Đọc truyện A Hạnh – Chương 156: Khuyên bảo
Tác giả: Thâp Tam Xuân
Dịch: Diệp lão
Tuyết phi lắc đầu nói: “Không! Cứu ngươi không phải ta, là đứa bé Nguyên Phong kia. Ngươi muốn cám ơn thì cám ơn hắn đi!” Thấy vẻ mặt A Hạnh vẫn chưa rõ ràng lắm, Tuyết phi liền đem chuyện tình Thẩm Nguyên Phong cùng Vương gia ước định nói cho nàng.
Nói xong, Tuyết phi nhìn nàng nhẹ thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ Nguyên Phong này vì ngươi mà hao tổn tâm sức rồi.”
A Hạnh cúi đầu xuống, trong lòng có có chút ngọt ngào. Nàng biết rõ Nguyên Phong không đến nhất định là có nỗi khổ, quả nhiên là như thế.
Tuyết phi cầm hai tay A Hạnh, giọng nói dịu dàng: “A Hạnh, tình cảm Nguyên Phong với ngươi thắm thiết không cần nhiều lời, ta cũng nhìn ra ngươi với Nguyên Phong rất chân thành. Ta rất vui, câu ngươi nói “”Người ta thích chỉ có mỗi Thẩm Nguyên Phong”” rất được lòng ta. Các ngươi đều yêu thương nhau, vậy ngươi còn kiên cường cái gì?”
A Hạnh ngẩng đầu nhìn Tuyết phi, đôi mắt màu lam của bà với mắt Thẩm Nguyên Phong giống nhau như đúc. Màu xanh biển khiến lòng người trở nên yên bình lạ thường. Bây giờ A Hạnh rất muốn nói.., nhưng giờ khắc này nàng nên nói với Tuyết phi như thế nào?
Tuyết phi nói tiếp: “Ngươi đã biết Nguyên Phong là con trai của vương gia, đây là sự thật không cách nào thay đổi. Không cần nói xem tình cảm của các ngươi nhiều bao nhiêu, mọi người đều xem nhẹ địa vị của ngươi. Ta nói lời này hoàn toàn không có ý coi thường, nhưng thân phận ngươi quả thật rất thấp kém. Chỉ ở điểm này, ngươi đã không có khả nàng trở thành chính thất của Nguyên Phong. Ngươi thông minh như thế, quyết định có muốn ở cùng với Nguyên Phong hay không ngươi hãy suy nghĩ đi.”
Đúng vậy! Về điểm này nàng cũng chưa bao giờ xem nhẹ. Nhưng mà có đôi khi, con người luôn sẽ có thời điểm bản thân không có biện pháp khống chế. Khi nàng nghe được Nguyên Phong nói phụ thân hắn đồng ý hôn sự này, khi hắn nói với nàng đời này chỉ lấy mình nàng, nàng cứ thế bị chi phối, cứ thế mà lún sâu vào.
Đây là lỗi của nàng?
“Ta biết, mỗi nữ nhân đều hy vọng phu quân của mình chỉ có duy nhất một mình mình. Nhưng hy vọng là hy vọng, thực tại là thực tại. Ngươi thử nhìn một chút mà xem, nam nhân nhà quyền quý nào mà không ba vợ bốn nàng hầu. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Nữ nhân chỉ cần có thể trở thành người được nam nhân sủng ái nhất thì đã là hạnh phúc rồi. Nói ra ta cũng sợ ngươi cười.” Tuyết phi lại gần nhỏ giọng nói với nàng: “Ta không phải chỉ là thiếp của Vương gia sao? Nhưng mà ta biết người Vương gia thích nhất chính là ta. Hiểu rõ ông ấy nhất cũng là ta. Cả đời này ta trải qua vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc. A Hạnh, ngươi cũng là người Nguyên Phong yêu thích nhất, tương lai cho dù làm thiếp, Nguyên Phong vẫn thích ngươi nhất, hiểu nhất vẫn là ngươi. Chính thất mặc dù địa vị cao hơn ngươi, nhưng mà được sủng ái chắc chắn không qua được ngươi. Chỉ cần trong lòng Nguyên Phong luôn suy nghĩ cho ngươi, chính thất cũng không dám làm khó ngươi. Ngươi xem đi, Vương Phi đối với ta vẫn rất tốt phải không? Ta coi ngươi là người mình mới nói cho ngươi những điều này. Ngươi nghe thì hãy để trong lòng.”
