Đọc truyện A Hạnh – Chương 180: Đưa thơ
A Hạnh vừa chào hỏi mọi người vừa đánh giá quán trà. Quán trà có hai tầng, mà thi hội cử hành ở tầng thứ nhất. Tầng thứ nhất rộng khoảng hai trăm thước. Chính giữa dựng một đài sân khấu khoảng mười thước. Trên đài đặt một cái bàn dài, sau bàn có mấy vị râu dài tóc bạc đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc, trông dáng vẻ đều là những học giả nổi danh kinh thành. Dưới đài bốn phía đặt mấy chục cái bàn tròn nhỏ.
Vị trí ngồi gần nhất hẳn là những người có địa vị cao, như Trạng Nguyên, Bảng Nhãn Thám Hoa, như hoàng tử hoàng tôn, như công tử tiểu thư quan lại nhị phẩm trở lên, mà chỗ ngồi gần sát phía sau đều là con cái của quan viên ngũ phẩm trở lên, cùng một vài tiểu thư thế gia. Vị trí của A Hạnh cũng ở trong đó, bởi vì bàn của nàng là chỗ ánh đèn sáng nhất, nên đặc biệt gây chú ý. Tiếp đó là con cái nhà thương gia, mà bên ngoài cùng đứng không ít thư sinh nhà nghèo. Bởi vì người chủ trì tổ chức thi hội là Trương Thanh Thu, cho nên đến hội đa số đều là người trẻ tuổi.
Hiện tại chỉ có Lục tiểu thư cùng một vài tiểu thư nhà quan khác mang theo một đám nha hoàn đi chào hỏi, tạm thời chưa nhìn thấy bóng dáng Trương tiểu thư.
Vì Trương tiểu thư là người tổ chức thi hội, nên những đệ tử nhà quan lại tuy rằng rất muốn nói chuyện với A Hạnh lâu một chút, nhưng cũng không dám quá mức làm càn. Vì thế chào hỏi A Hạnh xong, liền về vị trí của mình, A Hạnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bàn. Thấy tỷ muội Trần thị cùng Vân Đóa vẫn đứng, liền bảo các nàng cùng ngồi xuống.
Bỗng nhiên, đám người huyên náo lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang. A Hạnh nhìn theo ánh mắt mọi người, chỉ thấy một mỹ nhân tuyệt sắc từ trên cầu thang đang bước xuống. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, hiếm có, người đẹp này đuôi lông mày khóe mắt dường như luôn mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác bình dị gần gũi, làm cho người khác sinh lòng hảo cảm. Nàng mặc một bộ quần áo lụa màu trắng khói, lúc bước đi lụa mỏng nhẹ bay, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống, đám người dưới lầu đều lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
A Hạnh biết, người này chính là nữ nhi của Trương thừa tướng, muội muội của Trương Chiêu, vang danh khắp chốn Trương Thanh Thu tiểu thư. Trong đám người thỉnh thoảng có người kích động gọi tên nàng, “Thanh Thu tiểu thư! Thanh Thu tiểu thư!” Không khí lập tức trở nên náo nhiệt. So với náo động lúc A Hạnh đến chỉ hơn chứ không kém.
Một vị tiểu thư bên cạnh A Hạnh cao giọng nói: “Đây mới là mỹ nhân chân chính, cao quý tao nhã, tài hoa hơn người. Trương Thanh Thu tiểu thư cầm kì thi họa không gì không biết không gì không giỏi!” Nói xong nàng ta khinh thường liếc mắt nhìn A Hạnh một cái: “Một số người không biết cái gì gọi là tài nữ lại muốn so sánh với Thanh Thu tiểu thư, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Thật không biết xấu hổ!” Giọng nói cực kỳ không khách khí. Lời của nàng ta khiến cho các tiểu thư xung quanh cười ầm lên, đều không khỏi nhìn A Hạnh.
Vân Đóa hơi biến sắc, nhỏ giọng nói với A Hạnh: “Các nàng đang nói ai?”
A Hạnh cười nhẹ, không thèm quan tâm, nàng cầm tay Vân Đóa an ủi: “Cũng không chỉ mặt gọi tên. Làm sao quản các nàng nói người nào được?” Ý bảo Vân Đóa không cần để ý tới, những người này, sợ rằng chỉ chờ mình không nén được tức giận, đúng như ý các nàng!
