhỏ bé xinh xắn của em bẻ làm đôi đấy.”

“Em xin lỗi Thomas.” Cô nhóc nghe chả có vẻ hi lỗi chút nào. “Em chỉ bị giật mình khi thấy dì Marguerite đứng đợi chúng ta thôi. Ý em là chị Lissianna có nói chúng ta sẽ về trước khi những người khác thức giấc nhưng rút cuộc dì Marguerite lại đã dậy rồi.”

“Và chúa ơi, trông dì ấy giận dữ chưa kìa.” Juli nhận xét.

Lissianna phải đồng ý với họ điều đó. Mẹ cô quả thật trông vô cùng giận dữ, điên tiết là khác, bà đứng sừng sững ở cánh cửa nối căn nhà với garage. Thật ra, bà trông giận điên lên chả khác gì hôm qua chút nào dù rõ ràng bà có nhìn thấy Greg ngồi trong xe với họ.

Anh ta vẫn ngồi ở ghế trước theo lời của Thomas như hôm qua. Anh ấy có nhấn mạnh là cánh đàn ông phải ngồi ghế trước xe. Juli than phiền đó là một quyết định mang tính phân biệt giới tính rõ ràng, nhưng Lissianna không thấy phiền hà lắm, nó cho cô thấy Thomas khoái anh chàng kia. Và với một lý do nào đó, điều đó khiến cô hài lòng.

“Được rồi.” Thomas tắt động cơ xe và tháo dây an toàn. “Cứ tỏ ra tự nhiên nhé. Chả có cớ gì mà dì Marguerite phải giận dữ cả. Chỉ việc vẫy tay chào dì ấy và mỉm cười rồi ra sau xe bưng đồ vào nhà cùng nhau, nhớ chưa?”

“Rõ.” Mọi người trả lời và bắt đầu dịch chuyển. Cái xe thùng ngay lập tức rộn rã tiếng đóng cửa mở cửa và tiếng người rầm rập bước xuống.

“Cám ơn anh.” Lissianna thì thầm khi Greg đưa tay đỡ cô bước xuống. Anh nắm lấy những ngón tay cô bóp nhẹ rồi quay sang giúp người tiếp theo khi cô bước theo Mirabeau ra phía sau xe. Cô khẽ liếc một cái đầy hi vọng về phía cửa nối sang nhà chính chỉ để thấy mẹ cô vẫn đứng nguyên đó. Lissianna thở dài, thấy tiếc nuối là họ phải về. Vài giờ mới đây quả thật khiến cô rất vui vẻ và thoải mái khi mọi người đều cười đùa vui vẻ với nhau. Greg đã chứng tỏ anh còn hơn là một người đàn ông lịch lãm khi anh không bị trói trên giường. Thomas đã đưa họ tới một nhà hàng gia đình nhỏ để ăn, ở đó Greg mở và giữ cửa ra vào và kéo ghế cho bọn họ với một vẻ quyến rũ cổ điển mà Lissianna thấy thiếu hụt ở phần lớn đàn ông hiện đại.

Chỉ có Juli, Vicki và Greg là lấy đồ ăn, những người khác hầu như chỉ hớp một chút cà phê và nước quả và thú vị nhìn ba người bọn họ ngốn ngấu ăn sáng như thể họ bị bỏ đói cả mấy ngày rồi.

Sau đó họ tới hiệu tạp hóa. Ngay khi mọi người đã vào hết bên trong, hai cô bé sinh đôi bắt đầu tranh luận xem ai nên đẩy xe đẩy chất đồ họ mua sắm. Greg đã nhanh chóng chấm dứt cuộc cãi vã đó bằng cách gợi ý rằng anh sẽ xoay sở làm việc đó để cả hai cô bé có thể tự do đi chọn mua đồ họ muốn. Mà rồi anh cũng tham gia vào vài sự lựa chọn đấy thôi, gã đàn ông này hảo ngọt (theo nghĩa đen) không thua gì hai cô bé sinh đôi đó cả. Cuối buổi, cái xe đẩy đã được chất đầy ắp những thứ còn hơn là đồ ăn vặt. nữa. Đồ ngọt, đồ mặn chế biến sẵn được đông lạnh như xúc xích, pizza, rồi ba loại popcorn khác nhau. Nhìn vào đó ai cũng có thể nghĩ Greg và hai cô nhóc này dự định tổ chức một bữa tiệc đồ ngủ dài cả tháng ấy chứ.

