Đọc truyện A Hàn Sủng Vợ Vô Đối! – Chương 47: Gặp Enna
Sau cuộc tranh luận, Vương Hàn đành phải lùi một bước để nhường cho vợ yêu.
Dẫu sao thì anh và cô chỉ vừa mới làm hoà, không thể nào cãi nhau thêm lần nữa.
Còn Giang Luân thì từ từ tính cũng được.
Minh Nguyệt đi đến chỗ tiểu Nhiên, em ấy vẫn còn ở trong phòng, trên sàn nhà, trên giường đều bừa bộn bãi chiến trường của cả hai người từ hôm qua, tiểu Nhiên vẫn còn ngủ say trên giường.
Mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Rốt cuộc thì hôm qua cả hai uống hết bao nhiêu chai vậy? Minh Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm.
Cô nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ rồi lấy người tiểu Nhiên dậy.
Cô gái nhỏ cứng đầu chửi rúc vào trong chăn, vầng mắt đỏ hỏn cùng đầu tóc rối bù xù.
Xem ra hôm qua sau khi cô về, tiểu Nhiên đã khóc rất nhiều rồi…
Minh Nguyệt đành phải gọi con bé này bằng đồ ăn vậy.
Cô vào bếp nấu canh giải rượu và chút đồ sáng ấm bụng.
Mùi thơm thoang thoảng đánh thức bao tử trống của tiểu Nhiên.
Từ Nhiên vươn tay thức dậy, thấy bóng dáng của Mình Nguyệt liền phụng phịu kể lể.
“Chị Nguyệt huhuhu.
Hôm qua A Luân lớn tiếng với em, em liền đánh anh ấy…”
“Thôi đừng khóc nữa, dậy uống canh giải rượu đi.” Minh Nguyệt ngồi cạnh bên giường, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.
“Hiccc chỉ có chị hiểu em thôi đấy.
Bụng em kêu gào ở trong mơ luôn đấy.”
Từ Nhiên ăn sáng xong thì đi dạo với Minh Nguyệt.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiệm vụ phải đi ngay.
Minh Nguyệt buồn chán đi quanh trong khu doanh trại, ai ai cũng bận luyện tập cả rồi.
Vương Hàn với Giang Luân kia thì nhốt mình trong văn phòng để họp gì đó với mấy người bên quân đội nên cô vẫn chưa gặp được Giang Luân để giáo huấn một trận.
Dẫu có là em dâu nhưng anh dám đụng vào tiểu Nhiên thì em cũng không tha cho anh đâu!
Minh Nguyệt ghé ngang qua bờ biển hóng gió.
Mọi người pet bên biển vẫn đang bận lập hàng rào và sửa cano.
“Chị dâu, chị có cần giúp gì không?” Ai gặp cô cũng đều hỏi một câu như vậy cả.
“Không cảm ơn, tôi chỉ muốn đi dạo.” Minh Nguyệt cởi đôi giày ra, đi đôi chân Trần trên bãi cát trắng thật tuyệt.
Không khí pet đây cũng vô cùng thoáng mát, nước biển xanh trong màu ngọc bích.
Cô có thể thấy được cả những vỏ sò đầy màu sắc ở phía dưới.
Sóng biển cuồn cuộn, cảm giác lành lạnh màn mát càng khiến cô thoải mái.
Bỗng phía xa xa kẻ một chiếc thuyền đi tới đâu ở bến trước mặt cô.
Một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp bước xuống, trên người mặc bộ Hải quân đứng đắn, đang người chững chạc.
Là người lạ, có vẻ không phải ở trong doanh trại này.
Mái tóc vàng hoe như màu của nắng, làn da trắng như màu của bông tuyết vậy.
Minh Nguyệt không khỏi tò mò, thế nhưng ai nào ngờ người phụ nữ ấy lại chạm mắt với cô.
Không chỉ vậy mà còn tiến về chỗ của cô.
“Xin chào, tôi là Enna, hẳn cô là Nhan Minh Nguyệt? Cô đang rất nổi tiếng đấy.” Người phụ nữ tên Enna kia hồ hởi đưa tay ra có ý muốn bắt tay cùng cô.
“Nếu cố Enna đây đã biết tôi thì tại sao chúng ta không cùng nhau uống một tách trà nhỉ? Cố đi đường hẳn đã mệt.” Minh Nguyệt nháy mắt đã nhận thức được người trước mặt cô là ai.
Là người bạn gái cũ của Giang Luân.
“Nhan tiểu thư cũng thật hiếu khách.
Cô là người thông minh, hẳn là cũng biết tại sao tôi ở đây.
Nếu cô đã có lòng thì tôi sẽ đón nhận vậy.”
Enna gỡ cặp mắt kính ra, màu mắt thật lạ.
Là màu xanh ngọc thật đẹp.
Giang Luân anh cũng thật có mắt nhìn, đây là đại mĩ nhân đấy.
