Đọc truyện 9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng – Chương 2
Rồi cùng những giọt nước mắt vỡ òa, nàng chạy đến chỗ chàng, và choàng cánh tay quanh cổ Odysseus, hôn đầu chàng và nói: “Tình yêu ơi, chàng đã thuyết phục trái tim không hề lay chuyển của em”.
Trong tim chàng trào dâng khao khát muốn được thổn thức khóc; và chàng khóc, ôm người vợ dấu yêu và chân thật trong vòng tay.
Callie Hartwell ngừng đọc và buông một tiếng thở dài mãn nguyện. Âm thanh đó khuấy động sự yên tĩnh của thư viện Allendale House, vài giờ trước nàng đã lẻn vào đây hòng tìm ra một cuốn sách hay. Theo ý kiến của Callie, một cuốn sách hay đòi hỏi một chuyện tình bền lâu… và Homer đã mang lại điều đó.
Ôi, Odysseus, nàng xúc động suy nghĩ, lật một trang giấy úa vàng trong cuốn sách bìa da và vuốt thẳng một vết rách rời rạc. Hai mươi năm sau, trở lại vòng tay người yêu. Một cuộc đoàn tụ rất xứng đáng trong số các tác phẩm mình từng đọc qua.
Nàng ngưng đọc, tựa đầu lên chiếc ghế độn cao và thở sâu, hít hà mùi hương nồng nàn từ những cuốn sách và tưởng tượng bản thân là nữ nhân vật chính trong câu chuyện đặc biệt này – người vợ yêu thương là động lực để người đàn ông lập nên những chiến công anh dũng rồi trở về nhà. Người phụ nữ đã dùng tình yêu khơi nguồn cảm hứng cho người chồng không hoàn mỹ nhưng tuyệt vời của mình để anh ta chiến đấu chống lại người khổng lồ một mắt, kháng cự lại các nàng tiên cá và chinh phục tất cả vì mục đích duy nhất – trở về bên cạnh nàng.
Giống một phụ nữ như thế sẽ mang đến cảm giác như thế nào? Một người có vẻ đẹp không ai sánh kịp được ban thưởng bằng tình yêu của vị anh hùng vĩ đại nhất? Chào đón một người đàn ông như vậy vào trái tim sẽ mang lại cảm xúc gì? Vào cuộc đời mình? Vào giường mình? Môi Callie khẽ cười khi suy nghĩ tinh quái đó thoáng hiện lên trong tâm trí. Ôi, là Odysseus đấy nhé.
Nàng cười khúc khích. Người khác nghĩ gì nếu biết tiểu thư quá lứa lỡ thì nhưng nghiêm chỉnh mực thước Calpurnia Hartwell lấy những suy nghĩ thâm căn cố đế và không đứng đắn về các anh hùng trong tiểu thuyết ra làm niềm vui. Nàng lại thở dài cùng sự khinh miệt bản thân. Nàng biết rõ mình ngốc nghếch ra sao, mơ mộng về những thiên anh hùng trong những trang sách.
Đó là một thói quen tệ hại đã được nàng bồi đắp quá lâu.
Bắt đầu từ lần đầu tiên đọc Romeo và Juliet ở tuổi mười hai, theo sau là những anh hùng vĩ đại và nhỏ bé – từ Beowulf, Hamlet và Tristan đến anh hùng hắc ám trong những tiểu thuyết thời Trung cổ. Giá trị văn chương không quan trọng – những ảo tưởng của Callie về các anh hùng hư cấu mới là vấn đề chủ yếu.
Nàng nhắm mắt lại và tưởng tượng chính mình rời xa căn phòng có trần nhà cao vời vợi, được lấp đầy sách và văn bản qua nhiều đời sưu tầm của các Bá tước Allendale, tưởng tượng mình không phải là cô em gái không chồng của Bá tước Allendale mà là Penelope, tình nồng ý đượm với Odysseus đến nỗi từ chối tất cả ứng viên cầu hôn.
Nàng tưởng tượng ra vị anh hùng của mình, nàng thì ngồi trước khung dệt, anh đứng uy nghiêm ngay cửa phòng. Vẻ ngoài của anh rất dễ hình dung – nó đã lặp đi lặp lại trong mộng tưởng của nàng suốt một thập kỷ qua.
Cao to lực lưỡng với mái tóc đen khiến phụ nữ thèm muốn được chạm vào và đôi mắt xanh tựa như màu biển nơi Odysseus đã dong buồm trong hai mươi năm. Quai hàm cương nghị, duy chỉ bị tổn hại bởi một lúm đồng tiền thoáng qua mỗi khi anh cười – nụ cười hứa hẹn biết bao tinh nghịch và khoái lạc.
Phải rồi… họ là hình mẫu của người đàn ông duy nhất nàng từng vương vấn – Gabriel St. John, Hầu tước Ralston. Người ta sẽ nghĩ rằng sau mười năm ròng rã tương tư – nàng sẽ phải từ bỏ ảo vọng… nhưng dường như Callie đã phải lòng tên phóng đãng đó một cách sâu sắc và sầu muộn, và nàng chán chường dành phần đời còn lại tưởng tượng anh là Anthony còn nàng là Cleopatra.
So sánh đó làm nàng cười phá lên. Ngoài việc trùng tên bà hoàng hậu kia thì ai mà nghĩ tiểu thư Calpurnia Hartwell có điểm gì tương đồng Cleopatra thì chắc là đầu óc có vấn đề rồi. Trước hết, Callie chưa bao giờ hạ gục một anh chàng nào đó bằng vẻ đẹp của mình – ngược với kỹ năng hớp hồn mà người ta đồn đại rằng Cleopatra hết sức tinh thông. Cleopatra không sở hữu mái tóc và đôi mắt nâu tầm thường như Callie. Nữ hoàng Ai Cập cũng không bị mô tả là một cô gái mũm mĩm. Callie không hình dung được Cleopatra bị quên bẵng bên lề phòng khiêu vũ suốt buổi vũ hội. Callie hoàn toàn chắc chắn Nữ hoàng Ai Cập chưa từng đội mũ ren.
Xui xẻo thay, những điều tương tự không dùng để hình dung Callie.
Nhưng giờ đây, trong chính thời khắc này, Callie là nàng Penelope xinh đẹp và Ralston là Odysseus cực kỳ đẹp trai, người đã cắm rễ chiếc giường hôn nhân của họ xuống đất bằng một cây sồi tươi tốt. Da nàng ửng đỏ với những ảo tưởng, anh tiếp cận mình và chiếc giường huyền thoại, chậm rãi cởi bỏ áo chẽn để lộ vòm ngực nhuốm màu đồng qua năm tháng dưới ánh mặt trời Aegean, khuôn ngực đáng lẽ phải được đẽo gọt từ đá hoa cương Hy Lạp. Khi anh đến và kéo nàng vào lòng, sức nóng từ anh truyền sang, bao bọc lấy nàng. Anh đã đợi khoảnh khắc này trong nhiều năm… và nàng cũng vậy.
