Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 1687
Lý trí, lo lắng, tự ti, tôn nghiêm trong lòng cô ấy giờ khắc này, dưới ánh mắt thâm thúy xinh đẹp của Lục Vũ Tuấn, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn chăm chú, toàn bộ đều biến mất vô tung vô ảnh.
Cô ấy cắn môi dưới, tuân theo giọng nói bên trong của mình nhẹ nhàng nói: “Anh Vũ Tuấn…”
Sau đó, câu nói tiếp theo: “Em thích anh!”Còn chưa kịp nói ra dưới lầu liền đột nhiên truyền đến thanh âm của Mạc Hân Hy.
Hai người trên giường đều sửng sốt, lý trí của Hàn Tương Trúc trong nháy mắt trở về, vẻ mặt cô ấy quãn bách từ trên người Lục Vũ Tuấn trượt xuống, bối rối dùng tấm chăn che mình.
Chúa ơi, cô ấy vừa làm gì vậy? Mình thế nhưng thiếu chút nữa hướng anh Vũ Tuấn nói ra!
Mình thực sự điên rồi!
Hàn Tương Trúc trốn trong tấm chăn, ảo não đấm ngực giậm chân.
Lục Vũ Tuấn nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình một chút sau đó đáp bên ngoài một tiếng: “Mẹ ơi, con lập tức xuống!”
Sau đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Tương Trúc trốn trong chăn như đà điểu, khóe miệng tràn ra một nụ cười: “Tương Trúc, em nghỉ ngơi một lát, anh sẽ giúp ngươi mang cơm tới đây”
“Vâng!”Nửa ngày sau trong chăn mới truyền đến thanh âm ảo não của Hàn Tương Trúc.
Lục Vũ Tuấn nhịn không được cười ra tiếng.
Tương Trúc của cậu thật đáng yêu!
Mạc Hân Hy nhìn bộ dáng con trai vẻ mặt tươi cười từ trong phòng đi ra, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, thằng nhóc thối tha, không phải chỉ là yêu đương thôi sao? Con có cần trông như một cơn gió xuân như vậy không?
Lục Vũ Tuấn tâm tình vui vẻ đi tới nắm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ tới đây gọi con ăn cơm sao?”
Mạc Hân Hy trắng mắt nhìn con trai một cái, da mặt thằng nhóc này gần đây thật đúng là dày lên không ít, sắp bắt kịp anh hai nó rồi.
“Lục Vũ Tuấn, chẳng lẽ con không có gì muốn giải thích với mẹ sao?”
Bà đẩy cánh tay của con trai mình ra và nhìn chăm chằm vào cậu.
Lục Vũ Tuấn là một đứa trẻ thông minh! Ngay lập tức hiểu được ý của mẹ mình.
Cậu vội vàng lấy lòng ôm cổ Mạc Hân Hy: “Mẹ à, con vốn muốn trở về liền giải thích cho mẹ, nhưng mà, Tương Trúc bị sốt, con sốt ruột đưa em ấy đến bệnh viện liền chậm trễ.
Mẹ không nên tức giận, được chứ? Nếu mẹ tức giận, mẹ sẽ không đẹp, dễ dàng già đi đó!”
Mạc Hân Hy lại đẩy con trai ra: “Lục Vũ Tuấn, con tiến bộ lên không ít đó.
Mấy năm nay, con đi theo anh hai con cái khác không học được lại bản lĩnh làm nũng lừa gạt này! Nói đi, hôm nay tại sao lại đến huyện Tân Thủy, còn nữa gọi điện thoại cho mẹ xin hơn ba mươi lăm tỷ là có ý gì?”
Lục Vũ Tuấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng khách tầng hai, lôi kéo Mạc Hân Hy đi ra cửa biệt thự.
“Mẹ ơi, mẹ nghe con giải thích.
Con đảm bảo với mẹ sau khi nghe xong sẽ không tức giận, ngược lại còn khen con làm tốt!”
Hai mẹ con đi trên đường đến nhà cũ, trên con đường sỏi đá rộng lớn trong khu biệt thự, đèn đường mờ dần, kéo dài bóng dáng của hai người.
Giọng nói hơi tức giận của Lục Vũ Tuấn theo gió đêm lạnh lẽo từ từ vang lên trong bóng đêm.
Cậu nói với mẹ mình một lần nữa với một cảm xúc cá nhân mạnh mẽ.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem, mợ Tương Trúc, có phải đầu óc mợ ấy có vấn đề hay không, còn có cô Lưu Lệ, Tương Trúc mới mười bảy tuổi, cô ấy lại muốn định thân cho con gái mình, thật khiến người ta quá tức giận đi!”Câu nói cuối cùng cậu nói bằng giọng rất tức giận.
Mạc Hân Hy dừng bước, dưới ánh đèn đường nhìn chằm chăm vào con trai mình: “Lục Vũ Tuấn, cho nên con gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ chuẩn bị hơn ba mươi lăm tỷ cho con mua lại tất cả các ngành công nghiệp của nhà họ Tống ở huyện Tân Thủy sao?”.