9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng

Chương 20


Đọc truyện 9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng – Chương 20

Ralston đi thẳng đến Brooks và đó là một sai lầm. Nếu việc nàng từ chối khiến anh cảm thấy mình như một gã khốn thượng hạng là chưa đủ thì Callie cũng đã hủy hoại câu lạc bộ của anh. Phá tan hoang.

Trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, một nơi được thiết kế dành riêng cho đàn ông tìm thú vui và sự khuây khỏa khỏi những tranh đấu ở thế giới bên ngoài đã trở thành một lời nhắc nhở bằng gỗ và đá cẩm thạch về Calpurnia Hartwell. Khi đứng trong tiền sảnh bề thế, bềnh bồng giữa tiếng vo ve trò chuyện, tất cả những gì Ralston có thể nghĩ là về nàng: Callie, trong trang phục đàn ông, lẩn lút qua những hành lang tối tăm của câu lạc bộ; Callie, nhìn trộm qua cánh cửa đang hé mở để đắm mình vào bầu không khí – hy vọng là lần đầu – và duy nhất – của câu lạc bộ dành cho đàn ông; Callie, cười toe toét với anh qua chiếc bàn đánh bạc dành riêng cho họ; Callie, trần trụi, sức nóng từ đam mê phủ lên làn da mịn màng yêu kiều một ánh hào quang đỏ hồng.

Nhìn con đường dài và tối mà anh cùng Callie đã đi qua tối hôm trước, Ralston bị choáng ngợp trong ham muốn trái khuấy là trả lại căn phòng họ đã trải qua cùng nhau. Trong tích tắc, Ralston cân nhắc việc gọi một bình cà phê mang tới phòng để hành hạ bản thân với những ký ức về buổi tối và tất cả những việc sai lầm khác mà anh đã nói và làm. Ngay lập tức, anh quyết định không làm vậy nhằm bảo toàn sự minh mẫn của chính mình.

Sự thật là, anh đã bị sốc bởi phản ứng tiêu cực của nàng trước lời cầu hôn. Xét cho cùng, không phải ngày nào một Hầu tước trẻ trung, quyến rũ và giàu có cũng ngỏ lời cầu hôn. Anh hình dung những ngày các vị Hầu tước đó bị từ chối còn hiếm hoi hơn. Anh đã lảng tránh những bà mẹ mai mối và cô gái tuyệt vọng vừa ra mắt, tất cả ganh đua cho vị trí Nữ hầu tước Ralston. Và bây giờ, khi anh đã để ngỏ vị trí đó thì người phụ nữ nhận lời đề nghị đã từ chối thẳng thừng.

Nếu Callie nghĩ mình có thể từ chối và bỏ đi sau tối qua thì nàng đã sai lầm hoàn toàn.

Trong trạng thái chán nản, anh cởi áo choàng và ném nó cho người hầu gần đó, nhưng không thể không nhận ra mùi hương của nàng trên thớ vải – một hỗn hợp của hạnh nhân, oải hương và… Callie. Suy nghĩ đó làm Ralston nhíu mày, anh cảm thấy khá khoan khoái bởi cái cách gã người hầu lủi thủi tránh đi còn hơn phải hứng chịu tâm trạng trì trệ của Ralston.

Cảm xúc thoáng qua được thay bằng sự phẫn nộ mới mẻ. Cô ấy bị cái thứ quỷ gì ám vậy?

Anh không thể tin nàng đã đuổi mình đi. Chắc chắn nàng không thể thật lòng tin rằng họ không hòa hợp. Callie có thể từng là trinh nữ, nhưng đáng lẽ phải đoán được sự chung đụng của họ đêm qua – và tất cả những lần khác – khác xa sự tầm thường. Hiển nhiên hôn nhân của họ sẽ không khó chịu trong phòng ngủ. Và nếu đam mê giữa họ là chưa đủ thì vẫn còn sự thông minh, khiếu hài hước và chín chắn tương xứng. Bên cạnh những chuyện đó, nàng khá đáng yêu. Mềm mại mọi vị trí. Ralston để ý nghĩ của mình lang thang… một người đàn ông có thể mất nhiều năm lạc lối trong những đường cong khêu gợi của nàng.

Đúng, tiểu thư Calpurnia Hartwell sẽ là Nữ hầu tước giỏi giang của anh.

Phải chi nàng tự nhận ra điều đó.

Ralston lùa tay vào tóc. Khi họ kết hôn, nàng sẽ có tước vị, tiền tài, đất đai và một trong số những anh chàng độc thân đáng giá nhất nước Anh. Cô gái ấy muốn cái quái gì nữa?

Một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu.