A Hạnh cùng mấy người Vân Đóa tiếp tục nhìn chỗ Trương Thanh Thu, tựa như không nghe thấy các nàng châm chọc. Mấy vị tiểu thư kia lăm le chờ A Hạnh đáp trả, nhưng thấy A Hạnh không chút phản ứng nên càng mất hứng, nhỏ giọng mắng một tiếng nhát gan, cũng lười quan tâm A Hạnh.
Phía trước, Trương Thanh Thu chậm rãi đi đến giữa đài, đầu tiên nói cảm tạ mọi người đến cổ vũ, sau đó giới thiệu mấy vị lão tiên sinh trên đài. Nghe nàng giới thiệu xong, mọi người dưới đài lộ ra vẻ mặt sùng kính. Hóa ra mấy lão tiên sinh này là do Trương Thanh Thu mời đến bình thơ, người là Đại học sĩ đã từ quan, người là phu tử nổi tiếng trong thư viện, đều là người có lai lịch lớn, có thể mời bọn họ đến, mặt mũi Trương Thanh Thu cũng không nhỏ.
Lúc này, ở cửa bỗng nhiên ồn ào, chỉ chốc lát, đám người từ giữa tách ra. Tránh ra một con đường nhỏ, cuối đường Bố Nhĩ Thái một thân hắc y cùng Trương Chiêu vẻ mặt tươi cười tiến vào. Đợi bọn hắn đến gần, Trương Thanh Thu mới nghênh đón, thi lễ nói cảm tạ Bố Nhĩ Thái. Trương Chiêu giới thiệu muội muội cho Bố Nhĩ Thái biết. Bố Nhĩ Thái đối mặt với mỹ nhân nổi danh Đường quốc, lời nói vẻ mặt vẫn đang duy trì lễ độ, không có một chút thất thố. Trương Thanh Thu mời bọn họ vào vị trí đầu tiên ngồi xuống.
Vị trí bọn họ cách A Hạnh không xa.
Bố Nhĩ Thái ngồi xuống, bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt một cái liền tìm được vị trí của A Hạnh, cười một tiếng với nàng, phất phất tay, xem như chào hỏi. A Hạnh hướng hắn cười gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, Bố Nhĩ Thái từ khi tiến vào vẫn không nhìn về phía này, hắn làm sao có thể nhanh như vậy chuẩn xác tìm được vị trí của nàng?
Trương Chiêu bên cạnh thông qua Bố Nhĩ Thái cũng nhìn thấy A Hạnh, lúc này vẫy tay, ý bảo nàng ngồi vào bàn cùng hắn, A Hạnh lắc đầu liên tục, nghĩ rằng, sang đó ngồi, ngày mai nàng sẽ bị nước miếng của nhóm quý nữ Thiên Đô dìm chết! Trương Chiêu thấy nàng không chịu sang ngồi, trên mặt có chút thất vọng.
Lúc này, trên mặt Trương Thanh Thu vẫn bảo trì mỉm cười đột nhiên lộ ra một loại thần thái khác lạ. Ngay sau đó, nàng đi qua đám người tiến về phía cửa. Ánh mắt nhìn theo nàng, đã thấy nàng đi đến cửa lớn, vô cùng tao nhã cúi người thi lễ với nam tử vừa vào cửa.
Thi hội đến bây giờ, mọi người chưa bao giờ từng thấy Thanh Thu tiểu thư trịnh trọng với một người như vậy, không khỏi tò mò rốt cuộc là ai được Trương Thanh Thu tiểu thư xem trọng? Mọi người nhìn qua, chỉ thấy người tới thân hình cao ngất, đôi mắt màu lam, mặt mũi vô cùng tuấn mỹ. Cả người tản ra hơi thở lạnh lùng nhàn nhạt. Cho dù thấy Trương Thanh Thu tiểu thư, cũng chỉ lễ phép cùng nàng lên tiếng chào hỏi, loại lạnh lùng này cũng không vì nhiệt tình của Trương Thanh Thu mà giảm đi một chút nào.
Lúc này trong đám người có người kêu lên: “Là Thẩm đại nhân, mới vừa nhậm chức chỉ huy kinh vệ Đồng Tri đại nhân!” Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra ánh mắt kính phục, phải biết rằng chỉ huy kinh vệ Đồng Tri đại nhân là quan tâm phẩm, tay cầm binh quyền. Thẩm đại nhân tuổi trẻ lại có thể ngồi vào địa vị cao như thế, thật sự làm cho người ta bội phục.
