Đọc truyện A Hạnh – Chương 172: Hoàng tử Kim Quốc
Quan viên thấy hắn liền chắp tay thi lễ, khách khí nhưng cũng không kém phần cung kính với vương tử Bố Nhĩ Thái. Vương tử Bố Nhĩ Thái cũng vô cùng lễ độ trò truyện với các vị đại nhân.
Trương Chiêu cười giới thiệu A Hạnh với vương tử Bố Nhĩ Thái: “Vương tử Bố Nhĩ Thái, ngài nhất định phải làm quen với nữ tử hiếm thấy của Đường Quốc chúng ta. Ngài hẳn đã nghe nói tới rạp hát Thính Tùng nổi danh nhất Thiên Đô, mà Lý Hạnh cô nương chính là chủ nhân rạp hát Thính Tùng. Không ngờ tới đúng không? Quy mô rạp hát to như vậy mà lại do một nữ tử yếu đuối làm chủ.”
A Hạnh không biết vị Bố Nhĩ Thái này rốt cuộc là vương tử gì, nhưng mà thấy thái độ đối của mọi người với hắn cung kính như thế liền biết là nhân vật có lai lịch lớn. Nàng không dám thất lễ, cung kính hành lễ với hắn, cúi đầu, khiêm tốn: “Dân nữ thật sự đảm đương không nổi lời khen ngợi của Trương đại nhân, dân nữ chỉ là dựa vào vận khí cùng sự ủng hộ của mọi người mới có thể có thành tựu nho nhỏ này. Trương đại nhân nói như thế thật sự là khiến tiểu nữ xấu hổ vô cùng.” A Hạnh nói lời thật trong lòng, nếu như không phải bởi vì nàng có tri thức của tương lai, nàng tuyệt đối sẽ không có khả năng khiến Thính Tùng nổi tiếng như bây giờ. Thành tựu ngày hôm nay của nàng, có một phần rất lớn là dựa vào vận may.
Giọng nói hùng hậu từ tính của Bố Nhĩ Thái từ trên đỉnh đầu A Hạnh truyền đến: “Lý cô nương đừng quá khiêm tốn, ngươi nghĩ ra Tây Du Ký và Tiếu Ngạo Giang Hồ rất hay, tiếng tăm bay đến tận Kim Quốc chúng ta, thương nhân của Kim Quốc chúng ta từ Đường Quốc trở về đều say sưa kể chuyện về rạp hát Thính Tùng. Tất cả những lời Trương đại nhân nói Tiểu Vương đều rất đồng ý, nhưng mà duy nhất một câu…” Nói đến đây, Bố Nhĩ Thái cười khẽ hai tiếng: “Tiểu Vương cũng không nhận ra Lý cô nương là nữ tử yếu đuối.”
Giọng điệu của Bố Nhĩ Thái như rất quen thuộc, khiến A Hạnh hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, hình như chưa bao giờ nghe thấy tên Bố Nhĩ Thái này, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Bố Nhĩ Thái ước chừng hai năm hai sáu tuổi, bộ dạng hào sảng, da màu đồng, khăn choàng đen nhánh cuốn từ đầu rũ xuống vai. Ở trán đeo một móng vuốt to, A Hạnh biết đây là trang phục người Kim Quốc thường mặc, rất nhiều thương nhân Kim Quốc cũng đội chiếc mũ và đeo móng như này, chẳng qua tất cả đều không có khí thế này. Lông mày của hắn không trau chuốt và đen nhánh, khuôn mắt hơi lõm, mắt hai mí sâu hút, mũi cao, môi mím hiện ra vẻ kiên định. Không thể nói được là tuấn mỹ đến mức nào nhưng có khí khái nam nhân hấp dẫn người khác. Thấy A Hạnh nhìn qua, con ngươi đen nhánh của hắn lóe lên hào quang, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mỉm cười, đồng thời nét cười hòa vào trong ánh mắt hắn, khiến ánh nhìn của hắn trở nên nhu hòa hơn. Trong kiếp trước A Hạnh đã từng nghe người ta nói rằng, nam tử lãnh khốc thường có nụ cười mang năng sát thương. Lúc ấy A Hạnh không cho là đúng, nhưng mà lúc này lại bỗng nhiên có thể hiểu được những lời này.