Ý nghĩ đó khiến Ralston chùn bước. Nàng đã thổ lộ niềm tin vào tình yêu trong hôn nhân từ lâu và anh đã châm biếm, cho nàng thấy sự thu hút cũng mạnh mẽ như thứ tình yêu nàng đã đặt sự tin cậy. Callie không thể thật tâm từ chối anh vì nàng mong đợi tình yêu. Anh lắc đầu, nản lòng với ý tưởng nàng sẽ mạo hiểm danh dự và tương lai của mình khi khước từ lời cầu hôn chỉ vì ảo tưởng trẻ con mà nàng không chịu từ bỏ.

Ý tưởng đó thật lố bịch. Anh đã nghĩ về nó quá đủ rồi.

Ralston đi đến phòng lớn cạnh tiền sảnh, nơi có thể tìm ra một sự xao lãng cần thiết. Anh bước vào tìm kiếm một cuộc tranh luận chính trị để giữ mình bận rộn nhưng căn phòng gần như trống trơn ngoại trừ vài phe chơi bài nho nhỏ. Oxford cùng hai người khác đang ngồi ở bàn chơi bài. Họ trông đủ nhếch nhách để Ralston biết có vẻ bộ ba đã ngồi đây suốt đêm.

Ghê tởm thói bài bạc vô trách nhiệm của Oxford và không hứng thú bắt chuyện với nhóm người kia, Ralston đi ra một cách nhanh chóng và lặng lẽ hệt lúc vào. Tuy nhiên anh đã bị phát hiện trước khi kịp bỏ đi.

“Ralston, ông bạn già. Đến chơi một ván với chúng tôi đi nào”, Oxford vui vẻ gọi lớn tiếng.

Ralston dừng bước, suy tính kế hoạch hay nhất để phớt lờ lời mời kia thì vị Nam tước đã nói thêm, “giờ là lúc để anh thắng tôi đấy, Ralston, vì hầu bao của anh sẽ sớm vơi đi đáng kể”. Câu nói đầy ẩn ý và theo sau là tiếng cười khoái trá từ bàn chơi bài đưa Ralston quay lại đối mặt Oxford.

Ralston đanh mặt khi đến gần chiếc bàn. Từ hai má ửng đỏ đến ánh mắt trũng sâu chứng tỏ anh ta đã say túy lý. Ralston hờ hững nói, ngụ ý đống phỉnh nằm trước mặt các đồng đội của anh chàng Nam tước. “Hình như hôm nay hầu bao của tôi không gặp nguy hiểm nhỉ, Oxford.”

Oxford quắc mắt với Ralston trước khi nhớ ra tại sao mình được gọi là Nam tước. “Đúng vậy, tôi sẽ sớm có rất nhiều tiền để đánh bạc..” anh ta tạm ngừng và nuốt xuống một cơn khó tiêu. “Anh biết đấy, tôi dự tính sẽ đính hôn trước cuối tuần.”

Tảng lờ linh cảm nặng nề, Ralston cố tỏ ra bình thản và nói, “Với ai vậy?”

Oxford chỉ ngón tay dài xanh xao về phía Ralston và đắc thắng reo vang. “Dĩ nhiên là với Calpurnia Haitwell rồi! Tốt hơn anh nên đếm trước..” cơ thể anh ta lắc lư trên ghế. “… hàng ngàn bảng”.


Cơ thể Ralston nóng ran, theo sau là khao khát mãnh liệt được nện nắm đấm vào bản mặt trì độn của Oxford. Chỉ với sức mạnh tinh thần thuần túy mới khiến Ralston giữ được bình tĩnh và nói, “Anh nghĩ mình đã có cô ấy à?”.

Oxford nở nụ cười khoe răng trông giống một thằng ngốc. “Ồ, đúng đấy, tôi đã có cô ta. Cô ta dính tôi như sam ở Học viện hoàng gia hôm qua.” Anh ta trơ trẽn nháy mắt với lũ bạn.

Ralston cứng đờ – một lời dối trá mười mươi. Nắm tay siết chặt hai bên sườn và năng lượng cuồn cuộn khắp người, kêu gào được giải phóng bằng cách xé toạc tứ chi Oxford.

Oxford không nhận ra sự căng cứng từ các cơ bắp của Ralston mà còn đẩy mọi chuyện xa hơn. “Ngày mai tôi sẽ đến thăm cô ta và cầu hôn cho xong. Sau đó có lẽ sẽ xử lý cô ta trước cuối tuần để đảm bảo Allendale phải chào đón tôi vào gia đình đó – dù có vẻ anh ta sẽ cảm ơn tôi đã gánh lấy cô em già nua cũ kỹ với một khoản hồi môn kếch xù.”

