818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 76: Quyết nghị


Đọc truyện 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua – Chương 76: Quyết nghị

Edit: Băng Di

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Hiểu rõ vua không ai bằng thần tử, đích xác, cách một ngày Chu Lệ liền tuyên triệu Tiết Trạm vào cung, nhưng mà khiến người ta bất ngờ chính là, tuyên triệu một mình!

Lúc ấy Tiết Trạm liền da đầu tê rần.

“Thần Tiết Trạm, khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Chu Lệ nâng tay: “Đứng dậy đi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

“Tiết ái khanh bồi trẫm đi bộ một chút đi.”

Hoàng đế nói phải đi, làm thần tử đương nhiên không thể nói không, cũng may vừa đi chỉ là đi một chút, phạm vi cũng chưa ra khỏi tường ngoài của điện Tuyên Chính.


Tiết Trạm trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cung kính hầu ở bên cạnh cùng Chu Lệ đi dạo hoa viên một chút.

Trong vườn có một đình nhỏ, trong đình đã được chuẩn bị sẵn sàng trà nước, Chu Lệ đi vào bên trong vén vạt áo long bào đoan chính ngồi xuống, vẫy lui nội thị, quay sang Tiết Trạm chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Tiết Trạm theo lời ngồi xuống, nhân tiện thêm trà cho chén trà trên bàn.

Chu Lệ cũng không có ý tứ uống trà, Tiết Trạm cũng chỉ có thể làm cùng, thân là thần tử phải dựa theo hoàng đế, hoàng đế đã muốn bày ra ý tứ nói chuyện lâu dài, hắn thân là thần tử còn càn quấy đó chính là cực độ không nhìn được rồi.

Không làm nịnh thần, gian thần, sủng thần, quyền thần, thầm nghĩ chỉ làm thuần thần, sẽ phải đắn đo khoảng cách giữa quân thần, giữ tốt chừng mực! Hoàng Thượng không hỏi, tốt nhất đừng nói, Hoàng Thượng không nói, ngươi cũng tốt nhất đừng hỏi, làm tốt chuyện của chính mình, ít làm cho Hoàng Thượng thêm phiền lòng.

Ước chừng ngừng mấy chục hơi thở, Chu Lệ mới mở miệng.

“Mấy ngày trước Trấn Bắc hầu đề nghị trẫm vào ngày sinh nhật………” Chu Lệ lấy ngữ khí nhàn thuật nói n lần về khái niệm đại duyệt binh, lưu trình, cùng với công việc liên quan, nhưng nửa câu cũng không đề cập đến tình hình bỏ phiếu của quân thần ngày hôm qua,

Nghe thế, Tiết Trạm da đầu tê dại, nếu không có chuyện Chu Kì Lân nói trước đó cho hắn biết, mạo muội tỏ thái độ, nắm không vững ý của Chu Lệ còn có thể tạo thành hiệu quả ngược lại! Khi đó mới kêu là hỏng bét.

“….. Trẫm muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Tiết Trạm trầm ngâm, trong mắt lộ ra rối rắm: “Hoàng Thượng việc này thần thật không hiểu nên làm thế nào cho phải. Thần là võ tướng. Chỉ để ý đánh giặc. Đại duyệt binh phải cầm binh. Thần cũng chỉ hành sự theo ý chỉ, nếu muốn hỏi ý kiến của thần, thần thật sự có loại cảm giác mơ hồ.”


Hiểu rõ thần tử sao bằng vua, Chu Lệ trừng hắn: “Dừng, ít giả bộ cho trẫm, trẫm còn không biết ngươi? Có cái gì thì nói cái đó, trẫm thứ cho ngươi vô tội.”

Tiết Trạm ngượng ngùng cười: “Vậy thần nói, nói không chính xác, Hoàng Thượng lại mắng thần.” Thấy Chu Lệ gật đầu mới nói: “Theo lời Hoàng Thượng nói thì đây là chuyện tốt.”

Chu Lệ nhướng mày, ý bảo tiếp tục.

“Thần là người thô tục, vậy nói theo cách thô tục. Ở dân gian có một số địa chủ thân hào nông thôn vì để cho người thuê ngoan ngoãn nghe lời, ở trước thời điểm ký kết khế ước thuê mướn sẽ cố ý để cho những hộ viện cường tráng đi đi lại lại chung quanh giữ nhà, thứ nhất tỏ vẻ nhà địa chủ có tiền nuôi nhiều tráng hán, thứ hai cũng tỏ vẻ nhà địa chủ có đông người. Như vậy, người thuê nào có ý không nghe lời cũng phải cân nhắc một chút, còn người đã nghe lời cũng sẽ càng nghe lời.”