A Hạnh kinh ngạc nhìn Tuyết phi, nàng biết Tuyết phi nói những lời này là có ý tốt. Nhưng mà nàng nên nói thế nào cho bà hiểu, ý nghĩ của nàng và bà hoàn toàn bất đồng. Ở cái thế giới này, nữ nhân coi vợ bé của phu quân là điều tất nhiên, chỉ cần có thể tranh thủ được một ít sủng ái hiếm hoi là đã vô cùng thoả mãn. Nhưng mà nàng hoàn toàn không nghĩ như thế, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Nguyên Phong vào căn phòng của những nữ nhân khác? Làm sao có thể nhìn nữ nhân khác sinh con của hắn? Làm sao nhìn người khác thân mật gọi hắn hai tiếng phu quân? Còn việc tự cho rằng mình được sủng ái nhất ư? Không! Nàng không làm được, nàng không chịu được!
Chẳng lẽ nàng có thể yêu cầu Thẩm Nguyên Phong bỏ qua thê thiếp của hắn, cả đời chỉ ở với mình nàng, điều này có thể sao? Có khả năng sao? Cho dù hắn đồng ý, thê thiếp của hắn cũng không đồng ý.
Mà bây giờ nàng nên nói với Tuyết phi như thế nào? Nàng cảm giác mình chính là nữ nhân cực kỳ đố kị.
A Hạnh chỉ có thể nói: “Nhưng Nguyên Phong đã đáp ứng ta, kiếp này chỉ lấy mình ta.”
Tuyết phi cười: “Nam nhân lúc tình cảm sâu đậm, tất nhiên sẽ nói vài lời dỗ ngọt, sao ngươi lại cho là thật? Vương gia rất kỳ vọng vào tiền đồ của hắn, tất yếu sẽ tìm một nữ nhân có nhà mẹ gia thế tốt làm chính thất. Ngươi cũng hy vọng tương lai hắn có thể thuận lợi làm quan đúng không? Mà cái này thì ngươi không có khả năng giúp hắn.”
A Hạnh lắc đầu: “Không, ta tin hắn, ta tin hắn thật lòng, tuyết đối không phải nói suông.”
Tuyết phi nhẹ nhíu đôi mày thanh tú lại, trên mặt có chút không vui: “A Hạnh, ta vẫn cho rằng ngươi là nữ tử thông minh! Ngươi cứ mãi cố chấp về vấn đề này thì ngươi cũng không có chỗ tốt. Ngươi như vậy sẽ chỉ làm Nguyên Phong cực khổ hơn, khiến cho mâu thuẫn của hắn cùng với Vương gia càng sâu. Nếu như vậy, ngay cả ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Nguyên Phong đồng ý vì ngươi mà làm tất cả nhưng vì sao ngươi không thể hy sinh cho hắn một chút, tình cảm không thể ích kỷ như vậy!”
Không! Tuyết phi không hiểu, đây không phải một chút, đây là toàn bộ cố gắng của nàng. Nếu như nàng hy sinh hoài bão mà nghĩ cách gả cho hắn, thì cho dù có kết quả nhưng hắn và nàng không ai hạnh phúc. Cả đời sẽ đau khổ.
Đây là chuyện từ khi bắt đầu nàng đã luôn cố dắng, nàng không lừa gạt bất kỳ ai, cũng không dấu giếm bất kỳ ai. Vì sao bây giờ lại trở thành nàng là người ích kỷ?
