818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 78: Cao Lệ (Triều Tiên) mượn binh


Đọc truyện 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua – Chương 78: Cao Lệ (Triều Tiên) mượn binh

Edit: Băng Di

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Năm mới, niềm vui mới, triều đình khai bút, trước quyết định về công việc đại duyệt binh, cùng với cày bừa vụ xuân sắp tới, văn võ bá quan vội vàng đến mức hận không thể một ngày có thể có hơn hai mươi canh giờ, nhưng vẫn còn có kẻ không nhìn được cố tình phá hoại, tuy rằng không phải trong biên cảnh của Đại Minh nhưng cũng chính là nước hữu nghị của Đại Minh nha!

Cao Lệ xưa nay vốn vẫn giao hảo cùng Đại Minh, nhưng không ngăn nổi việc láng giềng phía duyên hải của Cao Lệ không hữu hảo, không dám cướp đoạt của Đại Minh liền đi cướp đoạt Cao Lệ, ba năm sáu ngày một trận cướp nhỏ, mười ngày nửa tháng một trận lớn là chuyện thường tình!

Bất quá lần này Cao Lệ yêu cầu mượn binh của Đại Minh, xem ra sẽ không còn là trận náo loạn đánh nhỏ.

Trên lâm triều Chu Lệ ngồi ngay ngắn trên long ỷ, liếc mắt nhìn quét qua văn võ bá quan một cái, mở miệng hỏi: “Chuyện Cao Lệ mượn binh chúng ái khanh nghĩ như thế nào?”

Cao Lệ mượn binh không phải là lần đầu tiên, tự có đại thần yêu xoát cảm giác tồn tại góp lời.

“Hoàng Thượng. Cao Lệ là nước bạn của Đại Minh ta, vả lại cũng là lá chắn một mặt giáp biển, mặc kệ là xuất phát từ quan hệ minh hữu hay là đạo lý môi hở răng lạnh, thần cho rằng binh này nên cho mượn.”

“Thần tán thành. Cao Lệ từ trước đã giao hảo cùng Đại Minh ta, lại nghênh thú công chúa của nước ta làm hoàng hậu, nếu như không cho mượn, chẳng phải bị chê cười là chúng ta ngại cường thế.”

“Hoàng Thượng, thần cho rằng, binh này không những cho mượn, mà còn phải mượn thật tốt, phải để hoàng tộc Cao Lệ cảm ơn quốc gia của ta, để cho các nước láng giềng biết được khí độ mênh mông của đại quốc ta!

“Hoàng Thượng, Đại Minh ta từ trước có danh là lễ nghi chi bang, nước láng giềng gặp nạn, xuất phát từ đạo nghĩa nhân nghĩa, làm như không nhìn thấy sẽ bất lợi với uy nghiêm của quốc gia của chúng ta.”

“Hoàng Thượng, phát binh cần mau, quân tình như hỏa….”

“Hoàng Thượng, thần tán thành….”

“Hoàng Thượng, thần tán thành….”

“Hoàng Thượng, thần tán thành….”

Tiết Trạm gật đầu, liếc mắt một cái quét tới, phát hiện có hơn phân nửa văn thần đều tỏ thái độ góp lời mượn binh, trong lòng nghĩ thật tức cười.


Thân ngồi ở vị trí cao Chu Lệ nhìn thấy rõ ràng, tầm mắt tảo đến: “Tiết khanh vì sao bật cười?”

Tiết Trạm hơi hơi thu liễm ý cười, chắp tay nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần chỉ cảm thấy, nếu lúc trước Đại Minh xuất binh vì nước ta, chúng đại nhân cũng có thể đồng tâm hiệp lực cùng mục tiêu chí hướng như thế thì tốt rồi.”

Bản thân mình đánh người khác thì ra sức khước từ, người khác mượn binh đánh người liền mọi người đều tán thành, đây là có tật xấu hay là có tật xấu, vẫn là có tật xấu?

Văn võ bá quan cũng không phải ngốc, huống chi lời ấy của Tiết Trạm cũng không che dấu ý châm chọc, lập tức đám quần thần tán thành đều ném đến tầm mắt lạnh như băng.