Nghe xong, ánh mắt Chu Lệ thâm trầm: “Cho nên ở trong mắt ái khanh, trẫm chính là địa chủ ác bá kia?”

Thân là nhất đế thiên cổ, ngươi nắm bắt trọng điểm như vậy thật sự tốt?

“Đây chỉ là một cách so sánh, ví dụ! Tiết Trạm bộ dáng choáng váng, cường điệu: “Hơn nữa là Hoàng Thượng bảo thần nói, thần mới nói.”

“Trẫm cho ngươi nói thì ngươi nói, còn đem trẫm so sánh với địa chủ ác bá, trẫm cho ngươi đem Hổ Báo Doanh mở rộng đến hai nghìn, ngươi làm sao lại không nghe lời?”

Nói tới việc này Chu Lệ lại tức giận, các tướng lãnh khác hận không thể làm cho doanh binh dưới tay càng nhiều càng tốt, đến lượt hắn, ngược lại mà đi, chết sống không chịu khôi phục hai nghìn biên chế! Thật tức giận đến tim gan đều thấy đau.

Ta có thể đem trọng tâm câu chuyện quay về đại duyệt binh không?


Tiết Trạm một bộ ngoài cháy sém trong non mềm nhìn Chu Lệ cười, đợi đế tâm duyệt mới nâng tay: “Thành, địa chủ ác bá thì địa chủ ác bá đi.”Nói xong lập tức thở dài: “Nhưng nuôi tráng hán cũng phải cần tiền nha, đặc biệt như đám tráng hán sẽ ăn, sẽ tiêu tiền, còn đặc biệt sẽ gây sức ép, dù sao lương thực dư nhà địa chủ cũng không nhiều, chịu không nổi gây sức ép nhiều như vậy.”

Những lời này hỏng bét nhiều lắm, nhưng Tiết Trạm làm bộ như nghe không hiểu, nói thẳng: “Có một số việc nếu có thể cũng phải hao tài tốn của, cho dù dùng nhiều chút thì có làm sao? Vả lại, nuôi một tráng hán có thể chấn nhiếp một người thuê, người thuê nộp tiền thuê không phải đủ để nuôi một tráng hán?” Biên cảnh có thể bình an dân chúng mới có thể giàu có, dù sao tiền tài chỉ có thể nuôi người, nhưng người lại có thể sáng tạo ra tiền tài.

Chu Lệ suy nghĩ sâu xa, Tiết Trạm giả bộ giống như lơ đãng nói: “Nói đến nghi thức đại duyệt binh, thần ngẫm lại cùng nghi thức bái quốc trước ngự tiền có phần giống nhau, đều có ý nghĩa  là đại triển quân uy của quân ta.”

Một chút lơ đãng trong lời nói của Tiết Trạm làm cho Chu Lệ giật mình, ngoại trừ biểu diễn quốc uy của quốc gia còn có một tầng ý nghĩa càng sâu, đó chính là dân tâm! Dân tâm cảm động tiến tới ngưng tụ quân tâm, quân tâm vừa vững nhân tâm sẽ ổn định.

Dân tâm, quân tâm, nhân tâm đều ổn, đây mới là cục diện chính trị vững chắc, là nền tảng căn bản để củng cố hoàng quyền.

Nghĩ vậy Chu Lệ rõ ràng đã có quyết định, nhưng ngoài mặt cũng bất động thanh sắc, còn có lòng thanh thản lôi kéo Tiết Trạm trêu ghẹo vài câu về đề tài ‘địa chủ ác bá’, lúc sau quân thần đều tan, Chu Lệ thậm chí ẩn giấu ước chừng nửa tháng không nhắc lại đề tài này.

Tiết Trạm cũng phải hoài nghi bản thân mình có phải nói gì đó quá khích trong lời nói gây ra hiệu quả ngược lại hay không. Sốt ruột rất nhiều trực tiếp tìm tới Địch Chân: “Nếu không ta tìm Từ Trường Lâm nói một chút, bảo hắn đi thuyết phục Từ thái phó?”