Trong lòng A Hạnh tràn ngập bất đắc dĩ và đau buồn, nhưng phần đau buồn này, Tuyết phi sẽ không hiểu được.
Tuyết phi thấy A Hạnh buồn bã, giọng nói lại mềm xuống:s “A Hạnh, ta rất thích ngươi, ta cũng hy vọng ngươi có thể đến được với Nguyên Phong. Tương lai ta cũng sẽ che chở cho ngươi. Ngươi không nên kiên trì chuyện vô vị này, cũng có thể để cho Nguyên Phong an tâm, được không nào? ”
A Hạnh ôm mặt lắc đầu.
Tuyết phi biết tính cách của A Hạnh ngoan cố, trong lúc nhất thời cũng khó sửa đổi ý nghĩ của nàng. Vì vậy đứng lên nói: “Hôm nay ngươi mệt mỏi lại bị kinh hãi. Ta cũng không ép ngươi, ta cho người tiễn ngươi trở về, sau khi trở về ngươi suy nghĩ thật kỹ, chờ ngươi cân nhắc kỹ rồi ta bẩm báo Vương gia đón ngươi vào phủ.”
A Hạnh cũng biết nếu như mình ương ngạnh từ chối, sợ rằng hôm nay không về được. Không bằng kéo dài thời gian. Có lẽ qua một thời gian ngắn sẽ có chuyện gì thay đổi thì sao.
A Hạnh gật đầu.
Tuyết phi cầm tay nàng tiễn ra ngoài cửa. Trước khi ra cửa, Tuyết phi bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, nhìn nàng không hề chớp mắt. Ánh mắt vô cùng nghiêm túc, bà chậm rãi nói: “A Hạnh, muốn ở cùng một chỗ với Nguyên Phong, đây là lựa chọn duy nhất của ngươi, ngươi nhất định phải cân nhắc thật kỹ.”
Lời của bà khiến A Hạnh cảm thấy hơi lạnh thấu xương, nàng nhẹ nhàng rút tay về, rũ mắt xuống nói: “Vâng.” Sau đó xoay người đi theo nha hoàn rời khỏi phòng khách.
Tuyết phi gọi người dùng xe ngựa đưa A Hạnh trở về nhà.
Sau khi trở về, A Hạnh về thẳng phòng, nhốt mình ở trong. Người bên ngoài mặc dù nóng vội muốn biết kết quả nàng đến Vương phủ, nhưng nhìn sắc mặt nàng đã biết hiện giờ không phải lúc nói chuyện. Cũng rất biết điều không làm phiền nàng, để nàng tự mình yên lặng.
Cùng lúc đó, ở Hồ phủ.
Hồ phu nhân cùng Hồ Nhã Tình, Hồ Lăng Hiên đang ở chính viện dùng bữa tối.
Ba người đang lẳng lặng dùng bữa, chợt nghe thấy ở viện Ngọc Lan mới xây bay đến tiếng đàn sáo mơ hồ, giọng hát lả lướt triền miên vô tận.
Hồ Nhã Tình buông đũa xuống, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy giận dữ: “Loại hồ ly lẳng lơ, thay đổi biện pháp quyến rũ cha. Ngay cả thời gian ăn cơm cũng không buông tha, thật là đồ ti tiện dâm đãng.”
Hồ Lăng Hiên lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn nâng mắt liếc nhìn muội muội: “Nhỏ giọng một chút, nếu truyền đến tai ả ta, cha sẽ lại trách mắng muội đấy. Muội bị phạt vì ả còn ít sao?”
Nhắc tới chuyện này, mắt Hồ Nhã Tình lập tức đỏ lên, khuôn mặt uất ức, nàng ta đột nhiên vứt chiếc đũa trước mặt đi, tức giận nói: “Muội nói sai sao? Chỉ là kỹ nữ trong thanh lâu mà phụ thân lại xem ả ta thành bảo bối. Chẳng qua muội mắng ả vài câu mà phụ thân đã phạt quỳ. Từ trước đến này phụ thân chưa bao giờ lớn tiếng với muội như thế. Lần này lại trách muội!” Nói xong liền khóc hu hu, vừa khóc vừa nói: “Nhất định là phụ thân thấy muội không đính hôn được với Tam công tử nên không quan tâm muội nữa! Nói tới nói lui đều do tiện nhân A Hạnh, nếu như không phải là ả, muội đã đính hôn cùng Tam công tử rồi!”