“Chúa ơi.” Lissianna lầm bầm khi cô và Mirabeau tới thùng xe phía sau đúng lúc Thomas mở cửa thùng xe cho thấy đống đồ ăn được chất bên trong. “Em không thể tin được là chúng ta đã mua chừng đó đồ ăn. Ai mà ăn hết nổi đống này cơ chứ?”

“Hai đứa nghĩ nhà mình ở đây một tháng chắc?” Elspeth hỏi hai em gái mình một cách thú vị khi cô và những người khác bước tới nhìn.

“Có nhiều đến mức thế đâu nào.” Vickit bào chữa.

“Ở đây có đủ đồ ăn cho cả một gia đình mười người ăn ấy chứ.”

“Hoặc là đủ đồ ăn cho hai cô gái đang lớn và một gã người thường to lớn khỏe mạnh với một khẩu vị chân chính.” Juli tham gia.

“Hai cô gái đang lớn và một gã người thường to lớn khỏe mạnh với một khẩu vị chân chính dành cho đồ ăn vặt thì có.” Jeanne Louise ngờ vực nói rồi liếc sang Greg. “Hai con nhóc đó tôi còn hiểu được chúng nó thích ăn như thế vì chúng còn đang tuổi mới lớn, nhưng anh có chắc là anh cũng thường ăn thế ở nhà không?”

“Không hề.” Anh toét miệng cười thú nhận. “Ở nhà tôi cũng ăn những thứ tốt cho sức khỏe như rau củ, hoa quả, gạo hay gà nướng.” Anh cúi xuống nắm lấy hai hộp popcorn to đùng trong số ba hộp họ mua, chờ cho Thomas lấy cái hộp còn lại trước khi dùng cùi chỏ đẩy một trong hai cánh cửa thùng xe lại rồi nói thêm. “Nhưng tuần này tôi đang nghỉ phép kia mà, nên tôi cho phép mình hư đốn một chút. Tuần sau tôi sẽ quay lại ăn uống cẩn thận và tập thể thao.”

“Người thường các anh thật là.” Thomas cười thành tiếng khi anh đóng nốt cánh cửa còn lại. “Các anh ăn ba lăng nhăng bậy bạ trong một hai tuần nghỉ phép một năm và rồi mất năm mươi tuần còn lại để ăn năn sám hối về điều đó. Thật là chây ỳ làm sao.”


“Ừhm.” Miệng Greg nhếch lên khi cả nhóm miễn cưỡng bước về phía cửa nơi Marguerite đang chờ. “Tôi đoán là các anh không cần lo chuyện giảm cân với chế độ ăn lỏng của mình, nhưng tôi thì tôi vẫn nghĩ mình khoái ăn khoai tây chiên với Pizza hơn.”

Lissianna vẫn giữ nụ cười về câu nói đùa của anh khi họ tới gần mẹ cô. Nụ cười của cô nhạt đi nhanh chóng và cô đổi chân một cách không thoải mái khi thấy vẻ mặt hầm hừ của bà.

“Mẹ,” Bà gật đầu với câu chào của cô. “Mẹ dậy sớm thế.”

“Đi mua sắm hả?” Marguerite tinh quái nói, rồi ra hiệu cho Lissianna đi ngược theo bà ngang qua cái garage, qua hai cái xe hơi và tới chỗ cái xe thể thao của mình trước khi quay lại nhìn cô.

“Con biết.” Lissianna nói nhanh. ”Mẹ giận vì bọn con đưa Greg đi mua sắm, nhưng trong nhà hết đồ ăn rồi và anh ta với hai nhóc sinh đôi thì sắp chết đói. Chưa kể,” Cô nói thêm. “Anh ta cư xử rất hoàn hảo trong suốt thời gian đó. Anh ta không định bỏ trốn hay thuyết phục chúng con đưa về nhà lần nữa hay gì cả.” Lissianna ngừng lại để thở rồi nói tiếp. “Thật tình mẹ à, mẹ không thể cứ giữ anh ta trói chặt trên giường suốt ngày được. Như thế có khác gì bắt cóc cơ chứ. Mà đáng ra mẹ phải xóa trí nhớ anh ta chứ không phải đưa anh ta quay lại đây.”

