Đọc truyện A Mạch Tòng Quân – Chương 35: Lòng người
Ánh mắt Thương Dịch Chi sáng bừng lên trong giây lát, rồi sau đó rất nhanh rời khỏi khuôn mặt A Mạch, thần
thái tự nhiên rảo bước tiến vào bên trong phòng. Từ Tĩnh cũng buông rèm
cửa trong tay xuống, bước đến bên cạnh A Mạch cẩn thận đánh giá khuôn
mặt của nàng một chút, cười nói: “Để xem nào! Sợ là quá đẹp, có chút
không giống một thôn phụ.” Rồi lại xoay người về phía lão bà tử nói:
“Ngươi đi xuống lĩnh tiền trước đi, chờ ngày mai sẽ vấn tóc cho nàng ấy, hiện giờ ngươi không còn việc gì nữa.”
Lão bà tử lên tiếng ngàn ân vạn tạ
rồi đi ra, chờ bà ta đi khuất, A Mạch vội hỏi: “Cứ để bà ta đi như vậy
sao? Biết đâu bà ta lại để lộ tin tức!”
Từ Tĩnh cười nói: “Yên tâm đi, điều
này ta đều an bài cả rồi.” Ông ta vuốt râu vừa lòng đánh giá A Mạch một
chút, rồi quay đầu cười hỏi Thương Dịch Chi: “Tướng quân, ngài cảm thấy
thế nào?”
Khóe miệng Thương Dịch Chi mỉm cười,
ánh mắt cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt A Mạch. A Mạch bị anh ta nhìn thì có
chút chột dạ, vài lần muốn cúi đầu né tránh tầm mắt của anh ta, nhưng
vẫn cố gắng tự trấn định nghênh đón.
Thương Dịch Chi đột nhiên thu lại nét cười trên mặt, lạnh giọng nói: “Lá gan quá lớn, ngươi đã từng gặp qua
người phụ nữ nào bị một người đàn ông xa lạ nhìn chăm chú mà vẫn có thể
trấn tĩnh như vậy không? Ánh mắt cũng quá lợi hại, không giống với một
thôn phụ.”
A Mạch nghe vậy thì sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát, liền hạ thấp mi mắt, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi,
tướng quân. Ngươi xem như vậy có được không?” Nói xong liền khẽ nghiêng
đầu, giương đôi mắt xấu hổ ngượng ngùng e ấp liếc nhìn Thương Dịch Chi,
rồi ánh mắt ấy lại chạy chóng tránh đi, đỏ mặt cúi đầu.
Mặc dù biết rõ là nàng đang diễn trò, nhưng Thương Dịch Chi vẫn bị cái liếc mắt này của nàng làm cho trái tim đập nhanh thêm một nhịp. Anh ta không nói gì, hơi nhíu mày cân nhắc
điều gì đó, lại nghe Từ Tĩnh cười ha ha nói: “Thực sự cái liếc mắt này
của ngươi, A Mạch à, đúng là có thể khiến cho hồn xiêu phách lạc. Nhưng
như vậy cũng không được, chẳng lẽ ngươi định câu dẫn hết bọn thát tử Bắc Mạc canh giữ cổng thành đi theo ngươi sao, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta
muốn làm cái gì cũng không được.”
A Mạch thản nhiên nở nụ cười, trầm
giọng nói: “Ta biết rồi, tiên sinh, đợi lát nữa ta sẽ tự mình cân nhắc
một chút, đến lúc đó nhất định sẽ không làm cho thát tử nhìn ra dấu
vết.”
Từ Tĩnh cười gật gật đầu, nói tiếp
với A Mạch: “A Mạch, ngươi phải tính toán cho chu đáo, tuyệt đối không
thể để lộ chút sơ hở, bởi vì lần này đi Dự Châu, cũng không phải là đi
thám thính tin tức như đã nói ngày hôm qua.”
