Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 23
Mạc Hân Hy không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của trợ lý Tiêu Dao mà loạng choạng chạy xuống lầu, khi ra khỏi thang máy, bởi vì căng thẳng nên cô vô tình bị trật chân
Nhân viên lễ tân ở bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ cô: “Tổng giám sát Lam, cô không sao chứ!”
“Không sao đâu, bên ngoài thế nào rồi?” Cô cố nhịn đau nhìn ra bên ngoài, dường như tiếng ồn ào đã không còn nữa
“Tổng giám sát Lam đừng lo lắng, Chủ tịch Lục và Chủ tịch Bạch đã xử lý Xong rồi.”
“Chủ tịch Lục cũng ở đây?” Cô hơi ngạc nhiên
Nhân viên lễ tân nhìn ngó xung quanh rồi hạ giọng: “Vừa rồi bé gái nhà kia bị thương. Sau khi nhìn thấy cô bé đó, Chủ tịch Bạch đã rất ngạc nhiên và gọi ngay cho Chủ tịch Lục. Em nghe họ nói rằng cô bé kia và con gái của Chủ tịch Lục gần như giống hệt nhau, nói không chừng cũng là con của Chủ tịch Lục đấy!”
“Chủ tịch Lục và những người khác đâu?” Hai tay Mạc Hân Hy run lên
“Có phải Tổng giám sát Lam đau lắm hay không? Em thấy sắc mặt của chị không giống mọi ngày cho lắm, em sẽ lập tức gọi người đưa chị đến bệnh viện ngay” Nhân viên lễ tân cảm nhận sự khác thường của Mạc Hân Hy, vội vàng gọi điện thoại cho đồng nghiệp
“Tôi không sao, Chủ tịch Lục và
những người khác đâu?” Mạc Hân Hy sốt ruột hỏi lại
“Cô bé vừa rồi bị mẹ mình xô ngã, đập đầu vào bậc thang dẫn đến toạc da đầu, Chủ tịch Lục và Chủ tịch Bạch đã đưa cô bé ấy đến Bệnh viện Nhân dân số một Hà Thành.”
Mạc Hân Hy có chút sợ hãi: “Đến bệnh viện sao?”
Sau đó cô suy tư một lúc: “Chân của tôi đau quá, chắc là bị trật xương rồi, phiền cô thu xếp người đưa tôi đến Bệnh viện Nhân dân số một Hà Thành.”
“Vâng, Tổng giám sát Lam chờ một chút, em sẽ thu xếp ngay.”
Ngay sau đó, Mạc Hân Hy được trợ lý Tiêu Dao đưa đến Bệnh viện Nhân dân số một Hà Thành
Kết quả kiểm tra chỉ là bong gân bình thường mà thôi, châm cứu và bôi chút thuốc thì sẽ mau lành
Tranh thủ lúc trợ lý đi lấy thuốc, cô khập khiễng đi đến phòng khám ngoại khoa
May mắn là tại hành lang phòng khám, cô tình cờ gặp được Bạch Vĩ Hạo đang chuẩn bị đi lấy thuốc
“Tổng giám sát Lam? Sao cô lại ở đây?”
Mạc Hân Hy hơi nâng bàn chân phải sưng đỏ lên: “Không cẩn thận trị trẹo chân!”
“Một mình cô tự đi tới đây sao?” Bạch Vĩ Hạo nhíu mày
“Không phải, Tiêu Dao đi lấy thuốc rồi. Tôi cảm thấy hơi chán nên muốn đi loanh quanh một chút.”
“Đã như vậy còn đi loanh quanh một chút?” Bạch Vĩ Hạo chỉ vào chân của cô, cảm thấy rất khó hiểu
Mạc Hân Hy giả bộ như vô tình hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói con gái của một gia đình đến công ty gây sự đã bị thương, bây giờ đâu rồi?”
Bạch Vĩ Hạo kéo cô sang một bên, cúi đầu nói với giọng thần bí: “Đi xét nghiệm quan hệ huyết thống với Chủ tịch Lục rồi.”
“Xét nghiệm quan hệ huyết thống?” Mạc Hân Hy kinh ngạc, cả người lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống đất
Bạch Vĩ Hạo vội vàng đỡ cô: “Cô cũng rất kinh ngạc phải không?”
“.” Mạc Hân Hy khẽ gật đầu
“Tôi nói cho cô biết, tôi cũng rất ngạc nhiên. Ngoại trừ người hơi gầy ra thì cô bé đó gần như giống hệt Mộc Lam, tôi dám cá đó chắc chắn là con của Chủ tịch Lục.”
Nói xong, Bạch Vĩ Hạo lại thở dài với vẻ mặt đau khổ: “Tại sao Chủ tịch Bạch lại thở dài?”
“Ôi, cô bé này thật đáng thương mới vớ phải cặp bố mẹ nuôi như vậy, bị hành hạ đến nỗi mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.”
“Bệnh tâm lý?” Trái tim của Mạc Hân Hy như bị tảng đá lớn đập mạnh vào, bất chợt đau đớn đến nỗi không thể chịu đựng nổi, hai tay nắm chặt thành nằm đấm, cả người đều phát run.