Tay anh mơn trớn da nàng, để lại những vệt lửa mọi điểm chạm vào và Callie tưởng tượng anh cúi xuống hôn mình. Nàng có thể cảm nhận thân thể anh áp sát người nàng, tay anh trên mặt, đôi môi đầy nhục cảm nhẹ như lông trên môi nàng. Ngay trước khi đóng đinh miệng nàng bằng một nụ hôn cháy bỏng, anh nhỏ giọng thầm thì, câu chữ thân mật lởn vởn bên tai nàng.
“CALLIE!”
Nàng giật bắn người trên ghế, đánh rơi quyển sách, ngỡ ngàng trước âm thanh như xé toạc bên ngoài thư viện. Callie hắng giọng, tim đập thình thịch, âm thầm cầu cho ai đó đi khỏi và để mình kết thúc giấc mộng ban ngày này. Suy nghĩ đó lướt qua như gió thoảng – bay đi cùng tiếng thở dài – Callie Hartwell có lúc nào không cư xử hoàn hảo đâu và nàng sẽ không bao giờ từ chối một lời kêu gọi nào. Cho dù rất muốn làm như thế đi chăng nữa.
Cánh cửa dẫn vào thư viện bật ra, em gái nàng xộc vào, phấn khích và tràn đầy sinh lực.
“Callie! Chị đây rồi! Em tìm chị khắp nơi!”
Callie ngắm nhìn gương mặt bừng sáng hăm hở của em gái và không thể nhịn cười. Mariana luôn có một sức hút quyến rũ sôi nổi – mọi người từng gặp sẽ ngay lập tức đem lòng quý mến cô. Ở tuổi mười tám, Mariana là tâm điểm của vũ hội… thiếu nữ vừa ra mắt đã chiếm được sự chú ý của toàn thể giới quý tộc – và được mệnh danh là Thiên thần Allendale.
Hôm nay, tắm mình dưới ánh nắng ôn hòa trong thư viện, Mariana được gói gọn trong lớp vải lụa mỏng màu hoa mao lương, nụ cười ngọt ngào đáng yêu được điểm xuyết thêm những lọn tóc xoăn màu hạt dẻ. Callie có thể dễ dàng hiểu được tại sao giới thượng lưu London yêu mến em gái mình. Thật khó mà không yêu quý Mariana.
Ngay cả khi sự hoàn hảo ấy thỉnh thoảng có thể gây phiền toái cho người chị lớn tuổi và kém duyên của cô.
Callie mỉm cười trêu ghẹo. “Em tìm chị làm gì? Chị nghĩ hôm nay em đã tự xoay xở rất tốt rồi đấy, Mari!”
Làn da trắng của Mariana phảng phất đốm hồng – Callie lẽ ra đã ghen tị với sự e lệ và điềm tĩnh đó nếu không sống với màu đỏ ửng đó suốt cuộc đời mình. “Callie! Em không thể tin được! Em đã nhéo mình suốt ngày!” Mariana chạy ùa đến chiếc ghế đối diện chị gái và ngồi xuống. Bằng giọng nói mơ màng choáng ngợp, cô nói tiếp, “Anh ấy đã ngỏ lời! Chị tin được không? Chuyện này không tuyệt vời sao?”.
“Anh ấy” ở đây là James Talbott, Công tước Rivington đời thứ sáu và là anh chàng độc thân đáng khao khát nhất toàn cõi nước Anh. Trẻ, đẹp trai, giàu có và có tước hiệu, ngài Công tước đã nhìn thấy Mariana ở một vũ hội trước mùa lễ hội và say cô bé như điếu đổ. Sau đó là một cuộc chinh phục chớp nhoáng, và sáng nay Công tước đã đến Allendale House để ngỏ lời cầu hôn. Callie đã cố gắng che đậy sự thích thú của mình trước vẻ căng thẳng của Rivington, với tước vị và gia sản như thế, rõ ràng anh háo hức đợi câu trả lời của Mariana – và việc này càng làm Callie thêm quý mến anh ta.
“Thật ra là, em yêu, chị tin chứ.” Cô cười xòa. “Cậu ta đến cùng đôi mắt lấp lánh… rất giống mắt em lúc này đây!” Mariana cúi đầu thẹn thùng trong lúc Callie nói tiếp, “Nhưng em phải nói cho chị biết! Cảm giác có được một người đàn ông yêu em say đắm là như thế nào? Và là một Công tước nữa chứ!”.
“Ôi, Callie”, Mariana thổ lộ, “Em không quan tâm tới tước hiệu của James! Em chỉ quan tâm tới James thôi! Anh ấy không phải người đàn ông tuyệt vời cương nghị sao?”.
“Và là một Công tước nữa chứ!” Cả hai cô gái cùng giật mình, giọng nói lanh lảnh khéo léo che đậy sự kích động xổ ra từ hướng cửa ra vào. Callie thở dài nhớ lại lý do ban nãy buộc mình trốn vào thư viện.
Mẹ nàng.
“Callie! Tin này quá tuyệt vời phải không con?” Nhăn mặt, không biết phải trả lời câu hỏi này thêm bao nhiêu lần trong ngày, Callie toan mở miệng đáp nhưng vẫn không kịp. “Sao nào, Rivington yêu say đắm Mariana! Con có tưởng tượng được không? Một Công tước! Yêu Mariana của chúng ta.” Callie toan trả lời để rồi lại bị cắt ngang. “Có quá nhiều việc phải làm! Một kế hoạch cho lễ cưới! Một vũ hội đính hôn! Lên thực đơn! Gửi thiệp mời! Chưa kể váy áo của Mariana! Và tư trang! Ôi! Mariana!”
Niềm hạnh phúc sâu sắc trên mặt Nữ bá tước góa bụa sánh vai với vẻ khiếp đảm trên mặt Mariana. Callie bấm bụng cười và bước vào cuộc tranh luận nhằm giải cứu em gái. “Mẹ à, Rivington chỉ vừa cầu hôn sáng nay. Mẹ không nghĩ rằng chúng ta nên cho phép Mariana một ít thời gian tận hưởng khoảnh khắc đáng nhớ này sao?” Tiếng cười nhấn nhá trong giọng nói vừa lúc nàng tăm tia em gái, “Có lẽ một hay hai ngày gì đó chăng?”.
Như thể nàng chưa từng phát biểu ý kiến, Nữ bá tước vồn vã, âm lượng càng lúc càng đinh tai nhức óc. “Và con nữa, Callie! Chúng ta sẽ phải suy nghĩ cẩn thận về váy áo con sẽ mặc!”
Ôi, không. Nữ bá tước góa bụa Allendale rất giỏi giang nhưng lại không phải nhà thiết kế trang phục đáng tin cậy cho cô con gái lớn. Nếu không sớm làm bà phân tâm, nàng sẽ phải xuất hiện ở đám cưới em gái trong một bộ váy quái dị đầy lông với một chiếc mũ không vành cùng màu.
“Mẹ không nghĩ chúng ta nên giải quyết những việc cần làm trước hay sao? Tại sao không tổ chức một buổi tiệc mừng ngay tối nay?” Nàng nói, chờ mẹ mình cắn câu.