Marguerite thở dài, vẻ giận dữ dịu đi ít nhiều. “Mẹ đã định thế đấy chứ. Không may là tâm trí anh ta khá mạnh. Tệ hơn là anh ta đã biết chúng ta là ai, và điều đó khiến mọi việc khó khăn gấp bội.”

“Vâng con biết.” Lissianna thừa nhận. “Anh ta có hỏi vài thứ lúc sáng, và con có giải thích vài thứ khác.”

Marguerite gật đầu. “Ừhm, những hiểu biết của anh ta khiến cho việc điều khiển anh ta là bất khả thi rồi. Martine là người duy nhất còn làm được điều đó và chị ấy thật ra phải kiểm soát anh ta sâu trong trí não. Chừng nào chị ấy còn ở trong suy nghĩ của anh ta thì anh ta còn làm những gì chúng ta muốn, nhưng ngay khi anh ta được thả ra…” Bà nhún vai. “Anh ta thậm chí còn không bị choáng váng hay bị điều khiển trong vài phút như trước nữa… Và chúng ta không thể xóa những ký ức đó nữa.”

“Chết tiệt thật.” Lissianna cảm thấy vai mình trĩu xuống chán nản. Cô liếc về phía cửa, những người khác vẫn đứng đó chờ cô. Họ vẫn chưa từ bỏ vụ ‘mọi người vì một người’ và đang đứng trong tầm âm thanh phòng khi cô cần người nói giúp. Cô mỉm cười yếu ớt với vẻ hỗ trợ đó rồi quay lại nhìn mẹ cô hỏi. “Vậy giờ sao hả mẹ?”

“Mẹ và dì con mang anh ta trở lại chờ Bác Lucian tới xem sao.”

“Bác Lucian ư?” Lissianna phải dựa vào chiếc xe thể thao của mẹ cô, chân cô bất thần muốn quỵ xuống vì lo lắng. Nếu bác Lucian của cô mà được gọi tới giải quyết việc gì thì hẳn việc đó phải rất tồi tệ.

“Đừng lo sợ thế.” Marguerite trấn an nhanh con gái. “Bác Lucian của con lớn tuổi hơn, có nhiều kỹ năng hơn và có nhiều quyền năng hơn mẹ với dì con nhiều. Mẹ hi vọng bác ấy có thể giúp chúng ta việc đó, xóa ký ức của anh ta, việc mà chúng ta không làm được.”

Lissianna cũng hi vọng như vậy. Cô biết rất rõ rằng nếu bác Lucian của cô cũng không thể xóa ký ức của anh ta, bác cô sẽ không ngần ngại xóa sổ chính Greg để bảo vệ cho người của họ.

“Bao giờ bác ấy tới ạ?” Cô lo lắng hỏi và thấy mắt mình nheo lại khi mẹ cô cắn môi và ngập ngừng.

“Ừhm, vấn đề nằm ở chỗ đó.” Bà thú nhận. “Mẹì con đang gặp khó khăn với việc liên lạc với bác ấy.”

“Gì cơ ạ?” Lissianna hỏi lại.

“Bastien đã hứa sẽ tìm ra bác ấy giúp mẹ. Trong khi chờ đợi,” bà nói với một sự vui vẻ đầy gắng gượng. “Chẳng có lý do gì Bác sĩ Hewitt không thể chữa bệnh cho con khi anh ta còn ở đây.”

Lissianna đảo mắt chán nản khi thấy sự ngoan cố của mẹ mình. Người phụ nữ này đơn giản là không bao giờ từ bỏ một việc gì bà đã quyết tâm trong đầu. Cô lắc đầu nói. “Con chỉ không cảm thấy anh ta sẽ cảm thấy thích việc chữa bệnh cho con một khi anh ta bị giữ lại đây một cách trái ý.”

“Mẹ chắc anh ta sẽ đồng ý thôi.” Marguerite trấn an con gái. “Anh ta có vẻ là một gã khá là biết suy nghĩ. Và như con nói đấy, sáng nay anh ta ra ngoài đi mua sắm cùng cả đống ma cà rồng các con và cư xử một cách hoàn toàn tốt đẹp, quay về đây mà không gây ra chuyện gì.” Ánh mắt bà lướt về hướng chàng trai được nhắc tới và bà nói thêm. “Anh ta có khi còn đồng ý rồi cũng nên.”