Nhưng vẫn thua tiểu Nhiên của tôi.
Minh Nguyệt thoáng nhìn, trong lòng không khỏi nhận xét.
Tại phòng trà.
“Enna tiểu thư, đây là trà hoa cúc mật ong và chút bánh quy mà tôi làm.”
“Nhan tiểu thư thật có tài.
Không hỏi là phu nhân của Vương gia.
Nghe danh cô đã lâu mà bây giờ mới có dịp gặp mặt.
Nếu cô không phiền thì có dịp cô cùng tỉ thí với tôi một trận chứ?” Enna nhâm nhi một ngụm trà.
“Trà quả thật rất ngon đấy, Nhan tiểu thư có thể chỉ tôi cách pha được không? Uống vào cảm thấy khỏe hẳn đấy.” Enna mắt ngạc nhiên, tấm tắc khen.
“Cô quá khen rồi.
Có phải Giang Luân mời cô đến đây vì chuyện của Từ Nhiên đúng không?” Minh Nguyệt thẳng thắn đi vào vấn đề chính.
“Ừm ừm.
Anh ấy bảo đau khổ quá cần người tâm sự.” Enna nở nụ cười ranh mãnh.
Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, con ngươi khẽ động.
“Tôi đùa thôi.
Anh ấy nhờ tôi tới để giải thích với cô và Từ Nhiên.”
“Vậy thì mọi chuyện là sao?”
“À thì, tôi và Giang Luân đang cùng hợp tác để bắt bọn buôn ma tuý qua đường biển.
Bọn chúng là tổ chức lớn và đối nghịch với Vương gia nên phải vô cùng thận trọng.
Vì liên quan đến đường biển nên anh ấy nhờ tôi là bên Hải quân quan sát và kiểm soát nắng vùng.
Thật ra thì vụ này cũng sắp xong rồi.
Lại để Từ Nhiên em ấy hiểu lầm thì thật xin lỗi.” Enna từ tốn cắn nhẹ một miếng bánh.
“Ưmmm bánh của Nhan tiểu thư làm thật giống ở nước tôi.
Bánh quy bơ sữa ở Anh.
Sao cô biết tôi là người Anh mà làm loại bánh này vậy?”
“Giọng của cô chuẩn Anh vậy mà.”
“Aidaaa cô đúng là giỏi thật đấy.
Không giống với người phụ nữ kia.”
“Người phụ nữ kia?” Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn Enna.
“Sau này cô sẽ biết thôi.” Enna khẽ mỉm cười.
Giang Luân vừa nghe tin Enna tới đảo thì cũng nhanh chóng đi kiếm cùng với Vương Hàn.
Đi tới phòng trà thì thấy Enna và Minh Nguyệt đang nói chuyện.
Minh Nguyệt đưa mắt lườm anh một cái, Giang Luân mím chặt môi đẩy tay Vương Hàn.
“Tớ không biết, người duy nhất có thể giúp tiểu Nhiên bớt giận là vợ tớ đấy.
Enna cũng đâu thể ở đây mãi, cô ấy còn có công việc của mình mà.” Vương Hàn trước tình cảnh này thì chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, thuận theo vợ mới là tốt nhất.
Giang Luân tiến tới đã nhận lấy ánh nhìn sắc bén của Mình Nguyệt.
“Tiểu Nhiên đi làm nhiệm vụ đến tận tối mới về.
Trong lúc đó thì em nghĩ anh nên tìm cách để nói chuyện với tiểu Nhiên đi.
Enna đã nói cho em mọi chuyện rồi.
Em cũng chỉ có thể giúp phần nào thôi.”
“Em dâu chịu giúp thì anh cũng đã biết ơn đến nhường nào rồi.” Nói xong bầu không khí liền trở nên ngột ngạt lạ kì
Giang Luân đưa mắt nhìn Vương Hàn cầu cứu nhưng lại nhận lại sự từ chối thẳng thừng.
“Aiyoo xem ra em hết nhiệm vụ rồi nhỉ? Việc anh giao cho em em cũng sẽ nhanh chóng gửi cho anh.
Lần này em phải tốn công từ bên Anh bay qua đây đấy.
Giang Luân, anh phải trả em hậu hĩnh đấy nhé!” Enna bất ngờ phá tan bầu không khí đó, cố cũng chuẩn bị phải ra về.
“Vương Hàn, anh có một người vợ giỏi đấy, tôi phải ghen tị đó.
Lần này tới đây được mở mang tầm mắt, sau này có dịp sẽ thử tỉ thí với nhau.”
“Minh Nguyệt, sau này có gì thì cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp đỡ cho cô.
Sau này còn làm phiền cô dạy tôi nấu ăn nữa nhé.”
Enna vui vẻ tạm biệt mọi người rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Giờ thì là kế hoạch để giải thích cho tiểu Nhiên nào.