Cũng có người không phục nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân là nhi tử của Tấn vương, tất nhiên sẽ từng bước thăng chức!”
Lúc này liền có người phản bác: “Thẩm đại nhân thăng chức cũng không hoàn toàn vì Tấn vương, chủ yếu là do hắn lập công lớn trong trận chiến với Gia Lam quốc!”
“Cho dù là ở trên chiến trường lập công lớn, thăng chức cũng là ở trong quân, hắn lại có thể trở lại kinh thành làm quan tam phẩm, chẳng lẽ các vị cho rằng trong đó không có công lao Tấn vương?”
Lần này nói cũng không phải không có đạo lý, lập tức mọi người cũng không lên tiếng.
Người một bàn A Hạnh nhìn thấy người tới đều giật mình, A Hạnh lập tức cúi đầu xuống, trên mặt nhìn không ra biểu cảm. Trần Tĩnh nhìn nhìn người nọ, lại nhìn nhìn A Hạnh, khẽ thở dài. Mà Trần Anh nhìn Thẩm Nguyên Phong, nói một câu: “Người này sao cũng tới tham gia thi hội? Chẳng lẽ hắn còn có thể làm thơ?”
Vân Đóa nắm chặt tay A Hạnh. A Hạnh ngẩng đầu nhìn Vân Đóa, nhẹ nhàng cười cười, nói: “Yên tâm, ta không có chuyện gì.”
Vân Đóa nhìn Thẩm Nguyên Phong cùng Trương Thanh Thu cách đó không xa, cau mày nói: “Bọn họ hình như có quen biết. Bọn họ đang nói gì đó?”
A Hạnh không khỏi nhìn về phía bọn họ, đã thấy trên mặt Trương Thanh Thu có một chút ngượng ngùng, lúc nói chuyện cùng Thẩm Nguyên Phong thì hai mắt sáng lên. Đã trải qua hai kiếp làm người, tất nhiên A Hạnh nhìn ra, đây là biểu cảm động tình của một nữ tử khi đối mặt người trong lòng.
Trong lòng A Hạnh căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong, thấy hắn thần sắc như thường, ánh mắt tuy rằng không âm lãnh như khi phải đối mặt chính mình, nhưng cũng không có chút độ ấm, trong lòng A Hạnh mới thoáng buông. Trong lòng lập tức cười khổ: mình đang lo lắng cái gì đây? Sớm hay muộn hắn cũng cưới vợ sinh con. Sớm hay muộn hắn cũng yêu người khác. Nghĩ thoáng ra một chút. Nghĩ thoáng ra một chút!
Tuy rằng trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng nhìn hắn đứng cùng một chỗ với Trương Thanh Thu, trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của A Hạnh, Thẩm Nguyên Phong đột nhiên nhìn về phía A Hạnh, A Hạnh thấy hắn nhìn qua vội vàng quay đầu đi. Thẩm Nguyên Phong vừa khéo nhìn thấy nàng quay đầu đi.
Trương Thanh Thu bên cạnh đang dịu dàng nói chuyện với hắn: “Thanh Thu còn chưa cảm tạ ân cứu mạng của Thẩm đại nhân, nếu không nhờ Thẩm đại nhân ở bãi săn bắn đúng lúc kéo chặt ngựa bị hoảng sợ của Thanh Thu, chỉ sợ hiện tại Thanh Thu đã không còn trên nhân thế, đại ân đại đức của Thẩm đại nhân, Thanh Thu không bao giờ quên!”
Thẩm Nguyên Phong thu hồi ánh mắt về, nhìn Trương Thanh Thu nhẹ nhàng cười nói: “Chẳng qua chỉ là nhấc tay. Không đáng nhắc đến, Thanh Thu cô nương quá khách khí rồi.” Ánh mắt lại chú ý đến chỗ A Hạnh.
Thẩm Nguyên Phong đột nhiên lộ vẻ tươi cười, bất giác khiến Trương Thanh Thu đỏ mặt, nàng cúi đầu, dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ động lòng người.”Thẩm đại nhân, mời ngồi bên này.”