Lissianna nhìn theo hướng ánh mắt của bà về phía Greg. Anh đang nhìn họ một cách chăm chú và nghiêm trang, rõ ràng biết họ đang nói về anh. Cố nở một nụ cười với anh, cô quay lại nhìn mẹ và nói. “Mẹ không biết chắc anh Bastien mất bao lâu để dò ra bác Lucian kia mà. Có khi nó sẽ lâu đấy.”

“Phải.” Marguerite thừa nhận. Bác Lucian luôn có xu hướng biến mất trong những khoảng thời gian dài. Không ai biết ông ta đi đâu, và ông ta luôn xuất hiện khi có việc khẩn cấp cần ông chú ý, nhưng ai biết được liệu ông ta có nghĩ đây là việc khẩn cấp cần ông chú ý ngay lập tức hay không đâu. Xét cho cùng Greg đã ở đây, và sẽ không phải mối đe dọa tức thời chừng nào anh còn ở nguyên đây.


“Mẹ không thể cứ trói anh ta lại được.” Lissianna nói.

“Lissianna…”

“Mẹ thật sự không thể làm thế.” Cô phản đối. “Anh ta không phải súc vật, và mẹ không thể giữ anh ta như nô lệ hay theo bất cứ cách gì trái ý anh ta cả.”

“Ừh nhưng mà…”

“Con sẽ nói chuyện với anh ta,” cô nói nhanh. “Nếu anh ta hứa sẽ không tìm cách bỏ trốn thì…”

“Mẹ sẽ nói chuyện với anh ta.” Marguerite ngắt lời cô lạnh lùng. “Rồi sau đó mẹ sẽ quyết định

Lissianna ngập ngừng, nhưng có vẻ cô không còn nói thêm được gì về chuyện này cả. Cô miễn cưỡng gật đầu nhưng không biết mình sẽ làm gì nếu mẹ cô vẫn quyết định sẽ trói anh ta lại. Lissianna không nghĩ cô có thể bàng quan đứng nhìn điều đó xảy ra. Nếu họ lại trói anh ta lại lần nữa, cô rất có thể sẽ lại giúp anh ta chạy trốn lần nữa.

“Họ quay lại kìa.”

Greg nhăn nhó gật đầu khi Thomas lẩm bẩm nói.

“Dì Marguerite trông không giận dữ nữa rồi.” Giọng Juli tràn đầy hi vọng.

“Ừh, nhưng chị Lissi trông không vui vẻ lắm.” Vicki nhận xét.

“Chị ấy trông có vẻ lo lắng.” Jeanne Louise nghe rất quan ngại, và Greg cảm nhận được cái nhìn bất thần trở nên lo lắng của mọi người đối với anh. Anh đoán là họ lo lắng về chuyện gì sẽ xảy ra với anh. Chính anh cũng đang lo lắng không ít.

“Mấy đứa còn đứng loanh quanh đấy làm gì?” Marguerite mỉm cười khi bà với Lissianna quay lại chỗ mọi người. “Đồ ăn sẽ hỏng hết mất thôi nếu mấy đứa không nhanh chân mang vào trong.”

Greg chớp mắt kinh ngạc khi bà bất thần vươn tay chụp lấy hai thùng đựng popcorn anh đang bê. Bà nâng chúng lên nhẹ hẫng như thể chúng không nặng hơn mấy cái lông chim là mấy rồi quay sang đưa cho Vicki, người tình cờ đứng gần họ nhất. Anh thậm chí còn bất ngờ hơn khi cô nhóc vị thành niên cầm lấy hai cái thùng chỉ với một tay, đặt chúng chồng lên nhau trên bàn tay cô như một cô hầu bàn bưng khay đồ uống khi cô bước vào nhà. Greg chầm chậm lắc đầu. Anh sẽ phải hỏi lại Lissianna xem đám nano đó giúp họ khỏe hơn tới mức nào. Hai cái thùng đó trên tay anh thật ra nặng trĩu.

“Theo tôi nào Bác sĩ Hewitt,” Marguerite Argeneau nắm lấy khuỷu tay anh một cách dứt khoát và kéo anh về phía cửa. “Đám trẻ sẽ mang đồ ăn vào nhà. Trong lúc đó tôi muốn nói vài lời nếu anh không phiền.”