“Lời ấy của Tiết thế tử là ý gì?”

“Ý gì?” Tiết Trạm cười lạnh một tiếng: “Ban đầu Tác-ta xâm phạm biên cảnh ta, chúng đại nhân nói cần dĩ hòa vi quý, bàn bạc kỹ hơn, còn nói hai nước bang giao không thể xem như trò đùa, cho tới bây giờ Cao Lệ mượn binh, thương nghị cũng không thương nghị trực tiếp góp lời cho mượn binh, chẳng lẽ ở trong mắt chúng đại nhân, con dân Cao Lệ so với con dân Đại Minh ta còn muốn quý giá hơn?”

Lời vừa nói ra, đám triều thần vừa rồi tán thành lập tức kinh ra một thân mồ hôi lạnh, cúi đầu thu liễm thần sắc, nửa điểm dị sắc cũng không dám lộ, bọn họ rõ ràng nhạy cảm với đề tài vừa nêu ra này, chỉ cần có nửa điểm do dự khác thường, hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ lập tức có thể kéo mặt nạ trên người xuống, giết đến máu chảy thành sông!

Con dân Đại Minh so ra kém con dân Cao Lệ?!

Đó không phải có nghĩa là ở trong mắt các ngươi, hoàng đế Đại Minh ta không bằng quốc vương Cao Lệ?!

Đang làm quan Đại Minh, cầm bổng lộc Đại Minh, trong lòng lại nghĩ đến Cao Lệ, ngươi là thu hối lộ hay là muốn phản quốc?!

Một lời không hợp liền chém người vân vân, cố gắng đừng chọc vào nha, tuổi lớn tâm có mềm đi một chút, nhưng cũng không có nghĩa là Chu Lệ hảo nói chuyện đâu! Có vị Hoàng đế nào mà dưới chân huyết ô không lắng đọng lại thành màu đen đâu?

Đương nhiên, triều thần cũng không phải tất cả đều bị dọa.

“Tiết thế tử nói cẩn thận, chúng ta cũng không phải có ý tứ này, tình hình bất đồng đương nhiên phương thức sẽ bất đồng, ngược lại Tiết thế tử là cắt câu lấy nghĩa, cố ý nói những lời khiến người ta lầm đạo như thế là thế nào?”

“Cao Lệ cùng Đại Minh ta hữu hảo từ trước, nước bạn gặp nạn đương nhiên vươn tay giúp đỡ, mới không uổng công Đại Minh ta lễ nghi chi bang, không uổng danh hào đại quốc khí phách to lớn!”

“Hoàng Thượng, Tiết thế tử xuất ngôn vấy bẩn thần, thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”

“Thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”


“Thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”

“Thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”

Thỉnh không cần biến thành tựa như ta chiếm tiện nghi của các ngươi, cám ơn!

Tiết Trạm bày ra vẻ mặt vô tội: “Hoàng Thượng, thần đọc sách ít, xưa nay thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng, mong rằng Hoàng Thượng thứ tội!”

Chu Lệ xụ mặt hơi hơi gật đầu, triều thần trong lòng nghẹn, đây là ưu thế của việc được hoàng sủng? Nhưng có một số việc vẫn là không thể không xé to ra.

“Tiết thế tử không đồng ý cho mượn binh?”

Thấy đối phương vẻ mặt nghẹn nín, trong mắt Tiết Trạm hiện lên vẻ ác liệt, bày ra vẻ mặt bị oan: “Oan uổng, Trạm cũng không phản đối chuyện cho mượn binh, Cao Lệ cùng Đại Minh ta xưa nay giao hảo, vẫn tương hỗ mậu dịch, hữu hảo lui tới, cái gọi là lân hữu gặp nạn tự không thể khoanh tay đứng nhìn, nhìn thấy Cao Lệ máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, Trạm cũng là không đành lòng nha.”

Văn thần nghẹn một bụng suýt nữa nghẹn ra nội thương.

Chu Lệ ném đến tầm mắt: “Ý tứ của khanh là đồng ý cho mượn binh?”

