Bạn đang đọc A Love Story Of Teen – Chương 13
_Đồ hèn!
Đến nước này, hoàng tử băng giá không còn giả điếc được nữa, đứng bật lên, túm lấy cổ
áo Mạnh Khoa:
_Cậu làm gì thế hả?
Mọi người bắt đầu tụ tập lại
Mạnh Khoa hất tung tay Thường Khánh ra, giận dữ:
_Cậu tự nhìn lại mình đi, không biết đối diện với tình cảm của bản thân, cậu có xứng làm
một thằng con trai không hả???????
Thường Khánh tức điên, con mãnh thú được phong ấn bấy lâu trỗi zậy:
_Tôi làm sao là chuyện của tôi, không cần cậu wan tâm!
_Đúng là tôi không cần wan tâm nhưng tính tôi chúa ghét những thằng con trai hèn nhát
như cậu, không dám đối diện với bản thân, cậu thật là thảm hại!
_Cậu…….-mặt Thường Khánh đỏ lên, gân nổi lên ráo trọi. Anh chàng bất ngờ ngồi xuống
ghế, nuốt cơn giận xuống….(Cái này gọi là “Không đau vì wá đau”).Mạnh Khoa thở hắt ra,
lừ mắt nhìn Thường Khánh rồi lách đám đông đang pu đông nghịt đi xuống canteen.
——————————————
Chiều hôm đó tại biệt thự nhà Thường Khánh. Thường Khánh trong phòng riêng, trên lầu 4
, đọc sách (nói là đọc sách chứ hồn thì đang bay bay tới ngôi biệt thự cách đó khoảng 3
km). Bỗng có tiếng gõ cửa ” Cộc cộc”
_Vào đi- Thường Khánh “hồn nhập xác”
_Đang đọc sách ak?
_HY VÂN???-Anh chàng way lại
_Ngạc nhiên thế?
Thường Khánh way trở lại với vẻ mặt lạnh lùng:
_Tìm tôi có việc gì?
Hy Vân ngả người lên nệm của Thường Khánh, tự nhiên như đang ở nhà:
_Nhớ anh tới thăm anh không được ak?
_Thích thì cứ nắm đó! Tôi xuống nhà dưới đây!- Thường Khánh vứt cuốn sách lên nệm
(mém trúng mặt Hy Vân) rồi đẩy cửa ra, nhưng Hy Vân vừa kịp phi người tới chụp áo anh
chàng lại:
_Em chưa nói chuyện với anh mà!
_Nói đi!
Hy Vân nhìn vào khóe mắt Thường Khánh, thốt lên:
_Em yêu anh….
_Nếu còn đến tìm tôi để nói những câu đại loại như thế thì đừng bao giờ tới đây nữa!-
Thường Khánh bực dọc ra mặt.
Hy Vân nham hiểm:
_OK! Nhưng anh coi chừng người iu bé nhỏ của anh đó, em sẽ khử nó bằng mọi cách!
Trên đầu xuất hiện bão lớn cấp 10, Thường Khánh thét:
_Tôi cấm cô đụng đến cô ấy!
Hy Vân cười lớn:
_Không chỉ là “đụng” thôi đâu!- Rồi cô ả bỏ ra khỏi phòng, sập cửa.
————————————————–
Cùng lúc đó, tại phòng riêng của nó….
_Anh nói sao? Thường Khánh thích tui ak???-Nó nhìn Mạnh Khoa chằm chằm mừ hok chớp
mắt.
_Ừ….
_Hắn?Thích tui?háháháháhá…(còn rất nhìu tiếng “há”)-Nó ngửa mặt lên trời cười sặc sụa
như chưa bao giờ được cười.
Khoa ngây người hỏi:
_Cô làm gì mà cười khiếp thế, rớt răng hết bây giờ?
Nó ngừng cười, lườm Khoa rồi nói:
_Tui zới hắn thấy mặt nhau là cãi lộn, sao mà hắn thick tui được- Nó rờ trán Khoa- Tội
nghiệp, sáng giờ chưa uống thuốc ak?
Mạnh Khoa kéo cái gối trên giường wăng vào người nó:
_Uống thuốc?!Cho chừa này!
Nó không chịu thua, wơ lấy cái gối ôm , wất vào đầu Mạnh Khoa, cứ thế hai đứa choảng
wa wuýnh lại mãi cho đến khi anh hai nó mở cửa phòng và wát ầm lên thì 2 đứa mới
chịu “đình chiến”.