“Một ý tưởng tuyệt vời!” Callie từ từ thở ra, hài lòng với tài ứng biến của mình. “Chúng ta nên thế! Chỉ người trong nhà thôi vì chúng ta phải giữ thông báo chính thức cho buổi tiệc đính hôn – nhưng mẹ nghĩ bữa tiệc tối nay là điều cần làm! Ôi! Càng nhiều việc phải làm! Mẹ phải gửi thiệp mời và nói chuyện với Cook!” Nữ bá tước xoay người, vội vàng bước đi trong sự phấn khích. Ngay cửa phòng, bà lại đột ngột quay lại. Không thể che giấu sự hồ hởi của mình, mặt đỏ gay và hơi thở nặng nhọc, bà ré lên, “Ôi! Mariana!”. Rồi sau đó bỏ đi.
Sự tĩnh mịch theo ngay sau khi mẹ họ bỏ đi, Mariana ngồi đó ngây ngô trước cảnh tượng vừa diễn ra. Callie không thể nhịn cười. “Em không nghĩ chuyện này sẽ dễ thở chứ, Mari? Mẹ chúng ta đã chờ một cái đám cưới suốt ba mươi hai năm tính từ lúc Benedick chào đời. Và bây giờ, nhờ em mà bà đã được toại nguyện.”
“Em không nghĩ mình có thể sống sót sau chuyện này”, Mariana nói, hoang mang lắc đầu. “Bà ấy là ai?”
“Một người mẹ với một đám cưới trong tương lai.”
“Lạy Chúa”, Mariana choáng váng. “Chị nghĩ mẹ sẽ thế này trong bao lâu?”
“Chị không chắc lắm, nhưng chị đoán ít nhất là qua mùa vũ hội.”
“Cả mùa vũ hội! Có cách nào thoát khỏi chuyện này không?”
“Có một cách”, Callie chậm rãi nói, ra vẻ kịch tính, bản thân cảm thấy cực kỳ thích thú.
Mariana vồn vã. “Cách gì thế?”
“Em có nghĩ Rivington sẽ cân nhắc đến Gretna Green không?”
Mariana rên rỉ não nề còn Callie thì bật cười rũ rượi.
Đây sẽ là một mùa vũ hội đặc biệt thú vị.
Đây sẽ là mùa vũ hội đau khổ nhất trong đời nàng.
Sau bữa tối, thông lệ luôn là xì gà cho quý ông và tin đồn cho quý bà. Callie đứng ở góc phòng khách trong khi toàn thể gia đình bủa vây Mariana và chàng Công tước của cô bằng những lời chúc mừng. Hàng tá ngọn nến tỏa ánh sáng dịu nhẹ lên các thành viên trong phòng và biến đổi không gian này thành một cảnh tượng khăng khít yêu thương. Thông thường, Callie yêu thích những sự kiện có thể gói gọn trong phòng khách vì chúng thường diễn ra trong những dịp thoải mái, vui vẻ với nhiều kỷ niệm ấm áp.
Tuy nhiên, tối nay không phải một dịp như thế. Callie ân hận vì đã đề nghị một bữa tối nho nhỏ thân mật. Tối nay, ngay cả những bức chân dung tổ tiên trên tường cũng có vẻ đang dè bỉu nàng.
Nàng nuốt nghẹn tiếng thở dài và gượng cười khi bà cô Beatrice rạng rỡ tiến lại gần. Callie biết chính xác chuyện gì sắp xảy đến… và cũng biết không thể tránh né được.
“Tuyệt quá phải không? Một cặp hạnh phúc làm sao! Xứng đôi vừa lứa.”
“Quả đúng như thế, thưa cô”, Callie lầm rầm, quay đầu hướng về cặp đôi đang được nói đến rồi nhận ra rằng trong suốt buổi tối dài lê thê nhìn ngắm Mariana và Rivington hoan hỉ khiến việc chịu đựng cuộc đối thoại này trở nên dễ thở hơn một chút. Chỉ một chút xíu thôi. “Thật vui khi thấy Mariana hạnh phúc.”
Bà cô già của Callie đặt bàn tay nhăn nheo lên cánh tay nàng. Đến rồi đây, Callie nghiến răng tự nhủ. “Ta chắc chắn mẹ cháu rất vui mừng vì cuối cùng cũng được tự tay thu xếp một đám cưới!” Bà già tiếp tục lảm nhảm trong sự buồn cười. “Xét cho cùng thì với cháu và Benedick, khó mà đảm bảo cho mẹ cháu được thấy ngày này!”
Tiếng cười gắng gượng của Callie có phần hơi lớn trong lúc tuyệt vọng đưa mắt khắp phòng hòng tìm được ai đó, bất cứ ai, có thể cứu mình khỏi một hàng ngũ dài vô tận gồm các thành viên thiếu tế nhị trong gia đình. Trong vòng ba giờ kể từ lúc khách khứa xuất hiện ở bữa tối, Callie đã trò chuyện với mười hai người khác nhau về cùng một chủ đề. Bữa ăn tối đặc biệt khó khăn khi nàng bị kẹp giữa bà nội ngoan cố của Rivington và một đứa em họ vô cùng nhẫn tâm, cả hai dường như tin rằng tình trạng chưa chồng của Callie là chuyện may mắn trong giới hạn của buổi tán gẫu đúng mực. Nàng bắt đầu nghĩ rằng không một người nào trong hai gia tộc Rivington và Allendale biết tế nhị là gì. Họ thật sự nghĩ nàng chẳng mảy may bực tức khi người ta liên tục nhắc đến mình như một bà cô già khô khan đã bị xếp vào dạng ế ẩm hay sao. Như thế này thật sự là quá sức chịu đựng.
Không thấy tương lai được cứu vớt, nàng vẫy tay gọi một người hầu với khay rượu sherry trên tay. Tự chọn một ly, nàng quay sang bà cô và hỏi, “Cháu có thể mời cô một ly được không, cô Beatrice?”.
“Cháu yêu, không được! Ta không thể chịu được loại thức uống này”, bà nói, giọng điệu phảng phất sự tức giận. “Cháu biết đấy, Calpurnia, uống rượu với người đi cùng có thể làm tổn hại danh tiếng của cháu.”
“Vâng ạ, cháu nghĩ không cần phải lo lắng việc đó vào tối nay, cô không thấy vậy sao?”
“Ừm, ta cho rằng danh tiếng của cháu không bị nguy hiểm, Calpurnia.” Cô Beatrice vỗ lên cánh tay nàng với một sự nhã nhặn vô thức. “Thật bi thảm, phải không? Cháu không thể lường được chuyện này. Với của hồi môn của cháu, không ai trông đợi cháu ở giá cả.”
Hàm ý chỉ có của hồi môn mới giúp Callie kiếm một tấm chồng tác động đến nhận thức của nàng với sự choáng váng và giận dữ. Trước khi nàng có thể đáp trả, cô Beatrice đã xoáy sâu thêm.
“Bây giờ ở tuổi cháu, chúng ta chỉ nên từ bỏ hy vọng. Rõ ràng không thể có ai đó ngỏ lời với cháu. Trừ khi có một quý ông lớn tuổi tìm bạn tâm tình khi sắp trút hơi thở cuối cùng. Có lẽ chỉ có thể như thế.”