Bên cạnh Trương Chiêu ngạc nhiên nói: “Bố Nhĩ Thái vương tử cùng Lý Hạnh cô nương quen biết nhau?” Vừa nói vừa nhìn A Hạnh.
A Hạnh cũng nghi ngờ khó hiểu, nàng khẽ lắc đầu một cái: “Dân nữ chưa từng gặp vương tử.”
Khóe miệng Bố Nhĩ Thái càng sâu, biểu cảm trong mắt đen nhánh càng thâm thúy, hắn nhìn A Hạnh thật lâu nhưng không nói gì, đi về bên cạnh bàn. Để lại hai người đang không hiểu gì.
Hai bên khiêm tốn mời nhau ngồi, Bố Nhĩ Thái vương tử lúc này ngồi đối diện A Hạnh. Nàng chờ tất cả mọi người ổn định rồi mới ngồi xuống.
Đợi mọi người yên vị, Trương Chiêu mời các vị đại nhân dùng bữa, còn gọi thêm người hầu mang rượu lên. Trương Chiêu giúp không khí thêm vui vẻ, mời rượu lần lượt, nói chuyện rôm rả.
Bố Nhĩ Thái vương tử cũng thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với mọi người, A Hạnh chú ý tới thái độ của hắn vẫn luôn khiêm tốn lễ độ. Nói chuyện không nhanh không chậm, thong dong trấn định, một người rất dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm, trách không được Trương Chiêu lại xem trọng như thế.
Một vị đại nhân trong đó hỏi Bố Nhĩ Thái: “Vương tử lần này tới Đường Quốc ở lại bao lâu?”
Bố Nhĩ Thái vương tử nhìn về phía hắn, mỉm cười trả lời: “Lần này ta theo lệnh của phụ vương cùng vương huynh đi yết kiến hoàng đế Đường Quốc. Vốn là ở lại nhiều nhất mười ngày, nhưng mà Tiểu Vương nghe nói Trung thu quý quốc sẽ phi thường náo nhiệt, lòng rất mong chờ. Nên sẽ ở lại qua Trung Thu mới về.”
A Hạnh từ trong lời nói vừa rồi của Bố Nhĩ Thái biết hắn là người hoàng thân quốc thích của Kim Quốc. Kim Quốc là một quốc gia nằm ở phía bắc Đường Quốc. Giống như là dân tộc du mục phương bắc của Trung quốc cổ đại. Địa hình của Kim Quốc chiếm đa phần là cao nguyên, có đại thảo nguyên mênh mông bao la bát ngát, cùng sa mạc mênh mông. Người Kim Quốc hiếu chiến, vô cùng bưu hãn, từ xưa đến nay đã nhiều lần đem quân đi xâm chiếm. Nhưng từ khi Đường Quốc khai quốc mới có một trận đại chiến cùng Kim Quốc. Kim Quốc thua thảm dưới tay Thái tổ Hoàng đế Đường Quốc, về sau lập tức thần phục Đường Quốc, mỗi năm đều tiến cống. Mà về sau A Hạnh cũng mới biết được Bố Nhĩ Thái chỉ là một trong số đông vương tử của hoàng đế Kim Quốc. Hoàng đế Kim Quốc tạm thời còn chưa lập thái tử, mà mẫu thân của Bố Nhĩ Thái vương tử thân thế thấp kém, cho nên cơ hội đoạt được địa vị không cao, lần này cùng hắn đến Đường Quốc còn có Qua Gia Thái vương tử do Đại phi Kim Quốc sinh ra, cũng là vương tử có cơ hội thành thái tử cao nhất.
