Bạn đang đọc 7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em – Chương 7: Viết thư
– Sao rồi, sao rồi – Nhỏ Hằng thấy Diệp Hân bèn níu kéo sang một chỗ vắng hỏi han dồn dập.
– Uhm…Lập Khiêm nói thích – Diệp Hân cười te toát trả lời.
– Thiệt hả? Vậy thì mau mau đi, viết một bức thư dài cảm động một chút – Nhỏ Hằng hí hửng nhảy cỡn lên reo mừng.
– Nhưng tui không biết viết gì? – Diệp Hân nhăn mặt nói,
– Thì cứ viết theo cảm xúc của bà là được rồi. Viết màu mè quá Lập Khiêm cười thúi mũi luôn cho xem. Hai người có phải lần đầu quen biết nhau đâu – Nhỏ hằng chắc lưỡi nói.
Diệp Hân thấy nhỏ Hằng nói cũng phải bèn gật đầu. Rồi cả hai đứa vào lớp chụm đầu vào nhau hí hoáy viết thư.
– Khoan đã, bộ bà định dung bút nguyên tử xanh này để viết thư hả? – Nhỏ Hằng chống nạnh nhìn Diệp Hân ngăn lại.
– Chứ viết bằng bút gì?- Diệp Hân ngơ ngác hỏi lại.
– Trời ơi, bà thiệt tình là….dỏng tai lên nghe nè . Viết bằng mực xanh lá cây, tức là thư tình ấy. Còn viết bằng mực xanh dương thì chỉ là viết thư cho bạn bình thừơng, viết bằng mực đỏ, chứng tỏ bà muốn dứt khoát với người ta. Có hiểu chưa hả – Nhỏ Hằng tắng hắng ra vẻ hiểu biết giải thích.
– Vậy hả, vậy bây giờ phải viết bằng mực xanh lá cây hả – Diệp Hân nghệch mặt hỏi.
– Đương nhiên – Nhỏ Hằng gật đầu
– Vậy để ra về rồi bà đi mua cùng tui luôn nha – Nhỏ nhìn nhỏ Hằng níu tay đề nghị – Tui mời bà ăn chè.
– 5 ly – Nhỏ Hằng giơ 5 ngón tay ra hiệu.
– 1 ly – Nhỏ bĩu môi đáp.
– 4 ly – Nhỏ Hằng trả gái tiếp.
– 2 ly – Nhỏ cũng không vừa hạ gái xuống.
– Giá chót , 3 ly – Nhỏ Hằng lắc đầu chìa ba ngón tay.
– Được rồi, ăn cho béo phì đi – Diệp Hân gật đầu nhưng cũng không quên trêu chọc một câu.
– Con quỷ, cho ăn có chút mà bị mày trù ẻo vậy đó hả? – Nhỏ Hằng đập Diệp Hân một cái mắng.
Sau đó cả hai cùng nhau đi mua bút bi màu xanh lá cây, còn cẩn thận thử xem bút nào viết mực tốt nhất. Cuối cùng cả hai về nhà nhỏ tiếp tục chụm đầu viết thư tình. Cái cảm giác của tuổi mộng mơ thật là tuyệt.
Về nhà suy nghĩ mãi, đọc lại lá thư n lần, Diệp Hân vẫn cảm thấy thật ngượng ngùng. Nhỏ Hằng luôn miệng bảo:” Viết như vậy mới đúng là thư tình chứ”. Nhưng Diệp Hân vẫn cảm giác sến sến vô cùng, Đó không phải là phong cách của nhỏ. Nhỏ quyết định viết lại một bức thư tình khác. Một bức thư tình chỉ của riêng nhỏ. Đọc đi đọc lại nhiều lần đến khi ưng ý, Diệp hân mới hài long chìm vào giấc ngủ. Miệng nhỏ còn nở nụ cười tươi.
Ngày hôm sau, Diệp Hân kẹp bức thư vào quyển vở của Lập Kiêm rồi đưa cho cậu ấy. Vẻ mặt cười cười một cách nham nhở, Diệp Hân hí hửng nói:
– Để về nhà hãy đọc.
Nói xong nhỏ quay lưng đi vì xấu hổ, nhưng nhỏ chưa đi được mấy bước thì….
– Đầu đất….tụi mình quen nhau đã lâu rồi nhỉ….- Giọng lập Khiêm vang lên khắp cả lớp.
Diệp Hân tái cả mặt quay đầu nhìn lại Lập Khiêm, sắc mặt Lập Khiêm cũng cức đờ lại, quay đầu nhìn Diệp Hân, thấy ánh nhỏ đang nhìn mình. Một ánh mắt vừa thất vọng, vừa buồn vừa giận dữ.
Lập Khiêm đã ngừng đọc nhưng bọn bạn ngồi nói chuyện liền giật lấy là thư trên tay Lập Khiêm. Lập Khiêm vội vã giật lại, nhưng bọn con trai vốn tính phá phách trò hay, lẽ nào lại bỏ qua. Bọn chúng kẻ giữ Lập Khiêm, người cầm thư bỏ chạy rồi đọc to nội dung lá thư.
