Bạn đang đọc A Little Love Tình Yêu Bé Nhỏ – Chương 33
_Cái khỉ gì vậy chứ – tôi đang mong mình có đủ dũng khí để hét lên như thế =)).Ồn áo quá sức,đón khách quý cũng không cần khách nguyên chữ “hỉ” trên đầu vậy chứ.
Tôi lúc này như một hồn ma vất vưởng,chỉ thấy mình như người vô hình không ai quan tâm đến.Tội nghiệp quá mà.
Nắng không có mũ,mưa chẳng có dù..lạnh,cảm cúm thì chưa bị…Lê lết cái thân nặng trịch cố gắng về nhà,bụng thì cứ mọt chút là kêu la inh ỏi.mệt,tức!!!
_Ê..Ngọc Lan.
ai gọi tui đấy có tui đây,muốn gặp tui thì đem mình tới đây,Ngọc Lan này không có sức chạy tới chỗ ngươi đâu.
Ngôn đại ca,có chuyện gì đến tìm tôi thế nhỉ?
_Lan,em mệt à?
Gật gật – nói chẳng ra hơi nữa.Mệt đâu mà mệt,đói nên vậy thôi ,nhưng mà nói dối mệt vẫn hơn.
Ọc ọc…- a,cái bụng phản chủ này,mày bây giờ cũng muốn chống đối ta nữa phải không?
_hờ hờ – tôi cố gắng nặn ra một nụ cười “ngây thơ con nai tơ” nhằm che dấu sự xấu hổ.
_Đi ăn,lên xe đi.
_Ơ..không đâu.
_Không được bướng.
Anh Ngôn dắt chiếc Sh qua chỗ tôi,giúp tôi đội mũ bảo hiểm vào gọng gàng chắc chắn mới phóng xe đến một quán đồ ăn nhanh.
_KFC của em này.
_Oa…cảm ơn…nhưng ,em không cần đâu – là con gái,phải lễ nghi rõ ràng hơn nữa không có công không hưởng lộc.Món gà này tôi chẳng thể trả nổi.
-Ăn đi,anh mời..bữa sau mời anh bữa kem là được – anh ấy cười đến nỗi cả đôi mắt chỉ còn là một đường chỉ dài.
_Cảm ơn anh – tôi đón lấy từ tay anh Ngôn món gà rán tuyệt hảo kia,tự mình thấy vui sướng trong lòng.
_Ăn đi chứ..
Hai chúng tôi ngồi ăn nhưng thực ra đều là tôi ăn anh ấy nhìn.Ngon tuyệt,vừa giòn vừa béo,tan ngay trong miệng.Gà rán quả là có hương vị.
Tôi cảm nhận lúc này anh Ngôn rất thân tình,như một người anh trai mà tôi luôn mong muốn có được vậy.
Nếu anh Ngôn là anh trai tôi,ắt hẳn cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao.Không những được anh trai quan tâm còn có thể được mấy bà chị tăm tia anh mình săn sóc,so wonderful!!!.
anh ấy đưa tôi về trên con Sh nhanh nhạy của mình.Tôi ngồi sau thoải mái duỗi người đón nắng.Bây giờ không ghét nắng lắm,còn thấy vui nữa.
_Cảm ơn anh – tôi tạm biệt anh Ngôn ở đầu ngõ và tự mình cuốc bộ thêm một đoạn.Gọi là để tiêu hóa tốt.
_Ơ..ai vậy.
Tôi thấy một người đứng dựa trước cổng nhà mình,một bóng dáng có phần quen thuộc khi nghiêng người có phần lãng tử nhưng đơn độc quá.Tâm trạng ấy lại trở lại nữa rồi.