“Hoàng Thượng, ý tứ của thần là đồng ý cho mượn binh, nhưng cần điều kiện. Cái gọi là thân huynh đệ cũng nên tính rõ ràng, quốc gia cùng quốc gia qua lại càng cần điều kiện rõ ràng hơn nữa, giấy trắng mực đen bày ra rõ ràng.”

Lời này của Tiết Trạm như là chọc vào tổ ong vò vẽ, trong đám quần thần nổ tung một tiếng buồn bực, Chu Lệ nâng tay ngăn lại quần thần nghị luận: “Chúng ái khanh trước không cần vội vả tranh luận, “Đợi cho tiếng tranh luận dừng lại, tầm mắt cuối cùng định ở trên người Tiết Trạm: ” Tiết khanh nói một chút suy nghĩ của ngươi đi.”

“Một, anh liệt bỏ mình trợ cấp phí cho người nhà, hai, trả phí y dược tĩnh dưỡng cho người bị thương, phí hao tổn đao, kiếm, ngựa, ba phí này đều là phí tiêu vong hao tổn, là phí dụng cơ bản nhất, nhất định phải trả.”

“Dựa theo ý tứ của Tiết thế tử, trừ bỏ ba phí này còn có phí dụng khác?”

Tiết Trạm dùng ánh mắt tựa như nhìn kẻ ngốc nhìn vị đại thần vừa lên tiếng, dùng ngữ khí đương nhiên nói: “Đương nhiên. Nếu Cao Lệ phụ trách ba bữa cơm, phí cơm sẽ không tính thêm, nếu không phụ trách ba bữa cơm phải thêm phí cơm, chung quy không thể để tướng sĩ của chúng ta liều mạng chảy máu cuối cùng còn màn trời chiếu đất đúng không?”

Đối phương nghẹn, gần như không nói gì mà chống đỡ.

“Trừ bỏ cái này, còn có một thứ quan trọng nhất. Phí cho mượn binh vất vả!” Biết khái niệm của lính đánh thuê không? Chính là chỉ cần giá cả hợp lý, hôm nay ta giúp ngươi đánh người khác, ngày mai cũng có thể giúp đỡ người khác đánh ngươi!


Đương nhiên, thân là quân nhân chính quy của Đại Minh coi trọng lễ nghi chi bang, không thể làm như vậy, nhưng phí dụng tiền thuê này tuyệt đối không thể không cấp!

Tiết Trạm xem thường liếc nhìn triều thần, triều thần cũng liếc mắt xem thường nhìn Tiết Trạm.

“Tiết thế tử đặt ra nhiều phí dụng như vậy, làm sao không đi cướp đi?”

“Lời ấy của Tiết thế tử cùng đám giặc Oa chờ cường thủ hào đoạt kia lại có gì khác nhau?”

“Trì cường lăng nhược, nhân cơ hội uy hiếp, lễ nghi chi bang mênh mông đại quốc của ta ở đâu?”

“Dựa theo lời Tiết thế tử nói như vậy, không nói chuyện điều kiện liền không cho mượn binh, vậy cùng đám thổ phỉ ngang ngược lại có gì khác nhau?”

“Cao Lệ khó có thể chống đỡ, khi đó là máu chảy thành sông sinh linh đồ thán, Đại Minh ta khoanh tay đứng nhìn, Cao Lệ như thế nào đối đãi với Đại Minh ta?”

“Lời ấy của Tiết thế tử thật là không ổn, chẳng lẽ nên vì chút tiền tài ấy, hủy đi uy vọng cùng uy tín mà Đại Minh ta vất vả trăm năm kiến lập nên? Cái gọi là danh tiếng một nước khó lập, lại bị một lời hủy đi, xin hãy nói cẩn thận?”

Tiết Trạm có một câu ‘đậu má’ nghẹn ở trong lòng không thể nói.

“Chúng đại nhân có phải đã quên hay không, hiện tại là Cao Lệ cầu Đại Minh chúng ta xuất binh? Chúng đại nhân cần Trạm nói một chút về ý nghĩa của chữ ‘cầu’ này không?”

