Đọc truyện A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không – Chương 48: A Kiều Hôm Nay Làm Cô Dâu Không
Bạn đoán xem.
Editor: Iris N
“Ê a, hoạ mi lang.”
Âm thanh này vừa vang lên đã lấn át hết những âm thanh của những người xung quanh.
Tiếng đàn tiếng trống lập tức nhạt dần, bên tai quanh quẩn tiếng thở dài, màn thêu còn chưa được vén lên, trước mặt mọi người đã lờ mờ hiện ra hình ảnh một người con gái xinh đẹp yếu đuối, như thể đang giận mà lại không tức giận, tựa như thở than mà lại không than thở.
Còn chưa kịp thể hiện ý kiến của mình, một âm thanh đã khiến bọn họ tê dại cả người.
Tiền Nhị nghe như si như say, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm sân khấu hí kịch.
Màn thêu vừa được vén lên, một bóng phụ nữ yểu điệu đi ra, cô ta đưa lưng về phía những người đang xem kịch, cánh tay chống bên hông, một tay còn lại cầm quạt, bước từng bước giật lùi tới giữa sân khấu, vòng eo mềm mại nghiêng sang một bên, quạt ngọc che mặt, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt.
Hàng mi, ánh mắt quyến rũ, váy vóc ngọc ngà, trên đầu cài trâm lấp lánh.
Tiền Nhị vẫn cứ mê mẩn, đến cả A Kiều cũng cảm thấy thú vị, cô chưa từng xem kịch.
Tuy cô nghe không hiểu trên đài đang ê ê a a hát những gì nhưng ma nữ này quả là rất xinh đẹp.
A Kiều đang xem say sưa, ma nữ kia đã quay người lại, tay áo lụa tung lên, che luôn nửa khuôn mặt còn lại, mới há miệng ra, còn chưa hát thành lời đã nghe thấy một tiếng quát.
“Nghiệp chướng!”
Đạo trưởng từ nãy đến giờ mãi vẫn chưa xuất hiện giơ kiếm đâm tới, ma nữ lắc mình biến hóa, váy lụa trâm hoa trên người biến mất, thay vào đó là trang phục đào võ, quạt thêu mẫu đơn biến thành ngọn thương bạc, mũi giày đế mỏng thêu hoa nâng lên, nhẹ nhàng đá vào mũi thanh bảo kiếm.
Ánh sáng bàng bạc lóe lên, đạo sĩ đâm vào hư không.
Ma nữ cười khúc khích, chơi xong chiêu này liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sân khấu vẫn ở đó, tiếng đàn tiếng trống cũng còn, khách khứa xung quanh cứ như thể chẳng thấy gì, tiếp tục nâng chén chúc rượu, khoa tay múa chân, ăn uống reo hò.
Tiền Nhị vẫn còn mê mẩn, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay! Hay lắm! Vai đào võ là phải có phong cách như thế chứ!”
Đạo sĩ đánh một chưởng khiến Tiền Nhị bừng tỉnh.
Tiền Nhị chợt tỉnh cơn mơ, mồ hôi lạnh toát ra như tắm.
Suýt chút nữa thôi gã đã giống như những người đang xem kịch này, vĩnh viễn ở lại ảo cảnh này làm khách.
“Vô Lượng Thọ Phật.” [1] Tiền Nhị mau chóng làm quen với đạo sĩ này, rồi lại nhìn sang A Kiều, còn tưởng cô cũng không ổn, ai ngờ A Kiều đang cắn hạt dưa, vừa bóc hạt vừa nhai.
[1] A Di Đà Phật.
Đạo sĩ nhíu mày thật chặt.
Từ xa, ông ta nhìn thấy hai người A Kiều, Tiền Nhị, một người cắn hạt dưa, một người nghe hát kịch, còn tưởng rẳng bọn họ đều bị ma nữ mê hoặc nên mới rút kiếm giải cứu.
“Đồ chỗ này không ăn được, đừng có đụng vào.” Con bé này đúng là cũng có chút tài năng, chỉ có điều quá thiếu hiểu biết.
