Đọc truyện 8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em – Chương 2
Vụ Nùng Nùng vừa ngồi xuống, Ninh Mặc đã đặt danh sách vở nhạc vào tay cô, “Em chọn đi.”
Cực kỳ lịch thiệp.
Đáng tiếc, chẳng phải ai cũng thích nghe kinh kịch, ví như Vụ Nùng Nùng tám năm trước.
“Tỏa Lân Nang đi.”
Ninh Mặc giơ tay lên, lập tức có người hiểu ý đi sắp xếp. Anh nghiêng đầu mỉm cười mang vẻ thích thú nhìn Vụ Nùng Nùng.
Cái nhìn của anh khiến Vụ Nùng Nùng ngượng ngùng, nhớ trước đây cô biết trong kinh kịch có “Sinh Đào Tịnh Mạt Sửu” đã là không tệ rồi, chứ đừng nói đến tên vở kinh kịch.
Trong kinh kịch, nhân vật được chia làm Sinh, Đào, Tịnh, Mạt, Sửu, Sinh và Tịnh là vai nam, Đào là vai nữ…
Tám năm sau Vụ Nùng Nùng bỗng nhiên hiểu kinh kịch, còn có thể chọn được vở kịch, chuyện này sao có thể không làm người ta sinh nghi. Những người quanh cô thật sự thưởng thức kinh kịch thì chỉ có mình Ninh Mặc mà thôi.
Da mặt Vụ Nùng Nùng có dày đến đâu cũng không thể không ửng sắc hồng.
Hơi thở của Ninh Mặc bắt đầu dồn dập hơn, ánh mắt khóa chặt trên đôi môi của Vụ Nùng Nùng, người bắt đầu từ từ tới gần.
Tám năm trước anh cũng là người thích đùa cô như vậy, mỗi khi cô đỏ mặt vì tức giận, anh đều nhìn cô như vậy.
Dường như trong mắt có thể nhỏ ra giọt mật ngọt đến chết người, không thì cô làm sao mà tưởng tượng được con người có tình yêu như thế lại khiến một người phải ngã đau như vậy.
Khi Ninh Mặc dùng ánh mắt chuyên chú ấy nhìn bạn, bạn như là người duy nhất trong mắt anh. Trong đôi mắt ấy có lời thề non, có lời hẹn biển, có tình cảm dịu dàng ngọt ngào không đong đếm được.
Vụ Nùng Nùng gần như nghĩ rằng thật ra Ninh Mặc vẫn yêu cô.
Nhìn đôi môi Ninh Mặc gần ngay gang tấc, nói không hồi hộp là lừa dối, Vụ Nùng Nùng cảm thấy đến ngón chân nằm trong đôi giày của mình cũng đang quắp chặt. Không biết nên hưởng thụ, hay nên khước từ. Trong ký ức kỹ thuật hôn của Ninh Mặc cực kỳ cao siêu.
Cho dù lúc ấy trong lòng cô đã có chủ, nhưng lần nào cũng bị anh khiêu khích gợi tình.
Nào biết khi khoảng cách chỉ còn một cm cuối cùng, thì đôi môi kia bỗng trượt hướng về phía vành tai Vụ Nùng Nùng, “Em bị sốt à, sao mặt đỏ thế?” Bên tai vẫn còn vang tiếng cười trầm trầm của anh.
Vụ Nùng Nùng vội lùi mạnh về phía sau, kéo dài khoảng cách hai bên. Hai chữ “Bị sốt” nói ra thật mờ ám, rõ ràng là âm uốn lưỡi lại phát âm thẳng lưỡi, cực kỳ ác độc!
Vụ Nùng Nùng còn chưa kịp bắn trả thì đằng sau có tiếng người nói: “Nùng Nùng về rồi à!” Vẻ mặt kinh ngạc mừng vui ấy là phải chia tay vài thập niên gặp lại mới có.
Đáng tiếc Vụ Nùng Nùng quay đầu nhìn thấy ngay người phụ nữ mà cô cực kỳ không muốn gặp.
Bạch Lị.
Là con riêng của Bạch Thị chuyên về ngành tàu thuyền, phải gả cho người đàn ông tên Lư Tiêu đằng sau cô ta thì mới có thể nhận tổ quy tông. Lúc nào cũng đeo cái vẻ điềm đạm đáng yêu, nếu không thì sợ rằng chẳng thể cướp được Lư Tiêu từ tay cô chị Bạch Tuyết Chi của cô ta.