Nói xem, đám thánh mẫu các ngươi rốt cuộc là làm sao trà trộn vào bên trong văn võ bá quan? Các ngươi thân là chính khách có tu dưỡng sao? Đâu có âm hiểm giảo hoạt phúc hắc phá hư gì đâu? Suốt ngày đối với láng giềng đều hữu hảo như vậy sao?

Triều thần vẻ mặt không phục, Tiết Trạm cũng ra vẻ không hiểu, đây rõ ràng là chuyện chủ yếu và thứ yếu hiển nhiên, đến trên tay bọn họ làm sao còn gây nên cảm giác cầu xin người khác mượn binh dùm vậy? Mênh mông đại quốc, lễ nghi chi bang, ha hả, không cần ăn cơm không cần dùng tiền, hay là chết cũng không phải thủ hạ của các ngươi, sẽ không đau lòng?

“Lời ấy của Tiết thế tử cùng với lũ thổ phỉ nhân cơ hội uy hiếp cường thủ hào đoạt lại có gì khác nhau? Cùng với đám giặc Oa xâm phạm biên cảnh Cao Lệ có gì khác nhau?”

“Vậy chúng đại nhân nghĩ sao?” Tiết Trạm cười lạnh, tảo ánh mắt lạnh băng nhìn vài vị trên cao nhất, lạnh lạnh nói: “Cao Lệ mượn binh, phí an ủi người chết chúng ta phụ trách, phí y dược tĩnh dưỡng người bị thương chúng ta phụ trách, hao tổn đao kiếm ngựa chúng ta phụ trách, ba bữa cơm còn tự trả tiền, đêm ngủ ngoài dã lâm?”

Có triều thần lập tức muốn phản bác lần trước cho mượn binh chính là làm như vậy, nhưng bị người bên cạnh kéo lại.

Thân là hồng nhân ngự tiền, đường đường là Định Viễn hầu thế tử, chuyện Cao Lệ mượn binh lần trước hắn không biết sao? Biết rõ còn nói, chính là muốn lấp miệng chúng thần! Lúc này muốn đề cập đến tiền lệ lần trước sẽ phải nhìn xem sắc mặt Chu Lệ!

“Ở dân gian, dù có bần cùng nhưng khi được người ta hỗ trợ cũng sẽ sẵn sàng bắt đầu làm việc, chuẩn bị ba bữa cơm cùng với chỗ dừng chân, tựa như chiêu đãi khách nhân, thành tâm thành ý cảm tạ người khác trợ giúp.”

“Nhưng Cao Lệ có không? Trợ cấp phí thương vong không có, phí đao kiếm hao tổn không có, ba bữa cơm còn muốn Đại Minh tự chuẩn bị, các tướng sĩ liều mạng đổ máu, hồi trình lại còn ăn ngủ ngoài dã lâm! Quay đầu lại chỉ một câu cảm tạ, một phong thư bên ngoài thoạt nhìn cảm ơn không thôi, nhưng không hề có ý nghĩa, đổi lại là mấy ngàn tánh mạng của tướng sĩ Đại Minh, mấy vạn quả phụ và cô nhi thống khổ vì mất đi chỗ dựa! Còn có những tướng sĩ bị thương nặng thương tàn, chảy máu lại còn phải rơi lệ, Trạm muốn hỏi một chút, chúng đại nhân đối với dân chúng Cao Lệ thì không đành lòng, còn đối với tướng sĩ của Đại Minh ta đổ máu rơi lệ thì liền nhịn sao?!”

Tiết Trạm vẻ mặt bi phẫn ngữ khí phẫn khái, Chu Lệ ngồi ngay ngắn trên long ỷ cũng nửa mở mí mắt như đi vào cõi thần tiên, xem ra cũng ngầm đồng ý cho Tiết Trạm đem đám triều thần vừa rồi tán thành mắng thành cẩu!


Sự tình tới đây rồi, đám triều thần vừa rồi tán thành cũng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời hận không thể đào một cái động đem chôn mình xuống! Vì sao lại tán thành? Còn không phải là vì muốn vuốt mông ngựa cho Chu Lệ! Bởi vì có tiền lệ mượn binh, lại lấy uy tín lễ nghi chi bang mênh mông đại quốc làm lý do, bọn họ tưởng rằng đây là hợp tâm ý của Chu Lệ!