Người khác không ăn được nhưng A Kiều ăn được, cô vỗ vỗ tay, phủi sạch vụn hạt dưa trên tay mình, liếc nhìn đạo sĩ: “Vở kịch này có vẻ rất hay, nếu như cô ta đã mời tôi xem kịch, ăn tiệc, tôi cũng phải lễ phép một chút chứ.
Ông cứ ép buộc người ta phải rời đi như thế, có khi chẳng ăn thua gì đâu.”
Lúc này Tiền Nhị mới lấy lại tinh thần, cũng không tệ, đã hai nhóm người tới đây nhưng cũng không nghe nói có ai mắc kẹt lại nơi này, gã nhìn xung quanh, thấy mấy người Từ Mậu Hoằng cũng đều đang trong đại sảnh tuy hơi ngơ ngác nhưng nói cho cùng thì vẫn bình yên vô sự.
Đạo sĩ nhíu chặt mày, thấy hai kẻ còn không hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề này dù sao vẫn còn khá hơn ba người uống rượu mừng trong đại sảnh kia, liền nói với bọn họ: “Mấy người đi theo tôi, đừng để con ma nữ này mê hoặc, chúng ta phải tìm đường ra ngoài.”
Tiền Nhị là người yếu ớt, nghe ông ta nói có vẻ chắc chắn như thế liền coi ông ta như người mình, cung kính nói: “Đạo trưởng, theo ông thì chúng ta phải ra ngoài thế nào đây?”
“Phải phá ảo cảnh.”
Toàn bộ ảo cảnh này đã hợp thành một với tòa nhà nhà họ Bạch, có chỗ nhìn như là cổng nhưng đi ra ngoài lại không phải là cổng.
Đạo sĩ vừa nghe thấy tiếng động đã đi ra, rút kiếm ra khỏi cổng, đi được mấy khúc đường núi, xoay người lại đã thấy tòa nhà nhà họ Bạch vẫn ẩn ẩn hiện hiện trong bóng đêm rừng núi như cũ, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, con đường hẹp quanh co liên tục có người tới chúc mừng.
Ai cũng ăn mặc màu sắc rực rỡ, có đủ hỉ nương, bà mối, đội ngũ khiêng kiệu hoa, bê đồ cưới nườm nượp, nhìn không thấy đâu là điểm cuối cùng.
Muốn đi ra ngoài thì hoặc là ngoan ngoãn chờ đến hừng đông, hoặc là phải nhanh chóng tìm được điểm thật trong ảo cảnh, đó chính là cửa ra mà bọn họ đang tìm kiếm.
Tiền Nhị nghe nói chờ tới hừng đông cũng có thể bình yên liền vô cùng hèn nhát nói: “Thế thì hay là chúng ta chờ tới hừng đông đi?”
Đạo sĩ lắc đầu: “Không về được đâu.” Ông ta cũng nghĩ có thể quay trở về phòng nhưng vừa trở về đã thấy khu nhà hoàn toàn thay đổi, không thấy phòng của bọn họ đâu nữa.
“Nếu không thì cứ tìm bừa một phòng để ngủ, đến lúc tỉnh là được rồi.” Tiền Nhị chính là kẻ lười nghĩ cách.
A Kiều trợn trừng mắt: “Ngu ngốc! Ông làm sao mà biết được bản thân mình ngủ trên giường hay là ngủ trong mộ chứ?” Sự sắp đặt phòng ở đã bị ma nữ thay đổi, cô ta vô cùng thông minh, chỉ cần thay đổi một chút là đã đủ để vây khốn bọn họ.
Đạo sĩ liếc nhìn sang A Kiều, cảm thấy tuy cô gái này chẳng biết trời cao đất rộng là gì nhưng lại rất thông minh liền gật đầu với cô: “Tôi cũng đoán như vậy, người hầu đã chết của nhà họ Bạch kia thân thể thì còn nhưng hồn phách đã không còn nữa.” Sợ là đã vĩnh viễn ở lại ảo cảnh này.