Vụ Nùng Nùng nhớ tới Bạch Tuyết Chi, cô bạn gái thân thiết duy nhất của mình, đúng là đồng cảnh thì thương thì hiểu nhau, đều có mệnh bị đàn ông vứt bỏ.
“Mấy năm nay cậu vất vả lắm phải không?” Nước mắt của Bạch Lị nói chảy là chảy ngay được. Trước đây thường bị người ta thương hại, hiện giờ đã phất lên cơ hội thương hại người khác, chắc hẳn trong bụng đang hả hê lắm đây.
Vụ Nùng Nùng nghĩ nếu theo tính cách ngày trước của mình thì thật sự không đỡ nổi sự quan tâm ấy của cô ta, nếu cô ta có thể vừa đi vào cửa đã hắt nước vào mặt mình thì có lẽ Vụ Nùng Nùng còn nể cô ta một chút.
“Không vất vả, thoải mái hơn những ngày cậu ăn nhờ ở đậu nhà người nhiều.” Vụ Nùng Nùng mỉm cười. Vụ Nùng Nùng ghét Bạch Lị, không phải vì Bạch Lị đáng ghét bao nhiêu, mà vì Vụ Nùng Nùng không thích loại phụ nữ như Bạch Lị, muốn tiền tài không có tiền tài, muốn dung mạo không có dung mạo, thế mà lại có thể thu được Lư Tiêu, khiến anh vứt bỏ vị hôn thê của mình.
Con đường tình yêu của Vụ Nùng Nùng vô cùng gập ghềnh, vì vậy không vừa mắt những người phụ nữ hạnh phúc.
Lời này cực kỳ độc ác, Bạch Lị ghét nhất là bị người khác bóc trần cô ta là con gái riêng, chính vì thế mà mặt bỗng chốc trắng toát, lại còn vặn vẹo miễn cưỡng cười vui.
“Cô nói gì thế, sao cô không chết quách ở Mỹ đi, cô không biết điều như vậy, trả trách Ninh Mặc hủy hôn với cô.” Một giọng nữ nóng nảy vung lời, đúng là chị em tốt của Bạch Lị – Hà Lệ Na, tính khí hùng hổ, mặc dù trước nay luôn bất hòa với Vụ Nùng Nùng, nhưng Vụ Nùng Nùng còn thích cô ta hơn một chút so với Bạch Lị.
Đáng tiếc cô ta giẫm phải chỗ đau của Vụ Nùng Nùng, cô không giận mà cười, “Sao biểu cảm khi mắng người của cô cứng đờ như vậy nhỉ, lần trước đi Hàn Quốc không tìm đúng bác sĩ à?” Hà Lệ Na là người cuồng phẫu thuật thẩm mỹ, vậy mà lại không chịu nổi người khác nói cô ta chỉnh sửa dung nhan.
“Cô nói gì đấy, cẩn thận tôi xé rách tiểu X của cô ra.” (Tiểu X ở đây là chỉ ngực)
“Vâng, tôi nhỏ (tiểu) cô to (đại).” (Ngực to não nhỏ) Vụ Nùng Nùng đánh trả một câu, Quý Hải, Ngũ Hựu bên cạnh đồng thời phun rượu ra ngoài.
Hà Lệ Na thì tức giận đến run rẩy.
Vụ Nùng Nùng lại không cảm thấy đắc ý. Tính cô chính là kiểu không chịu nổi kích thích như vậy, tám năm không hề thay đổi, bị hai người phụ nữ này châm chọc thì không ngăn được cái miệng, thật là không có phong thái thục nữ.
Vụ Nùng Nùng lén nhìn Ninh Mặc, vẻ mặt không hề thay đổi, hiển nhiên không tán thưởng Vụ Nùng Nùng nhanh trí mắng người như đám Quý Hải.
Vụ Nùng Nùng hối hận vì đã mắng Hà Lệ Na, càng khiến Ninh Mặc coi thường bản thân mình.
Cửa lại bị mở ra, lúc nhìn đến người tới, sắc mặt tái nhợt của Bạch Lị lập tức hồng hào hơn, “Chị Phong.”
“Bố nuôi.” Một thân hình nhỏ bé lao vụt vào lòng Ninh Mặc như một cơn gió.
