7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

Chương 43: Happy birthday


Bạn đang đọc 7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em – Chương 43: Happy birthday

Diệp Hân khổ sở bấm điện thoại nhắn tin:” S.O.S, cứu với, cho tui mượn ít tiền đi, cháy túi rồi”
Nhỏ Hằng nhận được tin thì nhắn lại :” Bạn bè là 9, tiền bạc là mười. Không có tiền cho người cháy túi như bà mượn đâu”
Diệp Hân nhìn cái tin nhắn thì gầm lên giận dữ mắng xối xã con bạn thân xấu xa. Hận là tại sao kiếp này mình lại chơi thân với cái đứa xấu xa, tham lam ích kỷ và keo kiệt kia.
Diệp Hân thở dài mếu máo, nhỏ biết làm sao đây cơ chứ, đành chấp nhận nghe sư tử hà đông gầm gừ mà thôi chứ nhỏ còn có thể làm gì được nữa đây.
Vuốt ngực, hít thật sâu, nhỏ hùng dũng bước xuống bếp, nhỏ giọng xin xỏ:
– Mẹ, cho con ít tiền được không mẹ.
Xin xong, Diệp Hân vội vàng bịt chặt lỗ tai lại để giảm bớt âm thanh gầm gừ của sư tử, nhưng không ngờ.
– Ừ, chờ mẹ một chút.
Diệp Hân xém chút té xỉu khi nghe mẹ nhỏ dịu dàng đáp như thế. Không phải hôm nay mẹ nhỏ ăn trúng cái gì đó chứ, bình thường nhỏ xin tiền là mẹ lại cằn nhằn là nhỏ không biết tiết kiệm, cứ tiêu xàu hoang phí. Hôm nay sao đột nhiên dễ tính vậy hả trời.

Tới khi mẹ nhỏ cho tiền, Diệp Hân còn thấy choáng voáng hơn nữa. Mẹ nhỏ cho nhỏ khá nhiều tiền. Không phải đột nhiên nhà nhỏ giàu lên, hay mẹ nhỏ mới trúng vé số giải đặc biệt đó chứ.
– Mẹ cho con hả mẹ – Nhỏ nghi ngờ hỏi lại.
– Ừ, cho con để mai đi chơi cùng mấy bạn – Mẹ nhỏ vui vẻ gật đầu.
Nhỏ choáng à nha. Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ, hay là ông trời đã nghe điều ước của nhỏ mà biến mẹ nhỏ thành người mẹ hiền lành siêu cấp nhất hành tinh. Mà thôi kệ, dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì dù sao nhỏ vẫn được lợi là tốt rồi. Hehe….
Có tiền rồi phải ăn bù lại những ngày tháng nín nhịn đau khổ mới được. Nhưng nhỏ sẽ không mời nhỏ Hằng ăn, chắc chắn là như vậy. Cái thứ bạn xấu , nỡ bỏ rơi bạn bè trong lúc khó khăn.
Sáng hôm sau, đang đứng chờ Lập Khiêm để đi ké xe đến trường, nhỏ bỗng nghĩ:” Hôm nay mình có tiền mà, sao phải đi nhờ rồi làm phu xe cho tên này cơ chứ”. Chân định cất bước ra bến xe chợt nghĩ:” Mấy hôm nay dù làm phu xe nhưng nhờ hắn mà có thể đến trường, bây giờ ăn cháo đá bát thì đúng là không phải người”
Nghĩ vậy, Diệp Hân bèn nán lại chờ Lập Khiêm đi cùng, vừa đúng lúc tên này đi ra. Bánh thì chưa làm được, đành tìm cách dụ khị hắn ta quên đi việc này vậy. Nhỏ định mởi miệng chúc mừng sinh nhật thì.
Vừa nhìn thấy mặt nhỏ, Lập Khiêm đã hỏi ngay:
– Làm bánh chưa?
Nhỏ lập tức xụ mặt, hối hận vì quyết định chờ đợi của mình, câu “Happy birthday” cũng bị nuốt trở lại trong bụng. Nhỏ cúi đầu đá đá chân, nhỏ ấp úng nói:
– Từ nay đến tối mới hết ngày sinh nhật của ông mà bánh làm sớm quá sẽ mau hết mùi thơm.
– Nghĩa là chiều nay bà làm bánh đúng không?
– Ừ hm ….- Diệp Hân gục gặt đầu.
– Nhớ đó – Lập Khiêm dặn một câu khiến nhỏ không thể nào làm khác hơn được.