Thế này không được, thế kia cũng không xong.
Giờ phút này, Tiền Nhị không còn nghĩ tới 50 vạn kia nữa, sống sót là quan trọng nhất, hơn nữa Lão Tôn và hòa thượng kia còn chẳng thấy đâu, nhỡ đâu hai người này làm trò gì ngu ngốc, làm ma nữ tức giận, mọi người lại phải chịu xui xẻo theo.
“Còn vị đại sư kia thì sao? Đạo trưởng có thấy đâu không?”
Đạo sĩ lắc đầu, ông ta đi vòng quanh tòa nhà một lượt nhưng cũng chẳng thấy đâu.
A Kiều không muốn đi theo đạo sĩ, cô định đi một mình, đi gặp ma nữ kia, hỏi cô ta làm thế nào mới làm được ảo cảnh như thế này, không biết cô cũng nên tìm một nơi như vậy hay là chọn một nơi trống rồi tự xây dựng.
“Các người cứ đi đi, tôi đi một mình.” A Kiều nói xong là đi luôn.
Tiền Nhị phân vân, gã cũng chỉ có một mạng sống, không biết nên đặt cửa nào, đạo trưởng này vừa mới đấu với ma nữ, còn A Kiều mãi tới tận giờ cũng chỉ biết hết ăn lại uống, chẳng thể hiện chút bản lĩnh nào.
Trong lúc gã còn đang do dự, A Kiều đã rẽ ở khúc quanh hành lang, không thấy đâu nữa.
Đạo sĩ thấy dưới tình huống như vậy mà A Kiều còn thích làm gì thì làm, chỉ có thể mặc kệ cô, dẫn Tiền Nhị và ba người Từ Mậu Hoằng ra khỏi tiệc rượu.
Phương Văn Kính và “người câm” đã hoàn toàn mất thần trí, chỉ còn Từ Mậu Hoằng vẫn còn hơi hơi tỉnh táo, đạo trường lấy ba tờ bùa, “Bốp bốp bốp” ba tiếng dán lên trán bọn họ.
Từ Mậu Hoằng là người đầu tiên khôi phục thần trí, đạo sĩ bảo ông ta đừng bóc tờ bùa màu vàng ra.
Tiền Nhị thấy đây là đồ tốt, không lấy cũng phí, vội vàng nói: “Đạo trưởng cũng ban cho tôi một tờ đi, để tôi không bị con ma nữ này mê hoặc.”
Đạo sĩ cho gã một tờ thật, một khi Tiền Nhị đã muốn lấy lòng người ta thì trong mấy người này, làm sao có ai dẻo miệng được như gã chứ.
A Kiều bỏ được mấy người vướng chân vướng tay kia, cuối cùng đã có thể thi triển pháp thuật, cô phi thân nhảy lên mái nhà, nói to: “Ma đâu? Mau ra đây!” Hét lên xong, thấy ma nữ vẫn chưa chịu ra, cô tụ gió trong lòng bàn tay, “Còn không ra là tôi lật mái nhà lên đấy.”
Ma nữ vẫn không xuất hiện, A Kiều bực bội, vung tay bóc một hàng ngói lên.
Ma nữ nhanh chóng hiện hình bên cạnh A Kiều, cô ta mặc đồ đỏ từ đầu đến chân, tà váy được thêu họa tiết mẫu đơn phú quý bằng chỉ vàng, trên đầu đội một chiếc khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước.
“Thế này mới phải chứ,” A Kiều nói, “Cô phí công nhiều như thế làm gì chứ? Tại sao không đi đầu thai?”
“Họa mi lang của tôi.” Ma nữ nhắc lại từng câu từng chữ, vừa hát vừa thở than.
“Tất cả đàn ông đều không đáng tin cậy.
Cô xem, cô thành ma nhiều năm như vậy rồi, làm quỷ tu cũng được, đi đầu thai cho tử tế cũng được, vì sao cứ nhất định phải hại người cơ chứ?” A Kiều không hiểu, “Chỉ có làm việc tốt mới có thể đầu thai tốt được, cô biết không chứ!”