Chỉ ý tưởng Oxford đặt ngón tay lên người Callie cũng khiến Ralston phát điên. Trong tích tắc, anh nhấc bổng gã Nam tước khỏi chiếc ghế cạnh bàn chơi bài như thể anh ta chỉ nặng bằng một đứa bé. Hành động đó khiến bạn bè Oxford thất kinh, những chiếc ghế của họ bay ra phía sau khi cánh đàn ông tránh né một trận ẩu đả với Ralston.

Trong lúc Oxford quạt quạt tay, Ralston có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi từ gã kém cỏi kia và sự hèn nhát đó khiến anh ghê tởm. Anh nói, giọng gầm gừ. “Tiểu thư Calpurnia Hartwell tốt hơn mày hàng ngàn lần. Mày không đáng thở cùng bầu không khí với cô ấy.”

Buông Oxford ra, Ralston cảm nhận sự thỏa mãn của kẻ mạnh trước dáng vẻ bèo nhèo lọt thỏm trong ghế của anh chàng kia. Với ánh mắt cao ngạo không thua kém một vị vua nào, Ralston nói thêm, “Tôi đã cược một ngàn bảng vào việc cô ta sẽ không lấy anh và giờ tôi giữ nguyên ý định đó. Thật ra tôi rất chắc chắn… tôi sẽ cược gấp đôi ngay tại đây”.

Ralston nhận ra bàn tay Nam tước run lên rất khẽ khi chỉnh ống tay áo choàng và nói, “Sau hành động cộc cằn của anh, Ralston, tôi rất vui được giữ bớt két tiền cho anh đấy”.

Ralston quay gót rời đi, không nói gì, tự nhủ hành động của mình là bảo vệ vị tiểu thư mà anh đã nặng nợ.

Lý do đó sẽ dễ dàng thuyết phục hơn việc xem xét những cảm xúc cứ nhộn nhạo bởi ý nghĩ Callie sẽ trở thành Nữ nam tước.

Callie mở cửa bước vào cửa hàng của bà Hebert trên phố Bond vào buổi chiều hôm đó, nóng lòng giải quyết một việc khó khăn khác trong ngày. Sau khi Ralston hùng hổ rời khỏi nhà, Callie đã khóc thật lâu trước khi nhận được tin nhắn là bà thợ may đã hoàn thành chiếc váy mà nàng đã đặt cũng như vài thứ trong tủ áo mới của Juliana.

Tin nhắn như một dấu hiệu cho thấy nàng không thể phí một ngày trong sự nuối tiếc cho bản thân, Callie đã sửa soạn cho buổi chiều ở tiệm may, một chuyến đi chỉ thú vị hơn đám tang một chút. Dẫu vậy, nàng đang rất cần một sự xao lãng và bà thợ may người Pháp hứa hẹn sẽ mang đến cho nàng điều đó.

Nàng đã thuyết phục Mariana đi cùng chiều nay và em gái nhà Hartwell đã rời Allendale trước Callie để tìm Juliana, người sẽ dùng phần lớn buổi chiều thử váy của chính cô. Lẽ thường, Callie sẽ tham gia cùng các cô gái nhưng hôm nay nàng không thể chịu nổi ý nghĩ giáp mặt Ralston – tuy viễn cảnh đó có vẻ không xảy ra và nàng đã ở đây, đứng bên trong cửa tiệm của bà thợ may và đợi ai đó nhận ra sự hiện diện của mình.

Cửa hiệu hoạt động huyên náo, không thấy bà Hebert nhưng phụ tá của bà ta chạy ngược xuôi khắp lối vào gắn màn của phòng thử đồ, trên tay nặng trĩu vải vóc, nút áo, đăng ten và trang phục. Có ba người khác đang đứng trước cửa hiệu xem xét quầy trưng bày và mê mẩn đôi tay khéo léo của các cô thợ.

“Ôi! Tiểu thư Calpurnia!” Ngữ điệu Pháp nặng nề của Valerie – thợ học việc đáng tin cậy của bà Hebert vừa bước ra từ bên trong cửa hiệu – vang lên êm ái và háo hức cùng cái nhún chào nhẹ nhàng về phía Callie. “Bà Hebert xin lỗi vì cô phải tiếp tục chờ. Bà ấy sắp xong với một quý bà khác nhưng chúng tôi đã dọn trống lịch buổi chiều và bà ấy sẽ gặp cô…”, cô gái vẫy tay tìm cụm từ thích hợp, “tout de suite[1]… cùng lúc. Đúng không?”.

[1] Tiếng Pháp: Ngay

“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi vui lòng được đợi.”