Thẩm Nguyên Phong đi theo Trương Thanh Thu tới hàng ghế trước, đã thấy Trương Chiêu đứng dậy hướng về Thẩm Nguyên Phong nói: “Thẩm đại nhân, không bằng ngồi chung cùng chúng ta.” Bố Nhĩ Thái nhìn Thẩm Nguyên Phong, cũng đưa tay ra dấu mời. Thẩm Nguyên Phong nhìn Bố Nhĩ Thái, nghĩ đến tin đồn huyên náo gần đây trong kinh thành về hắn cùng với A Hạnh, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn lạnh lùng cười: “Cũng tốt!” Liền ngồi xuống đối diện với Bố Nhĩ Thái.
Bố Nhi Thái nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Khách nhân đã đến gần như đông đủ, Trương Thanh Thu đi lên đài tuyên bố thi hội chính thức bắt đầu.
Nàng mỉm cười nói: “Lần này thi hội, là do Trương Thanh Thu cùng rất nhiều bạn tốt lên kế hoạch. Hy vọng tạo ra sự khác biệt với thi hội năm trước, mọi người vừa có thể biểu diễn tài hoa, vừa có thể càng thêm vui vẻ!”
Vừa dứt lời, mọi người đều hoan hô, một số người ở dưới đài kêu lên: “Thanh Thu tiểu thư nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó. Tất cả đều theo Thanh Thu tiểu thư an bài!” Những người còn lại rối rít phụ họa.
Trương Thanh Thu cười vô cùng xinh đẹp, lúc này nàng giống như viên minh châu trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng chói mắt, hấp dẫn thần trí mọi người ở đây. Ngoại trừ Bố Nhĩ Thái, ngoại trừ Thẩm Nguyên Phong.
Bố Nhĩ Thái thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn A Hạnh, có khi còn vươn người đi qua nói một vài câu cùng nàng. A Hạnh lại không thể không để ý tới hắn, đành phải mỉm cười xã giao với hắn, những tiểu thư bên cạnh thấy tình cảnh này, tuy rằng trước mặt Bố Nhĩ Thái không dám nói những lời khó nghe, nhưng lại không ngừng xem thường nhìn về phía A Hạnh.
Thẩm Nguyên Phong tuy rằng lúc nào cũng nhắc nhở chính mình không cần để ý, cũng buộc chính mình không được quay đầu lại, nhưng đôi tai vẫn không tự chủ được cẩn thận nghe mỗi một câu bọn họ nói chuyện, nghe A Hạnh ôn hòa nói chuyện cùng Bố Nhĩ Thái, tay bất tri bất giác nắm chặt.
Trên đài, Trương Thanh Thu tiếp tục nói: “Đầu tiên, vẫn dựa theo quy tắc cũ, trước tiên mọi người làm một đề thơ. Chúng ta sẽ cho mỗi người một tờ giấy, mọi người viết ra thơ hay trong lòng, viết xong, liền đưa lên cho mọi người cùng nhau thưởng thức!”
Nói xong, liền có nha hoàn ở trên đài trải giấy lên bàn dài, mang dụng cụ viết lên. Trương Thanh Thu dùng bút lông viết xuống một chữ. Sau đó nha hoàn mỉm cười đem tờ giấy giơ lên trước mặt mọi người, chỉ thấy trên tờ giấy trắng có một chữ “Nguyệt” đẹp đẽ, chữ viết thanh thoát, mơ hồ lộ ra một loại khí thế. Mọi người tán thưởng không thôi.
Trên mặt Trương Thanh Thu đỏ ửng, không khỏi lén lút nhìn Thẩm Nguyên Phong liếc mắt một cái, nghĩ sẽ thấy vẻ mặt tán thưởng của hắn, lại thấy hắn cúi đầu, căn bản là không nhìn nàng, không khỏi có chút thất vọng.
Nàng quay đầu, nhìn mọi người nói: “Hôm nay là ngày hội Trung thu, ngày tết đoàn viên, thi hội chúng ta đương nhiên cũng rời không được chủ đề này, lần này chủ đề chính là “Nguyệt”, hy vọng mọi người có thể làm ra thơ hay lưu danh bách thế!”
