Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 65Cùng Chúng Tôi Diễn Một Vở Kịch
Cậu ba quay đầu lại nhìn cậu bé kia, giật mình sợ hãi nhưng không dám nói ra. Cậu ba vội vàng cúi đầu đi sang: “Anh, sao anh vẫn còn chưa ngủ?”
Ánh mắt lạnh lùng của đứa bé kia nhìn sang phía Mạc Hân Hy: “Cô chính là bạn gái của Lý Duy Lộc đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, em nhận được thông tin thì lập tức dẫn người tới đó, bắt cô ta và cả con gái của cô ta cùng vê” Cậu ba gật đầu khom người, khuôn mặt vô cùng nịnh nọt.
“Con gái? Em không nhầm đấy chứ?”
“Chuyện này?” Cậu ba lắc đầu: “Cô ta hình như nói đứa con này không phải là của Lý Duy Lộc”
Đứa bé kia nhìn cậu ba một cái rồi lắc đầu bất lực rồi đi thẳng đến trước mặt của Mạc Hân Hy, “Hôm nay chúng tôi đã cứu cô, cô định chuẩn bị báo đáp như thế nào?” Đứa bé không hề dài dòng, đi luôn vào vấn đề cần hỏi.
“Cậu chính là cậu hai của tập đoàn Long Uy sao?” Nếu như cậu ba của tập đoàn Long Uy chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, cậu ba này lại cung kính như vậy với đứa trẻ này thì cậu ta rất có thể chính là cậu hai trong truyền thuyết.
“Cô rất thông minh” Cậu hai nhìn cô đầy tán thưởng.
“Mạc Hân Hy tôi là người có ân tất báo, các cậu nói đi, các cậu muốn tôi báo đáp như.
thế nào?” Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cool ngầu của cậu hai, trong đầu cô tự nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Đứa bé này giống Lục Khải Vũ như vậy không lẽ đây chính là đứa con trai đã bị dì Mai bán đi của cô.
Cậu hai không hề biết suy nghĩ trong lòng cô, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng để nói chuyện với cô: “Gần đây cô có thời gian không?”
“Cụ thế là khi nào?”
“Hai ba tháng tới! Đến lúc đó cô giúp chúng tôi diễn một vở kịch” Tư duy của cậu bé cậu hai này rõ ràng mạch lạc hơn cậu ba kia rất nhiều.
“Vở kịch gì?”
“Hai ba tháng nữa, Liễu Thanh Y sẽ đi từ nước ngoài về, đến lúc đó cô hãy nghĩ đủ mọi cách kéo Lý Duy Lộc đến trước mặt cô ta, diễn một vở kịch vợ chồng hạnh phúc, rồi nói với cô †a rằng hai người đã kết hôn từ lâu và còn có con với nhau nữa”
“Cậu muốn cô ta hoàn toàn chết tâm với Lý Duy Lộc rồi chấp nhận đại ca của cậu đúng không?” Mạc Hân Hy cảm thấy không dám tin vào hai tai của mình, đứa bé này mới mấy tuổi mà đã tâm cơ như vậy.
Cậu hai bị cô vạch trần mục đích thì nhíu mày lại không thoải mái: “Phụ nữ quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt. Vở kịch này cô có diễn hay không?”
“Nếu tôi không diễn thì sao?” Mạc Hân Hy cố ý hỏi lại Cậu hai hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu như không diễn tôi lập tức sẽ cho người công bố trên mạng rằng bố của con cô chính là Lục Khải Vũ.
Cậu ba đứng ở bên cạnh không nhịn được kêu lên kinh ngạc: “Cái gì? Cô ta không phải là người tình của Lý Duy Lộc mà là của Lục Khải Vũ sao?”
“Sao cậu biết được?” Mạc Hân Hy cảm thấy hoang mang trong lòng.
“Những chuyện vặt này Lư Giai Y cũng biết thì tập đoàn Long Uy chúng tôi làm sao có thể không biết được? Chẳng qua chúng tôi không muốn lo chuyện bao đồng mà thôi”
Suốt cả quá trình, trên mặt cậu hai kia không hề xuất hiện một nụ cười, cũng không nói ra một câu thừa thãi nhưng lại khiến Mạc Hân Hy không thể không hợp tác với bọn họ.
“Được, tôi đồng ý với cậu. Lúc nào cậu sẽ thả cho chúng tôi đi?” Mạc Hân Hy bị mấy đứa trẻ này khống chế đúng là cảm thấy bất lực.
“Đợi con gái của cô tỉnh lại rồi tính tiếp.”
Cậu hai nói xong thì không nhìn cô thêm lần nào nữa, cứ thể quay người đi ra ngoài.
Mạc Hân Hy nhân lúc đó, cố ý ngã người về phía trước, tay lướt qua đầu của cậu hai rồi đổ ập cả người về phía trước.
Cậu hai kinh ngạc, quay người lại lùi về phía sau mấy bước rồi lấy tay sờ lên chỗ đau trên đầu và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mạc Hân Hy từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa nấy tôi không biết chân tôi tự nhiên lại mềm oặt ra như thế.
Cậu hai, cậu không sao chứ?”
Cậu hai ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt áy náy xin lỗi của cô trông không có vẻ là cố ý làm vậy.
“Long Bách, bảo bác sĩ Vương Hùng kiểm tra cho cô ta một chút, xem có phải là bị thương không” Nói xong, cậu hai kia không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng Nhìn thấy bóng dáng cậu hai dần biến mất sau lối rẽ, cậu ba mới thở phào một hơi.
“Cô bị thương sao? Sao vừa nấy lại tự nhiên ngã như vậy?”
Mạc Hân Hy dùng bàn tay vừa bị ngã lúc nãy giật vài sợi tóc trên đầu của cậu hai rồi giấu vào trong quần áo. Cô cúi lưng xoa chân: “Có lẽ là vậy! Trước khi mấy cậu đến tôi đã từng đánh nhau với mấy tên lưu manh đó”