Địch Chân trừng hắn: “Tính tình nói gió chính là mưa này của ngươi làm sao mười năm sau cũng không có tiến bộ vậy? Văn võ cách xa nhau, Từ thái phó là thái phó lại là đứng đầu văn thần, lão có thể giương cờ xí công khai nói tốt giúp đỡ sao? Hơn nữa Từ Trường Lâm là trưởng tôn của lão, sau này khẳng định kế thừa y bát, không giúp văn thần mà đi giúp đỡ võ tướng, là đầu óc lão nước vào hay là đầu óc của ngươi bị nước vào?!”

“Cái gì nước vào không nước vào, hắn là chuẩn muội phu của ta, hắn không giúp ta chẳng lẽ còn giúp đỡ người ngoài? Tin lão tử đem hôn kỳ đẩy đi xa ba năm hay không, cho gấp chết lão phúc hắc hồ ly kia luôn!” Muội muội đáng yêu nhất của lão tử cũng gả cho hắn, chút vội vàng ấy mà cũng không giúp, còn muốn thành thân động phòng hay không muốn nữa? Nghĩ vậy lại thấy nghẹn tim, cải trắng trắng noãn phủng ở lòng bàn tay nuôi mười mấy năm cuối cùng cũng bị heo ủi, thiệt tình phiền lòng! Cho dù con heo kia lớn lên có suất, có gia sản phong phú, thanh danh còn xa xỉ, nhưng muốn ủi cải trắng nhà mình vẫn là hảo nghĩ muốn đem heo kéo vào lò sát sinh làm sao.

Biểu tình của Tiết Trạm, Địch Chân xem đang trong mắt, lúc này cười lạnh.

Cải trắng trắng noãn nuôi cuối cùng cũng bị heo ủi, nhưng heo nuôi hai mươi năm cuối cùng có thể ủi cải trắng nhà người khác, lại phát hiện cải trắng không ủi lại bị heo nhà người khác ủi! Cho dù heo lớn lên có suất, gia sản phong phú, thanh danh còn hiển hách thì thế nào? Như vậy là có thể đi ủi heo cưng nhà người khác sao? Lò sát sinh thì tính cái gì, thật nghĩ muốn nghiền xương thành tro!


Đặc biệt con heo này còn ỷ vào khí lực lớn đi ức hiếp lão nhân, vân vân, thiệt tình không thể nhịn!

Nghĩ vậy Địch Chân ánh mắt cứ như phun lửa trừng mỗ heo nào đó đang tự tại ngồi dưỡng thần một bên, ánh mắt kia như đao hận không thể đâm ở trên người người này vài cái lỗ!

Mỗ heo Chu Kì Lân lạnh nhạt uống trà.

Tiết Trạm cảm giác tâm thực mệt, nói thật, ngươi nhìn nam phiếu của ta nóng bỏng như vậy thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm biết không?

Địch Đào nhìn từ đầu đến cuối, sáng suốt giả bộ làm không khí, đừng nói vì cái gì, đây là vô số thảm thống trong dĩ vãng trải qua giáo huấn rút ra được. Đụng tới hai người này thì cập hại cá trong chậu luôn là hắn! Cho nên, nhìn xem thôi là tốt rồi.

Sau một lúc lâu, cảm thấy rất mệt tâm Tiết Trạm hướng về phía Địch Chân vẫy tay: “Ta có thể đem đề tài quay về chính đề không?”

Địch Chân oán hận thu hồi tầm mắt, trừng hắn: “Chờ.”

Tiết Trạm nghẹn: “Sau đó thì sao? Sẽ chờ? Cái gì cũng không làm? Hoàng Thượng thình lình muốn đổi ý làm sao bây giờ?” Quần cũng cởi chẳng lẽ cái gì cũng không làm?

Chu Kì Lân vẫn rất lạnh nhạt buông chén trà: “Hoàng Thượng nếu quyết định làm sẽ không dễ dàng đổi ý, ẩn mà không phát phỏng chừng là có suy tính khác.” Nói xong vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay hắn: “Bình tĩnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau sợ là Hoàng Thượng sẽ có hành động.”

Nghĩ muốn thừa nước đục thả câu đem người ra chơi đùa Địch Hầu gia lập tức nội tâm vô cùng khó chịu.

Địch Đào nhìn Từ đầu đến cuối lại nâng chung trà lên.

Lão cha, ngạn ngữ tuy có câu ‘gừng càng già càng cay’ nhưng vẫn có câu ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’, lão ngài vẫn là nghỉ ngơi, ít gây sức ép đi thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.