Một cảnh tượng xẹt qua tâm trí Callie, một ảo mộng dễ chịu kết thúc bằng cảnh cô Beatrice chết chìm trong rượu vang đỏ. Lắc đầu thoát khỏi ảo ảnh, nàng cẩn thận đặt ly xuống và dồn sự tập trung trở lại bà cô vẫn mải mê dự liệu về quãng đời không chồng của Callie.
“Tất nhiên là vóc dáng cháu thì – à ừm – không được như ý lắm? Dù sao chúng ta cũng qua thời Ruben lâu rồi, Calpurnia à.”
Callie nín thinh. Có thể đã không nghe rõ bà già đáng ghét này.
“Cháu có cân nhắc ăn kiêng bằng trứng luộc và bắp cải không? Ta nghe nói cách đó hiệu quả lắm. Rồi cháu sẽ ít… ừm… hơn!” Cô Beatrice cười khúc khích, hoàn toàn thích thú và vô cùng bàng quan trước sự hời hợt của chính mình. “Rồi, có lẽ chúng ta có thể kiếm một tấm chồng cho cháu!”
Callie phải bỏ đi trước khi đả thương một thành viên trong gia đình hoặc chính bản thân. Không nhìn vào mắt Beatrice – nàng không thể cam đoan mình sẽ không nói gì xấc xược với bà già kinh khủng đó. Callie cáo lỗi, “Thứ lỗi cho cháu, thưa cô, cháu nghĩ mình nên vào… bếp”. Không bận tâm cái cớ đó phi lý ra sao, khi mà bữa tối đã kết thúc từ lâu, nàng chỉ muốn tháo chạy.
Callie nuốt lệ trốn vào phòng làm việc của anh trai – căn phòng gần nhất mà nàng biết những vị khách đồng bóng sẽ không quấy nhiễu mình. Được ánh trăng tuôn chảy từ những cửa sổ lớn trên bức tường phòng làm việc dẫn đường, nàng đi đến tủ búp phê, lấy ra một cái ly và chai rượu sherry trước khi di chuyển đến chiếc ghế to tướng ở góc phòng, từ lâu đã là chỗ ẩn nấp của đàn ông nhà Allendale.
Tối nay nó sẽ phục vụ với cùng mục đích cho cánh phụ nữ nhà Allendale, nàng nghĩ và chậm rãi thở dài trong lúc tự rót một ly rượu sherry, đặt chiếc bình thon cổ xuống nền nhà và vòng chân qua một bên tay ghế, tự chọn cho mình tư thế thoải mái.
“Sao em lại thở dài, em gái của anh?”
Callie giật mình, hướng ra chiếc bàn gỗ dái ngựa ở góc kia căn phòng. Nàng trông thấy bóng người phía sau bàn đang cười toe toét trong bóng tối. “Anh làm em giật mình.”
“Phải rồi, tha thứ cho anh nếu anh không xin lỗi. Em đã xâm nhập cứ địa của anh.” Benedick Hartwell, Bá tước Allendale, đứng lên và đi đến chiếc ghế đối diện Callie. “Anh mong là em có một lý do hay ho bằng không anh sẽ phải đuổi em ra.”
“Ồ? Em cảm thấy hứng thú xem anh lo chu toàn việc đó như thế nào, khi không thể vạch trần chuyện trốn tránh của em mà không gây sự chú ý vào chính mình”, cô trêu chọc.
“Quá đúng.” Hàm răng trắng bóng của Benedick lóe sáng. “Ừm, được rồi, em có thể ở lại.”
“Cảm ơn anh.” Nàng nâng ly rượu lên. “Anh thật tử tế.”
Benedick uể oải lắc lư ly rượu scotch trong khi Callie uống một hơi và thư giãn trên ghế với đôi mắt nhắm nghiền, cả hai tận hưởng sự tĩnh lặng dễ chịu. Vài phút sau, anh nói, “Vậy điều gì đã buộc em trốn khỏi truyền thống gia đình?”.
Callie không mở mắt. “Cô Beatrice.”
“Mụ chim già ấy đã làm gì thế?”
“Anh Benedick!”
“Và em sắp bảo anh rằng mình không nghĩ về bà ta theo chiều hướng rất giống anh sao?”
“Nghĩ về bà ấy như vậy là một chuyện. Nhưng nói huỵch toẹt ra lại là một chuyện khác hẳn.”
Benedick cười. “Em cư xử quá tử tế. Vậy bà cô yêu dấu, đáng kính của chúng ta đã làm gì khiến em trốn chui trốn lủi vào một căn phòng tối om vậy?”
Nàng thở dài, rót đầy ly rượu của mình. “Bà ấy làm cùng một việc mà mọi thành viên trong hai gia tộc hiện diện trong căn phòng kia đã thực hiện rất thành công. Chỉ là bà ấy thô lỗ hơn họ.”
“À há. Hôn nhân.”
“Thật sự bà ấy đã nói…” Nàng ngừng lại hít thật sâu. “Không. Em sẽ không làm vui lòng bà ấy bằng cách nhắc lại đâu.”
“Anh có thể hình dung được.”
“Không, Benny. Anh không thể.” Cô hớp một ít rượu sherry. “Em thề nếu em mà biết tình trạng không chồng là như thế này thì em đã lấy quách người đầu tiên cầu hôn em rồi.”
“Người đầu tiên cầu hôn em là một cha xứ ngớ ngẩn.”
“Anh không nên nói xấu giới tu hành.”
Benedick khịt mũi và hớp một ngụm lớn rượu scotch.
“Được thôi. Đáng lẽ em nên lấy người thứ hai cầu hôn em. Geoffrey khá cuốn hút đấy chứ.”
“Nếu em không từ chối hắn ta thì cha cũng làm thế thôi, Callie. Hắn là một con bạc lâu năm và rượu chè be bét. Vì Chúa, hắn đã chết trong một sòng bạc.”
“Nhưng khi đó em sẽ trở thành một quả phụ. Không ai xúc phạm các quả phụ.”
“Ừ, anh không chắc điều đó sẽ đúng, nhưng nếu em cứ khăng khăng…” Benedick ngập ngừng.
“Em thật sự ước rằng mình đã lấy một trong số những gã đó sao?”
Callie lại uống tiếp, vị ngọt từ rượu trong lúc cân nhắc câu hỏi vừa rồi hằn lên đầu lưỡi. “Không, không phải với những người đã ngỏ lời với em”, nàng nói. “Em không muốn là vật sở hữu của một kẻ khốn kiếp nào đó, những kẻ muốn lấy em chỉ vì tiền bạc, đất đai hay mối liên hệ với Bá tước Allendale… nhưng em sẽ không từ chối cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu.”
Benedick tặc lưỡi. “Ừm, hôn nhân có tình yêu là một chuyện hoàn toàn khác biệt. Nó không đến mỗi ngày.”
“Không”, nàng đồng tình, và hai người rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Sau một hồi trầm ngâm, Callie nói, “Không… điều em thực sự muốn là được làm đàn ông”.
“Em bảo sao?”