Trương Chiêu nghe xong lời Bố Nhĩ Thái nói: “Trung Thu ở Đường Quốc chúng ta là danh bất hư truyền. Hoa đăng, chèo thuyền, viết thơ đều vô cùng phấn khích. Đặc biệt ở hội thơ sẽ tụ tập toàn bộ tài nữ ở kinh thành chúng ta. Chẳng những tài giỏi hơn người, còn có dáng vẻ chim sa cá lặn, vương tử nhất định sẽ thấy.”
Bố Nhĩ Thái nhìn quan viên cười nói: “Vậy Tiểu Vương thật mong mỏi, tử hôm nay Tiểu Vương sẽ ngóng cả ngày lẫn đêm đợi Trung Thu tới!” Khi đang nói chuyện, ánh mắt dường như vô tình nhìn về phía A Hạnh, nàng ngẩng đầu lập tức chạm phải ánh mắt của hắn. Nếu là cô gái khác có lẽ sẽ thẹn thùng cúi đầu hoặc tránh né ánh mắt đối phương, nhưng A Hạnh tự biết bản thân không tiếp nhận nền giáo dục ở đây, thành ra nàng chưa bao giờ tránh né ánh mắt người khác. A Hạnh không tránh mà nhìn lại hắn mỉm cười, nụ cười này có vẻ như rất thoải mái. Đôi mày rậm của hắn khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh trêu trọc không tương xướng với tư thái vương tử chút nào. A Hạnh giật mình, nhìn kỹ vào mắt hắn thì biểu cảm đó đã biến mất, trở về vẻ ôn hòa thản nhiên. A Hạnh không khỏi tự hoài nghi điều nàng nhìn thấy vừa rồi có phải là do nàng hoa mắt hay không.
Bố Nhĩ Thái đã quay đầu đi tiếp tục lắng nghe các vị đại quan nói chuyên, trên mặt luôn tỏ ra hứng thú. Đôi khi phụ họa vào câu chuyện của đối phương, chỉ bằng loại thái độ này đã đủ để các vị đại nhân sinh ra hảo cảm với hắn. Bình thường A Hạnh cũng không quen nói chuyện cùng, có người hỏi nàng thì cũng chỉ cười rồi trả lời đơn giản hai ba câu, những lúc khác thì yên lặng lắng nghe. Giờ nhìn mỗi cử động của Bố Nhĩ, nàng bỗng có một cảm giác, biểu hiện của người này quá mức hoàn hảo, hoàn mỹ đến mức không chân thực. Nếu như tất cả đều do hắn cố gắng dựng lên thì tâm cơ người này quả thật là rất thâm trầm.
Nhưng những người lớn lên trong cung được mấy người là đơn giản đâu, mọi người đang ngồi đây, ai mà không có mục đích riêng. Cũng đều đeo mặt nạ cả thôi, ai ở đây mà không hiểu rằng đối phương cũng chỉ đang đeo mặt nạ mà thôi.
Nhưng mà rất dễ nhận ra, Bố Nhĩ Thái đã nhận được hảo cảm của mọi người ngồi ở đây. Hơn nữa hắn và Vương huynh cùng nhau đến, Trương Chiêu chỉ mời hắn chứ không mời Vương huynh của hắn, có thể thấy vị vương tử kia về mặt ngoại giao không thành công mấy.
Bữa cơm này không khí rất tốt, ăn hết gần một canh giờ, mỗi người đều uống say một chút, cuối cùng cũng kết thúc.
Các vị đại nhân đều có xe ngựa của mình, A Hạnh là do Trương Chiêu phái người đến đón nên không mang theo xe ngựa của mình. Trương Chiêu cùng các vị đại nhân đều say khướt, lúc đi về đều có người hầu đỡ, chân tay loạng choạng, làm gì còn nhớ ra việc đưa A Hạnh trở về. Người hầu thì cũng chỉ lo chăm sóc cho chủ nhân của mình, hoàn toàn quên mất việc này. A Hạnh thấy vậy cũng không đi làm phiền bọn hắn, chỉ cùng Trần Tĩnh bình thản đứng một bên nhìn bọn họ rời đi.