Ma nữ không nhắc đi nhắc lại về họa mi lang của cô ta nữa, quay sang, dường như đang nhìn chằm chằm A Kiều từ dưới tấm khăn voan đỏ.”
“Có được báu vật vô giá thì dễ, có được tình lang mới khó.” Tiếng nói của ma nữ rất hay, hơn nữa còn có nửa khuôn mặt quyến rũ thế kia, thảo nào lại được Bạch đại gia sủng ái.
“Vậy thì cô và người đó có thể dắt tay nhau đi cầu Nại Hà cũng được mà, nắm tay qua cầu Nại Hà thì kiếp sau có thể thành vợ chồng.” A Kiều có ý tốt nên mới nói cho con ma ngu ngốc còn chưa tới U Minh này nghe.
Chuyện này có bí quyết cả đấy, những con ma mới chết không biết nên mới bỏ lỡ thôi.
Ma nữ vươn tay ra.
Từ đầu đến chân, chỗ nào cô ta cũng đẹp, bàn tay này thon dài trắng muốt như ngọc, móng tay được tô đỏ rực nhưng trong bóng đêm lại có vẻ nặng nề ma khí.
Gió thổi tung một góc khăn voan đỏ, ma nữ nhếch môi nói một câu: “Cô đẹp thật đấy, người đàn ông của cô nhất định rất thích cô đúng không.”
A Kiều lắc đầu, nói một câu nói thật: “Hắn có rất nhiều phu nhân, chưa từng thực lòng yêu thương tôi.”
Ma nữ nghe xong thì ngẩn ra: “Họa mi lang, kẻ phụ lòng, toàn là những tên đáng chết.” Cô ta nói đến cuối câu, âm thanh nức nở như khóc, A Kiều vốn không buồn khổ, nghe thấy tiếng khóc của cô ta lại dường như quay lại cung Trường Môn, suýt nữa cũng khóc theo cô ta.
A Kiều khịt khịt mũi, vẫn còn định phân tích cho cô ta: “Cô ở chỗ này giở trò cũng chẳng có tác dụng gì, những kẻ nhớ thương cô, dù là người hay là ma cũng đã ra đi lâu rồi, vì sao cứ nhất định phải bị trói chặt bởi nhân quả một đời cơ chứ?”
Ma nữ nghe cô nói như vậy thì ngẩn ra, mặt cô ta bị tấm khăn voan đỏ che lại, không biết sắc mặt ra sao, A Kiều chỉ thấy cô ta cứng người, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Đúng tại lúc A Kiều cho là đã thuyết phục được cô ta, giọng điệu của ma nữ bỗng dưng thay đổi: “Cô lừa tôi! Họa mi lang của cô tới tìm cô đúng không?”
Cô ta nói như vậy xong liền bật cười duyên dáng: “Bên ngoài anh ta có rất nhiều phu nhân nhưng bên trong này thì chỉ có thể có mình cô, giữ anh ta lại đây, tôi giúp hai người làm tiệc cưới được không?”
Tiếng đàn tiếng trống vang lên ngập trời, ma nữ lại biến mất không thấy tăm hơi.
A Kiều nghĩ thầm con ma ngu ngốc này có phải là lú lẫn rồi không, cô đào đâu ra họa mi lang nào cơ chứ?
Hạng Vân Độc nhận được điện thoại của A Kiều liền nghe thấy cô nói không về nhà, đã thế gọi thế nào cũng không được, mặt mày nhíu chặt, nghĩ là cô gái nhỏ này lại giận dỗi.
Ở Giang Thành cô không có người quen, cô có thể đi đâu được cơ chứ?
Vốn hôm nay định làm thêm giờ vì có cuộc họp, anh nói với Tống Phương: “Cô xin phép hộ tôi, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Ở trường không có ai, ở nhà cũng không có ai, anh gọi điện cho Khương Mật, A Kiều cũng không tới trường đại học tìm cô.