“Valerie!” Giọng bà Hebert du dương từ sau bức màn chỉ vài giây trước khi người phụ nữ Pháp chìa đầu ra khỏi cửa hàng chính. “Đưa tiểu thư Calpurnia trở lại. Tôi sẽ bắt đầu với cô ấy ngay lập tức.” Bà thợ may vẫy Callie bước tới với nụ cười khích lệ. Khi bà ta và Valerie đến gần bức màn, bà Hebert lặng lẽ nói thêm với phụ tá của mình, “Cô có thể hoàn tất với cô Kritikos”.

Callie đứng sững ngay bên ngoài lối vào phòng thử đồ. Nàng nghe đúng chứ? Có thể là người tình cũ của Ralston ở căn phía trước? Dĩ nhiên rồi. Sự bổ sung hoàn hảo cho một ngày thảm họa thế này. Nàng so vai chuẩn bị vào phòng – Nastasia Kritikos không có lý do gì để biết Callie là ai, vì thế nàng sẽ giả vờ không nhận ra cô ca sĩ opera.

Vén màn ra, Callie nhận thấy nhiệm vụ này dễ suy tính hơn là thực hiện. Nastasia đứng trên một bục đỡ nằm giữa phòng thử đồ, lưng hướng ra cửa. Callie mê mẩn vóc dáng thon thả của cô ca sĩ, cặp hông hòa hợp với bộ ngực được phụ nữ khắp nơi thèm thuồng. Nastasia nhìn từ bên này sang bên kia, ném cái nhìn khó tính với hình ảnh của cô ta trong chiếc gương lớn, đánh giá từng chi tiết trên chiếc váy dài bằng lụa tím trên người cô nàng. Chiếc váy vô cùng vừa vặn với thân hình cao ráo gợi cảm của Nastasia, thân áo được cố định ở phía sau với một dãy ruy băng nhỏ thanh lịch, mỗi cái đều được thắt một chiếc nơ tí xíu.

Callie nuốt khan, lập tức cảm thấy xanh xao và quê mùa, nàng ước rằng mình đã chọn ngày khác thử váy. Nhận ra mình đang há hốc mồm trước mặt người đàn bà kia, Callie xốc lại tinh thần và quay người đi theo bà Hebert. Đi qua phía sau Nastasia, Callie không thể không lén nhìn hình ảnh trong gương của cô ca sĩ và bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc. Cô ta và Ralston hẳn là một cặp đôi sáng chói. Nastasia rất đẹp – cô ta khoác lên vẻ đẹp mà những phụ nữ giống Callie chỉ có thể mơ tới, phần lớn bởi vì làn da trắng sứ và bím tóc đen tuyền cùng cái miệng chúm chím chỉ là một phần vẻ ngoài cuốn hút. Vượt trên mọi đặc điểm hình thể là sự tự tin và nhận thức rõ ràng tạo ra sự khác biệt. Cô ta làm chủ căn phòng này hệt như cách làm chủ khán phòng – trọn vẹn và đầy đủ.


Cô ta thật cuốn hút.

Callie ghen tị mọi thứ của người đàn bà kia khi nhìn cô ta trong gương – từ tư thế đĩnh đạc đến đôi mắt tím sắc sảo… đôi mắt đang nhìn Callie trong gương.

Bị bắt quả tang đang nhìn chằm chằm, Callie đỏ mặt và ngoảnh đi tức thì rồi vội vã đi theo bà Hebert. Callie cùng người đàn bà Pháp vòng qua bức bình phong đặt một bên phòng và ghìm lại khi dáng bà thợ may đứng trong góc gấp lại thứ mà rất có thể là chiếc váy đáng yêu nhất nàng từng nhìn thấy.

Bà Hebert nhìn nàng dưới con mắt từng trải. “Cô hài lòng chứ?”

“Ồ, có chứ…” Ngón tay Callie ngứa râm ran muốn chạm vào nó, được vuốt tấm vải lụa suôn mượt đáng yêu hơn những gì nàng nhớ.

“Tuyệt lắm. Tôi nghĩ đây là lúc cô thấy nó được ấn định… trên người cô. Cô đồng ý chứ?”

Bà thợ may xoay Callie vòng vòng và bắt đầu thao tác trên những chiếc nút áo của chiếc váy mặc ban ngày của nàng. Chỉ vào bộ sưu tập nội y đã được đặt bên cạnh chiếc váy, bà thợ may nói, “Chúng ta sẽ bắt đầu với nội y”.

Ngay lập tức Callie đầu, “Ồ, tôi không thể… tôi có rất nhiều đồ lót rồi…tôi không cần những món mới.”