Vừa dứt lời, Lục tiểu thư ở dưới đài liền reo lên: “Thanh Thu tỷ tỷ thi từ song tuyệt, chi bằng làm trước, cho tỷ muội chúng ta có chút khí thế được không?” Từ nhỏ Trương Thanh Thu đã bái danh sư, học vấn thi từ cùng mỹ mạo của nàng đều nổi danh, hành động của Lục tiểu thư cố ý làm cho Trương Thanh Thu nổi tiếng trước mặt mọi người. Lời vừa nói ra, những quý nữ giao hảo tốt cùng Trương Thanh Thu đều phụ họa theo.
Trương Thanh Thu thẹn thùng đỏ mặt, nhưng thấy mọi người dưới đài nhìn mình, nữ tử đều là vẻ mặt sùng bái, nam tử lại có vẻ mặt ái mộ, cảm thấy thật vui vẻ. Nàng nhìn Thẩm Nguyên Phong, ánh mắt vừa chuyển, nhân tiện nói: “Mọi người khen ngợi cùng ưu ái, Thanh Thu thẹn không dám nhận, như thế, Thanh Thu không dám chối từ, đành tự bêu xấu mình vậy!”
Lập tức, liền có nha hoàn trải giấy mài mực cho nàng, Trương Thanh Thu cầm bút lên, thoáng suy tư một chút, liền lưu loát viết xuống câu thơ. Từ lúc cầm bút đến lúc kết thúc, còn không đến một nén nhang.
Nha hoàn đem giấy giơ lên trước mặt mọi người, lúc này dưới đài liền có người đọc lên.
“Phách y câu dạng tiểu
Phiến trục Hán cơ đoàn
Tế ảnh tương viên chất
Nhân gian kỷ xửa khan? ”
(Dịch thơ)
(Chịu:v)
Thơ vừa đọc xong, chẳng những mọi người dưới đài bất giác than thở, mà ngay cả mấy lão giả ngồi ở trên đài cũng không ngừng vuốt râu gật đầu. Mặc dù A Hạnh không hiểu làm thơ, nhưng từ kiếp trước đến nay vẫn thích đọc thi từ, cũng biết, thơ của Trương Thanh Thu thật sự là tác phẩm xuất sắc. Danh hiệu tài nữ Trương Thanh Thu cũng không phải chỉ là hư danh.
Bố Nhĩ Thái cũng không khỏi cảm thán nói: “Không nghĩ tới kỳ nữ Đường Quốc thật sự là không ít, trước có A Hạnh cô nương thông minh tài giỏi khiến cho ta ngạc nhiên, hiện tại có Thanh Thu cô nương làm thơ cũng khiến người ta kinh diễm!”
Trương Chiêu một chút cũng không ngại đối phương khen muội muội mình sau A Hạnh, hắn cười tủm tỉm đáp: “Không nghĩ tới vương tử cũng có nghiên cứu về mặt thi từ.”
Bố Nhĩ Thái cười cười, đáp: “Nào có nghiên cứu cái gì, chẳng qua vừa đúng lúc có thể thưởng thức kiệt tác của Thanh Thu cô nương.”
Lúc này Thẩm Nguyên Phong vẫn không nói gì bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Trong mắt của ta, thông minh tài trí cũng không quan trọng bằng đức hạnh của một người!” Hắn quay đầu lại nhìn A Hạnh, cười lạnh, trong ánh mắt rõ ràng rất khinh bỉ: “Không biết A Hạnh cô nương có đồng ý lời nói của ta hay không?”
Trong lòng A Hạnh tràn đầy chua xót. Trên mặt Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị đều lộ ra khổ sở, Trần Anh thậm chí có xúc động muốn đem hết thảy nói ra, may mà A Hạnh ở dưới bàn giữ chặt nàng lại, Trần Anh thở dài, chán nản cúi đầu.
A Hạnh miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng nói: “Thẩm đại nhân nói đương nhiên có lý.”
Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, đôi mắt của nàng vẫn trong suốt như nước, tinh thuần sáng ngời, không chứa một tia tạp chất. Đôi mắt này đã từng nhìn hắn nhu tình như nước, nhưng lúc này chỉ còn lạnh nhạt, tựa như nhìn thấy một việc thực bình thường, không có gì quan trọng.
Nụ cười trên môi Thẩm Nguyên Phong không thể tiếp tục được nữa, dần dần trở nên đờ đẫn, hắn quay đầu lại. Nhục mạ nàng, tim của hắn chẳng những không thoải mái chút nào, ngược lại càng thêm khó chịu.
