Đọc truyện A Hàn Sủng Vợ Vô Đối! – Chương 37: Mối Quan Hệ Mờ Mịt H
Ngày cuối tuần Vương Hàn đưa Minh Nguyệt tới quán ăn, hai người họ ngọt ngào chào tạm biệt nhau.
Y Cát ở trong quán nhìn ra, ánh mắt chua xót nhìn lại bản thân mình.
Minh Nguyệt có được tình yêu đẹp cùng với người cô ấy yêu.
Cô cũng vô cùng hạnh phúc khi thấy điều đó.
Nhưng tại sao cô lại không thể có được tình yêu như vậy từ Anh Duệ?…
Giữa cô và anh thậm chí còn không hề có hợp đồng hôn nhân.
Mà chỉ là quan hệ tình nhân mập mờ.
Ít ra cô cũng khao khát có được giấy hôn thú…!cho dù đó là giả hay và hợp đồng.
Làm tình nhân, công cụ làm ấm giường như cô thì cũng sẽ đến lúc bị bỏ rơi.
Chỉ nghĩ tới đây mà trái tim cô không ngừng siết lại.
“Tiểu Cát, cậu ổn không vậy, thấy cậu xanh xao quá?” Minh Nguyệt lo lắng nhìn cô.
“Tớ ổn mà.”
“Tiểu Cát, nếu có chuyện gì thì cũng có thể nói với tớ mà…”
“Tiểu Nguyệt bây giờ cũng biết nói chuyện sến sẩm như vậy sao? Vương Hàn nhà cậu dạy cậu như vậy à?” Y Cát nở nụ cười tươi chọc ghẹo.
“Tớ nói thật.
Nếu có chuyện đừng ngại nói cho tớ nhé…”
“Tớ biết rồi mà.” Y Cát vui vẻ chuyển chủ đề khác.
Bản thân Minh Nguyệt biết là Y Cát đang có chuyện, cô cũng đã gặng hỏi nhưng Y Cát một mực cho rằng mình ổn.
Y Cát năng nổ hoạt bát đã biến mất rồi, hiện tại Y Cát như một người gượng gạo vậy, không thể không nhìn thấy được điều đó.
“Anh Giang Tước đâu?”
“Anh ấy tới sau.
Ahhh dì Mai~ lâu rồi không gặp dì con nhớ quá.” Minh Nguyệt tiến tới ôm lấy dì mai.
“Mẹ của mình mà Minh Nguyệt!!!”
Y Cát không đành lòng chạy tới ôm mẹ.
Cô ôm thật chặt, mùi hương bếp toả ra quen thuộc.
Ấm áp sưởi ấm trái tim cô.
Không sao cả, cô còn có mẹ, mọi chuyện đều có thể gắng gượng…
“Mấy tiểu học muội còn trẻ con như vậy sao?” Chánh Giang Tước tay xách túi to túi nhỏ đi vào
“Ồ Giang Tước à? Con về lúc nào đấy?” Dì Mai cười hiền lành.
“Con mới về gần đây thôi.
Con có mua quà cho dì và tiểu Cát này.”
“Quà cáp làm gì, tới đây là dì vui rồi.”
“Anh mua quà làm gì? Tới đây làm việc không công là em vui rồi!” Y Cát vui vẻ cười nói.
Chánh Giang Tước nhìn cô gái đang cười, đôi mắt biết cười mà anh luôn nhung nhớ…cô ngày càng xinh đẹp hơn, mê hoặc quyến rũ hơn rất nhiều.
Đã lâu không gặp cô, Y Cát mà anh thích vẫn luôn đang yêu như vậy.
Trước đây, lần đầu tiên anh gặp Y Cát là tại một trạm xe buýt.
Khi đó cô luôn nhường chỗ cho người già, cũng hay giúp đỡ mọi người xung quanh.
Cô hay cười hay nói, chính đôi mắt biết cười kia đã thu hút anh.
Từ từ anh đem lòng nhung nhớ, cố gắng tìm cách làm bạn, làm học trưởng của cô.
“Tiểu Cát, cậu biết không? Anh ấy bây giờ là phó tổng giám của Jeww đấy.
Còn tớ là sếp của anh ấy.”
“Thật sao?”
“Minh Nguyệt làm anh thật mất mặt a.
Thân là học trưởng mà đi làm nhân viên của học muội thì thật khó coi.
