Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 32
Mạc Hân Hy cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ hẳng giọng một cái: “Ngày hôm đó mấy người đi tới cổng công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú gây chuyện, cố ý đẩy con gái của mình ngã khỏi bậc cầu thang để chuẩn bị vu oan cho nhân viên của tập đoàn nhà họ Lục, từ đó mượn cớ ép tập đoàn nhà họ Lục miễn phí tiền trang trí nội thất phòng ở cho các người.
Sau khi đứa bé bị thương, các người cũng không hề nhìn lấy một cái, còn bày trò làm loạn. May mà Chủ tịch Lục của công ty chúng tôi và Chủ tịch Bạch kịp thời đưa đứa bé vào bệnh viện cấp cứu.”
Dứt lời, cô lại nhìn sang phóng viên nói: “Anh bạn phóng viên à, ở ngoài cổng công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú có lắp đặt camera giám sát. Nếu cần thì công ty chúng tôi có thể cung cấp video lấy từ camera giám sát cho mọi người điều tra chân tướng sự thật bất cứ lúc nào.”
“Cô, cô nói bậy!” Mẹ nuôi của Tư Nhã nghe thấy cô nói có camera giám sát liền cảm thấy chột dạ. Thế nhưng ngoài miệng cô ta vẫn cứng đầu không chịu nhận thua.
Mạc Hân Hy lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi nói bậy ư? Sau khi mấy người đi đến bệnh viện tìm được con gái của mình ta Tư Nhã, mấy người không hề quan tâm đến tình trạng của con bé một chút nào, mở miệng ngậm miệng đều chỉ nghĩ cách đòi tập đoàn nhà họ Lục bồi thường. Với tư cách là một nhân viên của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, khi ấy tôi quá tức giận nên mới cầm một viên kẹo sô cô la nhét vào miệng của cô, lừa cô rằng đây là loại thuốc có thể gây rối loạn tinh thần để ngăn cản cô tiếp tục làm loạn lên.
Nếu cô không tin thì tôi sẽ bỏ tiền ra cho cô đi kiểm tra sức khỏe toàn thân!”
“Viên kẹo số cô la?” Vẻ mặt của phóng viên trở nên ngơ ngác.
Mẹ nuôi của Tư Nhã nghe thấy vậy thì vô cùng kinh hãi: “Thứ cô nhét cho tôi ăn chỉ là một viên kẹo sô cô la ư?”
“Đương nhiên là thật. Ngày hôm đó tôi bị trật chân mới phải đi bệnh viện. Cho dù thật sự có loại thuốc khiến cho con người bị rối loạn tinh thần trong vòng mười phút đi chăng nữa thì tôi cũng không thể mang theo bên người mọi lúc mọi nơi được!”
Ngày hôm đó, thứ cô nhét vào miệng Tôn Di quả thực là một viên kẹo sô cô la. Lúc cô ta giở trò la lối om sòm ở trong bệnh viện, có một đứa trẻ không cẩn thận làm rơi một viên kẹo sô cô la. Viên kẹo đó tình cơ lăn đến dưới chân của cô.
Mạc Hân Hy nghi ngờ hỏi mẹ nuôi của Tư Nhã: “Vậy nên khi cô nói toàn thân đều khó chịu và đau nhức, tôi thật sự không thể hiểu nổi.”
Giờ phút này, Bạch Vĩ Hạo đã tìm ra được người của công ty dịch vụ quản lý nhà đất ở khu phố và cả những người có khúc mắc với hai vợ chồng Trương Đình.
Bạch Vĩ Hạo đi tới trước ống kính: “Tôi là Tổng giám đốc của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú. Nếu đã trùng hợp gặp được phóng viên của kênh Đời sống thì tôi sẽ giải thích cho tất cả mọi người nghe một chút về lý do tại sao chúng tôi lại chọn một cặp vợ chồng giáo sư già đã về hưu để miễn phí tiền trang trí nội thất lần đầu tiên.”
Vừa nói, Bạch Vĩ Hạo vừa mang hết tất cả ảnh chụp huân chương, giải thưởng của cặp vợ chồng giáo sư già kia do quyên góp tiền làm công ích mà có được và các ghi chép chuyển khoản ra trước ống kính giải thích cho
mọi người về từng thứ một. Cuối cùng, Bạch Vĩ Hạo tổng kết lại rằng: “Đây mới là những người thật sự cần được kính trọng, cần được mọi người noi gương học tập và giúp đỡ. Vì vậy, chúng tôi với lựa chọn miễn phí tiền trang trí nội thất cho bọn họ
trong lần đầu tiên.” Sau khi nghe thấy Bạch Vĩ Hạo nói vậy, phóng viên quay sang nhìn cặp vợ chồng nhà Trương Đình rồi nói: “Chủ tịch Bạch, tôi thấy điều kiện gia cảnh của nhà cô Tôn cũng rất khó khăn. Công ty các anh có thể cân nhắc một chút xem lần tiếp theo liệu có miễn phí tiền trang trí nội thất cho bọn họ được hay không?”
Bạch Vĩ Hạo trả lời rất kiên quyết: “Không được. Công ty của chúng tôi sẽ không bao giờ đồng ý miễn phí tiền trang trí nội thất cho loại người như vậy.”
“Tại sao?”
Bạch Vĩ Hạo vẫy tay hướng về phía ngoài cửa: “Tất cả những người này đều là hàng xóm trong khu phố nơi bọn họ sinh sống. Ngoài ra còn có cả các nhân viên, công nhân của công ty dịch vụ quản lý nhà đất. Anh nghe thử xem bọn họ nói thế nào liền biết tại sao công ty chúng tôi lại nhất quyết không lựa chọn gia đình này.”
Rất nhanh sau đó, có mười mấy người đi từ ngoài vào trong. Căn phòng khách nhỏ bé của nhà Trương Đình lập tức trở nên chật chội vì bị đám đông chen chúc.
Mạc Hân Hy và Tiêu Dao bị dồn đến một góc nhỏ trong căn phòng.
Tiêu Dao nhìn về phía bức tường ở sau lưng bọn họ, hoảng sợ nói: “Liệu ở đây có gián không?”
Người của công ty dịch vụ quản lý nhà đất tiến lên nói trước: “Hai vợ chồng nhà Trương Đình căn bản không phải là người của khu phố này. Ngôi nhà này thuộc về người bác họ của anh ta. Vợ chồng bọn họ hay ăn lười làm, trước giờ vẫn luôn dựa dẫm vào tiền dưỡng lão của người bác họ để sống qua ngày. Về sau bọn họ còn ép buộc người bác họ sang tên nhà cho Trương Đình. Người bác họ đáng thương ấy bị trúng gió nhưng bọn họ còn chẳng thèm đưa bà ấy đi bệnh viện, ác độc hành hạ bà ấy trong ngôi nhà này suốt một tháng trời cho đến chết. Mấy tháng nay bọn họ vẫn còn khất nợ tiền điện và phí dịch vụ nhà đất nữa đó!”
Một người hàng xóm cũng tiến lên trước một bước: “Vợ chồng hai người bọn họ không chỉ hay ăn lười làm, hành hạ người già mà còn bóc lột trẻ em. Cô con gái Tư Nhã của bọn họ còn chưa được bảy tuổi, vậy mà bọn họ không chịu cho con bé đi học mẫu giáo, ngày ngày bắt con bé đi lang thang trên đường bán hàng rong. Trong khi ấy, hai người bọn họ chỉ biết ăn uống hưởng thụ và ham mê cờ bạc”