– Đầu đất…tụi mình quen nhau đã lâu rồi phải không nhỉ…haha đầu đất….tuy rằng trước giờ tui toàn ăn hiếp ông không. Bắt ông chép bài, bắt ông chở tui đi học, còn giành ăn với ông…nhưng mà tui thích ngắm nhìn ông lúc ông chăm chú làm bài, cảm giác nhìn nghiêng thấy ông vô cùng đẹp trai…haha …tui thích dáng lưng của ông mỗi khi ông chở tui. Dáng ông cao gầy, nhưng rất chắc chắn….
Diệp Hân tức giận vội chạy lại giựt lấy lá thư, nhưng tên bạn đã giơ lên cao, mà với chiều cao của nhỏ thì không thể nào với tới. Tên bạn tiếp tục đọc nữa.
Diệp Hân vừa đỏ mặt xấu hổ vừa thở hổn hễn vì phải nhảy lên cao cố sức lấy cho được bức thư. Tên bạn đọc thêm một tràng dài, tới ngay đoạn :” Tui thích ông” thì hét thật to lên cho toàn lớp biết.
Diệp Hân đã mếu máo nước mắt rưng rưng chực trào rơi, thì một bàn tay cao hơn giật lấy lá thư lại. Người đó là Lập Khiêm. Diệp Hân thấy là thư nằm trong tay Lập Khiêm thì giật lại nó, giận dữ xô Lập Khiêm tránh xa, rồi hét lên:
– Du Lập Khiêm, tui ghét ông.
Hét xong nhỏ bỏ chạy thật nhanh ra khỏi lớp, mang tâm trạng tổn thương trầm trọng. Lập Khiêm chỉ đứng như tượng đá nhìn theo nhỏ không nói lấy một lời.
Nào ngờ sáng hôm sau, toàn trường đã được loan tin rộng rãi, nhỏ bị Lập Khiêm đá.
Nhỏ Hằng vừa an ủi nhỏ vừa mắng bọn con trai thích trêu ghẹo.
– Gì mà bị đá chứ, chỉ là từ chối thôi.
– Từ chối không phải là bị đá à.
– Từ chối khác, bị đá khác – Nhỏ Hằng tức giận nói.
– Khác chỗ nào đâu chứ . hahha….
– Bỏ đi – Nhỏ kéo tay nhỏ Hằng rời đi.
– Diệp Hân….- Tiếng Lập Khiêm gọi nhỏ, nhưng nhỏ giả vờ không nghe kéo nhỏ Hằng bỏ đi.
Bọn con gái thấy nhỏ đi qua là chỉ tay cười lén sau lưng. Coi nhỏ như đưa không biết tự lượng sức, ỷ mình là bạn thân của Lập Khiêm mà bày đặt viết thư tình, ai dè bị người ta từ chối công khia giữa lớp. Đúng là xấu hổ chết đi được.
Quan hệ cả hai bắt đầu rạn nứt từ đó, không biết từ bao giờ, hai đứa gặp mặt nhau là cãi nhau. Không bao lâu sau Lập Khiêm đã trở thành ca sĩ được chú ý với một bản balat được yêu thích.
Diệp Hân bắt đầu quen Hiểu Huy.
Đó là lần thầy giáo phát bài kiểm tra 1 tiết ra, với lời phán rằng:
– Ai dưới điểm trung bình thì phải đi học phụ đạo.
Trước đây, lúc hai đứa còn chơi thân với nhau, Lập Khiêm luôn đoán đúng phần đề thầy cho và hướng dẫn nhỏ thật kỹ lưỡng nên với cái đầu châm phát triển của nhỏ mới may mắn đạt điểm cao. Nhưng lần này không có Lập Khiêm hướng dẫn, nhỏ phải tự lực cánh sinh. Diệp Hân may mắn được 5 điểm.
Nhỏ mừng đến nỗi xém chút là nhảy cỡn lên. Bởi vỉ nhỏ ghét đi học phụ đạo chết đi được. Vừa chán, vừa mất tự do, không được đi chơi với tụi bạn.
Nhưng đến khi thầy sửa bài, nhỏ mới phát hiện, thầy đã chấm điểm lộn cho nhỏ. Diệp Hân mới nuốt miếng cái ực với ý nghĩ nhanh tay giấu diếm không cho ai thấy. Không ai hay biết, vậy thì nhỏ có thể đi chơi thoải mái mà không cần học bù. Nhỏ tự an ủi mình là:
– Do thầy chấm lộn chứ không phải tại mình.
Nhưng sau đó, Diệp Hân đã anh dũng đứng lên với tư thế đầu đội trần nhà, chân đạp gạch bong. Hay nói gần một chút là với tư thế, đầu đội tóc rối, chân đạp giày sandan đến trước bàn giáo viên cho thầy sữa điểm lại. Sau đó nhận lấy con bốn to tướng.
Bọn bạn thầm mắng nhỏ ngốc, thầy giáo lại tuyên dương tính thật thà của nhỏ.
Nhưng chẳng ai biết rằng Diệp Hân vốn định ém nhẹm bài kiểm tra này nhưng hai tấm biển:” Học tập tốt”,” Đạo đức tốt” trên trình ình trên tường trước mặt nhỏ khiến nhỏ không tài giang dối được. Diệp hân khóc thầm trong nước mắt.
Nhưng Hiểu Huy lại giơ tay khen nhỏ:” Hân rất trung thực”
Ừ, coi như là một niềm an ủi nhỏ nhoi giành cho nhỏ vậy. Ít ra nhỏ không phải hổ thẹn với lương tâm, không phụ công sinh thành của cha mẹ, không phụ công dạy dỗ của thầy cô