A Mạch ngẩn ra, lập tức liền đã mơ hồ đoán được mục đích của bọn họ, nhưng lại vẫn làm như không biết, lẳng
lặng chờ Từ Tĩnh nói.
Ánh mắt của Từ Tĩnh và Thương Dịch
Chi có chút thay đổi, nghiêm mặt nói với A Mạch: “Chuyện ta chuẩn bị nói thập phần trọng yếu, ngươi phải ghi tạc trong lòng, bất kể ai cũng
không thể nói ra, cho dù là người đi cùng để tạo vỏ bọc cho ngươi vào
thành là Trương Nhị Đản cũng không thể biết, ngươi phải nhớ kỹ điều
này.”
“A Mạch nhớ kỹ.” A Mạch trầm giọng nói.
“Tốt lắm, lần này để ngươi tiến vào
thành Dự Châu là muốn để ngươi liên hệ được với tướng quân Thạch Đạt
Xuân!” Từ Tĩnh thấp giọng nói.
“Thạch tướng quân?” A Mạch mặc dù đã
mơ hồ đoán được một chút, nhưng khi nghe những lời này từ miệng Từ Tĩnh
nói ra vẫn không khỏi có chút giật mình.
Từ Tĩnh gật gật đầu, tiếp tục nói:
“Thạch tướng quân đi theo địch là kế sách đã định trước của ta, là một
chiếc đinh nhọn chúng ta đặt bên trong nội bộ quân Bắc Mạc. Sau khi Bắc
Mạc chiếm cứ Dự Châu, chúng ta cũng từng phái thám tử tìm cách liên hệ
với Thạch tướng quân, nhưng Bắc Mạc đối với Thạch tướng quân vô cùng
cảnh giác, thay đổi tất cả những người bên cạnh ông ta trước đây, lại
nhiều lần phái người giả làm quân ta để thử Thạch tướng quân, Thạch
tướng quân sợ bại lộ thân phận, cho nên vẫn không dám liên hệ với chúng
ta, lần này muốn cho ngươi đi, chính là bởi vì Thạch tướng quân có thể
nhận ra ngươi, có thể khiến ông ta tin tưởng.”
“A Mạch hiểu rồi.” A Mạch nói.
Thương Dịch Chi đưa ánh mắt sắc bén
liếc nhìn A Mạch một cái, còn nói thêm: “Thân phận của Thạch tướng quân
trong quân là tuyệt mật, hiện tại ngoại trừ tiên sinh và ta thì chỉ có
ngươi biết, nay ngươi đi Dự Châu hung hiểm khó dò, vạn nhất bị người Bắc Mạc phát hiện ra thân phận, ngươi…”
“A Mạch dù chết cũng sẽ không tiết lộ bí mật này” A Mạch nói tiếp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Thương
Dịch Chi gằn từng tiếng nói: “Thỉnh tướng quân yên tâm, nếu A Mạch bị
người Bắc Mạc bắt được, thì người biết được bí mật này trên đời cũng chỉ còn lại có hai người là tướng quân và tiên sinh.”
Thương Dịch Chi không tự giác mà nheo mắt đánh giá A Mạch, nói: “Vậy là tốt rồi. Ta đây sẽ chờ tin tức tốt
của ngươi, chờ ngươi mã đáo thành công,” Anh ta ngừng lại một chút rồi
lại thấp giọng hỏi: “Ngươi còn có yêu cầu gì không?”
Tâm tư A Mạch vòng vo xoay chuyển,
rồi thoải mái nói: “Nếu A Mạch có thể không làm nhục sứ mệnh của tướng
quân và còn sống trở về, vậy thì thỉnh tướng quân thăng chức quan cho
ta.”
Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh đều giật
mình, Thương Dịch Chi đột nhiên cười ha ha hai tiếng, ánh mắt nhìn A
Mạch chằm chằm nói: “Điều này không có vấn đề gì, chờ ngươi trở về ta
lập tức dâng tấu lên triều đình đề nghị thăng ngươi lên làm giáo úy!”
