Đọc truyện A Hạnh – Chương 198: Sự thật
Nhóm dịch: Diệp Gia Quán*
Lý Ngân mời hắn vào ngồi. Pha một ly trà nóng cho hắn. Sau đó cung kính đứng đối diện hắn, thân phận Thẩm Nguyên Phong cao quý, nàng không dám vượt qúa lễ nghĩa.
“Thẩm đại nhân, sắc mặt ngài thật không tốt, có phải là không thoải mái hay không?”.
Thẩm Nguyên Phong lắc đầu một cái, hắn ngồi trên ghế trong đình viện, nhìn bọn nhỏ chơi đùa, hắn mạnh mẽ áp chế chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười một tiếng nói: “Ta không sao.” Hắn chỉ đứa bé: “Bọn nhỏ rất đáng yêu, ngươi chăm sóc rất tốt.”
Nàng nghe Thẩm Nguyên Phong nói, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Hai năm này đều là muội muội chiếu cố ta, nếu như không có nàng, nào có Lý Ngân bây giờ, nào có hai đứa bé khỏe mạnh đáng yêu như vậy…” Nàng nhìn Thẩm Nguyên Phong một cái, do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng hạ quyết tâm, “Thẩm đại nhân, xin thứ cho dân phụ vô lễ, dân phụ có thể hỏi ngài một chuyện không?”
Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn nàng, tướng mạo Lý Ngân có mấy phần tương tự A Hạnh, nhưng trên khuôn mặt nàng có vẻ nhu nhược. Mà A Hạnh là vẻ kiên cường không người nào có thể coi nhẹ. Ban đầu, chính là vẻ kiên cường kia đã hấp dẫn hắn.
“Phu nhân mời ngồi, tại hạ là bằng hữu của A Hạnh, cũng là bằng hữu của phu nhân, phu nhân không cần đa lễ. Phu nhân có gì muốn nói cứ nói thẳng.”.
Lý Ngân thấy vẻ mặt Thẩm Nguyên Phong ôn hòa, lá gan cũng lớn chút, nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng Thẩm Nguyên Phong hỏi: “Dân phụ mặc dù ở nội viện, nhưng cũng biết một chút tin đồn giữa đại nhân và A Hạnh, nghe nói đại nhân từng nói muốn lấy muội muội ta làm chính thê, xin hỏi đại nhân thật lòng sao?”
Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong có chút ê ẩm, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại: “Phu nhân xin yên tâm, tâm ý của tại hạ với A Hạnh vĩnh viễn cũng sẽ không đổi, cả đời này, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.”.
Trong giọng nói của hắn thể hiện thành ý làm Lý Ngân rất cảm động, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, hảo cảm trong lòng đối với Thẩm Nguyên Phong tăng lên gấp bội.
“Mấy năm qua, cũng không ít người cầu hôn với A Hạnh, nhưng không có ai có thể làm cho A Hạnh rung động, hy vọng thành ý của Thẩm đại nhân có thể làm cho A Hạnh rung đông.”
“Chưa có ai? Như vậy Dung Tranh thì sao?”
“Dung Tranh?” Lý Ngân ngớ ngẩn, ngay sau đó sáng tỏ cười một tiếng: “Nhất định là Thẩm đại nhân đã nghe những lời đồn kia. Thẩm đại nhân yên tâm, giữa A Hạnh và Dung Tranh cũng không có chuyện gì, ta là tỷ tỷ nàng, ngày ngày đều ở một chỗ cùng nàng, tất nhiên rõ ràng.”. Nàng nhẹ khẽ thở dài: “Phải nói Dung Tranh cũng là một người tốt. Đối với muội muội cũng rất tốt, nếu như muội muội có lòng với hắn, có lẽ chúng ta đã sớm làm hôn sự cho bọn họ…”.
Thẩm Nguyên Phong chỉ thấy trong đầu ầm một tiếng, vào giờ khắc này, hắn cái gì cũng đã hiểu…
Thẩm Nguyên Phong không rõ mình đi khỏi rạp như thế nào.
Hắn chỉ nhớ là hắn nhờ Lý Ngân, đừng nói chuyện hôm nay hắn đã tới cho A Hạnh biết. A Hạnh thông minh như vậy, thoáng hỏi Lý Ngân vài câu, sẽ biết hắn đã biết được tất cả mọi chuyện, đến lúc đó không biết nàng sẽ nghĩ ra cách gì nói dối đối phó hắn.