“Em muốn! Ví dụ nhé, nếu em bảo anh là ba tháng tới anh sẽ chịu đựng những nhận xét vô tâm liên quan đến đám cưới của Mari, vậy anh sẽ nói gì?”
“Anh nên nói, ‘kệ nó’, và tránh né hết thảy mọi việc.”
Callie hướng ly rượu sherry về phía anh trai. “Chính xác! Bởi vì anh là đàn ông!”
“Một người đã lẩn tránh thành công trong rất nhiều sự kiện, dẫn đến những lời chỉ trích về tình trạng lông bông của anh ta.”
“Benedick”, Callie ngước đầu, thẳng thắn nói, “lý do duy nhất khiến anh lẩn tránh những sự kiện đó là vì anh là đàn ông. Em không may mắn để có thể hành động giống anh”.
“Tại sao lại không?”
“Vì em là phụ nữ. Em không thể trốn tránh các buổi dạ hội, tiệc tối, tiệc trà, thử váy áo. Ôi, Chúa ơi. Thử váy áo. Em sẽ lại phải chịu đựng những ánh mắt thương hại quá quắt khi Mariana thử váy cưới… trong một cửa hiệu thời trang. Ôi, Chúa ơi.” Nàng che mắt lại.
“Anh vẫn chưa hiểu tại sao em không thể lẩn tránh những sự kiện đáng ghét đó. Tốt thôi, em phải có mặt ở vũ hội công bố lễ đính hôn của họ. Em phải có mặt ở lễ cưới. Nhưng bỏ qua mấy cái còn lại đi.”
“Em không thể làm thế!”
“Anh hỏi lại, tại sao không thể?”
“Phụ nữ đứng đắn không bỏ qua các sự kiện liên tục như việc họ thay nhân tình. Em phải lo lắng cho thanh danh của mình chứ!”
Giờ đến lượt anh trai nàng khịt mũi. “Cực kỳ nhảm nhí. Calpurnia. Em đã hai mươi tám tuổi rồi.”
“Nói ra tuổi tác của em không phải hành vi của quý ông đâu. Và anh biết em ghét nghe anh gọi em là Calpurnia.”
“Em sẽ chịu đựng. Em hai mươi tám, chưa kết hôn, có nhiều khả năng sở hữu thanh danh trong sạch nhất giới quý tộc, không phân chia giới tính và tuổi tác. Vì Chúa, lần cuối em đi đâu đó mà không đội mũ ren là khi nào vậy?”
Nàng lườm anh trai. “Danh dự là mọi thứ em có. Em đang cố nói cho anh biết điều đó đấy, Benedick.” Rồi với tay rót thêm rượu sherry.
“Em nói đúng. Nó là tất cả của em, bây giờ thôi. Nhưng em có thể có nhiều thứ hơn. Tại sao không vươn tay nắm lấy?”
“Vậy ra anh đang khuyến khích em làm vấy bẩn danh thơm tiếng tốt của chúng ta sao?” Callie ngờ vực hỏi, sững sờ với một tay cầm bình rượu, tay kia cầm ly. Benedick nhướng mày. Callie đặt bình rượu xuống bàn. “Anh không biết nếu em làm thế, anh, với tư cách Bá tước, có vẻ sẽ gánh chịu hậu quả sao?”
“Anh không đề nghị em có tình nhân, Callie. Anh cũng không mong đợi em gây chuyện. Anh chỉ đang muốn nói em đặt chuẩn mực khá cao cho… à ừm… một người không cần quá lo lắng cho một vết xước trên danh tiếng của mình. Anh cam đoan với em, bỏ qua những sự kiện buồn chán liên quan đến đám cưới sẽ không ảnh hưởng tới địa vị Bá tước.”
“Đã vậy tại sao không uống scotch và hút xì gà nhỉ?”
“Sao lại không?”
“Ý anh không phải thế.”
“Callie, anh cảm thấy chắc chắn cái nhà này sẽ không sụp đổ nếu em uống rượu. Dù anh không chắc em sẽ thấy thích.” Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp. “Em còn muốn làm gì nữa?”
Nàng thận trọng suy nghĩ câu trả lời. Nếu không có hậu quả đáng tiếc nào? Nàng sẽ làm gì?
“Em không biết. Em chưa từng cho phép bản thân nghĩ về những điều đó.”
“Bây giờ hãy cho phép bản thân. Em sẽ làm gì?”
“Càng nhiều càng tốt.” Câu trả lời đến rất nhanh làm cả hai ngạc nhiên, nhưng khi từ ngữ rời khỏi miệng, Callie biết chúng là từ tận đáy lòng. “Em không muốn cư xử đúng quy củ. Anh nói đúng. Hai mươi tám năm sống rập khuôn là quá lâu rồi.” Nàng tự cười mình.
Benedick tiếp tục. “Vậy em sẽ làm gì?”
“Em sẽ ném chiếc mũ ren của mình đi.”
“Cho đi, anh hy vọng thế.” Anh chế giễu. “Đến đây, Calpurnia. Em có thể sáng tạo hơn thế này. Không có hậu quả gì, và em chọn ra ba chuyện có thể làm ngay trong nhà.”
Nàng mỉm cười, lún sâu xuống ghế, cảm thấy vui thích. “Học đánh kiếm.”
“Em đã được như ý”, anh nói một cách động viên. “Còn gì nữa?”
“Có mặt ở một cuộc đấu súng!”
“Còn gì nữa không? Sử dụng kỹ thuật đánh kiếm mới học để chiến đấu với một kẻ nào đó”, anh chỉ ra.
Nàng hếch mũi. “Em không muốn gây thương tổn cho ai hết.”
“À ừm”, anh nghiêm túc nói, “vậy là chúng ta đã tìm ra giới hạn em không muốn vượt qua”.
“Có vẻ là một trong số đó. Nhưng em nghĩ mình sẽ thích bắn một phát súng. Chỉ là không nhắm vào người khác.”
“Nhiều người thích hoạt động đó lắm”, anh cho qua. “Gì nữa nào?”
Callie ngước đầu lên nhìn trần nhà. “Cưỡi ngựa giạng chân.”
“Thật sao?”
Nàng gật đầu. “Thật mà. Cưỡi nghiêng một bên dường như… mỏng manh quá.”
Thái độ dè bỉu đó khiến anh bật cười.
“Em sẽ…” Nàng dừng lại bởi một ý tưởng vừa hiện ra trong đầu. Hôn ai đó. Callie chắc chắn không thể nói cho anh trai biết. “Em sẽ làm mọi chuyện đàn ông được quyền làm. Và hơn nữa”, nàng nói. “Em sẽ đánh bạc! Ở một câu lạc bộ dành cho đàn ông!”
“A ha! Vậy em xoay xở làm điều đó như thế nào?”
Nàng nghĩ ngợi một lúc. “Em sẽ cải trang thành đàn ông chứ sao.”
Benedick lắc đầu thích thú, “Ái chà… đam mê Shakespeare của mẹ cuối cùng đã xâm nhập vào đời sống chúng ta”. Nàng cười khúc khích khi anh nói tiếp, “Anh nghĩ mình sẽ vẽ một ranh giới ở đây. Bá tước Allendale sẽ mất những đặc quyền ở White nếu em thử làm chuyện đó”.