Đồ không có tiền đồ! Hắn thầm chửi mình.
Bên kia Trương Thanh Thu tiếp nhận mọi người tán thưởng, bỗng nhiên nhận lấy câu thơ từ trong tay nha hoàn, sau đó xuống đài đi về phía bàn của Trương Chiêu.
Mọi người mở to hai mắt nhìn nàng, không biết nàng muốn làm cái gì.
Trương Thanh Thu tay cầm trang giấy viết câu thơ. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người đi đến trước mặt Thẩm Nguyên Phong, dừng lại, hơi cúi người, đưa tờ giấy cầm trong tay tới trước mặt Thẩm Nguyên Phong.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyên Phong, trên mặt tuyệt mỹ lộ vẻ đỏ ửng, đôi mắt long lanh, tựa như ẩn chứa ngàn vạn lời nói, đủ để bất kỳ một nam tử nào tim cũng đập dồn dập.
Nàng dùng ánh mắt đưa tình nhìn hắn, sau đó môi khẽ mở, nhẹ nhàng nói: “Ân cứu mạng của Đại nhân, không gì báo đáp. Giờ Thanh Thu đưa thơ này cho đại nhân, hi vọng đại nhân không ghét bỏ.”
Hạnh động đưa thơ trước mặt mọi người này nếu đổi lại là A Hạnh làm, nhất định sẽ bị mắng là hồ ly tinh, trước mặt mọi người câu dẫn nam nhân, nhưng hiện tại Trương Thanh Thu làm, trong mắt mọi người lại biến thành chuyện văn nhã.
Có khi, người có bối cảnh có quyền thế, trong mơ hồ được mọi người hưởng ứng.
Được tài nữ đẹp nhất Đường quốc tặng thơ trước mặt mọi người, tuy rằng không phải thơ tình, nhưng vẫn khiến những nam tử khác không ngừng hâm mộ, mọi người không khỏi trầm trồ Thẩm Nguyên Phong tốt số, có thể đúng dịp cứu Thanh Thu cô nương.
Một chiêu này của Trương Thanh Thu làm Thẩm Nguyên Phong bị động. Nếu nhận lấy, chỉ sợ về sau khó tránh khỏi dây dưa không rõ cùng Trương tiểu thư. Hắn không muốn quá thân cận cùng nhóm quý nữ kinh thành. Bởi vì phụ vương tựa hồ cố ý ở kinh thành chọn thê tử cho hắn. Nhưng không nhận, há chẳng phải là ngay trước mặt mọi người để cho nàng không xuống đài được? Đang do dự, bỗng nhiên ánh mắt liếc về phía A Hạnh, không biết như thế nào, Thẩm Nguyên Phong liền tiếp nhận câu thơ của Trương Thanh Thu, nói: “Thanh Thu cô nương tài hoa hơn người, có thể được cô nương tự tay viết thơ tặng là vinh hạnh của Thẩm mỗ.”
Sắc mặt Trương Thanh Thu lộ vẻ vui mừng, hai mắt lóe sáng động lòng người, nàng tao nhã thi lễ với Thẩm Nguyên Phong, liền từ từ trở lại trước đài.
A Hạnh nhìn hắn tiếp nhận câu thơ của Trương Thanh Thu, sau đó ngồi xuống, tinh tế thưởng thức một lần, mặt lộ vẻ vẻ tán thưởng, trong miệng khen: “Quả nhiên là chữ đẹp, thơ hay.”
Lúc này Trương Chiêu cười nói một câu: “Cũng tạm ổn! Thẩm đại nhân, ta lén nói với ngươi, muội muội của ta chưa từng đem tranh chữ của mình tặng cho nam nhân nào đâu, ngươi là người duy nhất đấy! Ta cũng không nhiều lời nữa, Thẩm đại nhân tự suy nghĩ đi!” Nói xong vỗ vai Thẩm Nguyên Phong cười ha ha.
Bố Nhĩ Thái cũng cười nói: “Đồng Tri đại nhân thật may mắn, khiến Tiểu vương rất hâm mộ!”
Thẩm Nguyên Phong cười cười, cái gì cũng không nói.
A Hạnh nhìn vẻ tươi cười trên mặt hắn, lòng đau đớn như bị xé rách. Nàng cúi đầu, mắt mũi đều có chút chua xót, khóe miệng trở nên vô cùng cứng ngắc.