Bạn đang đọc A Love Story Of Teen – Chương 5
Nó và Thường Khánh đạp song song trên con đường rộng thênh thang mà rất ít xe cộ. Bây giờ nó mời biết hai đứa về chung đường.
_Bắt đền anh đấy, ai bảo anh diễn thật wá, cướp luôn the first kiss của tui! Đền đi, huhu –
Nó “ăn vạ” như một đứa con nít làm người đi đường nhìn nó wá chời.
_Cô thôi đi, còn dặn tui là diễn thật tự nhiên vào mà, không cảm ơn thì thôi chứ! Mà nếu
tui không hôn cô thì còn lâu cái anh chàng kia mới tin tui là boyfriend của cô…. người phải
bằt đền là tui đây nè, vì hôn cô mà đời hotboy của tui tiêu tan luôn rồi đó…- Thường Khánh
tuôn một tràng.
_Choy`, tui giỡn chút xíu mà phản kháng ghê zậy?- Nó càu nhàu.
Thường Khánh ngẫm một chút rồi nói:
_Uh, đúng là tui hơi zô lý, đi ăn fastfood nhá, coi như là chuộc lỗi. Sẵn tiện tui sẽ nói cô
phải làm gì để trả công cho tui- Hắn nháy mắt.
_Haizzzz-Nhỏ thở dài- Nói gì thì nói lun đi, mất công wá ha`.
Thường Khánh trừng mắt:
_Không đi thì thôi !_____
_Zậy rốt cuộc tui phải làm gì đêy?????-nó cắt ngang câu nói của anh chàng.
_Để xem….-Hắn dừng lại suy nghĩ rồi bật nói-Cô phải làm ô-sin cho tui 1 tháng!
_Một ….Một tháng? Anh đừng có đùa ác ý như thế chứ!-Nó trợn trắng, miệng mấp máy
không nói ra hơi.
_Tui rãnh để đùa zới cô chắc! Không trả giá, cô là ô-sin của tui, bắt đầu từ ngày mai- Hắn
nhẫn
tâm sổ ra câu nói làm “tan nát lòng nhau” ấy rồi way ngoắt, đạp xe đi.
Nó tức tối dẫn xe vào nhà, miệng lẩm bẩm : “Đáng ghét, đáng ghét,đáng ghét wá đi!” Rồi
nó gào lên “Một tháng, trời ơi, chết tui rồi!!!!!!!!!!!”. Anh hai nó từ trong nhà chạy ra, trên
tay còn cầm cái remote:
_Mày làm gì zậy, biết tao đang coi phim ma hok, mày tưởng thằng anh mày gan dạ lắm
hay sao mà đang phút hồi hộp thì mày hét toáng lên thế hả?
_Em xin lỗi….-Nó lê từng bước nặng nề đến “Princess s room” Miệng vẫn lẩm bẩm nguyền
rủa cái tên ĐÁNG CHẾT” ấy.
Tối hôm đó, như những lần khác, ba nó đi về muộn nên chỉ có hai anh em nó ăn cơm với
nhau.Nó không ngồi đối diện với anh nó nữa mà chạy wa ngồi kế bên luôn. Nhìn anh mình với vẻ mặt “không thể nào buồn hơn”, nó nắm lấy khủyu tay anh nó, cất tiếng:
_Anh hai iu wý ơi…..
Anh nó né sang một bên, nghi hoặc:
_Lại định nhờ vả gì nữa ah, tao không rửa chén cho nữa đâu nhóc, đừng năn nỉ!
Nó vùng vằng buông tay ông anh ra:
_Không phải chuyện đó….Anh ơi…-nó tiếp tục nhìn lão zới cặp mắt “cún con”- từ ngày mai
em sẽ không tự do nữa huhuhuhu- Nó òa lên khóc như một đứa con nít vừa bị giật đồ chơi.
_Mày nói vớ vẩn gì thế?
_Chuyện là thế này…- Nó leo lẻo kể lại tất tần tật mọi chuyện-… Chuyện là zậy, hic!
_Thảo nào hồi chiều mày hét lên như là gặp ma….
_Chuyện này còn kinh khủng hơn gặp ma ấy chứ!
Anh nó zỗ zành nó như hồi hai đứa còn nhỏ, giọng an ủi:
_Thôi không sao đâu…