Mặc dù bà nói một cách vô cùng lịch sự, Greg có cảm giác mình như một con mồi bị kẻ săn mồi lôi xềnh xệch trên thảo nguyên khi bà kéo anh tách ra khỏi những người khác.

“Tôi sẽ theo ngay khi mang xong đồ ăn vào.” Lissianna gọi với theo họ, và Greg liếc qua vai để thấy một nụ cười khích lệ khiến môi cô cong lên thật dễ thương. Anh cũng ráng nhếch mép một cái với c

“Không có gì phải lo cả đâu bác sĩ Hewitt.” Marguerite nói vẻ trấn an khi bà lôi anh qua nhà bếp vào sảnh chính. “Chúng ta sẽ chỉ nói chuyện một lúc thôi.”

Greg không buồn trả lời. Sẽ thật vô nghĩa nếu anh nói dối rằng anh chả lo lắng gì cả vì đằng nào thì người phụ nữ này cũng đọc được tâm trí anh nên anh ngăn lưỡi mình lại, nhưng tim anh trật một nhịp khi bà dẫn anh lên gác. Bà đang đưa anh về lại phòng ngủ và anh chắc hẳn bà sẽ lại trói nghiến anh lại khi tới nơi. Greg không nghĩ mình có thể chịu được việc lại bị trói sau một buổi chiều tận hưởng tự do thoải mái như hồi nãy.

Chuyến ra ngoài với mọi người đã khiến Greg khá hài lòng. Anh thích thú với sự đồng hành bất chợt này cũng nhiều như sự tự do tạm thời của mình. Các cô cậu nhà Argeneau thật sự là những người rất dễ chịu, và Lissianna thì… cô ấy thật thông minh, dí dỏm và hài hước. Anh nhìn mối quan hệ tốt đẹp của cô với các anh chị em họ và thấy mình thật ấn tượng với điều đó. Cô tỏ ra trìu mến, quan tâm tới họ một cách cởi mở, rõ ràng là tôn trọng họ cũng như những tình cảm của họ, và cô chưa bao giờ tỏ ra kẻ cả bề trên với hai cô nhóc sinh đôi. Anh thích cô. Cô thật sự là một người tốt bụng một cách chân thật, chưa kể đến việc quyến rũ như lửa ấy.


Greg nhăn nhó với những suy nghĩ của mình rồi thở dài nặng nề khi Marguerite dẫn anh vào cái phòng ngủ nơi anh đã trải qua phần lớn trong hai ngày vừa rồi trong tình trạng bị trói.

“Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống ghế chứ nhỉ.” Marguerite đề nghị nhẹ nhàng khi anh tự động bước đến giường.

Greg cố gắng hết sức để che dấu vẻ ngạc nhiên trên mặt và nhanh chóng đổi hướng bước tới cái ghế sofa to dựa vào tường cạnh cửa sổ. Anh ngồi một đầu còn Marguerite ngồi đầu kia ghế. Rồi anh lặng lẽ chờ, tự hỏi chuyện gì sẽ đến tiếp theo. Và anh ngạc nhiên khi thấy chính Marguerite dường như cũng không biết bắt đầu từ đâu và ngập ngừng một lúc mới mở lời. “Lissianna có nói với ta rằng sáng nay nó có giải thích với anh một số việc về chúng ta.”

“Đúng là cô ấy trả lời khá nhiều câu hỏi của tôi.”

Marguerite gật đầu. “Thế anh còn có suy nghĩ gì kể từ lúc đó mà cần được giải đáp không?”

Greg ngập ngừng. Sau một khoảng thời gian loanh quanh bên đám bạn trẻ, anh bất thần nhận ra sự khác biệt trong cách nói của Marguerite Argeneau. Lissianna và những người kia có một kiểu mà anh sẽ gọi là có hơi nhẹ nhàng, chỉ hơi khác một chút khó mà nhận ra được nhưng cũng cho thấy họ có gốc gác từ nước ngoài. Mặt khác, Marguerite có trọng âm rõ rệt hơn nhiều ; bà cũng hầu như tránh dùng từ lóng và hiếm khi nói tắt, bà dùng một thứ tiếng Anh rất rõ ràng chính xác. Điều này khiến anh tò mò.

“Bà không phải sinh ra ở Canada phải không?” cuối cùng anh thốt lên.

“Tôi sinh ra ở nước Anh.” Marguerite trả lời.