“Ừm, may cho anh đấy, em không định thử lẻn vào White đâu. Cũng không làm bất kỳ việc gì khác.” Dường như có chút thất vọng trong giọng nói của nàng.
Sự tĩnh lặng lại bao trùm, hai anh em lạc lối trong suy nghĩ của riêng mỗi người cho đến khi Benedick nâng ly uống cạn rượu. Trước khi chiếc ly chạm đến miệng, anh ngừng tay và hướng nó về phía em gái như một lời mời âm thầm. Trong chốc lát, Callie đắn đo, biết rằng Benedick đang mời mình một ít rượu scotch còn lại trong ly.
Cuối cùng nàng lắc đầu, và khoảnh khắc đó trôi qua. Benedick thu tay lại và mở lời. “Anh rất tiếc”, và đứng lên. “Anh sẽ vui nếu em đón nhận một vài nguy cơ đấy, em gái.”
Lời bình phẩm được thốt ra một cách bất cẩn lọt vào tai Callie khi anh nặng nề rời đi. Nàng chỉ nghe thoáng qua câu hỏi tiếp theo, “Em có nghĩ anh sẽ an toàn mà rời khỏi đây? Hay chúng ta phải trốn chui trốn lủi cho đến đám cưới?”.
Nàng điên cuồng lắc đầu và đáp, “Em nghĩ là anh sẽ an toàn. Đi cẩn thận”.
“Em đi cùng anh chứ?”
“Không, cảm ơn anh. Em sẽ ở lại đây và suy nghĩ về một cuộc đời đầy ắp phiêu lưu.”
Anh cười toe toét. “Xuất sắc. Hãy cho anh biết nếu sáng mai em quyết định dong buồm đến phương Đông.”
Nàng cười xòa. “Anh sẽ là người đầu tiên được biết.”
Benedick ra ngoài, bỏ lại Callie cùng những suy tư của riêng mình.
Nàng ngồi lại một lúc lâu sau, lắng nghe những âm thanh trong nhà dần phai nhạt, khách khứa rời đi, gia đình vào phòng nghỉ ngơi, người hầu dọn dẹp những phòng được trưng dụng cho bữa tối. Tâm trí tái hiện nhiều lần giây phút tán gẫu cuối cùng với Benedick. Sẽ ra sao nếu như?
Sẽ ra sao nếu như nàng có thể sống khác đi, không còn cuộc đời thận trọng, buồn tẻ giả tạo như bây giờ? Sẽ ra sao nếu như có thể làm mọi điều nàng chưa bao giờ dám mơ tưởng? Điều gì ngăn cản nàng thực hiện sự thay đổi đột ngột như thế?
Ở tuổi hai mươi tám, không ai nghĩ nhiều về nàng. Danh dự hoàn mỹ vô khuyết nhiều năm rồi – trong từng ấy năm, việc giữ được tên tuổi trong sạch là điều quan trọng. Dù sao cũng không phải nàng sắp lạc bước và hoàn toàn hủy hoại thanh danh đó. Không phải nàng sắp làm bất kỳ việc gì đó thiếu suy nghĩ mà một quý ông đáng kính của giới quý tộc sẽ không làm vào một ngày nào. Và nếu như họ có thể, tại sao nàng lại không?
Callie đưa tay gỡ nút kẹp chiếc mũ ren. Nàng giở mũ ra khỏi đầu để những lọn tóc xoăn xõa ra. Giữ chiếc mũ trong tay, nàng xoay xoay nó và cân nhắc hành động tiếp theo. Từ khi nào nàng trở thành típ phụ nữ đội mũ ren? Từ khi nào nàng từ bỏ hy vọng trở nên hợp mốt? Từ khi nào nàng trở thành kiểu người để mặc sự ác ý của cô Beatrice dồn ép phải trốn đi?
Nàng hơi loạng choạng đứng lên, chậm rãi đi đến lò sưởi, bóp chiếc mũ trong tay, sự kết hợp của cuộc trò chuyện với Benedick và rượu sherry đưa nàng đến một sức mạnh gây nghiện mãnh liệt. Callie nhìn chằm chằm đống tro tàn, tiếng xì xèo của than hồng như đang nhiếc móc nàng.
Nàng sẽ làm gì nếu có thể thay đổi mọi thứ?
Callie thẳng thừng ném chiếc mũ ren vào lò sưởi. Ít phút sau, không có chuyện gì xảy ra, mảnh vải tròn cứ nằm lại đó, màu trắng thuần khiết của nó hoàn toàn tương phản với đống than củi. Ngay lúc bắt đầu, nàng không biết có nên vươn tay lấy lại món đồ tả tơi không thì nó đã bốc cháy.
Callie há hốc mồm, lui bước trước nhúm lửa hồng giận dữ nuốt chửng mảnh ren nhỏ, nhưng không thể ngăn cản chính mình cúi thấp và quan sát thớ vải được dệt khéo léo tự hủy đi mạng sống của nó, xoắn lại và đổi màu cho đến khi cháy rụi.
Dõi theo chiếc mũ ren bị cháy đen, Callie cười phá lên, cảm thấy choáng váng và tuyệt vời – cứ như có thể làm mọi điều nàng từng mơ ước.
Xoay tròn trên gót chân, nàng băng qua phòng để đến bàn làm việc của Bá tước. Sau khi thắp nến, Callie mở ngăn kéo trên cùng và lôi ra một mảnh giấy. Dùng tay vuốt giấy phẳng phiu, nàng suy tư trên mặt giấy rộng trước khi gật đầu mạnh mẽ rồi mở lọ mực bạc nằm cạnh đó và với tay lấy bút.
Nàng chấm đầu bút vào mực đen và cân nhắc bản danh sách những việc sẽ làm… nếu đủ dũng khí.
Câu trả lời đầu tiên quá rõ ràng, dù trước đó không muốn chia sẻ với Benedick, nàng cảm thấy nên thành thật với chính mình và viết nó ra giấy. Đó là việc duy nhất Callie có thể nghĩ rằng mình sợ đến nỗi không thể thực hiện được.
Đặt đầu bút lên mảnh giấy da, nàng viết, nét chữ uy lực và quyết đoán.
Hôn ai đó.
Nàng ngước lên ngay khi dòng chữ được viết ra, sợ sẽ bị phát hiện đang hí hoáy làm một việc đáng xấu hổ như thế. Dồn sự tập trung trở lại mảnh giấy, nàng nghiêng đầu qua một bên. Có vẻ như chưa đủ? “Hôn ai đó” không phản ánh chính xác điều nàng muốn.
Callie cắn môi dưới và bổ sung vào vài chữ.
Hôn ai đó – say đắm.
Callie thở hắt ra – dù không biết nãy giờ mình đã nín thở. Bây giờ không quay lại được, nàng tự nhủ, mình đã viết ra điều đáng xấu hổ nhất rồi.
Những nhiệm vụ kế tiếp nhanh chóng xuất hiện thông qua cuộc trò chuyện với Benedick.
Hút xì gà và uống rượu scotch.
