7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

Chương 37: Đi chơi


Bạn đang đọc 7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em – Chương 37: Đi chơi

Sau mấy ngày vật lộn, cuối cùng cũng đến ngày kiểm tra định kì. Thi xong, Diệp Hân trở ra với vẻ mặt mất hồn, buồn rầu rười rượi.
– Sao rồi, sao rồi….Bà làm bài thế nào? – Nhỏ Hằng phóng nhanh ra khỏi phòng thi của nó chạy đến phòng thi của nhỏ.
Diệp Hân cúi gầm mặt không đáp khiến nhỏ Hằng xanh mặt, nhỏ Hằng vỗ lưng nhỏ trấn an.
– Thôi không sao. Bà cố gắng hết sức là được rồi. Đừng lo, dù chết tui cũng không để bà mất mặt trước toàn trường đâu.
Diệp Hân cảm động trước tình cảm chân thành lúc này của nhỏ bạn thân, đang ngẩng đầu lên định nói thì một giọng cười đắc ý vang lên sau lưng.
– Haha …tiếc là dù không muốn mất mặt cũng không được. Vụ đánh cá là do các người đề nghị. Dù bây giờ muốn rút lại cũng không kịp nữa rồi, trừ khi các người chấp nhận mang tiếng kẻ hai mặt, đồ thất hứa, cũng tức là rùa rụt đầu, quan trọng hơn là ai đó đã nói sẽ làm con chó, mà chó thì ăn….hà, đúng là khó nói quá – Nhỏ Ngọc từ đâu xuất hiện cười nhạo.
– Thua thì chấp nhận thua. Nếu tui thua, tui sẽ làm như điều kiện đặt ra quyết không nuốt lời – Diệp Hân giận dữ nói.
– Thật không đó – Nhỏ Ngọc nói với giọng khinh thường không tin.
– Vậy thì cứ giấy trắng mực đen đi. Lúc đó, ai sai lời sẽ đúng là đò con chó ăn phân. Thế nào – Nhỏ nhướn mày nhìn nhỏ Ngọc thách thức.
– Được thôi – Nhỏ Ngọc tự tin nhận lời – Nhớ lúc đó, ngày nào cũng phải đeo cái bảng đó.
Nói xong thi lấy giấy bút rag hi, mỗi người một tờ. Nhỏ hằng muốn ngăn lại nhưng không còn kịp nữa, Diệp Hân đã ghi và ký tên mất rồi. Nhỏ Hằng chỉ có thể đập tay lên trán rồi thầm kêu trời mà thôi.
Nhỏ Ngọc đi rồi, nhỏ Hằng nhìn nhỏ mắng:
– Bà điên hả? Đã làm bài không được mà còn đòi làm giấy trắng mực đen nữa. Bộ bà chưa thấy đủ mất mặt à.
– Ai nói bà tui làm bài hổng được- Nhỏ nhìn nhỏ Hằng cười cười nói.
– Hả – Nhỏ Hằng trợn mắt há hốc miệng đầy sự kinh ngạc nhìn nhỏ.
– Biết lúc nãy, gác thi tui là ai không? – Diệp Hân nhe răng cười hí hửng hỏi.
– Ai ?
– Cô lý…hehe

– Vậy thì sao? – Nhỏ Hằng rối mù vì không hiểu – Cô chỉ bà giải à.
– Chỉ cái đầu của bà đó. Giữa thanh thiên bạch nhật cô dám chỉ bài tui à.
– Chứ làm sao? – Nhỏ Hằng gại gãi đầu suy gnhi4 rồi gắt lên – Nói đại luôn đi.
– Cô đứng sau lưng tui hồi nào không biết, thấy tui ghi đáp án cuối cùng, cô đã gật đầu nói nhỏ:” Đúng hết rồi”, hehe – Nhỏ khoái chí cười kể rõ.
– Thiệt sao – Nhỏ Hằng mừng rỡ reo lên.
– Chắc như bắp rang bơ, hehe – Diệp Hân gật đầu.
– Vậy sao hồi nãy mặt bà bí xị vậy – Nhỏ hằng thắc mắc .
– Có gì đâu, tại vì bây giờ tui mới nhận ra chân lý có công mài sắt có ngày nên kim, có cố gắng là có thành công. Hóa ra bài không khó nếu mình hiểu bài.
– Gớm, tu có mấy ngày mà mở giọng của thầy tu rồi . Đi thôi, ăn mừng thôi – Nhỏ hằng hớn hở rủ.
– Để bữa khác đi. Bữa nay tui quyết chí về nhà ngủ bù ấy hôm thiếu ngủ. Mệt chết được – Nhỏ vội lắc đầu xua tay từ chối.
– Ừ cũng được. Để có điểm rồi ăn mừng luôn. Nhỏ Ngọc cũng đắc ý lắm, nói không chừng điểm nhỏ đó cũng cao thì sao.
– Bà nói cũng phải. Thôi thì đợi có điểm ăn mừng luôn – Nhỏ gật đầu rồi tạm biệt nhỏ Hằng ra cổng trường chờ Lập Khiêm.
Trong lúc chờ, nhỏ nghĩ nếu nói cho Lập Khiêm biết nhỏ làm bài được thế nào cũng lên mặt này nọ với nhỏ, cho nên nhỏ quyết giả vờ cho đến khi có điểm kiểm tra. Thấy nhỏ làm bài không được, thế nào tên này cũng mắng nhỏ một trận cho xem. Khi có điểm, tên này sẽ bị một phen bẽ mặt khi đã mắng nhỏ ngốc cho xem. Haha, lúc đó nhỏ sẽ chống nạnh chỉ tay vào mặt hắn ta và nói : “ Đừng có mà khinh thường tui”
Cho nên Diệp Hân vác bộ mặt sầu thảm lên người mình. Quả nhiên Lập Khiêm vừa đi ra đã thấy bộ dạng rầu rĩ của nhỏ bèn nhỏ giọng hỏi.
– Bộ bà làm bài kiểm tra không được tốt à
Nhỏ lắc đầu. Cứ tưởng Lập Khiêm sẽ nổi giận mắng nhỏ như đã tưởng tượng, nào ngờ Lập Khiêm lại an ủi nhỏ.
– Không sao đâu. Đủ điểm trung bình là tốt rồi. Đề kiểm tra hôm nay cũng rất khó. Đừng buồn nữa, về nhà đi.
Trên đường về, Lập Khiêm thấy Diệp Hân không nói gì, thì hắng giọng nói:

– Nè, tui kể bà nghe một câu chuyện vui nha.
KHông đợi nhỏ trả lời. Lập Khiêm kể luôn.
– Một ông quan đi qua đường thấy 1 người ăn mặc rách rưới,người đàn ông này đang ngồi ăn cỏ bên vệ đường rất khổ sở.Thấy vậy ông quan lấy làm lạ kêu lính dừng kiệu và hỏi người đàn ông kia:
– Này anh,sao lại ăn cỏ thế kia??
Người đàn ông đáp:
– Vì tôi nghèo quá không kiếm nổi thứ gì để ăn.
Ông quan nổi máu thương người bèn nói:
– Thật tội nghiệp,thôi anh hãy về nhà tôi.
Nguời đàn ông mếu máo nói:
– Nhưng tôi còn 1 vợ và 3 con nhỏ ở kia nữa ạ.
Ông quan vẻ thông cảm nói:
– Chậc,thì chạy ra kêu họ cùng đi.
Sau khi đã đi đến cửa nhà ông quan,người đàn ông nói:
– Ông là vị quan tốt nhất mà tôi từng gặp đấy…
– Rồi anh và vợ con sẽ thích ngay thôi, sân sau cỏ mọc ngập đầu rồi đấy.
Lập Khiêm kể xong thì thấy tức cười quá bèn cười, nhưng quay đầu thấy Diệp Hân chẳng có cười gì hết thì trầm mặt. Diệp Hân vốn là người lạc quan, dù trời có sập xuống, chỉ cần kể một câu chuyện cười là nhỏ quên ngay phiền não, nhưng bây giờ nhỏ không cười thì đúng là tình hình rất nghiêm trọng. Cuối cùng chở nhỏ đến quán kem, mua cho nhỏ cây kem tươi.
– Ăn đi, đừng có buồn nữa. Cùng lắm là tui hi sinh một chút, mời nhỏ Ngọc đi chơi để nhỏ bỏ qua cho bà.