Cũng chẳng trách được em giỏi giang nhu vậy mà.”
“Cảm ơn anh đã quá khen.”
Mọi người ở lại chơi đến tận khuya mới trở về nhà.
Nhưng Vương Hàn đã đến đón Minh Nguyệt từ sớm nên việc dọn dẹp quán chỉ có Y Cát và Giang Tước.
“Tiểu Cát, em dạo này vẫn ổn chứ?”
“…vẫn ổn ạ.” Y Cát khẽ mỉm cười.
Trái tim cô nhoi nhói.
Anh Giang Tước vẫn luôn tốt như vậy.
Nếu Anh Duệ cũng tốt với cô thì thật hạnh phúc biết bao…
“Thật ra…anh có chuyện muốn nói.” Giang Tước ngập ngừng bồn chồn.
“Chuyện gì ạ?”
“Nếu em không phiền thì anh có thể ăn cùng em một bữa cơm không?”
Y Cát rơi vào trầm mặc, cơ thể cô giật thót một cái, mỉm cười từ chối.
“Ưm…dạo này em học khá nhiều, cảm ơn anh.
Dù gì công ty của tiểu Nguyệt mới đầu khôi phục.
Có lẽ anh sẽ rất bận rộn.
Để khi khác vậy.
Trễ rồi để em tiễn anh về nhé.”
Giang Tước đi bên cạnh Y Cát, đôi bàn tay lơ lửng giữa không trung trống trải.
Tay cô đang ở bên cạnh anh, anh muốn nắm lấy tay cô, muốn ôm cô vào lòng.
Tình cảm đơn phương này đều tuỳ ý trao cho cô.
Giang Tước không đòi hỏi quá nhiều, chỉ mong cô có thể sống thật hạnh phúc.
Anh sợ rằng nếu thổ lộ ra, giữa họ sẽ không còn gì để vương vấn…
Y Cát chào tạm biệt Giang Tước, đôi mắt cười híp lại vui vẻ.
Bỗng từ phía xa là bóng xe quen thuộc.
Tim cô lơ lửng rồi rơi bệt xuống đất.
Đôi mắt sợ sệt tìm kiếm lối thoát.
Là anh…Tuệ Anh Duệ…!anh đến đây khi nào? Liệu anh có thấy cảnh vừa rồi?
Y Cát lo lắng cho Giang Tước, Anh Duệ sẽ không làm hại học trưởng chứ?…
Anh Duệ bước xuống xe, phong thái điềm tĩnh như ông hoàng.
Khí thế lạnh đến bức người đối mặt cô.
Y Cát miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt.
“Anh Duệ, anh tới đón em à? Chúng ta đi thôi…”
“Tên kia là ai? Nếu tôi nhớ không nhầm thì là tên học trưởng gì đó đúng chứ?”
“Anh…anh nghe em nói.
Thật ra anh ấy chỉ là học trưởng thôi.
Không có gì cả…” Y Cát né tránh ánh mắt tức giận của anh, toàn thân run rẩy cực độ.
“Không có gì mà lại cười nói vui vẻ như vậy? Chánh Giang Tước sao?” Anh Duệ không kiềm được sự tức giận, mi tâm chau chặt lại.
Cô lại có thể cười nói phấn khởi với tên kia? Khuôn mặt biểu cảm đó trước giờ chưa dành cho anh! Lửa giận ngùn ngụt sôi sục.
Anh Duệ quay lưng bước đi.
Y Cát thấy anh lạnh lùng đáng sợ như vậy liền biết sẽ có chuyện chẳng lành, cô kéo vạt áo anh lại, bàn tay nhỏ bé gặng sức níu kéo.
“Anh Duệ…em xin lỗi…đừng làm gì tới học trưởng…”
Còn bảo vệ cho hắn? Ha thật nực cười.
Người phụ nữ của anh lại đi cười nói với tên kia.
Đáy lòng anh nổi lên sự tức tối khó hiểu.
“Theo tôi trở về!” Anh Duệ siết tay Y Cát, tuỳ tiện ném cô vào trong xe.
Y Cát bị đau liền kêu lên một tiếng.
Cô rút điện thoại gọi điện cho mẹ.
“Mẹ à…sáng mai con có tiết học sớm.
Nên phải về KTX.
Mẹ giữ gìn sức khoẻ nhé.