Cưỡi ngựa giạng chân.
Đấu kiếm.
Tham dự một trận đấu súng.
Bắn một phát súng.
Đánh bạc (ở một câu lạc bộ dành cho quý ông).
Sau một lúc ráo riết hành động, Callie ngẩng đầu lên và thả lỏng, nhìn lại những gì mình đã viết. Nét cười thấp thoáng trên môi trong lúc nghiên cứu từng nhiệm vụ, tưởng tượng chính mình ngồi trong căn phòng ám khói ở White, một tay cầm ly rượu scotch tay kia chơi bài, lưỡi kiếm nằm dưới chân, miệng thì bàn tán về cuộc đấu súng sẽ tham dự vào sáng ngày hôm sau.
Cảnh tượng đó làm nàng cười khúc khích. Tưởng tượng thôi mà!
Nàng gần như dừng lại ở đó, với bảy điều nhanh chóng xuất hiện. Nhưng tất cả đều là sự phiêu diêu của trí sáng tạo, Callie biết còn có thể làm hơn thế. Đây là cơ hội để thành thật với chính mình. Viết ra những điều muốn được trải nghiệm vô cùng. Những điều nàng chưa bao giờ thú nhận với bất kỳ ai – kể cả bản thân. Thở dài thườn thượt, nàng liếc qua mảnh giấy da và biết những điều sắp tới sẽ rất khó có thể viết ra.
“Thôi được.” Giọng nói mạnh mẽ như thể sắp lâm trận. Nàng đặt bút xuống mặt giấy.
Khiêu vũ mọi điệu nhảy trong một vũ hội.
Môi nàng xoắn lại thành nụ cười tự giễu. À há, Callie ơi, điều này chứng minh đây chỉ là một bản danh sách hoang đường. Nàng yêu thích khiêu vũ, luôn như thế. Khi còn là một đứa trẻ, nàng thường lẻn khỏi phòng ngủ để nhìn lén những buổi dạ tiệc được cha mẹ tổ chức. Và ở phía trên vũ hội, nàng xoay người theo điệu nhạc, tưởng tượng áo ngủ là chiếc váy dài lộng lẫy không thua kém những bộ cánh bên dưới. Khiêu vũ là điều Callie trông đợi vào mùa vũ hội đầu tiên; nhưng khi nàng bước vào hàng ngũ không chồng thì những lời mời vơi dần đi. Callie đã không nhảy điệu đồng quê từ rất, rất lâu rồi. Quá lâu.
Trong bóng tối, nàng thừa nhận đã mất phần lớn thời gian trong những năm qua để đứng bên lề phòng khiêu vũ. Nàng ghét cay ghét đắng phải làm kẻ chầu rìa, nhưng lại không thể thoát ra khỏi vị trí đó. Và trong mười năm kể từ ngày ra mắt, nàng đã nhập vai nhân chứng cho sự nhã nhặn của giới thượng lưu thành công đến nỗi không thể hình dung việc mình thật sự là trung tâm ở thế giới đó. Tất nhiên nàng sẽ không bao giờ là trung tâm của nơi đó cả. Những phụ nữ giao thiệp rộng trong giới quý tộc luôn xinh đẹp. Trong khi Callie quá đơn điệu, mũm mĩm và tẻ nhạt. Chớp mắt nuốt lệ, nàng viết nguệch ngoạc nhiệm vụ kế tiếp.
Được xem là người đẹp. Chỉ một lần.
Nó gần như là mơ ước hão huyền nhất trong bản danh sách… nàng chỉ có thể nhớ được đúng một lần, một khoảnh khắc phù du trong đời suýt đạt được mục tiêu. Nhưng nghĩ lại cái đêm đã qua từ lâu đó, khi Hầu tước Ralston giúp nàng cảm thấy mình xinh đẹp, Callie không chắc đối phương nghĩ mình như thế. Không, anh ta chỉ muốn giúp một cô gái trẻ vui lên để rảnh rang trốn đến cuộc hẹn lúc nửa đêm của mình. Nhưng lúc đó anh ta đã khiến nàng cảm thấy mình xinh đẹp. Như một bà hoàng. Nàng khao khát được trở lại là cô gái đó, muốn tận hưởng lại cảm giác là Calpurnia ngày đó biết bao nhiêu.
Hẳn là nàng không thể làm điều đó. Chỉ là một hành động ngớ ngẩn.
Callie thở dài và đứng lên, gấp mảnh giấy lại một cách cẩn thận và kẹp nó vào thân váy trước khi cất mực và bút đi. Sau khi thổi tắt nến, nàng lặng lẽ di chuyển ra cửa. Vừa lúc chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc và lên tầng trên thì nàng nghe có một tiếng động bên ngoài – lặng thầm và xa lạ.
Thận trọng mở cửa – chỉ he hé thôi – Callie liếc nhìn hành lang tối om, cố tìm hiểu ai đang ở đó. Bóng đêm làm nàng khó nhìn rõ được gì, nhưng rõ ràng Callie không ở một mình, cửa mở để lọt một tiếng cười khúc khích êm tai.
“Tối nay em đẹp quá. Hoàn hảo. Đúng là thiên thần Allendale.”
“Anh nói thế chỉ để… nịnh nọt hôn thê của mình chứ gì.”
“Hôn thê của anh cơ mà.” Sự tôn sùng trong câu nói sáng rõ như ban ngày. “Nữ công tước tương lai của anh… tình yêu của anh…”
Tiếng thở dài lấn át lời nói và Callie đưa tay lên che tiếng cười rền vang khi nhận ra Mariana và Rivington đang trong phòng khách tối om. Nàng đông cứng, trợn mắt và chưa biết nên làm gì. Có nên nhẹ nhàng đóng cửa và đợi họ rời đi? Hay là xoay xở làm như tình cờ chạm trán họ và đặt dấu chấm hết cho một cuộc hẹn gần như là lén lút này?
Luồng suy nghĩ bị hơi thở hổn hển cắt ngang, “Không! Chúng ta sẽ bị phát hiện mất!”.
“Vậy thì sao?” Giọng đàn ông cười khúc khích.
“Rồi thì anh sẽ phải cưới em.” Callie trố mắt bởi sự gợi cảm rành rành trong giọng đứa em gái nhỏ. Từ khi nào Mariana trở nên phóng túng như thế?
Rivington rên rỉ trong màn đêm. “Bất kỳ điều gì mang em đến giường anh nhanh hơn.”
Đến lượt Mariana cười lả lơi. Và rồi còn lại sự yên tĩnh bị ngắt quãng bởi những âm thanh va chạm của đôi môi và tiếng vải sột soạt trên da thịt.
Callie há hốc mồm. Đúng rồi, hiển nhiên nàng nên đóng cửa lại.
Vậy tại sao nàng lại không làm thế?
Bởi vì như thế là bất công.
Đơn giản là đứa em gái bé bỏng của nàng – người đã kính trọng nàng từ rất lâu, người đã hỏi xin nàng lời khuyên, sự dẫn dắt và tình bạn – giờ đây đang trải nghiệm một thế giới tình yêu mới mẻ lạ thường.