Chiếc váy tuột dần đến bàn tay nàng lúc bà Hebert vẫn nói. “Tôi cam đoan với cô, cô cần chúng.” Bà giúp Callie ra khỏi áo nịt ngực và áo lót của nàng rồi nói, “Những phụ nữ tự tin nhất là những người tin vào mỗi sợi vải họ đang mặc. Họ là những người hạnh phúc với quần lót cũng như với chiếc váy dài của mình. Cô có thể nhận biết sự khác biệt giữa một phụ nữ quấn lên người vải lụa tuyệt đẹp với người ăn mặc…”, bà thợ may nhấm nhẳng khi đánh rơi chiếc áo nịt ngực nhàu nhĩ của Callie xuống nền đất. “… khác đi”.

Callie chui vào trong số nội y mới xinh xắn được trang trí đến từng chi tiết – ruy băng satin nhỏ, những bông hoa may tay sặc sỡ, vải đăng ten tôn thêm chút nữ tính mà nàng chưa bao giờ thấy cần thiết trong những món đổ khó nói. Khi những lớp vải phủ trên người, nàng cảm thấy khá ngốc nghếch vì đã thích thú cảm giác của lụa và satin xinh xắn dán vào da mình, nhưng bà Hebert đã nói đúng. Có một điều gì đó rất suy đồi về việc mặc trang phục lót đẹp đẽ phù phiếm này – đặc biệt là khi người duy nhất thấy được chúng sẽ chỉ có Anne.

Cứ như bà thợ may đang đọc tâm tư của Callie, bà ta nghiêng người và thì thầm, “Chúng ta hãy đừng quên, không ai biết một ngày nào đó sẽ có người bóc ra món quà ấy, Oui[2]?

[2] Tiếng Pháp: Phải không.

Callie đỏ mặt tía tai làm cho người đàn bà Pháp bật cười thông cảm.

Sau đó, nàng ở trong chiếc váy dài có vẻ như vừa khít. Bà Hebert trông mừng như bắt được vàng khi lượn vòng vòng quanh Callie, để tâm đến từng chi tiết trên chiếc váy. Mãn nguyện, bà nhìn vào cặp mắt tròn xoe của Callie và nói, “Giờ thì ra khỏi phòng thử đồ và chúng ta sẽ xem xét kỹ càng hơn”.

Theo chân bà thợ may trở lại phòng chính, Callie nhận thấy Nastasia vẫn đứng trên bệ đỡ để Valerie sửa lại gấu váy đỏ thẫm. Gạt bỏ cảm giác bất an đang nhộn nhạo, Callie bước đến bệ đỡ thứ hai còn trống trong phòng. Bà Hebert dịu dàng xoay nàng về phía chiếc gương lớn đặt gần đó và Callie tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra mình là người phụ nữ trong chiếc gương kia. Nàng lắc đầu. Nàng chưa từng thấy chính mình như vậy – hoàn toàn biến đổi từ đoan trang và cục mịch thành… ừm, khá ấn tượng.

Ngực được điểm xuyết hoàn hảo bởi cổ áo khoét sâu, trông khêu gợi và đầy đặn mà không lố lăng, nếp gấp lụa trên thắt lưng, cặp hông và vòng bụng uốn cong biến nàng trông có vẻ cân đối hơn là mũm mĩm, và màu sắc thì – màu xanh đáng yêu lung linh nhất nàng từng thấy khiến cho làn da vẫn thường đỏ chót đổi thành màu của những quả dâu chín mọng và kem.

Nụ cười vỡ òa trên mặt Callie. Bà Hebert đã nói đúng. Đây là chiếc váy dành cho điệu valse. Callie không thể không xoay vòng về phía bà thợ may trong sự phấn khích. “Ôi đáng yêu quá, thưa bà.”

Bà thợ may cũng mỉm cười với Callie. “Đúng vậy.” Bà ta nghiêng đầu đăm chiêu với hình ảnh trong gương của Callie và nói. “Phần váy cần một sự chấm phá. Thứ lỗi cho tôi – tôi sẽ gọi một cô gái đến giúp mình ghim lại.”

Bà ta biến mất sau một cánh cửa gần đó và Callie nhìn lại mình trong gương, đánh giá những đường cắt gấp xinh xắn – rất khác biệt so với bất cứ chiếc váy nào trong các phòng khiêu vũ ở London thời điểm hiện tại, tương xứng một cách hoàn hảo với vóc dáng quê mùa của nàng.

“Bà Hebert là một thiên tài đấy nhỉ?”