Mấy vị đại nhân vừa về, cũng có người ngỏ ý muốn đưa A Hạnh về, nhưng mà nàng với họ không quen biết, không muốn gây phiền toái cho họ nên nhã nhặn từ chối. Nơi này cách rạp hát không xa, A Hạnh định một lúc nữa sẽ về.
Cuối cùng chỉ còn lại có một cỗ xe ngựa màu đen đứng ở cửa tửu lâu.
“Không biết Tiểu Vương có thể tiễn cô nương một đoạn đường không?” Bố Nhĩ Thái đứng sau lưng A Hạnh bỗng nhiên nói.
A Hạnh quay đầu lại, không nghĩ rằng Bố Nhĩ Thái cách nàng gần như thế, trán của nàng thiếu chút nữa đụng vào lồng ngực của hắn. A Hạnh lại càng hoảng sợ. Vội vàng lui về phía sau, cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, dân nữ thiếu chút nữa đã đụng phải vương tử.”
Mặt Bố Nhĩ Thái vẫn rất ôn hòa, hắn cúi đầu nhìn nàng, nói: “Chuyện này không trách ngươi được, là Tiểu Vương đứng quá gần. Tiểu Vương đang rất muốn đi xem kịch ở rạp hát các ngươi, sẵn tiện có thể đưa cô nương đi một đoạn đường.”
“Cảm ơn ý tốt của vương tử, chỉ là thời tiết đêm nay mát mẻ, rất thích hợp để tản bộ, nơi này cách rạp hát không xa, dân nữ cũng chuẩn bị về rồi.”
“Đã như vậy, Tiểu Vương sẽ không quấy rầy nhã hứng của cô nương nữa.”
A Hạnh hành lễ với hắn: “Dân nữ cáo từ.”
A Hạnh cùng Trần Tĩnh xoay người đi về phía đường cái, chờ khoảng cách được kéo dãn ra, Trần Tĩnh nhỏ giọng bên tai A Hạnh: ‘Người vừa nói chuyện với ngươi là một cao thủ đấy.”
A Hạnh quay đầu nhìn Trần Tĩnh: “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
Trần Tĩnh gật đầu nói: “Người bình thường tất nhiên khó có thể nhìn ra, nhưng hai tỷ muội chúng ta từ sau khi ăn Chân Nguyên Đan, chỉ cần đứng gần người ta một thước, thì tự nhiên có thể cảm ứng được nội công của đối phương. Nội công của hắn tuyệt đối đã đạt tới trình độ cao thủ. Người phía sau hắn cũng là cao thủ nhưng nội công không bằng hắn.”
A Hạnh nghe xong, cũng không để ý, dù sao nàng và Bố Nhĩ Thái chỉ có duyên gặp mặt một lần, hơn nữa hắn là người Kim Quốc, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Hắn có là cao thủ hay không, đối với nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Sau lưng vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc và tiếng bánh xe gỗ, A Hạnh biết đây là xe ngựa của Bố Nhĩ Thái, cho nên nàng rất tự nhiên mà nhương đường, để cho xe ngựa chạy trước. Nhưng mà xe ngựa đi tới bên cạnh nàng lại ngừng, Bố Nhĩ Thái xuống xe ngựa.
Hắn chậm rãi đi về phía A Hạnh, người này thân hình cao lớn, cảm giác rất áp lực, nhưng khi hắn lộ ra nụ cười hoặc mở miệng nói chuyện thì loại áp lực này lập tức sẽ tan biến, mà chuyển thành cảm giác ôn hòa.
Lúc này Bố Nhĩ Thái đang mỉm cười với A Hạnh, vẻ mặt kiên nghị dưới ánh trăng cũng biến thành hiền hòa: “Lý cô nương nói đúng, ban đêm như này thích hợp nhất là tản bộ. Trong xe vừa buồn chán vừa nóng, bên ngoài vẫn mát mẻ hơn, không bằng cô nương đi cùng Tiểu Vương đoạn đường này.”
A Hạnh còn có thể nói gì nữa đây, đành phải cung kính: “Đây là vinh hạnh của dân nữ.”