Nếu như tất cả giống như hắn nghĩ, nếu thật sự phụ vương dùng Lý Ngân bức bách nàng, như vậy nàng làm những chuyện này, trong lòng sẽ khó chịu biết bao? Ai nói nàng không thương hắn, nếu như nàng không yêu hắn, tại sao thân là nữ tử sẽ ba lần bốn lượt chê bai mình, chỉ vì làm cho lòng hắn có thể tốt hơn một chút. Hắn còn hận nàng oán nàng, mà nàng? Nàng có thể hận ai? Tất cả đau khổ chỉ có mình nàng chịu đựng…
Mà hắn hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, nói ra những lời quá đáng làm nàng đau lòng. Hắn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc, trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn hận không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt A Hạnh. Nói với nàng hắn đã biết tất cả khổ sở của nàng, xin lỗi nàng, sau đó ôm nàng thật chặt không bao giờ buông tay nữa, hắn lại hận không thể lập tức đi tới trước mặt phụ vương, chỉ trích ông tại sao vi phạm lời hứa giữa bọn họ, làm ra chuyện quá đáng với A Hạnh như vậy? Nhưng hắn biết, hắn không thể xúc động, phụ vương làm việc luôn luôn chu đáo, ông muốn uy hiếp A Hạnh nhất định còn lưu lại uy hiếp, đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa nghe thấy hắn công khai nói ra nàng là vị hôn thê của hắn, A Hạnh lại khẩn trương như thế.
Hắn ở chiến trường gần một năm, đã sớm không phải người dễ kích động tùy tính như quá khứ, hắn không muốn vì hành động của hắn mang đến phiền toái cho tỷ muội A Hạnh. Hắn không muốn tạo thành khốn khổ cho các nàng, nhưng hắn càng không thể nào mặc kệ không để ý tới, tiếp tục để A Hạnh bị phụ vương uy hiếp, tiếp tục cách xa hắn! Hắn phải làm như thế nào chứ?
Đầu tiên, hắn phải biết rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mới vừa rồi hắn vốn muốn hỏi Lý Ngân, nhưng chuyện này với nàng mà nói nhất định là một ác mộng, bắt nàng nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh lúc ấy sẽ rất tàn nhẫn. Hơn nữa, theo hắn thấy Lý Ngân biết nhưng cũng không phải là tường tận mọi chuyện.
Người biết chuyện này còn rất nhiều, tỷ muội A Hạnh nếu bị quan phủ truy nã, chuyện này nhất định náo loạn rất lớn!
Thẩm Nguyên Phong trở lại trong phủ. Tấn vương ở Thiên Đô có một phủ riêng, Thẩm Nguyên Phong tới Thiên Đô vẫn luôn ở nơi này.
Thẩm Nguyên Phong gọi A Lực tới thư phòng, phân phó hắn: “A Lực, bây giờ ta có việc trên người không thể rời đi được, ngươi lập tức thay ta trở về Tấn Thành một chuyến, điều tra tháng mười hai năm trước một chút, Hồ gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì tới tỷ muội A Hạnh, lúc cần thiết không ngại mua chuộc người làm Hồ gia, xem có thể lấy được tin tức gì. Nhớ! Tất cả bí mật tiến hành, không thể để cho phụ vương ta… Không, phải là không thể để cho bất kỳ người nào trong Tấn vương phủ biết!”
A Lực không hiểu: “Thiếu gia, điều tra chuyện hai năm trước làm gì? Hơn nữa còn là chuyện có liên quan đến yêu… A Hạnh…” Thiếu chút nữa bật thốt lên hai chữ ‘yêu nữ’, hắn thành khẩn khuyên thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia, Vương gia rất nhanh sẽ tới kinh, đến lúc đó nhất định sẽ tìm cho người một hôn sự tốt, người không cần nhớ mãi không quên nữ nhân hay thay đổi đó…”.
Còn chưa nói hết lời, Thẩm Nguyên Phong liền quay ngoắt đầu lại, hung hãn trợn mắt nhìn hắn, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ, hắn quát lớn một tiếng: “Im miệng!! Không cho phép ngươi nói nàng như vậy!”.
A Lực giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, trong trí nhớ, thiếu gia chưa bao giờ lớn tiếng như nói với hắn vậy.
Ngay sau đó Thẩm Nguyên Phong trở nên chán nản, hắn xoay người, hai tay chống trên thư án, đầu cúi xuống thật sâu: “Ta có tư cách gì nói ngươi, chính ta cũng thường nghĩ như vậy, nếu như năm đó ta có thể tín nhiệm nàng hơn một chút, nếu như ta cố tình đi điều tra chuyện này. Hôm nay giữa chúng ta cũng sẽ không như vậy… Ta có tư cách gì mà nổi giận với ngươi, đáng hận nhất chính là ta…”.
Trong giọng nói của Thẩm Nguyên Phong tràn đầy thống khổ cùng hối hận khiến cho A Lực có chút luống cuống, A Lực vội nói: “Thiếu gia, A Lực nghe người, bây giờ ta sẽ lên đường, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”.
*
Những ngày tiếp theo, Thẩm Nguyên Phong không đi quấy rầy A Hạnh, hắn biết lúc này dây dưa với nàng mà nói là một loại đau khổ, giống như lời Dung Tranh nói, nếu quả thật thích nàng, thì phải suy nghĩ vì nàng. Nhất định uy hiếp của Phụ vương tạo cho nàng áp lực không nhỏ. Khi hắn chưa giải quyết được loại uy hiếp này, hắn liên tục xuất hiện chỉ biết tăng thêm áp lực và thống khổ cho nàng mà thôi. Hơn nữa, nàng vì khiến hắn tuyệt vọng, thì sẽ tìm Dung Tranh diễn xuất, mặc dù A Hạnh không có loại tâm tư này với Dung Tranh, nhưng tâm tư của Dung Tranh với nàng hắn lại thấy rất rõ, tại sao hắn phải tạo cơ hội cho Dung Tranh?