A Mạch cũng cười thật tươi, nói:
“Giáo úy thì không cần, chỉ cần tướng quân tìm cơ hội thăng ta thành đội trưởng là là tốt rồi, thăng nhanh quá lại khiến lòng người hoài nghi.”
Thương Dịch Chi sảng khoái đáp ứng: “Cứ quyết định như vậy đi!”
“Được!” A Mạch đáp.
Thương Dịch Chi cười cười, để Từ Tĩnh lưu lại cùng A Mạch, cẩn thận bàn bạc những vấn đề chi tiết, còn anh ta thì xoay người vén rèm cửa đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa phòng, không
khí tươi mát liền ùa đến, Thương Dịch Chi hít sâu mấy hơi, đem nỗi xôn
xao khó hiểu trong lòng xua đi, quay đầu lại đưa mắt nhìn cửa sổ, lúc
này mới dứt khoát xoay người rời đi.
Trương Sinh đang đứng canh giữ ở cửa
viện thì thấy thân hình cao lớn của Thương Dịch Chi từ trong viện bước
ra, định đi theo sau, lại bị Thương Dịch Chi giơ tay ngăn lại: “Ngươi ở
nơi này canh giữ, đừng để người khác đến quấy rầy Từ tiên sinh, ta một
mình đi dạo trong núi, cũng gần đây thôi.” Thương Dịch Chi nói, đi về
phía trước hai bước rồi lại ngập ngừng quay trở về, đứng nhìn chăm chú
vào mặt Trương Sinh, nhìn đến khi Trương Sinh cảm thấy chột dạ, lúc này
anh ta mới nói: “Trương Sinh, ngươi thử bắt chước nữ nhân liếc mắt nhìn
ta một cái xem nào.”
Trương Sinh đầu tiên là sửng sốt,
tiếp đó sắc mặt lập tức trở nên quẫn bách, đỏ bừng, nhìn chủ tướng nhà
mình không dám tin, gấp đến độ ánh mắt cũng phải đỏ lên.
Thương Dịch Chi nở nụ cười, ghé sát vào mặt Trương Sinh nói: “Không việc gì, ta chỉ là muốn nhìn thử, nhanh lên.”
“Ta… ta…… không…” Trương Sinh lắp bắp nói, mắt nhìn như muốn khóc.
Thương Dịch Chi liền chỉ điểm: “Đơn
giản thôi, trước thì ngươi cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng lên, dùng khóe mắt e ấp liếc nhìn ta một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu lần nữa.”
Trương Sinh đành phải làm theo phân
phó của tướng quân nhà mình, nhưng cái cổ kia lại cứ cứng như gỗ, bình
thường nhất cử nhất động đều là của một tiểu gia hỏa thông minh tuấn tú, nhưng khi làm động tác này thì không khác gì một xác chết chưa nhắm
mắt……
Thương Dịch Chi ghê tởm rùng mình một cái, vội phất tay mà bỏ chạy: “Quên đi, quên đi, đừng học, còn chưa đủ
bản lĩnh để học đâu*.”
Trương Sinh ủy khuất nhìn bóng dáng
Thương Dịch Chi xa dần, thầm nghĩ đại lão gia có cái môn học gì vậy,
chẳng lẽ còn có** người có bản lĩnh để học sao?
(*) (**) chỗ này thiếu chữ, mẹ Cún dịch thoát ý.
Trong phòng, Từ Tĩnh phân tích lại
tình hình Dự Châu cho A Mạch nghe, sau khi nói xong, Từ Tĩnh vẫn chưa
đi, mà đứng dậy thong thả đi hai vòng trong phòng, rồi dừng bước quay
người lại, cao thấp đánh giá A Mạch, ngữ khí âm trầm hỏi: “A Mạch, ngươi có biết lần này đi Dự Châu cái gì là nguy hiểm nhất không?”
A Mạch ngẫm nghĩ, nói: “Là thân phận
của ta, ta dù ở bất cứ nơi nào, nếu vạn nhất để người khác nhận ra thân
phận sẽ thành phiền toái rất lớn.”