Dạ tạm biệt mẹ.”
Vừa cúp máy, bầu không khí trong xe liền căng thẳng đi, chính cô cũng không dám thở mạnh.
Về tới nhà Y Cát liền bị anh lôi lên trên phòng ngủ.
Anh Duệ đem cô đặt dưới hạ thân, xé toang quần áo của cô.
Thân thể ngọc ngà ẩn ẩn hiện hiện trước mắt.
Y Cát đau đớn kiềm lòng không khóc.
Cơ thể cô run rẩy sợ sệt.
Ngay lúc nay, ánh mắt anh tựa quỷ dữ ăn tươi nuốt sống cô vậy…
Anh tiến tới thô bạo cắn mút cánh môi mềm mại, triền miên đau đớn.
Đến khi cô không thở được, ngân nga tiếng rên nho nhỏ anh mới buông ra.
Đôi môi ướt át đầy kiều diễm.
Ánh mắt cô phức tạp nhìn anh.
Anh Duệ không ngần ngại, rút gươm to khoẻ chôn sâu bên trong mật đạo khô khốc.
Y Cát đau đớn khóc nấc lên, hạ thân truyền tới cơn đau nhức khó chịu.
Anh Duệ siết chặt eo nhỏ ra vào kịch liệt.
“Anh Duệ…thật đau…”
“Đây là cái giá khi em dám bên cạnh người đàn ông khác!” Anh Duệ khàn giọng gào lên.
Hạ thân vận động ngày càng mạnh mẽ.
Lửa giận kích thích dục vọng trỗi dậy.
Y Cát không theo kịp tiết tấu kia liền mặc sức để anh rong ruổi.
Sau cùng cô cũng chẳng là gì đối với anh.
Chỉ có thể thuận theo mà sống.
Một lúc sau khoái cảm từ từ dâng trào.
Nhưng cô lại ghét bỏ cảm giác đó.
Như thể cô hoàn toàn bị khuất phục trong tay anh.
Bàn tay to lớn thô bạo bóp lấy núi đồi xinh đẹp.
Y Cát bị đau liền cắn chặt răng rên rỉ.
Anh Duệ thúc càng mạnh vào bên trong, ánh mắt đều ngập tràn dục vọng.
Toàn thân anh nóng rực như lửa đốt.
Thiêu cháy toàn bộ ái hương trong phòng.
Ánh đèn mờ ảo, cùng ánh trăng đẹp đẽ chiếu thẳng vào cặp tình nhân quấn quít không rời.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, miệng nhỏ không ngừng nỉ non êm dịu.
Anh Duệ đưa vật man tính đặt trên bụng cô, khoái cảm phóng ra luồng dịch nóng bỏng.
Cơ thể cô nhớp nháp.
Anh không nghỉ ngơi mà tiếp tục chôn vùi *** **** bên trong cô.
Khuấy đảo xúc cảm vừa yên ắng.
Hai con người, hai trái tim, một kẻ trăng hoa thoả mãn dục vọng, người tổn thương đau đớn.
Sau tất cả mọi thứ đều không như cô mong muốn.
Trái tim cô đau đớn như bị bóp chặt, như hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao cứa vào.
Anh liên tục tổn thương cô, hà cớ gì cô phải đâm đầu yêu anh đến dại khờ như vậy…
Khắp cơ thể cô nóng ran bị anh thiêu đốt, nóng bỏng ma sát va chạm.
Hạ thân bên dưới đẫm nước đầy xấu hổ.
Anh Duệ vận động đến cực hạn, bắn ra tấm thân trắng ngọc như sứ của cô.
Mồ hôi tí tách nhiễu xuống giường, hơi thở hổn hển ái muội mãnh liệt.
Y Cát uể oải thiếp đi.
Anh nhẹ nhàng bế cô rửa lại cơ thể.
Y Cát nằm trên giường chìm sâu vào giấc ngủ, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Mi tâm nheo chặt lại.
Anh Duệ bất giác đưa tay sờ lấy gò má phúng phính kia, xoa lấy mi tâm.
Ngay cả khi ngủ cô cũng đề phòng anh đến như vậy sao?…
Giữa họ rốt cuộc mối quan hệ là gì? Chỉ đơn thuần là tình nhân sao? Vậy cớ gì cảm xúc của anh lại lộn xộn phức tạp đến vậy?…