Greg nhíu mày. Anh sẽ không thể đoán được đó là cách phát âm của người Anh vì ít nhất nó chả giống tí nào thứ tiếng Anh của người Anh mà anh từng nghe.

“Tôi đã sống khá lâu rồi mà bác sĩ Hewitt, và sống ở nhiều nơi khác nhau nữa.”

“Bao lâu và bao nhiêu nơi khác?” Anh hỏi thẳng thừng khiến Marguerite mỉm cười với sự thẳng thắn của anh.

“Tôi ra đời vào ngày 4 tháng 8 năm 1265.” Bà nói tiếp.

Hàm dưới của Greg trễ xuống, miệng há hốc. Anh lắc đầu vẻ không tin được. “Không lý nào. Điều đó nghĩa là bà hơn bảy trăm tuổi rồi.”

Marguerite cười. ”Ấy vậy mà đúng thế đấy. Khi tôi ra đời thì nước Anh đang có cuộc nội chiến và vua hồi đó là Henry đệ Tam. Trong các ngôi nhà chưa có hệ thống ống nước và tính hiệp sĩ không chỉ là một đáp án của trò chơi ô chữ (ý là thật). Dù vậy tất nhiên là điều đó chỉ được áp dụng cho các gia đình giàu có và hùng mạnh.” Bà giải thích nhanh.

“Tôi đoán là bà nằm trong số những người giàu có và hùng mạnh đó đúng không?” Anh hỏi.

“Ồ không,” Marguerite lắc đầu. “Tôi là một nông dân bình thường thôi. Tôi là con ngoài giá thú không được mong đợi của một trong số các lãnh chúa ghé qua lâu đài nơi mẹ tôi làm việc như một người hầu.”

“Không được mong đợi ư?” Greg hỏi với vẻ thông cảm.

“Đáng buồn là đúng vậy. Tôi sợ là lý do duy nhất khiến mẹ tôi nhớ ngày sinh nhật của tôi là vì nó diễn ra trong trận chiến Evesham.” Marguerite nhún vai. “Tôi bắt đầu làm việc trong lâu đài khi vừa biết đi và hẳn là sẽ qua đởi ở đó – chắc là khi tuổi còn rất trẻ – nếu như Jean Claude không tới và nâng tôi lên khỏi chốn đó.”

“Tôihe rằng Jean Claude có vấn đề với rượu phải không?”

Marguerite chậm rãi gật đầu. “Phải, và chính nó đã giết ông ấy. Ông ấy chết sau khi hấp thụ quá nhiều máu của một gã say và lịm đi. Thậm chí ông ta còn không tỉnh lại khi ngôi nhà của mình chìm trong lửa chung quanh. Ông ta bị đốt cho tới chết.”

“Àh phải tôi nhớ là Thomas có nói về việc Jean Claude qua đời trong một đám cháy.” Anh nói rồi nhướng mày hỏi. “Vậy là người như bà có thể chết phải không?”

“Ồh có chứ, không dễ dàng gì nhưng đúng là chúng tôi cũng có thể chết.” Bà trấn an anh. “Và lửa là một trong những thứ có thể giết được chúng tôi.”

“Tôi có thể tưởng tượng được đó không phải một cách dễ chịu cho lắm.” Greg lẩm bẩm.

“Không, và tôi đang hi vọng Lissianna sẽ không dẫm vào vết chân của cha nó.”

“Đó là lý do bà mang tôi tới đây sao?” Anh nhướng mày. “Bà không muốn cô ấy phải kiếm ăn… ờ…”


“Kiếm ăn ngoài luồng.” Marguerite giúp anh nói nốt. “Con bé tất nhiên cũng có thể tiếp tục kiếm ăn kiểu đó nhưng việc đó sẽ khá là nguy hiểm. Ngoài việc nó tăng nguy cơ bị phát hiện với người chúng tôi, nó cũng mang đến nguy cơ lấy dinh dưỡng từ không đúng người và phải chịu đựng những tác dụng phụ của việc đó.”

“Tôi đoán là ‘không đúng người’ của bà là muốn chỉ những người vô gia cư ở nhà tế bần phải không?” Greg hỏi.

“Tôi không phải một kẻ hợm mình thưa bác sĩ Hewitt.” Marguerite nói một cách chịu đựng. “Nhưng những người vô gia cư khó mà là những cá nhân khỏe mạnh cho được. Máu của họ không phải nguồn dinh dưỡng tốt nhất.”

