8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 7


Đọc truyện 8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em – Chương 7

Sáng sớm, Vụ Nùng Nùng vùng dậy từ trên giường, tràn đầy tinh thần chiến đấu. Mới đầu cô nghĩ với sức quyến rũ làm duyên làm dáng của mình hiện giờ, nếu muốn dụ dỗ cái tên công tử trăng hoa Ninh Mặc kia thì ắt hẳn chẳng tốn bao nhiêu công sức, ngờ đâu lại bị huých một cú mặt xám mày tro, còn bị cô ả Hà Lệ Na kia chọc tức một trận. Nhớ năm đó, Ninh Mặc vừa thấy cô đã bị mê đắm rồi.

Tuy nhiên, từ xưa đến nay Vụ Nùng Nùng vẫn là người càng gặp phải khó khăn càng đâm phải rào cản thì lại càng có quyết tâm vượt qua, Ninh Mặc dễ dàng mắc câu, chỉ sợ cô lại cảm thấy không thú vị.

Vụ Nùng Nùng nhanh chóng buộc một cái đuôi ngựa, mặc bộ đồ thể thao vào rồi chạy bộ trong sân trường. Đáng thương cho cô thiên kim tiểu thư Vụ Nùng Nùng, một cô nàng luôn ngủ thẳng tới chiều tự nhiên tỉnh mà sau khi quen biết Ninh Mặc, chỉ cần anh ở đấy thì chắc chắn sẽ ép cô rời giường chạy bộ, bất đắc dĩ mới tạo được cái thói quen chán chết này.

Nhưng cũng không có gì xấu, ít nhất cũng khiến tinh thần hăng hái phấn chấn hơn.

Người ta thường nói con người ngã xuống ở đâu thì phải đứng dậy từ chính chỗ đó, Vụ Nùng Nùng cố ý quay về nơi chốn cũ để cổ vũ tinh thần chiến đấu cho mình.

Trên phiến đá cẩm thạch màu đen nặng đến mười tấn có khắc nét chữ của danh gia, bốn chữ “Tập Đoàn Vụ Thị”, chỉ tiếc cảnh còn người mất. Vụ Nùng Nùng vẫn nhớ ngày trước ông nội thường bế cô tới đây chơi, lúc nào cô cũng thích trèo lên chữ “Vụ” kia, có lời đồn rằng, vào ngày sinh nhật một tuổi của cô cô còn đánh dấu nước tiểu của mình trên đó.

Nhớ tới những chuyện ấy Vụ Nùng Nùng luôn không nhịn được muốn cười.

“Thế nào, thấy bây giờ Vụ Thị sửa thành họ Ninh, cô thấy buồn cười lắm hả?” Một giọng nữ nghiêm khắc vang lên sau lưng Vụ Nùng Nùng.

“Cháu chào cô.” Vụ Nùng Nùng xoay người, người phụ nữ trước mặt mặc bộ đồ Armani màu đen kinh điển, xách chiếc Hermes cá sấu, vẻ mặc cực kỳ thù ghét.


“Không dám nhận. Phí lòng ông cụ trước đây yêu thương cô như vậy, mà cô có thể không giữ lấy tâm huyết của ông ấy, còn làm ra chuyện mất thể diện như vậy, cô muốn thừa nhận tôi, tôi còn không dám nhận cô đâu.”

Vụ Cầm, cô út của Vụ Nùng Nùng, miệng chua ngoa có tiếng, nhưng trong nhà họ Vụ cô ấy cũng coi như có chút triển vọng, sau khi Vụ Thị bị Ninh Mặc ác ý thu mua, tất cả người nhà họ Vụ đều bị đuổi khỏi Vụ Thị ngoại trừ Vụ Cầm, hiện đang là tổng giám đốc của Vụ Thị.

Vụ Nùng Nùng nâng cằm, ngẩng cao cổ, cô út luôn coi thường cô chơi bời lêu lổng, sau này cô luôn muốn cô ấy nhìn mình với ánh mắt khác xưa. Lời của Vụ Cầm vốn không gây tổn thương tới Vụ Nùng Nùng, bởi vì cặp cha mẹ chỉ biết áo đến giơ tay cơm đến há miệng của cô đã trách móc cô rất nhiều lần.