Diệp Hân sầu não bước vào lớp lại gặp ngay bản mặt đáng ghét của nhỏ Hằng. Nhỏ Hằng thấy nhỏ vào thì nhe răng cười một cách đáng ghét, còn đưa tay ra sau giấu giấu diếm diếm cái gì đó.
Diệp Hân lườm nhỏ bạn một cái rồi đi vào chỗ ngồi. Ai dè đâu, nhỏ Hằng từ phía sau đưa tới trước mặt nhỏ một món quà trong một cái hộp xinh xinh, Diệp Hân ngây người chưa kịp đã thông đầu óc cho thông suốt thì giọng nhỏ Hằng đã vang lên:
– Happy birthday.
– Hả.
Diệp Hân như người ngủ mê tỉnh dậy, chợt nhận ra một điều mà mấy bữa nay nhỏ không nhận ra. Vốn cảm thấy có cái gì đó khi làm bánh sinh nhật tặng cho Lập Khiêm. Nhưng nhỏ lại không tài nào biết cái cảm giác đó là gì. Đột nhiên mẹ nhỏ lại dễ chịu hết sức, nhỏ vừa xin tiền là chon gay, mà còn cho rất nhiều nữa cơ chứ.
Hóa ra là vì hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật nhỏ. Huhu….sao sinh nhật mình, nhỏ lại không thể nhớ ra nhỉ. Đúng là bị tên này quần riết rồi đầu óc bị mất trí.
– Sory nha, tui cũng gần sạch tiền rồi nên mới không cho bà mượn được. Số tiền còn lại tui đã mua quà cho bà hết rồi – Nhỏ hằng cười ngượng giải thích.
Nhỏ cảm động nhìn đứa bạn thân, thì ra nhỏ trách oan bạn mình rồi. Nhỏ thân tình vỗ vai nhỏ Hằng:
– Được rồi, tui hiểu bà mà. Đừng ấy náy, tui có tiền rồi. Hôm nay đi ăn mừng sinh nhật với tui đi.
– Vậy còn vụ cái bánh kem của Lập Khiêm thì sao? Bà hứa rồi mà.

– Tui hứa với hắn ta, nhưng khi đó tui quên mất một điều. Sinh nhật hắn ta cũng là sinh nhật tui mà. Đừng lo, tên đó nào thiếu bánh kem mà thèm ăn cái bánh tui làm chứ. Hắn ta chẳng qua muốn hành tui thôi. Nhưng giờ thì không còn sợ hắn ta nữa. Đi thôi, tui với bà đi nộp cái kịch bản cho chị Thanh ngay rồi ăn sinh nhật cho thoải mái.
Trên đường đi, nhỏ Hằng đọc cái kịch bản 1 phút 30 giây của nhỏ mà hoét toáng lên:
– Bà điên rồi, cái kịch bản này làm sao mà diễn được chứ?
– Sao lại không được. Tui mất 1 phút 30 giây để suy nghĩ, công thêm thời gian ngồi cặm cụi hoàn thành kịch bản này.
– Nhưng tui bảo đảm, chị Thanh và mọi người chắc chắn sẽ không chấp nhận cái này đâu. Vái kịch bản này nó ngược đời quá – Nhỏ Hằng nhăn mặt nói.
Nhưng nào ngờ, chị thanh vừa đọc xong cái kịch bản của Diệp Hân thì đập tay xuống bàn reo lên: – Chị chọn em viết quả nhiên là không sai mà.
Nhỏ Hằng té xỉu khi nghe chị Thanh nói.
– Trời, chẳng lẽ mình phải diễn cái này sao trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.