Hai người chậm rãi đi trên phố, Trần Tĩnh cùng nam tử áo đen lẳng lặng đi phía sau họ.
Đường Vĩnh Xương vô cùng rộng, có thể đủ cho sáu chiếc xe ngựa đi song song. Hai bên là hàng cây, trước cửa các gian hàng đều treo chuỗi đèn lồng, trang hoàng sáng trưng, thắp sáng cả con đường.
Mặc dù là tối muộn nhưng người đi trên đường vẫn rất nào nhiệt, đây đích thực là cảnh phồn hoa thịnh thế.
Hai người lẳng lặng bước đi, mới đầu không ai nói với ai câu nào. Bố Nhĩ Thái thỉnh thoảng nhìn đông rồi nhìn tây, thường thức sự phồn hoa của đường Vĩnh Xương, bỗng vô cùng xúc động nói với A Hạnh: “Không khí nơi này thật khiến người ta cảm thấy ấm áp.” Ngữ điệu của hắn mười phần hòa nhã, người nghe cảm thấy vô cùng êm tai.
“Kim Quốc chúng ta trừ ngày tết, bình thường có rất ít cảnh tượng náo nhiệt ấm áp này.”
A Hạnh thuận miệng hỏi: “Chẳng nhẽ người dân không có chợ phiên sao?”
Bố Nhĩ Thái quay đầu, cúi xuống nhìn nàng. A Hạnh không cao bằng hắn, đi cũng không nhanh bằng hắn, Bố Nhĩ Thái thả chậm bước chân, mới có thể cùng A Hạnh đi song song.
“Dân Kim Quốc chúng ta là dân du mục, không giống dân chúng Đường Quốc tập trung lại sinh sống, chợ phiên chỗ ta cũng chỉ một tháng một lần. Bình thường đều tụ chung một chỗ uống rượu đấu vật, vô cùng náo nhiệt, nhưng vẫn kém xa nơi này.” Nói đến đây, hắn thở dài, ngẩng pđầu nhìn về phía trước, hai tay chắp sau lưng, sống lưng thẳng tắp, làm hiện ra cơ bắp hoàn mỹ giữa ngực và bụng. Thân hình cao lớn, cơ thể khỏe mạnh cân đối.
“Chúng ta là dân tộc trên lưng ngựa, thực chất bên trong chỉ toàn là tranh đấu, các bộ lạc thường xuyên xung đột, tạo nên rất nhiều thương vong, thật khiến người khác phiền muộn. Đến khi nào Kim Quốc cũng có thể giống như Đường Quốc, không còn cảnh máu chảy, không còn chiến tranh, con dân cũng có thể trải qua cuộc sống ấp áp giàu có như thế này?”
Trong giọng nói của hắn có sự tự trách khiến A Hạnh có chút rung động, không ngờ tới dân tộc hiếu chiến như thế lại có vương tử luôn mong ngóng hòa bình, A Hạnh tất nhiên sinh ra kính nể, từ trong thâm tâm khen: “Không nghĩ rằng vương tử có thể có tấm lòng như vậy.”
Bố Nhĩ Thái thấy A Hạnh luôn duy trì một khoảng cách với hắn, hơn nữa trong cử chỉ cũng lộ ra sự cẩn thận từng chút một, không khỏi cười: “Thật ra A Hạnh cô nương không cần phải câu nệ với Tiểu Vương, A Hạnh cô nương có lẽ không biết Tiểu Vương. Nhưng Tiểu Vương đã từng gặp cô nương hai năm trước.”
A Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra nghi ngờ: “Hai năm trước dân nữ vẫn còn ở Tấn Thành?”
Bố Nhĩ Thái cúi đầu, nhìn A Hạnh chỉ cao đến ngực mình, khẽ cười. Những đường nét trên gương mặt vì nụ cười này mà trở nên hiền hòa, giữa trán còn có một vết nhỏ, khiến nụ cười này càng có thêm một loại mị lực nam tính.
