Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 1726
“Tương Trúc!”
Cậu đi hai bước đã đến sau lưng cô ấy, vừa đưa tay là kéo cô ấy vào lòng của mình, sau đó bỏ tất cả lời của mẹ dặn lên tận chín tâng mây, cúi đầu hôn vào bờ môi ngọt ngào như suối trong.
Tất cả ánh đèn bên tòa nhà dạy học trong chốc lát đều đã bị tắt.
Một cơn gió thổi các đám mấy trên bầu trời, mặt trăng trong sáng ló đầu ra từ phía sau các đám mây, ánh sáng vô hạn soi chiếu xuống cặp đôi đang ôm và hôn nhau trong sân vận động, sắc đêm trong thời khắc này đặc biệt tốt đẹp.
Hàn Tương Trúc cuối cùng không biết bản thân làm cách nào mà đi về kí túc xá được.
Sau khi tắt đền, cô nằm trên giường ở kí túc xá, nhớ lại sự việc đã xảy ra ở sân vận động, cả con người nhịn không được mà lấy mền che luôn cả đầu.
Cả mặt nóng hổi lên.
Trời ơi, cô ấy lại cùng anh Vũ Tuấn có tiếp xúc thân mật đến như vậy rồi! Đây không phải đang nằm mơ chứ!
Ngày mai cô ấy phải đối diện với cậu thế nào, chuyện này thật xấu hổ quá mà, quá ngại mà!
Cô ấy không kiềm được mà sờ khuôn mặt nóng hổi của bản thân, tràn đầy sự xấu hổ và ngọt ngào trong tim!
Ngày thứ hai, tuy là đại hội thể dục thể thao, nhưng mà thói quen chạy quanh sân của học sinh Trường trung học Nham Hoa vẫn lại tiến hành như ngày thường.
Uông Liên tiến lên trước đẩy cô ấy và trêu chọc: “Tương Trúc, Lục học thần đang tìm cậu kìa! Cậu thật sự là muốn ngưỡng mộ chết học sinh nữ trường chúng ta rồi.
Không phải chỉ là chạy quanh sân vào buổi sớm thôi sao, mà cũng đến chạy cùng cậu, quá đáng quá rồi! Có còn muốn để bọn độc thân như chúng tôi sống không hả!”
Hàn Tương Trúc liếc cô ta một cái: “Uông Liên, cậu nói gì thết”
Lúc này, Lục Vũ Tuấn đã nhìn thấy bọn họ nhanh chóng đi qua, Uông Liên rất biết điều và bản thân vội vàng bỏ đi trước.
Hàn Tương Trúc cúi đầu xuống, nhịp tim đập rất loạn nhịp, không dám nhìn cậu.
Lục Vũ Tuấn vểnh môi cười nhẹ, kéo lấy tay cô ấy, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô ấy: “Ngáo Ngơ, sao thế? Tại sao không ngẩng đầu nhìn anh!”
Trong đầu Hàn Tương Trúc lại xuất hiện cảnh tối qua đã xảy ra ở sân vận động, đầu cuối thấp hơn nữa.
Lục Vũ Tuấn choàng eo của cô ấy, cố ý chọc ghẹo bên tai cô một lần nữa: “Có phải biểu hiện của anh Vũ Tuấn tối qua không được tốt, nên em giận không? Thật ngại quá, đó chính là nụ hôn đầu của anh, không có kinh nghiệm, sau khi quay về anh sẽ xem nhiều sách hơn để học hỏi, lần sau bảo đảm sẽ khiến em mãn nguyện, được không?”
Lời của cậu trong phút chốc khiến mặt của Hàn Tương Trúc đỏ đến phần cổ, cô ấy ngại ngùng tức giận dùng sức đẩy cậu ra: “Anh Vũ Tuấn, anh quá hư rồi! Em, em không quan tâm anh nữa!”
Đang nói, cô ấy nhanh chóng chạy lên phía trước, nhưng vì đã quá căng thẳng, dưới chân vừa bị trượt là cả người xếm chút là bị té ngã.
Lục Vũ Tuấn tinh mắt thấy vậy liền nhanh chóng đưa tay lên trực tiếp ôm cô ấy lại: “Tương Trúc, em chạy cái gì chứ?
Cẩn thận chút!”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh nắng của bình minh và ánh đèn vàng mờ đã trộn vào nhau, bộ dạng ngại ngùng của Hàn Tương Trúc, khiến Lục Vũ Tuấn nhìn đến có chút ngây người luôn.
“Tương Trúc, em đúng là đẹp thật!”
Ánh mắt cậu nhìn chăm chăm vào bờ môi của hàn Tương Trúc.
Hàn Tương Trúc tức giận mà đứng thẳng người, nhéo trên cánh tay của cậu một cách và quở trách nói: “Anh Vũ Tuấn, đều do anh hại em xém chút bị té”
Lúc này, cuộc chạy bộ buổi sớm của trường đã sắp bắt đầu, các lớp đã bắt đầu điểm danh.
Lục Vũ Tuấn kéo tay cô ấy nhanh chóng chạy qua sân vận động bên đó..