“Thì ra cục cưng của bố nuôi đến đây.” Ninh Mặc nở nụ cười.
Vụ Nùng Nùng lần đầu tiên thấy Ninh Mặc thân thiết với người khác như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh cười đơn thuần như vậy, đơn thuần là vì vui mừng mà cười.
“Bố nuôi có nhớ Tiểu Viên không ạ?” Cô bé con ba tuổi đúng là cái tuổi đáng yêu nhất.
Vụ Nùng Nùng chỉ nhìn thoáng qua, đầu óc liền bị người khác hấp dẫn.
Lư Vực.
Người đàn ông mà Vụ Nùng Nùng thầm mến từ năm mười ba tuổi, chỉ cần Lư Vực vừa xuất hiện thì trong mắt Vụ Nùng Nùng sẽ không có người khác.
Dáng vẻ của Lư Vực cực hút mắt, Vụ Nùng Nùng cảm thấy cho dù là Vệ Giới bị quả ném đầy xe cũng không bằng được Lư Vực.
Vệ Giới (chữ Hán: 卫玠, 286 – 312), tự Thúc Bảo, người huyện An Ấp, quận Hà Đông [1], danh sĩ, mỹ nam cuối đời Tây Tấn.
Sử sách ghi chép, từ nhỏ Vệ Giới có ngoại hình nổi bật hơn người, tết tóc trái đào, cưỡi xe dê vào chợ, người kinh đô kéo nhau đến xem, khen là “người ngọc”. Cậu của Vệ Giới là Vương Tế ca ngợi: “Châu ngọc ở bên cạnh, nhận ra hình dáng mình xấu xí.”
Danh vọng của Vệ Giới trong giới Thanh đàm cực cao, người đương thời xếp ông vượt trên các danh sĩ Vương Trừng, Vương Huyền và Vương Tế, sánh với Nhạc Quảng, Vương Đôn thậm chí còn sánh ông với Hà Yến, Vương Bật.
Tuy vậy, Vệ Giới có cái chết vô cùng kỳ quặc, chết vì…đẹp. Tương truyền, trong một lần chàng đi du ngoạn, Vệ Vương Giới bị vô số cô gái đi theo “rình rập” ngày đêm. Điều này đã khiến mỹ nam bị làm phiền mà mấy ngày liền ăn ngủ không yên, được vài hôm thì sinh bệnh nặng mà qua đời. Đúng là không đùa được với fangirl, dù ở thời nào cũng thế.
Nguồn: Lost Bird
Người từng gặp Lư Vực, không có ai nói anh không đẹp trai.
Giống như tám năm trước, ánh mắt của Vụ Nùng Nùng lại khóa trên người anh.
Lư Vực cau mày.
Vụ Nùng Nùng chỉ cảm thấy anh nhíu mày cũng dễ nhìn. Mà người bên cạnh anh cũng dễ nhìn.
Phong Tử La.
Người thừa kế bách hóa Kim Sa, vợ của Lư Vực.
Phong Tử La có tiếng thơm khắp thành phố A, không chỉ vì cô đẹp, mà còn vì mỗi cái nhấc tay bước chân của cô đều cực kỳ tao nhã. Cô có một ông bố lắm tiền nhiều của, có một anh chồng có tiền yêu thương cô, và còn có một cô con gái đáng yêu.
Mà hiện giờ cái gì Vụ Nùng Nùng cũng không có.
Lư Vực cô yêu ngay từ đầu đã không yêu cô. Bố cô không còn nhiều tiền như trước, cô không có người chồng yêu thương cô, cũng không có cô con gái đáng yêu nào.
Sau khi bị Ninh Mặc hủy hôn, thậm chí cả bố mẹ mình cô cũng không dám gặp, không chịu nổi ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà tất cả người Vụ gia đều nhìn cô.
Dường như tất cả nguyên do Vụ gia suy sụp đều là tại cô bị Ninh Mặc hủy hôn, mà không biết rằng đó đều bởi đám con cháu bất tài tự miệng ăn núi lở của Vụ Thị.
Phong Tử La là người phụ nữa mà Vụ Nùng Nùng ước ao hâm mộ nhất.