Mắt Callie dáo dác nhìn tấm kính và bắt gặp đôi mắt tím biếc cùng phản chiếu trong hai chiếc gương. Nàng nhã nhặn mỉm cười và lặng lẽ nói, “Chắc chắn rồi”.

Nastasia liếc qua hình ảnh phản chiếu Valerie và theo dõi cô gái kẹp lại một phần gấu váy trước khi thản nhiên nói, “Ralston luôn thích trang phục của bà ta”.

Callie bồn chồn ngoảnh đi. Nàng chưa từng nói chuyện với nhân tình của một người nào đó. Và chắc chắn không nói với nhân tình của người nàng yêu.

Nastasia kiên trì dù nghe có vẻ chán chường. “Cô không cần phải tránh mặt tôi, tiểu thư Calpurnia. Chúng ta không phải những cô gái vừa rời trường mà là những người phụ nữ, đúng không? Tôi biết anh ta đang đến với cô. Đời là thế, cô gái thân mến à.”

Callie lắc đầu, miệng há hốc thất kinh. “Anh ta không.. đến với tôi.”

Cô ca sĩ opera nhướng lên một bên mày được vẽ rất tinh tế. “Cô thật sự sắp nói với tôi rằng Ralston không quyến rũ cô?”

Callie đỏ mặt và lại ngoảnh đi khiến Nastasia bật cười. m thanh đó không mang ý dè bỉu như Callie trông đợi mà lại khá thú vị. “Cô đã không mong anh ta làm thế phải không? Nhưng tôi cá là cô đã tận hưởng từng giây từng phút. Ralston là loại đàn ông hiếm hoi… quan tâm đến người tình nhiều hơn bản thân anh ta.” Hai má Callie nóng bừng trong lúc người đàn bà Hy Lạp thật thà nói thêm. “Tôi đã có rất nhiều người tình… và chỉ có một người tử tế ngang ngửa Ralston. Cô may mắn có được anh ta là người đầu tiên đấy.”

Callie nghĩ mình có thể chết vì xấu hổ ngay tại đó. Ngay vị trí đó.

“Tôi có thể cho cô một lời khuyên chứ?”

Callie ngẩng đầu quan sát người đẹp tóc đen qua gương. Nastasia không còn nhìn nàng nữa nhưng lại nhìn qua cửa sổ lớn, nơi có mặt trời ban chiều rót nắng vào phòng thử đồ. Sau vài giây yên lặng, sự tò mò đã chiến thắng. “Cứ tự nhiên.”

Lời nói của Nastasia như vọng từ cõi xa xăm. “Khi tôi mười tám, tôi đã gặp người đàn ông đầu tiên. Dimitri hào phóng, tử tế và là một người tình đáng quý… mọi thứ tôi đã mơ mộng … mọi thứ tôi đã không biết mình thèm khát. Yêu anh ta là một việc không thể tránh được. Đó là một tình yêu vượt qua bất cứ thứ gì tôi từng biết… hoặc từng nghe thấy – yêu một cách hoang đường. Anh ta là người duy nhất tôi từng yêu.” Cô ta dứt lời, nỗi buồn quét qua mặt quá nhanh đến nỗi Callie không chắc nó đã xuất hiện ở đó. “Nhưng anh ta không thể yêu lại tôi. Thứ cảm xúc đó… không có trong anh ta. Vì vậy anh ta làm tim tôi tan vỡ.”

Hai mắt Callie vô ý sũng nước bởi câu chuyện đáng buồn của người đàn bà kia. Nàng không thể che giấu sự tò mò của mình. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Nastasia khẽ nhún vai với vẻ cao sang. “Tôi rời Hy Lạp. Và giọng hát của tôi đã vang xa.”

Valerie đứng đó hoàn tất công việc của mình và Nastasia có vẻ đã trở về từ cõi xa xăm. Mắt cô ta trong vắt và kiểm tra phần việc của cô gái trẻ qua gương. “Ralston là Dimitri của cô. Hãy canh giữ trái tim mình thật tốt vào nhé.”

Sự im lặng bao trùm trong lúc hai người xem xét hình ảnh phản chiếu của nhau. “Nếu cô có thể quay lại… cô sẽ chấp nhận anh ta dù không có tình yêu chứ?” Callie buột miệng hỏi và hối hận ngay khi lời nói đó được thốt ra.

Nastasia nghĩ ngợi hồi lâu, mặt cô ta là bức chân dung của sự buồn thảm. Đôi mắt chứa chan cảm xúc bắt gặp ánh mắt của Callie trong gương. “Không”, cô ta thì thầm. “Tôi đã yêu anh ta quá nhiều để có thể chấp nhận tình yêu ấy chỉ là đơn phương.”