“Đúng là ở Tấn Thành, năm đó ta cũng đến Đường Quốc yết kiến, nghe nói Tấn Thành vô cùng giàu có và đông đúc liền tới Tấn Thành du ngoạn. Ở rạp hát Thính Tùng xem kịch, lại gặp phải vụ việc thả rắn, ta nhìn cô nương từng bước một ép kẻ đó đi ra, cuối cùng áp giải đến quan phủ. Sự thông tuệ của cô nương thật sự là lưu lại cho ta ấn tượng sâu sắc. Trước kia vẫn cho là nữ tử Đường Quốc nhu nhược yếu đuối, nhưng mà sau lần đi Tấn Thành đó, ta đã thay đổi cách nhìn với nữ tử nơi đây. Hóa ra nữ tử Đường Quốc tuyệt đối không hề thua kém nữ tử Kim Quốc chúng ta. Mà sự thông tuệ của cô nương khiến nữ tử ở chỗ ta không thể nào sánh kịp! Cho nên Trương đại nhân nói cô nương là nữ tử yếu đuối, Tiểu Vương không thể đồng ý được.”
A Hạnh bị hắn khen ngợi có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Lời vương tử nói thật sự khiến dân nữ xấu hổ.”
“Cô nương không cần khiêm tốn, trong lòng của ta cô nương chính là một nữ tử như thế.”
A Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: “Vương tử đã coi trọng A Hạnh như vậy, A Hạnh không biết đối đãi như thế nào, đành phải mời vương tử xem kịch đêm nay để tỏ lòng cảm kích vậy.”
Gió nhẹ nhàng thổi tung áo choàng đen của hắn, ánh trăng vương vấn không rời, hắn cúi đầu nhìn A Hạnh, đôi mắt thâm thúy, tròng mắt đen nhánh, nhìn như động sâu không đáy, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra nụ cười đầy mị lực thuộc về riêng hắn, thấp giọng nói: “Hóa ra tán dương cô nương sẽ có lợi lớn như thế. Về sau mỗi lần gặp cô nương, Tiểu Vương nhất định sẽ khen ngợi hết mình.”
A Hạnh không nhịn được phì cười: “Hóa ta vương tử thích đùa giỡn như vậy.” Vị Bố Nhĩ Thái này lòng dạ nhân hậu, làm người khiêm tốn, cử chỉ nói chuyện không ra vẻ chút nào, thật sự là khiến người ta dễ sinh lòng hảo cảm.
Chưa kịp nhận ra nhưng sự ái ngại giữa hai người đã nhạt đi không ít.
“Hai ngày nữa Trương thừa tướng sẽ mở tiệc ở phủ Thừa Tướng chiêu đãi ta và Vương huynh, nghe nói mời được rạp hát tốt nhất ở trong thành đến góp vui, ta nghĩ rạp hát này chính là rạp hát Thính Tùng của các ngươi nhỉ!”
A Hạnh cười nói: “Hóa ra Trương thừa tướng mở tiệc chiêu đãi khách quý chính là hai vị vương tử! Đúng, chính rạp hát Thính Tùng sẽ biểu diễn tại phủ Thừa Tướng.”
Bố Nhĩ Thái dừng bước, xoay người nhìn A Hạnh, nàng thấy hắn dừng lại cũng không khỏi dừng bước. Bố Nhĩ Thái nhìn thiếu nữ trước mắt, da thịt như tuyết, mái tóc dài đen nhánh như suối, một đôi mắt so với sao trên trời còn sáng hơn. Hai năm trước khi gặp nàng, khuôn mặt và vóc người của nàng còn chưa nảy nở hoàn toàn nhưng đã thanh lệ dị thường, khiến hắn khó quên được. Hai năm sau, thật không ngờ nàng lại có dung mạo rung động lòng người như vậy. Khiến người ta không rời mắt nổi.
“Không biết ngày đó có thể thấy cô nương hay không?”
“Trương thừa tướng mời, A Hạnh tất nhiên sẽ đích thân dẫn đoàn đến.”
“Như thế thật tốt quá.”
Bố Nhĩ Thái cười khẽ, một tia sáng lạ thường không dễ nhận ra lóe lên trong mắt hắn.