Nhưng Chu Lệ thật sự là thánh nhân như vậy sao? Không hẳn, nếu như đúng, hắn sẽ không đoạt ngôi vị hoàng đế trên tay của cháu trai mình.

Về phần vì cái gì lần trước lại cho Cao Lệ mượn binh, ha hả, Chu Lệ sẽ nói chính mình là bị hãm hại sao? Bị hãm hại xong hắn có thể kêu oan quay đầu lại tìm Cao Lệ đòi tiền sao? Thể diện Hoàng đế còn cần không?

Phun xong, Tiết Trạm cảm thấy tâm tình thư sướng ngẩng đầu mặt hướng về ngự tọa, vén y bào quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng, thần cho rằng, Cao Lệ mượn binh có thể, nhưng điều kiện phải có, tánh mạng của tướng sĩ Đại Minh ta trân quý, dân chúng, nữ nhân và con trẻ của Đại Minh ta cần chỗ dựa, tướng sĩ của Đại Minh ta càng không thể hy sinh không công!”

“Nếu bằng không, Cao Lệ nên dâng quốc thư xưng thần nhiều thế hệ, như thế giặc Oa phạm Cao Lệ chính là phạm Đại Minh ta, các tướng sĩ tự nhiên thủ vệ ranh giới, phao đầu tát nhiệt huyết phát huy uy vọng của Đại Minh ta!”

Lời vừa nói ra, võ tướng tự nhiên bước ra khỏi hàng, người thứ nhất lại là Chu Kì Lân rất ít khi lên tiếng.

“Hoàng Thượng, thần tán thành lời nói của Tiết thế tử, tánh mạng tướng sĩ của Đại Minh ta trân quý, dân chúng của Đại Minh ta cần chỗ dựa, tuyệt không thể không công hy sinh ở tha hương dị quốc!”

“Hoàng Thượng, thần tán thành lời Tiết thế tử nói, thân huynh đệ còn nên tính rõ ràng, quốc gia cùng quốc gia càng nên minh xác, thiên hạ không có ăn cơm trưa không phải trả tiền!”

“Hoàng Thượng, thần tán thành. Cao Lệ chính là nước láng giềng không phải nước phụ thuộc, Đại Minh ta không thể không công hy sinh oan uổng!”

“Hoàng Thượng, thần tán thành.”

“Hoàng Thượng, thần tán thành.”

“Hoàng Thượng, thần tán thành.”

Thanh âm của võ tướng so với văn thần còn muốn vang lượng hơn, gần như có tiếng vang ong ong.

Chu Lệ tảo mắt nhìn đám văn thần hiện tại lại im lặng, hận không thể trốn được vào lòng đất.

“Thái tử nghĩ sao?”

Thái tử cung kính chắp tay: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Tiết thế tử nói có lý, tánh mạng của tướng sĩ Đại Minh ta trân quý, không thể chảy máu lại rơi lệ, vả lại có một sẽ có hai, Cao Lệ không phải nước phụ thuộc, giúp một lần chẳng lẽ còn phải giúp lần thứ hai? Uy nghiêm của Đại Minh ta ở đâu? Đương nhiên, như lời Tiết thế tử nói, Cao Lệ nếu dâng quốc thư nhiều thế hệ xưng thần, tình hình tự nhiên sẽ bất đồng.”

Có thái tử ủng hộ, Tiết Trạm góp lời liền được tiếp thu, Chu Lệ điểm Lễ bộ Thượng thư cùng với Tả thị lang theo vào bàn bạc việc này liền tuyên bố bãi triều. Bất quá lúc gần đi quét mắt qua Tiết Trạm, ý tứ trong mắt kia rõ ràng là ‘tâm trẫm rất duyệt’.

Thu được ánh mắt Tiết Trạm lập tức đắc sắt, quay đầu hướng về phía Chu Kì Lân một bộ mau khen ta, mau khen ta đi.

Chu Kì Lân: “……. Cùng ta hồi phủ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.