“Thế nào, cùng đường bí lối nên trở lại? Nên biết rằng giờ đây mặc dù Vụ Thị còn giữ họ Vụ, nhưng cũng chỉ vì người ta nể mặt người quá cố thôi, nó đã sớm đóng dấu họ Ninh rồi. Tôi cũng không giúp được gì cho cô đâu.” Vụ Cầm đã chịu đựng đủ đám phá gia chi tử của nhà họ Vụ, thường xuyên đến tìm cô vòi tiền.

Vụ Cầm nể tình Vụ Nùng Nùng là lần đầu tiên đến xin mình, lấy một cuốn séc ra, viết séc rồi ném lên mặt Vụ Nùng Nùng, “Nếu không chịu nổi cơn tức này, nếu có bản lĩnh thì đoạt lại Vụ Thị đi!” Dứt lời giẫm giày cao gót, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.

Bỏ lại Vụ Nùng Nùng dở khóc dở cười, cô nhìn bộ đồ thể thao trên người mình, chỉ là sớm ngày ra bỗng nổi hứng, muốn đến Vụ Thị nhìn một chút, ai ngờ lại gặp phải chuyện này. Vụ Nùng Nùng mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhìn bóng dáng cô út rời khỏi Vụ Thị, cô nghĩ chắc là cô ấy tăng ca cả đêm vừa mới tan tầm, cả nhà họ Vụ chỉ có mình cô út là luôn cần cù, trước giờ Vụ Nùng Nùng đều tán thưởng và yêu thích cô ấy, có điều cô ấy chưa bao giờ biết.

Cô út luôn là người mạnh mẽ, năm trước gặp cô ở Mỹ còn mắng cho Vụ Nùng Nùng một trận tối tăm mặt mũi.


Vụ Nùng Nùng nhớ tới hình ảnh ông nội đang hấp hối trong bệnh viện, nắm tay cô đặt vào trong tay Ninh Mặc, “Ninh Mặc, ông giao Nùng Nùng cho cháu, nó không hiểu biết, cháu giúp ông dạy bảo nó cho tốt.” Cuối cùng, lại bỏ thêm một câu, “Thay ông giữ lấy Vụ Thị.”

Vụ Nùng Nùng rõ ràng thấy trong mắt Ninh Mặc cũng có nước mắt, chân thành như vậy, nào ngờ ông nội cô vừa mới đi, Ninh Mặc đã hủy hôn ngay trong hôn lễ, tiếp đó lại ác ý thu mua Vụ Thị, đuổi tất cả người họ Vụ ra khỏi Vụ thị.

Vụ Nùng Nùng nghĩ đến đó thì nắm chặt tay, miệng nói tên Ninh Mặc, hận không thể cắn xé, hoả thiêu rồi ngâm trà mà uống.

Xúc động là ma quỷ, tám năm trước Vụ Nùng Nùng còn không xúc động, huống hồ là lúc này.

Dù bận rộn tối mặt cô vẫn thu thập tư liệu, người xưa có câu, “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, và còn “Đi tát sắm gầu đi câu sắm giỏ “. Đang ở trường đại học nên có những ích lợi này, tạp chí cũ nhiều năm trước cũng có thể tìm ra.

Vụ Nùng Nùng lật tất cả các loại từ tạp chí Tài chính cho đến tạp chí lá cải tám năm nay, chỉ cần có tên Ninh Mặc thì đều đọc kỹ càng.

Lặp đi lặp lại chẳng có chuyện gì mới mẻ, chỉ có mấy lời tán tụng anh, tâng bốc lên tận trời, may đâu trong mấy tờ tạp chí lá cải còn có chút manh mối, xem ra mấy năm nay tốc độ đổi phụ nữ của Ninh Mặc đúng là sắp so được với tốc độ thay quần áo. Nhưng đều có một đặc điểm chung, đó là mái tóc xoăn dài.

Tạp chí lá cải còn nói, hàng năm Ninh Mặc đều tìm một cô nàng hoa khôi của khoa kiến trúc trường đại học A làm bạn gái, bây giờ Giản Nhiễm chính là một cô nàng trong số đó, vừa đúng vẫn là tóc xoăn, xem như được đảm nhiệm chức vụ bạn gái của anh trong thời gian dài nhất.