Greg gật đầu. Lissianna cũng có nhắc đến điều này lúc nãy, nhưng giờ thì anh nghĩ là hẳn phải có cả đống người CÓ nhà cửa nhưng vẫn có chế độ ăn toàn đồ linh tinh và hẳn máu họ cũng chả có dinh dưỡng hơn đống đồ linh tinh đó. Tuy nhiên anh không màng nhắc tới việc đó vì nó thật sự không quan trọng lắm. “Và các tác dụng phụ bà nói hẳn là việc Lissianna có thể bị say xỉn phải không?”

Marguerite gật đầu. “Hồi con bé còn sống ở đây, Lissianna có vài lần đi làm về trong bộ dạng say xỉn hoặc phê thuốc sau khi uống máu từ những kẻ không t, và tôi biết điều đó vẫn tiếp tục xảy ra. Nó không thể lúc nào cũng tìm ra liệu họ có vấn đề về tâm lý hay dùng ma túy trước khi quá trễ. Bọn người dùng rượu hay ma túy bản thân trong cơ thể đã có sức đề kháng nhất định với nó, còn con bé thì không hề. Và thế là thứ khiến một trong số bọn họ chỉ cảm thấy hơi phê phê và vẫn có thể tỏ ra gần như bình tĩnh không hề say lại có thể khiến con bé hoàn toàn say xỉn.”

Greg cố tưởng tượng ra hình ảnh Lissianna hoàn toàn say xỉn nhưng không thể được. Cô ấy chỉ là không hề giống kiểu người đó chút nào.

“Thế,” Marguerite bất thần hỏi. “Anh nghĩ gì về con gái tôi?”

Giật mình khi thấy chủ đề nói chuyện bị thay đổi, Greg thấy mình cứng người khi một loạt các suy nghĩ trào qua tâm trí anh. Anh nghĩ Lissianna thật xinh đẹp và thông minh và ngọt ngào và tốt bụng và cô ấy có mùi hương thật quyến rũ và… Danh sách các tính từ cứ thế kéo dài thêm trong đầu anh nhưng trước khi anh có thể chọn ra trong bộ sưu tập các thứ ấm áp và vui vẻ mà anh nghĩ và cảm thấy về Lissianna thì Marguerite đã gật đầu hỏi tiếp. “Và anh định xử trí với việc biết chúng tôi là ai ra sao? Tôi nhận ra hẳn điều đó sẽ khiến anh lúng túng nhiều.”

Greg mỉm cười yếu ớt khi thấy bà cố tình nói giảm nhẹ đi. Lúng túng ư? Có chứ. Việc cả hệ thống niềm tin và cách nhìn thế giới bị đảo lộn tùng phèo có thể khiến anh lúng túng chút xíu, nhưng nó cũng thú vị không thể tả nổi. Đặc biệt là sau khi nói chuyện với Lissianna và được cô giải thích một vài thứ.

Anh đoán là sự thích thú của anh dường như hơi kỳ lạ trong mắt những người khác, nhưng mà, ừhm, xét cho cùng, đây là những người không thể tin nổi với những kỹ năng và khả năng mà anh chỉ có thể đoán mò và đã ở quanh đây từ lâu lắm rồi. Marguerite cho biết mình đã hơn bảy trăm tuổi. Chúa ơi, những sự kiện trên thế giới mà bà đã chứng kiến, những sự tiến bộ vượt bực của khoa học kỹ thuật, những người mà bà đã gặp gỡ thời gian qua… Những con người lịch sử đã làm nên những điều vĩ đại mà Greg và những người khác chỉ có thể đọc về họ. Kể cả Lissianna – với hơn hai trăm tuổi của mình – cũng hẳn đã thấy những điều khiến những tâm trí tăm tối phải chùn bước.

Một cách khác, Greg thấy mình lại gần như biết ơn khi được mang tới đây. Việc này rõ ràng là thú vị hơn việc loanh quanh trên bãi biển hay chơi bóng chuyền bãi biển rồi.

Nhận ra Marguerite vẫn đang chờ câu trả lời, Greg ngước lên, nhưng trước khi anh kịp nói gì bà đã lại gật đầu hỏi tiếp. “Thế anh có sẵn lòng ở lại đây làm khách của chúng tôi và chữa trị cho con bé không?”