Callie gạt bỏ giọt lệ ngờ nghệch khi bà Hebert quay lại dắt theo cô thợ học việc và không hề hay biết cuộc đối thoại vừa diễn ra. Nastasia quay đầu về phía bà thợ may. “Váy của tiểu thư Calpurnia thật đẹp”, cô ta nói, “Tôi muốn một chiếc cùng chất liệu đó”.

Giọng bà Hebert sắc lẻm. “Tôi rất tiếc, cô Kritikos. Loại vải đó không có sẵn nữa.”

Nastasia thẳng thắn đánh giá Callie từ đầu đến chân. “Vậy thì hình như cô có thói quen nhận lấy những thứ tôi khao khát đấy, tiểu thư Calpurnia.” Cô ta khẽ cười. “Có thể cô may mắn hơn tôi. Chiếc váy đó được lắm.”

Callie cúi đầu chấp nhận ý kiến của Nastasia. “Cảm ơn, cô Kritikos. Tôi phải nói tôi nghĩ cô là một người có tài nghệ xuất chúng.”

Nastasia bước khỏi bệ đỡ và nhún chào vừa thấp vừa duyên dáng, sau cùng cũng công nhận địa vị xã hội của Callie. “Cô thật tử tế, thưa tiểu thư.” Cô ta và Valerie đi vào phòng thử đồ bên cạnh, Callie hình dung còn những trang phục lót khác cho Nastasia xem xét. Nàng nhìn người đàn bà kia bỏ đi, ngạc nhiên và buồn bã bởi diễn biến câu chuyện của họ.

Quay lại chú ý bà thợ may đang tò mò, Callie nhũn nhặn mỉm cười. Nàng biết điều bà Hebert đang nghĩ. Một cô ca sĩ opera và em gái của một Bá tước có thể nói gì với nhau cơ chứ?

Bà thợ may đã kinh doanh quá lâu để không đánh liều xúc phạm khách hàng với những câu hỏi về đời sống riêng tư của họ, tuy nhiên, máu kinh doanh nhạy bén buộc bà tập trung vào gấu váy của Callie.

Bà Hebert điều chỉnh độ dài của chiếc váy, rồi ra lệnh cho cô gái học việc và rời phòng. Cô gái bắt đầu kẹp váy Callie trong sự im lặng và Callie tua đi tua lại cuộc đối thoại của nàng và Nastasia trong đầu. Lời cô ta thật mạnh mẽ, Callie đã cảm thấy như vừa bị đánh. Nàng đã biết sự thật, dĩ nhiên rồi, Ralston sẽ không bao giờ có thể yêu theo cái cách nàng mong muốn, nhưng nghe được câu chuyện của Nastasia – cảm nhận sự thật – càng làm nỗi buồn ban nãy của Callie thêm sâu sắc.


Nàng nhìn mình trong gương trong lúc những giọt nước mắt làm nhòe mắt. Nàng có thể xinh đẹp như người đàn bà trong chiếc gương này mỗi ngày, nhưng nó cũng không khiến cho Ralston yêu nàng. Có lẽ nếu anh là một người khác mà nàng không yêu bằng, hay không hề yêu thì nàng sẽ vồ lấy lời cầu hôn của anh ta và chấp nhận ngay. Nhưng Callie đã mơ được thành người của anh quá lâu. Anh đã hủy hoại nàng bằng một cuộc hôn nhân vụ lợi. Nàng muốn mọi thứ của anh: đầu óc, cơ thể, tên tuổi và trên hết là trái tim.

Có lẽ từ chối anh là một sai lầm. Có lẽ nàng nên nhảy tưng tưng trước cơ hội trở thành Nữ hầu tước của anh. Trở thành mẹ của các con anh. Tim Callie thắt lại bởi ý tưởng những đứa bé tóc đen mắt xanh bám váy mình. Nhưng có vẻ như Nastasia đã nói đúng. Bi kịch tồi tệ nhất sẽ không phải là không có anh mà là không có anh một cách trọn vẹn.

Callie thở dài, tống khứ những suy nghĩ lệch lạc trong giây phút phát hiện ra phiên bản mới đáng yêu của chính mình. Một tràng cười quen thuộc vang lên trước cửa hiệu, nàng gượng cười, nhìn Juliana và Mariana vội vã đi qua bức bình phong và dừng lại ngay trước mình.

“Ôi, chị Callie…” Mariana nói với một giọng hấp tấp sùng kính. “Trông chị đẹp quá.”

Callie cúi đầu trước lời tán dương lạ lẫm. “Đâu có.”

Juliana gật đầu một cách háo hức. “Thật đó. Chị đẹp lắm!”