Diệp Hân cầm cây kem ăn mà trong lòng ngổn ngang trăm mối. Sao kịch bản của nhỏ lần nào cũng bị khác biệt như vậy chứ. Nếu như với tính cách hay chế giễu nhỏ của Lập Khiêm thì phải nhân cơ hội này mà cười cợt nhỏ mới đúng chứ, sao bỗng nhiên lại dịu dàng đến thế.
Kem mát lạnh, lại có vị ngọt khiến cho lòng Diệp Hân bỗng thấy khác lạ, nhưng khác là điều gì thì nhỏ lại không tài nào nhận ra.
– Hết buồn chưa? – Lập Khiêm hỏi nhỏ khi thấy nhỏ ăn kem ngon lành.
Nhỏ gật đầu, Lập Khiêm bèn cười hiền lành.
Đến chiều tối, Lập Khiêm đã chạy qua nhà nhỏ kêu nhỏ cùng đi chơi còn kèm theo một cái áo thun màu xanh dương rất đẹp nói là quà khen thưởng.
– Đi đâu?
– Đi chơi, chẳng phải nói nếu bà học hành tốt, sẽ có thưởng sao.
Cả hai đèo nhau đến một khu chợ đêm, đây là khu chợ nổi tiếng chuyên bán hang dành cho teen. Rất nhiều mặt hàng đẹp từ trang sức, quần áo, giày dép…..nhưng với giá bình dân nên có rất nhiều bạn trẻ đổ xô đến đây mua đồ hang đêm. Khu chợ vì thế mà tấp nập.
Chen chen lấn lấn cuối cùng cả hai cũng có thể vào được bên trong, những mặt hang lấp lánh khiến Diệp Hân say mê chọn lựa.
– Nè, bà thích cái này không, tui mua tặng bà – Lập kHiêm giơ ra chiếc đeo bông tròn rất lớn đưa cho nhỏ.
– Thiệt hả, đeo cái này sẽ đẹp lắm đó, nhìn rất sang. Để tui đeo thử?
Nói rồi Diệp Hân định đeo vào lỗ tai trống trải của mình thì Lập Khiêm đã đưa tay giật lại nói:
– Cái này đâu có đeo lỗ tai, đeo lỗ mũi mới đúng.
Diệp Hân ngơ ngác nhìn lại chiếc đeo bông trên tay Lập Khiêm nói:
– Vậy sao.
Nhỏ chưa thấy ai đeo đeo bông to như thế trên lỗ mũi nha.
– Chứ sao, bà mà đeo cái này đóng quảng cáo. Bảo đảm pho mai con bò cười bán đắt như tôm tươi.
Sax, hóa ra cái tên này đang chơi xỏ nhỏ, vậy mà nhỏ còn đang cảm động vì tưởng hắn thấy nhỏ buồn nên đưa nhỏ đi chơi cho đỡ buồn. Thật là đáng ghét, đúng là lãng phí sự cảm động của nhỏ mà.
Thế là Diệp Hân chơi xấu, nhỏ cố tình bỏ sợi dây chuyền vào túi Lập Khiêm, cho lòng thong sợi dây ra ngoài rồi khều bạn nữ bán hàng chỉ chỉ.
Ai dè, cô bạn bán hàng lại cười tươi như hoa nói:
– Sợi đó coi như mình tặng cho bạn ấy, mình thần tưởng bạn ấy lắm, còn sợi này mình tặng cho bạn. Mình có xem chương trình của hai người, dễ thương lắm ý. Mình rất thích. Hôm nay hai người có phải đang đi quay chương trình hay không? Còn mặc áo đôi nữa, đáng yêu quá đi.

Hả? Diệp Hân nghe nói thì nuốc trọng nước miếng của bản thân mình. Sao trên đời này lại có những kẻ thần tượng người khác mù quá như vậy, có thể bỏ qua tội ăn cắp như vậy sao. Vốn nhỏ định chơi khâm lại Lập Khiêm, ai dè sự việc lại thế này.
Mà đúng là áo cả hai đứa giống như áo đôi của các cặp tình nhân nha. Diệp Hân nhìn thấy sợi dây rất thích, bèn rút sợi dây trong túi của Lập Khiêm lại rồi cầm lấy giơ lên gọi Lập Khiêm:
– Nè trả tiền cái này đi.
– Sao tui phải trả tiền – Lập Khiêm nhìn nhỏ hỏi.
– Tại vì bạn ấy là fan hâm mộ của ông.
Lập Khiêm :”…”
Dạo chơi mệt rồi, cả hai đáp vào một hàng ăn. Cả hai đều thèm ăn món hột vịt lộn rang me. Khổ nổi, chỉ còn lại một trứng duy nhất, cho nên Diệp hân là người kêu trước nên được hưởng trước.
Nhỏ đắc ý nhìn cái trứng trước mặt, cố tình chép miêng tỏ vẻ thèm thuồng chọc Lập Khiêm.
– Ngon quá, không được ăn thật là đáng tiếc. Uổng kiếp làm người.
– Tội nghiệp quá…chậc…chậc…
Diệp hân đang định dùng muỗng xoắn ăn thì Lập Khiêm bỗng tờ dài nói.
– Biết đâu sẽ nở thành một chú vịt con đáng yêu. Vậy mà giờ đây lại bị người ta dung muỗng chia lìa thân xác. Dù đã chết rồi, nhưng vẫn còn linh hồn, thấy tình cảnh thân xác bị người ta chia ra rồi ăn chắc đau lòng lắm
Lập Khiêm nói với giọng sầu não thảm thiết khiến Diệp Hân nhìn quả trứng để lộ túm long đen thui mà ớn lạnh không nuốt nổi. Dù luyến tiếc, nhỏ cũng đành đẩy cái trứng cho Lập Khiêm.
– Ông ăn đi.
Lập Khiêm cười cười gian trá dung mưỡng xoắn ngay trứng vịt bỏ vào miệng nhai ngon lành. Diệp Hân thấy cái tên này vừa sầu não thay linh hồn con vịt rồi lại quay sang chia rẽ thân xác nó ra như vậy thì khinh bỉ nói.
– Ông ăn vào như thế mà không cảm thấy nỗi đau của linh hồn con vịt à.
– Bà không biết rồi. Linh hồn con vịt cảm thấy mừng vì tui đang siêu thoát cho nó đi đầu thai kiếp khác. Ây da, ngon quá, không được ăn thật là đáng tiếc. Uổng kiếp làm người.
Lập Khiêm nhại lại câu trêu chọc của nhỏ rồi cười thích chí.
Khốn khiếp! Nhỏ lại bị tên này chơi xỏ nữa rồi, huhu, trứng hột vịt lộn rang mẹ cuối cùng đã vào cái dạ dày tên này rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.