Anh lại quay về cục, bảo Tiểu Bàn kiểm tra camera theo dõi, căn bản cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức đã điều tra ra.
Ở ngay cửa nhà, cô lên xe của Tiền Nhị.
Tiều Bàn nói: “Đội trưởng Hạng, có cần gọi người không?”
“Không cần, tôi biết người này.” Cái gã Tiền Nhị này tham tiền nhưng không háo sắc, mà cho dù có háo sắc đi chăng nữa thì gã cũng không đánh lại A Kiều.
Tra xét camera dọc đường đi, họ điều tra ra chiếc xe này đi đâu.
Hạng Vân Độc lái xe tới đó.
Lúc anh tới nơi, trời đã tối đen.
Ở vùng nông thôn thường rất ít khi có camera theo dõi nhưng cũng may trên ngọn núi này có khu du lịch suối nước nóng mới xây, trong phạm vi của khu du lịch thì sẽ có camera theo dõi.
Anh đi theo con đường mà Tiền Nhị đã đi để tới nhà tổ của nhà họ Bạch.
Hạng Vân Độc đi hai vòng trên khu đường núi này vẫn chẳng thấy tòa nhà nhà họ Bạch đâu cả.
Anh mở định vị, giọng nữ hướng dẫn nói cho anh biết đã tới gần điểm đến hai lần liền nhưng trước mắt ngoài vùng rừng núi âm u thì chẳng thấy cái gì.
Anh dừng xe lại ven đường, tắt đèn xe, dùng di động làm đèn pin chiếu sáng để đi bộ ên đường núi phía trước.
Đi bộ không bao lâu, anh liền thấy một con đường hiện ra ở nơi khi nãy còn là rừng rậm.
Hạng Vân Độc ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một nửa màu vàng, một nửa có màu đỏ nhàn nhạt của máu, trực giác mách bảo cho anh A Kiều đang ở phía màu đỏ.
Hạng Vân Độc không hề do dự, đi thẳng một mạch vào trong.
Mới đi được mấy bước, anh lại quay đầu nhìn, đường đã lại bị rừng rậm che lại, dường như có một bàn tay đang đẩy anh về phía trước.
Không bao lâu sau, bên tai đã có tiếng đàn tiếng trống truyền tới, hình như có người đang làm lễ cưới.
Vừa nghĩ trong lòng như thế, trước mắt đã hiện lên hình ảnh đội ngũ đưa dâu đưa qua, người nào cũng ăn mặc như trong phim truyền hình, nhìn vô cùng đông vui tấp nập, vừa thấy anh đã đưa tay lên chúc mừng: “Sao chú rể lại đứng ở đây thế này, mau lên ngựa đi chứ, cô dâu sốt ruột chờ đợi lắm rồi.”
Trên con đường nhỏ khi nãy còn không nhìn thấy điểm cuối tự dưng lại có một tòa nhà lớn xuất hiện, nhà cao cửa rộng, hai bên cửa treo đèn lồng đỏ thẫm.
Trong bóng đêm, đèn lồng đỏ đến mức đau mắt, khiến toàn bộ con đường đều được phủ màu đỏ như máu.
Mấy người chạy tới kéo anh, liên tục gọi anh là chú rể, Hạng Vân Độc cúi đầu nhìn xuống, thấy chẳng biết từ khi nào mà trên người đã xuất hiện trang phục của chú rể, ngực đeo một đóa hoa lụa màu đỏ, trước mặt còn có một con ngựa cao lớn.
Chứng nhận quỷ sai trong túi hơi nóng lên, cảnh báo cho anh.
Mà dù không có cảnh báo đi chăng nữa, anh cũng biết đây là giả.
Ngay lập tức, kiệu hoa xuất hiện trước mặt anh, màn kiệu được vén lên, bên trong có cô dâu ngồi thật, cánh tay trắng muốt như ngọc của cô vén tấm khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước lên, để lộ nửa khuôn mặt.
Đôi mắt đen láy, bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ, mũi hơi hếch lên, đôi môi anh đào hơi chu ra: “Anh mau lên đi chứ.”