Greg tròn mắt, đột nhiên nhận ra rằng bà đã lấy được câu trả lời của anh bằng cách đọc tâm trí anh và đó là lý do bà không màng chờ anh nói chúng ra lời. Anh đã quên mất trong một lúc về khả năng đó của bà, nhưng giờ khi anh nhớ ra, Greg thấy mình khoái chí nhiều hơn là khó chịu. Điều đó đã giúp anh không phải tìm một cách lịch sự để nói ra những gì mình nghĩ. Dù vậy, anh đoán là mình cũng nên cẩn thận vì không phải tất cả các suy nghĩ và cảm xúc của anh với Lissianna đều được xếp hạng ‘bình thường’.

“Bác sĩ Hewitt?” Marguerite nhắc nhở.

“Cứ gọi tôi là Greg.” Anh lẩm bẩm, chú ý một cách thú vị rằng trông bà ta có vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí hơi cáu kỉnh. Có vẻ như những suy nghĩ lan man của anh đã ngăn bà ta không thể có câu trả lời cho mình. Thú vị thật, anh nghĩ.

“Anh sẽ chữa trị cho Lissianna chứ?” Bà lặp lại.

Một nụ cười láu lỉnh hiện trên môi, anh nói. “Sao BÀ không thử nói cho tôi xem?”

Mắt bà nheo lại trước lời thách thức đó rồi bà nghiêng đầu im lặng. Greg cố gắng giữ suy nghĩ mình trống rỗng trong một lúc để kiểm tra xem liệu anh có thể ngăn bà ta lại không. Khi anh thấy vẻ thiếu kiên nhẫn lại lướt qua mặt bà lần nữa, anh hầu như đã thuyết phục mình rằng anh đã ngăn được bà ta, nhưng chỉ một lúc sau bà thẳng đầu lên và gật đầu. “Anh thà để người khác thử chữa trị cho con bé trong khi anh theo đuổi nó một cách xác thịt, nhưng anh cũng muốn giúp nó và thấy rằng Jean Louise nói đúng và anh không thể cứ nắm khư khư lấy đống nguyên tắc thông thương trong trường hợp này nên anh sẽ giúp nó.” Bà bình tĩnh nói rồi đứng lên. “Rồi, sáng nay tôi ngủ có mỗi chút xíu, nên giờ tôi nghĩ tôi sẽ về giường cho tới khi mặt trời lặn.”

“Giường ư?” Greg lặp lại một cách máy móc, tâm trí anh còn đang trong nỗi hoảng nốt về cách bà đọc ra chính xác những gì anh đang cảm thấy. Người phụ nữ này là cơn ác mộng của mọi thằng đàn ông – một người mẹ biết chính xác hắn ta muốn gì và sẽ không bị đánh lừa bởi cách cư xử tử tế và những lời nói láo lịch sự.

“Chúng tôi không còn ngủ trong quan tài nữa Greg. Đã có thời kỳ mà quan tài và hầm mộ là những nơi an toàn nhất cho chúng tôi khi ngủ, để bảo vệ chúng tôi khỏi ánh mặt trời lẫn những ai muốn săn lùng chúng tôi, nhưng thời kỳ đó qua lâu rồi. Giờ chúng tôi ngủ trên giường, trong phòng ngủ với những cánh cửa sổ được c để ngăn những tia nắng gây hại từ mặt trời, và những tấm rèm cửa dày phủ kín như một lớp bảo vệ thêm.” Marguerite nghiêng đầu và hỏi. “Anh không nhận ra là anh đang ở phòng ngủ của Lissianna ư?”

“Ờ, có chứ.” Anh nói và thấy mình hơi ngu ngốc. “Và tôi không thật sự tin là các bà ngủ trong quan tài nhưng mà…”

“Nhưng mà anh không chắc lắm.”

Greg gật đầu một cách hối lỗi.

“Ừhm, yên tâm đi, không có quan tài đâu.” Marguerite trấn an anh và bước ra cửa. “Lissianna đã đứng ngoài hành lang một lúc rồi vì không muốn quấy rầy. Nó sẽ nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn không hề bị trói đâu. Cứ tận hưởng phần còn lại của buổi chiều đi nhé. Tôi hi vọng nó được dùng vào việc có ích.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.