Mariana ra mắt với một sự mạnh mẽ, ngôi sao của mùa lễ hội, và Callie hết sức tự hào về cô. Khi Mari lọt vào mắt xanh của Rivington, con cá lớn trong giới quý tộc, Callie đã chúc mừng đứa em gái nhỏ.
Callie mừng cho Mariana.
Nhưng Callie có thể vui vẻ đứng bên cạnh đến chừng nào khi mà Mariana thụ hưởng cuộc sống nàng hằng khao khát bấy lâu? Mọi thứ sẽ thay đổi. Mariana sẽ trải nghiệm mọi việc Callie chưa bao giờ làm. Cô sẽ kết hôn, sinh con, quản lý việc nhà, và già đi trong vòng tay người đàn ông yêu mình. Callie sẽ ở lại Allendale House trong vai trò một bà cô không chồng.
Cho đến lúc Benedick lấy vợ. Và nàng sẽ xuất ngoại. Một mình.
Callie nuốt nghẹn những giọt lệ cay đắng, không muốn cảm thấy tự ti trước niềm hạnh phúc của Mariana. Nàng đưa tay khẽ đóng cửa phòng làm việc và cho phép đôi tình nhân có không gian riêng.
Tuy nhiên, trước khi đóng cửa, Mariana hổn hển nói. “Không, Riv. Chúng ta không thể. Mẹ em sẽ dùng roi ngựa đánh cả hai ta nếu cơ hội tổ chức lễ cưới của bà bị tan thành mây khói.”
Rivington khẽ than thở. “Bà ấy còn hai người con nữa cơ mà.”
“Đúng thế, nhưng…” Câu nói bị bỏ lửng nhưng Callie không cần phải trông thấy em gái mới đọc được suy nghĩ của cô. Có bao nhiêu khả năng hai người họ sớm kết hôn cơ chứ?
“Benedick sẽ kết hôn”, Rivington hài hước nói. “Chẳng qua anh ấy muốn trì hoãn càng lâu càng tốt.”
“Em không lo lắng cho anh Benedick.”
“Mari, chúng ta đã bàn bạc rồi. Chị ấy được chào đón ở Fox Haven.”
Callie há miệng tức tối khi nghe đến ngôi nhà miền quê của Rivington. Nàng? Họ đang ám chỉ nàng đấy à? Họ đã thảo luận về số phận của nàng sao? Cứ như thể nàng là một đứa trẻ mồ côi cần sự săn sóc?
Như thể nàng là một bà cô không chồng với tương lai mù mịt.
Dù đúng là thế thật.
Nàng khép miệng lại.
“Chị ấy sẽ là một bà dì tuyệt vời”, Rivington bổ sung.
Giỏi thật. Anh ta đã vứt bỏ người kế vị Công tước cho bà dì không chồng rồi kia đấy.
“Lẽ ra chị ấy đã là một người mẹ tuyệt vời”, Mariana nói, cách nhấn mạnh chữ mẹ gắn lên mặt Callie nụ cười ngân ngấn nước. Nàng đang cố gắng phớt lờ việc em gái sử dụng thì quá khứ thì Mari đã nói tiếp, “Em chỉ ước chị ấy được như chúng ta. Chị ấy rất xứng đáng với điều đó”.
Rivington thở dài. “Đúng thế. Nhưng anh e rằng chỉ khi nào Callie có thể giành lấy một cuộc sống như vậy cho chính mình. Nếu chị ấy vẫn cứ…” Anh ngưng lại chọn lọc từ ngữ, Callie căng tai ra nghe – tư thế bất thường có thể khiến nàng đổ nhào hoàn toàn. “Thụ động… chị ấy sẽ không bao giờ có được những thứ đó.”
Thụ động ư?
Callie hình dung được Mariana gật đầu tán thành. “Callie cần sự mạo hiểm. Mà tất nhiên chị ấy sẽ không bao giờ làm vậy đâu.”
Những lời nói đó – không có ác ý nhưng vẫn đầy sức sát thương – ngân nga trong đầu Callie, làm nàng nghẹt thở bởi sức nặng của chúng. Bất thình lình, nàng không thể giữ hơi thở hay ngăn cản nước mắt đừng rơi.
“Có lẽ em sẽ muốn một chuyến phiêu lưu cho riêng mình, người đẹp của anh.” Giọng điệu cợt nhả của Rivington được khôi phục, và tiếng cười rúc rích của Mariana vượt quá sức chịu đựng của nàng. Callie nhẹ nhàng đóng cửa, tạo ra vách ngăn với âm thanh đó.
Ước gì nàng có thể tách biệt phần ký ức về lời nói kia.
Thụ động. Một từ thật khủng khiếp. Một ẩn ý tồi tệ. Thụ động, đơn điệu, không biết phiêu lưu, và định sẵn một cuộc đời tẻ nhạt, trì trệ. Nàng thút thít, tựa trán vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo và nghĩ đến khả năng sắp nôn thốc nôn tháo.
Hít thật dài và sâu, cố trấn tĩnh, sự kết hợp đầy uy lực của rượu sherry và xúc cảm đang đe dọa sức khỏe của nàng.
Nàng không muốn là người phụ nữ mà họ nói đến. Callie chưa từng có ý định trở thành con người đó. Vậy mà nó vẫn xảy đến, tuy nhiên nàng đã mất phương hướng mà không nhận ra mình đã chọn cuộc sống chán ngắt đều đều này thay vì sống một cách khác biệt và mạo hiểm.
Bây giờ em gái nàng đứng cách sự hủy hoại vài bước chân còn Callie vẫn chưa từng hôn ai.
Như thế là đủ lý do để một cô gái không chồng uống rượu.
Tối nay nàng đã làm quá đủ.
Đủ lý do để một bà cô không chồng hành động.
Thọc tay vào thân áo, nàng lôi mảnh giấy đã soạn vài phút trước đó. Vân vê ngón tay lên những góc giấy, nàng suy tính bước tiếp theo.
Callie có thể vào giường, đắm mình trong nước mắt và rượu sherry, sống hết quãng đời còn lại không chỉ hối tiếc về sự trì trệ của mình mà tệ hơn nữa là biết rằng những người xung quanh nghĩ nàng thụ động.
Hoặc là nàng có thể thay đổi.
Nàng có thể hoàn thành bản danh sách đó.
Bây giờ. Tối nay.
Nàng vén một lọn tóc lơi lỏng và nhận ra chiếc mũ ren đã không còn.
Tối nay. Nàng sẽ bắt đầu với một việc đầy thách thức. Một việc sẽ trực tiếp dẫn nàng đến với một Callie táo bạo và mới mẻ.
Hít một hơi sâu, Callie mở cửa phòng làm việc và bước vào hành lang tối đen như mực của Allendale House, không bận tâm có thể sẽ chạm trán Mariana và Rivington. Sự thật là nàng vừa nhận ra họ đã đi rồi.
Dù sao cũng không có thời gian dành cho họ, nàng vội vã bước lên cầu thang cẩm thạch rộng thênh thang dẫn đến phòng ngủ. Nàng phải thay váy dài.
Tiểu thư Calpurnia sắp ra ngoài.