Á Nô

Chương 235: Phỉ thúy san hô


Đọc truyện Á Nô – Chương 235: Phỉ thúy san hô

Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi

Thời điểm Hồng Liên ngồi kiệu trở về Thanh Liên quán, mặt đã đen lại.

Thịt đã dâng đến tận miệng, vậy mà Tống Thanh lại đẩy hắn ra, kiên quyết đọc sách cả một ngày, còn nói gì mà khi còn bé hắn thích nhất là tiểu thuyết ma quái.

“Thích niệm kinh như vậy, cạo đầu đi tu làm hòa thượng luôn đi!”

Xuống kiệu, Hồng Liên oán hận đá một cước, lùi về sau một cái, mới từ cửa sau trở về viện tử của mình, đóng cửa phòng rầm một tiếng.

Tiểu quán thanh tú nhìn thấy thế, rón rén tiến tới bên ngoài cửa phòng, từ khe cửa lén lút nhìn vào trong.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta lấy bảng hiệu của ngươi xuống!”

Bên trong truyền đến tiếng hét giận dữ, tiểu quán thanh tú nhún vai một cái, cười tủm tỉm tiếp tục nhìn.

“Quán chủ, không phải người được Tống đại tướng quân đón về phủ sao? Cái mông bị ong mật đốt à? Hỏa khí lớn như vậy…”

“Chuyện của ta đến phiên ngươi quản? Quay về đứng trên phố của ngươi cho tốt đi!”


Bộp ——

Một chiếc giày thêu đập lên khung cửa, tiểu quán thanh tú chậc chậc hai tiếng, không dám chọc hắn nữa, đang muốn đi, đột nhiên cửa phòng lại mở ra, Hồng Liên nhảy lò cò trên một chân đi giày.

Tiểu quán thanh tú nịnh nọt chạy lại hỏi: “Quán chủ có gì phân phó?”

Hồng Liên vẫy vẫy hắn, ra hiệu ghé tai nói thầm.

“Ngươi giúp ta làm một việc…”

Hôm sau Tống Thanh đúng giờ đến, lại cầm rất nhiều ngân phiếu đón Hồng Liên đến phủ, vẫn đọc sách uống trà cùng Hồng Liên như cũ, ép hắn đọc thơ đọc sử, đọc cho hắn nghe. “Mỗi ngày năm ngàn lượng tìm một thư đồng, Tống đại gia thật đúng là thừa tiền.”

Bất kể Hồng Liên châm chọc thế nào, Tống Thanh đều không đáp, cứ si ngốc nhìn dáng vẻ hắn đọc sách, có thể nhìn đến mấy canh giờ.

Ban đầu Hồng Liên còn lười so đo, dù sao tiền này vẫn dễ kiếm hơn so với bán da thịt, thời gian dài, hắn càng lúc càng bồn chồn bất an, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong

“Không đọc nữa! Bạc này của Tống đại gia nô gia không lấy nữa!”

Hồng Liên vắt hai chân lên, cầm mấy quả táo to gặm rộp rộp.

Tống Thanh mặc kệ dáng ngồi không ngay ngắn của hắn, chỉ nói: “Không được phép nói “nô gia”, ta không thích.”

“Ngươi còn quản nhiều như vậy?” Hồng Liên nhai táo trợn trắng mắt.

“Ta là ân khách của ngươi, ngươi phải lấy lòng ta.” Tống Thanh nghiêm trang nói.

Thiếu chút nữa Hồng Liên nuốt cả hạt táo xuống, nhưng lại không phản bác được.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Hồng Liên đều bị đón đi phủ Tướng quân, buổi chiều lại ngồi kiệu bị đuổi về Thanh Liên quán, sau khoảng nửa tháng, Tống Thanh không đến thường xuyên như vậy nữa, cách năm ba hôm mới ôm ngân phiếu đến đón người.

Tính ngày, Tống Thanh đã không đến Thanh Liên quán hôm đó, Hồng Liên ngồi ở Lang Phường phát run.

“Quán chủ!”