Đột nhiên Thẩm Nguyên Phong biến mất làm cho A Hạnh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi có chút cảm giác mất mát. Nàng lạnh lùng, nàng thân mật cùng Dung Tranh, đã làm cho hắn tuyệt vọng rồi sao? Mặc dù trong lòng nàng rất khó chịu, nhưng cũng biết, đây là kết cục tốt nhất.
Thẩm Nguyên Phong vừa biến mất, A Hạnh từ từ xa lánh Dung Tranh.
Trong lòng Dung Tranh cũng mất mát, hắn không phải không biết đây chỉ là một vở kịch, hắn chỉ là nhập vai quá sâu, không thể tự nhiên như A Hạnh vậy. Hắn bắt đầu hoài niệm đoạn thời gian thân mật cùng A Hạnh kia, nàng sẽ ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, sẽ sóng vai đi cùng hắn, sẽ thường xuyên ngoái đầu nhìn lại mỉm cười với hắn, mặc dù hắn biết đó chẳng qua chỉ làm cho người khác nhìn, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng thỏa mãn. Mà bây giờ ngay cả những thứ này cũng không có.
Dung Tranh sa sút Vân Đóa đều nhìn thấy cả. Chuyện đầu đuôi thế nào nàng đều biết, tất nhiên biết tại sao hắn sa sút.
Vân Đóa nói với A Hạnh: “A Hạnh, Dung Tranh không tốt sao? Tại sao tỷ không thể tiếp nhận hắn?”
A Hạnh nói: “Vân Đóa, Lâm quản sự đối với muội cũng rất tốt, tại sao muội không chịu tiếp nhận hắn?” Lâm quản sự là tổng quản sự hậu viện, chừng hai mươi tuổi, vẫn luôn thích Vân Đóa, quan tâm chu toàn cho Vân Đóa. Nhưng Vân Đóa đối với hắn đều là vẻ mặt khó chịu.
Nhất thời Vân Đóa không biết nói gì.
A Hạnh nói thay nàng: “Bởi vì muội không thích hắn, muội thích người khác.” Nàng dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng giống vậy.”
“Nhưng tỷ không thể nào ở cùng Thẩm Nguyên Phong.”
“Vân Đóa, đó là chuyện khác.”
Vân Đóa thở dài: “A Hạnh, ta không hiểu suy nghĩ của tỷ. Nhưng ta thấy Dung Tranh không vui vẻ. A Hạnh, tỷ không nên nhờ Dung Tranh giúp tỷ làm loại chuyện này.”.
A Hạnh cúi đầu xuống: “Muội nói đúng, là ta quá ích kỷ, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.”
“Tỷ nói chuyện với hắn đi. Vẻ mặt hắn làm cho người khác rất lo lắng.”
” Được, Vân Đóa.”
Buổi tối hôm đó, A Hạnh mang một bầu rượu đi tới sân của Dung Tranh.
Sau khi tiến vào, nàng theo thói quen ngẩng đầu tìm bóng dáng hắn trên nóc nhà. Cả người Dung Tranh khoác áo dài màu lam nhạt nằm trên nóc nhà. Gió lạnh thổi bay góc áo của hắn.
A Hạnh nhảy lên một cây hòe bên cạnh, sau đó theo nhánh cây lên nóc nhà.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Dung Tranh, Dung Tranh nhắm mắt lại, ánh trăng ảm đạm chiếu lên mặt hắn trắng noãn như ngọc vậy.
“Dung Tranh, thời tiết lạnh như vậy, ngươi nằm ở chỗ này không sợ lạnh sao?”
Dung Tranh mở mắt ra, con ngươi đen nhánh có nhàn nhạt sáng bóng. Hắn nhìn vò rượu trong tay nàng một cái, cười nói: “Bởi vì ta biết ngươi sẽ mang rượu tới cho ta.”
A Hạnh nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa vò rượu trong tay cho hắn: “Uống một hớp, sưởi ấm cơ thể.”
Dung Tranh cầm lấy vò rượu, ngồi dậy, ngửa đầu uống một hớp, sau đó lau đi giọt rượu lưu lại trên mép, khen: “Rượu ngon!”
“Ta cất rượu, dĩ nhiên là rượu ngon.” A Hạnh nhìn hắn yên lặng uống rượu, nhẹ nhàng nói: “Dung Tranh, ta cứ nhờ ngươi diễn xuất cùng ta, lại không cân nhắc đến cảm nhận của ngươi, là ta không đúng. Ngoài nói cám ơn ngươi, còn phải nói xin lỗi ngươi.”
Dung Tranh nhìn về phía trước, tay nắm vò rượu càng lúc càng chặt, gió rét thổi mái tóc đen dài như mực của hắn lên, ở ban đêm lạnh lẽo này có một loại cảm giác diễm lệ mờ ảo.
“A Hạnh, tại sao ta không thể.” Hắn nhẹ nhàng hỏi, chênh lệch thật lớn khiến hắn không thể giữ yên lặng nữa.