Sở dĩ không hận, là vì người phụ nữ thật sự tốt như vậy khiến người ta không thể hận nổi. Vụ Nùng Nùng biết mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Phong Tử La, nhưng cô ấy chưa từng quở trách mình, ngược lại vào lúc cô nghèo túng nhất đã vươn tay giúp đỡ.
“Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ còn muốn lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn?” Hà Lệ Na không thể buông tha Vụ Nùng Nùng.
Vụ Nùng Nùng mang chút mệt mỏi buồn bã thu ánh mắt.
Nhìn bé con trong lòng Ninh Mặc, con của Lư Vực và Phong Tử La, trông thật là xinh xắn.
Ninh Mặc chỉ đùa Lư Tiểu Viên, dường như không để gì vào mắt, trên mặt không hề dao động. Lòng Vụ Nùng Nùng có đôi chút thất vọng, tám năm trước anh thấy cô nhìn Lư Vực không kiêng nể gì như vậy, ít nhất trên mặt còn có vẻ không vui.
Phụ nữ chính là như vậy, cô không thích Ninh Mặc, lại thích hưởng thụ sự ghen tuông trên mặt Ninh Mặc.
Mà giờ đây trên mặt Ninh Mặc không có gì cả.
“Nùng Nùng.” Phong Tử La tao nhã mỉm cười, đưa bó bách hợp trong tay cho Vụ Nùng Nùng.
“Cám ơn chị, Tử La.” Vụ Nùng Nùng cười nhận lấy.
“Giản Nhiễm, em lại đây.” Bạch Lị luôn luôn là người hiếu khách.
Vụ Nùng Nùng nhìn lại, đúng là Giản Nhiễm bạn gái của Ninh Mặc.
“Cô Giản.” Lư Tiểu Viên biết điều nhảy xuống đùi Ninh Mặc. Ninh Mặc khẽ cười với Giản Nhiễm, ôm eo cô ta, ngửi ngửi tóc cô ta, vô cùng thân thiết.
Vụ Nùng Nùng cảm thấy lòng mình hơi chua cay.
“Cô Giản ơi lần trước cô tặng búp bê Barbie cháu thích lắm.” Lư Tiểu Viên cười ngọt ngào với Giản Nhiễm.
“Giản Nhiễm, vừa rồi cám ơn bố em đã hỗ trợ.” Quý Hải cười với Giản Nhiễm.
“Giản Nhiễm, bao giờ chúng ta lại đi càn quét nhỉ, hôm rồi chúng ta đi sắm sửa với nhau, đến bà chị soi mói của chị cũng phải khen gu thẩm mỹ của chị lên đời rồi.” Hà Lệ Na thật nhiệt tình.
“Giản Nhiễm, có rảnh thì đến nhà bọn anh chơi nhé, Tiểu Viên ngày nào cũng nhớ em.” Lư Vực nói.
Sau khi Giản Nhiễm vào, ai ai cũng nhiệt tình chào đón cô ta, Ninh Mặc thích cô ta, Lư Vực thích cô ta, Lư Tiểu Viên thích cô ta, Hà Lệ Na cũng thích cô ta, ở đây không ai không thích cô ta.
Đây cứ như là tiệc chào mừng Giản Nhiễm, mà không phải là tiệc tẩy trần của Vụ Nùng Nùng.
Những người đó đều không từng là bạn bè của Vụ Nùng Nùng.
Đây gọi gì là tiệc tẩy trần?
—
Tiểu Dương: 8 năm trước, cô tiểu thư Vụ Nùng Nùng mới 20 tuổi, yêu Lư Vực, không biết vị hôn thê Ninh Mặc yêu mình thế nào. (Cứ tám rưỡi chín rưỡi ai mà hiểu) Ninh Mặc cũng không bình thường như những nam chính ngôn tình khác, cô không cho anh trái tim mình thì anh sẽ không ép cô làm vợ, hủy hôn với cô ngay trong hôn lễ… muốn dùng cách của mình để cô yêu anh…
Nam chính khác người, truyện cũng xoắn lắm, rất có thể bị ném đá nhưng đọc hết có thể mọi người sẽ thấy má Đang viết vô lý mà cũng hợp lý. Truyện má Đang viết 9-10 năm nay rồi mình vẫn thấy ổn so với những truyện hiện nay, đâu đâu cũng sủng ngọt phát chán, rồi hệ thống xuyên nhanh phát mệt… đổi gió chút vậy.