Vụ Nùng Nùng thầm nghĩ không ổn, Ninh Mặc nói anh cai thuốc lá vì Giản Nhiễm, không phải sự thật đấy chứ, bấm đầu ngón tay mà tính, tuổi của Ninh Mặc cũng chẳng kém khiến hai bác nhà họ Ninh cứ nhìn thấy mặt anh lần nào là thúc giục kết hôn lần ấy, Vụ Nùng Nùng nghĩ mình phải nhanh chân lên mới được.

Vụ Nùng Nùng sờ mái tóc mình, trước đây, có phải Ninh Mặc nhìn trúng mái tóc dài này của mình nên mới qua lại với mình không? Năm ấy hai nhà Vụ – Ninh đều trong lòng đã rõ mà không thông báo, cùng chuẩn bị kết thông gia, nhưng Vụ Nùng Nùng lại khăng khăng một lòng với Lư Vực, chưa từng cẩn thận nghĩ xem Ninh Mặc đã xâm nhập vào cuộc sống của cô như thế nào, chỉ biết rằng khi cô nhận ra thì anh đã gắn thân phận vị hôn phu của cô mà rêu rao khắp nơi.

Vụ Nùng Nùng thật sự hận không thể cắt phăng mái tóc dài của nhiều năm trước đi, nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy may mắn, may mắn mình còn giữ mái tóc xoăn dài mà Ninh Mặc thích.

Vụ Nùng Nùng phán Ninh Mặc là người “Cuồng mê tóc”, chọc cái mặt của Ninh Mặc ngoài bìa tạp chí nói: “Anh là đồ biến thái điên cuồng.”

Tư liệu từ trước đến giờ, trên một tờ báo lá cải số mới nhất được tay săn ảnh dùng góc độ cực kỳ chuẩn xác và ác độc, chụp được cảnh Ninh Mặc thân mật hôn môi ngôi sao nữ hạng hai.

Không ngoài dự đoán chính là một cô ả tóc dài, không thể phủ nhận, dưới ống kính ấy, mái tóc của ngôi sao kia lóe sáng khác thường, trông còn dễ nhìn hơn Giản Nhiễm một chút.

Vụ Nùng Nùng ngay lập tức tăng thêm một trăm tám mươi phần quyết tâm, cô không sợ Ninh Mặc trăng hoa, chỉ sợ Ninh Mặc chung tình.

Giống y như Vụ Nùng Nùng năm ấy.

Năm ấy Vụ Nùng Nùng cũng sợ Ninh Mặc chung tình, si tình, quấn quýt lấy mình không buông, bởi vì cô luôn luôn tin rằng, sớm hay muộn mình cũng sẽ chinh phục được Lư Vực, cô sẽ chỉ là Lư Phu Nhân thôi.

Thế nên nhìn thấy những tai tiếng của Ninh Mặc trên báo, cô chỉ cười trừ, thỉnh thoảng còn chọc đùa anh, nhắc nhở anh đôi câu, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, không có tư cách đi quản chuyện của cô.


Nhưng cô không thể nhớ nổi vẻ mặt của Ninh Mặc ngày ấy, dù sao trước nay cô cũng chưa từng để ý.

Họ vẫn luôn sống yên ổn với nhau, thậm chí Ninh Mặc còn xuất chiêu giúp cô đối phó với Lư Vực, cô vẫn luôn nghĩ người đàn ông này là thật lòng giúp mình.

Vụ Nùng Nùng cười cười tự giễu.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy thật ra anh càng giúp càng rối.

“Brume.”

Vụ Nùng Nùng nghe thấy có người gọi tên tiếng Anh của mình, tim thắt lại, vội vàng cầm cuốn tạp chí tài chính gần nhất đặt lên trên tờ tạp chí lá cải kia, sau đó mới mỉm cười ngẩng đầu.

“Lư —— Túc —— “

———-

Tiểu Dương: Mình đoán Ninh Mặc thu mua Vụ Thị vì đám con cháu phá gia chi tử của Vụ Thị đang phá hoại Vụ Thị, thu mua mà vẫn giữ lại người giỏi nhất, có năng lực nhất nhà họ Vụ làm tổng giám đốc. Truyện viết dưới cái nhìn của Vụ Nùng Nùng, nam chính không có cơ hội bộc lộ, không rõ anh trắng đen hay xám  ra sao.

Vụ Nùng Nùng – hình như là chị họ của Vụ Mang Mang?:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.