Hồ Lăng Hiên cau mày, không vui nói: “Không cho phép muội nói A Hạnh như vậy, chuyện muội và Tam công tử sao lại hoàn toàn trách nàng. Nói cho cùng cũng là bởi vì muội không nắm được tâm Tam công tử thôi.”
Hồ Nhã Tình thấy ca ca không chỉ nói hộ A Hạnh, mà còn không nể nang vạch trần vết sẹo của nàng ta. Trong lòng tức giận vô cùng, nàng ta hung hăng đánh ca ca một cái, khóc ròng nói: “Ca cho rằng muội không biết ca ca bị tiện nhân đó mê hoặc sao. Hùa với nàng ta bắt nạt muội, ca ca không phải người tốt!”
Hồ Lăng Hiên thấy muội muội nói toạc tâm sự của mình, tức giận bắt lấy cổ tay muội muội quát khẽ: “Im ngay, không được nói lung tung.”
“Ca thả muội ra, nắm tay đau quá.” Hồ Nhã Tình kêu lên.
Hồ phu nhân ở cạnh không thể nhịn được nữa, tay vỗ mạnh xuống bàn, đôi đũa trên bàn rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch.
“Hai con im hết cho ta, thấy ta dạo này chưa đủ phiền phải không! Hai đứa còn mang thêm phiền phức cho ta hả. Nhã Tình, về sau không cho phép con trêu chọc Ngũ di nương, tránh cho phụ thân con tưởng rằng ta xui khiến, phụ thân con bây giờ cả trái tim cũng ở bên người nàng ta, con phải hiểu mà tránh đi.”
Mặt mũi Hồ Nhã Tình oán hận, nói: “Nhưng mà con không nhìn nổi sắc mặt ả ta đắc ý, suốt ngày lấy danh nghĩa phụ thân, ngay cả con muốn gặp cũng phải được ả ta cho phép. Ả còn không để mẫu thân vào mắt, giả bộ bệnh không đến thi lễ! Hừ! Mẫu thân, người khi nào mới trừng trị ả giống như Tam di nương để xả nỗi hẫn trong lòng con.”
“Nàng ta cũng không dễ đối phó giống như Tam di nương. Con thấy phụ thân con quấn quýt mê say nữ nhân nào đến mức này chưa? Vì muốn ở cùng nàng ta, công việc cũng để hết cho Lăng Hiên, tất cả các phòng khác đều không đặt chân đến, ngay cả Ngân nương vừa mới sinh con gái cũng chưa thèm liếc qua. Thủ đoạn như thế, thật khiến ta bội phục.”
Vẻ mặt của Hồ Nhã Tình khinh bỉ: “Thủ đoạn gì? Còn không phải cách mê hoặc đàn ông trong thanh lâu. Thật buồn nôn.”
Ba người đang nói, Thúy Hồng lại đi đến đem một tấm thư giao cho Hồ phu nhân: “Phu nhân, Vương phi đưa tin.”
Thư Vương phi gửi, Hồ phu nhân tuyệt đối không dám thờ ơ, bà lấy khăn tay từ nha hoàn bên cạnh lau tay thật sạch, mới cẩn thận nhận thư. Loại cung kính hèn mọn này với Vương phi đã nhập vào xương tuỷ bà ta, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vương phi, bà ta sẽ tự nhiên mà lộ ra vẻ mặt này.
Hồ phu nhân mở ra, mới vừa nhìn một chút bỗng nhiên “Ồ” đứng bật dậy, tức giận nói: ” Con đĩ này, dám qua mặt ta sao.”