Hai má Callie hây hây đỏ. “Cảm ơn các em.”

Mari đi thành một vòng tròn quanh chị gái. “Một chiếc váy lộng lẫy, chị Callie… nhưng có nhiều hơn… thứ gì đó…”, cô ngập ngừng ngước nhìn đôi mắt nâu tròn của chị gái. “Chị cảm thấy xinh đẹp phải không?”

Callie mỉm cười thật sự. “Chị nghĩ là mình cảm thấy như vậy.”

Juliana bật cười. “Brava[2]!Đây là lúc chị cảm thấy xinh đẹp, chị Callie.” Mariana gật đầu khích lệ và Juliana tiếp lời, “Em đã nghĩ chị đáng yêu từ lần đầu gặp gỡ cơ, dĩ nhiên rồi. Nhưng bây giờ với chiếc váy này…chị phải mặc nó trong buổi vũ hội. Dovete[3]! Chị phải mặc”. Ba đêm nữa sẽ diễn ra vũ hội Salisbury và cũng là lúc Juliana chính thức ra mắt giới quý tộc. Cô gái trẻ vỗ tay thích thú. “Chúng ta sẽ xuất hiện cùng nhau! Trong những bộ váy mới! Mặc dù em không nghĩ mình có chiếc váy nào đẹp bằng cái này.”

[2] Tiếng Ý: Hoan hô

[3] Tiếng Ý: Chị ơi

Mariana gật đầu tán thành và Callie choáng váng nhìn hai cô gái. “Ôi, chị không nghĩ chiếc váy này sẵn sàng trước buổi vũ hội đâu. Nó hẳn cần viền lại và chị tin chắc bà Hebert còn rất nhiều khách hàng quan trọng hơn chị.”

“Nếu cô cần nó cho buổi vũ hội, thưa tiểu thư, cô sẽ có nó cho vũ hội”, bà thợ may quay lại kiểm tra tiến độ của cô phụ tá. “Tôi sẽ tự tay viền nó và giao hàng lúc sáng sớm với một điều kiện.” Bà nghiêng lại gần Callie và nói, “Cô phải hứa sẽ nhảy mọi điệu valse”.

Callie lắc đầu mỉm cười. “Tôi e rằng việc đó không phụ thuộc vào tôi, thưa bà.”

“Nhảm nhí” , bà thợ may châm biếm, “Trong chiếc váy này, cô sẽ đoạt lấy những con tim. Đám đàn ông sẽ lẽo đẽo theo cô”.

Callie bật cười vì hình ảnh vừa được tô vẽ rất khó xảy ra nhưng lại nhận ra không ai trong số những phụ nữ ở đó cảm thấy ý tưởng đó nực cười. Tiếng cười của nàng nhỏ dần và Mariana nói. “Đúng vậy đấy!”

Juliana mỉm cười suy tư, nghiêng đầu đánh giá Callie. “Em đồng ý. Em nóng lòng muốn biết phản ứng của Gabriel! Chị là cả một kỳ quan!”

Mariana nhìn bạn và dửng dưng nói, “Ôi, Ralston là một kết quả tất yếu rồi, em cũng thích liều lĩnh phỏng đoán”.

Callie lắp bắp bởi câu chuyện táo bạo thiếu đứng đắn, màu hồng phủ lên hai gò má. Cảm xúc của nàng dành cho Ralston lộ liễu vậy sao? Juliana đã nói gì với anh trai cô ấy?

Sự khó chịu của nàng bị phớt lờ, hai cô gái tiếp tục ríu rít trò chuyện trong lúc bà Hebert dẫn Callie ra sau bức bình phong.

Một khi ở đó, Callie liều lĩnh nhìn bà thợ may và ghi nhận nụ cười sành sỏi trước khi lặng lẽ nói, “Hầu tước Ralston đang theo đuổi cô đấy à?”.

Callie lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi quá riêng tư và ngay lập tức trả lời, “Không. Chắc chắn không”. Một âm thanh nhỏ phát ra cho biết bà Hebert đã nghe thấy và bắt đầu cởi bỏ chiếc váy của Callie, bà ta giữ im lặng đủ lâu để Callie nghĩ cuộc đối thoại đã kết thúc.

Chỉ khi nàng vừa bước ra khỏi đống vải lụa xanh lùng nhùng thì bà thợ may nói tiếp như thể Callie đã không nói gì, “Nếu Ralston là mục tiêu của cô thì chắc chắn phải mặc nội y này nhé, tiểu thư. Anh ta sẽ rất thích chúng như cô vậy”.

Callie đỏ mặt tía tai trong lúc bà thợ may sành sỏi nhoẻn miệng cười xòa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.