Từ Tĩnh chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Là lòng người.”
“Lòng người?” A Mạch theo bản năng hỏi lại.
“Không sai, chính là lòng người.” Từ
Tĩnh nhẹ nhàng vuốt râu, ánh mắt tinh tường nhìn A Mạch nói: “Thạch Đạt
Xuân đi theo địch tất nhiên sẽ phải chịu đựng sự thóa mạ của trăm ngàn
dân chúng Đại Hạ, hơn nữa ngay cả trong triều đình hiện tại cũng không
biết rõ tình hình thực tế, tất nhiên sẽ nghiêm khắc quở trách đối với
Thạch Đạt Xuân, tội này một khi ở dưới ngòi bút của tao nhân mặc khách,
những từ ngữ kia sẽ càng thêm không chịu nổi. Đối mặt với những điều
này, Thạch Đạt Xuân tất nhiên sẽ phải chịu rất nhiều ủy khuất, ông ta
nếu có thể chịu được sự sỉ nhục thì thật tốt, nhưng nếu như không thể
chịu được, ngươi cũng biết là sẽ xảy ra tình huống gì chứ?”
A Mạch trả lời: “Một bên là sự chỉ
trích nhục mạ, một bên là vinh hoa phú quý, định lực kém một chút sẽ mất hết khí tiết. Hơn nữa, hiện tại vị thế nước ta ở vùng Giang Bắc lại
thấp kém, xem biểu hiện trong triều đình thì hiện tại đúng là chỉ nghe
thấy tiếng sấm mà không thấy mưa móc, sợ thế nhân nhiều người cũng cho
rằng triều đình của ta đã vứt bỏ vùng Giang Bắc mà không còn để ý đến
nữa. Nếu đúng là như vậy, thì cơ hội để minh oan cho Thạch Đạt Xuân cũng không còn, cùng cái tội danh bán nước lưu danh thiên cổ gánh trên lưng, còn không bằng thành thực đi theo địch, ngược lại có khi lại có cơ hội
kiến công lập nghiệp, trở thành công thần cho Bắc Mạc.”
Từ Tĩnh yên lặng nghe A Mạch phân
tích đạo lý một cách rõ ràng mạch lác, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng sâu
sắc, gật đầu nói: “Mấu chốt nhất là ông ta đi theo địch cũng chỉ do một
phong thư của ta lưu lại, chứ cũng không phải là do mật chỉ trong triều, một khi ông ta mất đi sự tin tưởng đối với tướng quân thì tất nhiên sẽ
cam chịu chấp nhận mà biến giả thành thật.”
A Mạch thập phần kinh ngạc: “Một phong thư?”
“Không sai!” Từ Tĩnh nói: “Trước đây, khi quân ta vẫn còn ở trong thành Dự Châu, ta đã đoán trước đến việc
Chu Chí Nhẫn sẽ đưa quân lên phía Bắc, một khi chúng ta bị vây ở trong
thành Dự Châu, cái chờ chúng ta chỉ còn có một con đường chết. Lúc ấy,
nếu ta muốn dẫn binh vào dãy núi Ô Lan, chẳng những quân Dự Châu tuyệt
đối không phục tùng, mà sợ rằng ngay cả các tướng lãnh quân Thanh Châu
cũng khó lòng có thể thuyết phục được, cho nên ta liền nghĩ ra kế sách
này, khiến cho mọi người không thể không đến núi Ô Lan.”
A Mạch hiển nhiên là bị mưu chước lớn mật của ông ta dọa cho sợ đến ngây người, không dám tin nhìn Từ Tĩnh,
hỏi: “Tính toán này của ông ngay cả tướng quân ban đầu cũng chẳng hay
biết gì sao?”