Tiểu quán thanh tú hô to mấy câu, Hồng Liên mới hoàn hồn lại.

“Ta đâu có điếc! Hét cái gì mà hét?” Sắc mặt Hồng Liên nhợt nhạt mà vung tay.

“Vậy người đang nghĩ gì? À? Là đang nhớ Tống đại tướng quân chứ gì? Vài ngày trước người ta đến thường xuyên, người chê hắn phiền, mấy ngày nay không tới, ngược lại người nhớ đến ngứa ngáy cả người rồi hả?”

“Ta thấy ngươi mới bị ngứa da ý, còn lắm miệng thêm nửa câu nữa coi chừng ta xé rách cái miệng ngươi!” Hồng Liên nhớ tới cái gì đó, hỏi, “Chuyện ta bảo ngươi làm như thế nào rồi?”

“Ta đây không phải vội trở lại bẩm báo cho quán chủ người sao… Ta nghe ngóng được, ngân phiếu Tống đại tướng quân đang tạm gửi ở tiền trang, nghe người của tiền trang nói, cầm không ít vàng bạc châu báu đâu, chậc chậc, quả nhiên Tống đại tướng quân tiền bạc vô số…”

*tiền trang: tra từ điển thì nó là ngân hàng tư nhân nhưng đặt vào bối cảnh của truyện thì nó giống tiệm cầm đồ hơn.

Trong lòng Hồng Liên sáng tỏ, nhìn nhìn ngân phiếu trong tư trang, đã có gần một trăm ngàn lượng, người giàu có và sung túc hơn nữa, trong nhà cũng không có khả năng cất giữ nhiều ngân phiếu như vậy, Hồng Liên liền bảo tiểu quán thanh tú đi hỏi một chút, quả nhiên rõ ràng Tống Thanh rút từ gia sản bảy tám phần, mấy ngày này không tới, có lẽ lại đi gom góp ngân phiếu rồi.

“Ta biết ngay cái tên cứng đầu này…”

Hồng Liên tự lẩm bẩm, trong lòng không biết nên vui hay buồn.

“Ta nói này, Tống đại tướng quân không giống những nam nhân xấu xí kia, thật lòng thật dạ với quán chủ, hay là quán chủ đi cùng hắn đi, nếu không uổng phí một tấm tình si của người ta.” Tiểu quán thanh tú vẫn còn lảm nhảm, “Hôm nay ta còn thấy Tống đại tướng quân ở tiền trang nữa đấy, trong tay ôm một pho tượng phỉ thúy san hô, nhìn một cái cũng biết là món hàng tốt có giá trị liên thành…”

“Ngươi nói gì? Hắn cầm cố rồi?”


Hồng Liên đứng bật dậy, trước đây trong nhà của Tống Thanh cũng không có phỉ thúy san hô, vậy nhất định là pho tượng kia.

“Đúng vậy, hình như cầm cố rồi. Quán chủ, sao vậy?”

“Không có gì…”

Hồng Liên đau đầu không thôi, tiện tay cầm một nắm ngân phiếu, đưa cho tiểu quán thanh tú.

“Ngươi giúp ta chuộc phỉ thúy san hô kia về…” Hồng Liên suy nghĩ một chút, lại lấy hơn phân nửa ngân phiếu trong tư trang đưa hắn, “Mấy ngàn lượng chắc chắn không đủ, tiệm cầm đồ đều là sang tay một cái liền tăng giá gấp bội….”

Sau khi thúc giục tiểu quán thanh tú đi, còn sớm hơn so với dự liệu của Hồng Liên, quả nhiên bên ngoài Thanh Liên quán nhốn nháo ồn ào, múa hát đều dừng lại, có một nữ linh (đào hát) vội vội vàng vàng chạy tới.

“Quán chủ! Không hay rồi! Có người tới Thanh Liên quán gây chuyện!”

“Là người nào?”

Hồng Liên buộc lại vạt áo, trấn định dị thường.

“Giống như là một quan phu nhân, mang theo một đám gia đinh nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.