Trên mặt Từ Tĩnh có chút âm hiểm
ngoan độc, nghiêm túc nói: “Không sai, khi ra khỏi thành Dự Châu ta cũng không nói cho tướng quân biết tình hình thực tế, chỉ giả mạo danh nghĩa của anh ta để lại phong mật thư cho Thạch Đạt Xuân, trên đó, ta đã phân tích và dự đoán cục diện cuộc chiến, nhất nhất đều nói hết cho ông ta,
đồng thời thỉnh cầu ông ta một khi Chu Chí Nhẫn vây thành, có thể hy
sinh cái tôi để thành toàn cho tập thể, hy sinh tiểu nghĩa để hoàn thành đại nghĩa!”
“Khó trách trong thành Dự Châu lại có con diều thả lên, khó trách kỵ binh chúng ta lại mai phục bên ngoài núi Ô Lan, khó trách chúng ta tiến vào núi Ô Lan mà vật chất lại sung
túc……” A Mạch không khỏi lẩm bẩm, những nghi vấn trong lòng rốt cục đều
có đáp án: “Nhưng tướng quân đến lúc nào mới biết tình hình thực tế ?”
“Trên đường từ Dã Lang Câu trở về.” Từ Tĩnh đáp.
A Mạch trong lòng không khỏi có chút
lo lắng thay cho Từ Tĩnh, hỏi: “Tiên sinh, ngài lén an bài như vậy,
khiến tướng quân cùng tất cả mọi người chẳng hay biết gì, chẳng lẽ ngài
không sợ tướng quân trách tội sao?”
Từ Tĩnh thản nhiên cười cười, nói:
“Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết, ta
xem tướng quân là người có khí lượng, có thể hiểu được cách làm của ta,
hơn nữa theo tình hình trước mắt thì có thể thấy ngài ấy cũng không
trách ta.”
A Mạch trong lòng âm thầm lắc đầu,
mặc kệ là có khí lượng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có người
nào lại hy vọng bị chính thuộc hạ của mình lợi dụng mà chẳng hay biết
gì. Tuy Thương Dịch Chi cũng là người có dã tâm, nhưng chỉ sợ trong lòng cũng sẽ lưu lại khúc mắc, cho dù hiện tại không thể hiện ra điều gì,
cũng không thể nói chắc rằng anh ta không ghi lòng tạc dạ, về sau một
khi anh ta đắc thế, sợ rằng Từ Tĩnh sẽ vì vậy mà tự mình mua vất vả vào
thân.
Nhưng mấy điều này cũng không thể nói ra cùng Từ Tĩnh, nói ra vị tất ông ta đã chịu nghe. A Mạch đành âm thầm thở dài, trầm mặc không nói gì.
“A Mạch,” Từ Tĩnh còn nói thêm: “Ta
đem tất cả tính toán này đều nói cho ngươi, chính là vì không coi ngươi
làm người ngoài, và vì thấy ngươi là kẻ có tài, lần này người đi Dự
Châu, nhất định phải tùy cơ ứng biến, nếu xác thực được kế hoạch của
người Bắc Mạc, quân Giang Bắc ta sẽ mượn cơ hội này để lập uy. Chỉ có
đánh thắng trận, quân Giang Bắc của chúng ta mới có khả năng trụ vững
trong dãy núi Ô Lan, hai chúng ta cũng mới có khả năng trụ vững ở trong
quân đội Giang Bắc, ngươi có hiểu không?”
A Mạch gật đầu.
Từ Tĩnh còn nói thêm: “Ngươi nghỉ
ngơi đi, chờ Trương Nhị Đản đến đây rồi dạy bảo hắn cho tốt, đừng để hắn ta khiến ngươi lộ chân tướng, bất quá phải nhớ kỹ, hắn ta cũng chỉ là
người che dấu cho ngươi vào thành, chuyện này càng ít người biết đến
càng tốt.”
“A Mạch hiểu rồi.”
Từ Tĩnh cười cười, không nói thêm
nữa, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, để lại một mình A Mạch ở trong
phòng chậm rãi tiêu hóa tin tức cũng như những lời ông ta vừa nói.