Bạn đang đọc 7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em – Chương 24: Một cảm giác rất yomost.
Diệp Hân ôm một bụng tức đi ngủ, sáng sớm vẫn bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét làm tỉnh dậy. Uể oải làm vệ sinh xong, nhỏ đi xuống lầu một cách lười biếng. Một ngày chủ nhật buồn chán.
Nhỏ ăn sáng xong thì mọi người cũng lục tục kéo đến.
Nhỏ liền đưa ánh mắt oán trách phóng ngay chú đạo diễn.
Chú đạo diễn nuốt nước miếng ực một cái cố gắng cười hề hề như không cò gì với nhỏ.
– Chú…. – Diệp Hân gằn giọng gọi.
– Có gì từ từ nói – Chú đạo diễn toát mồ hôi hột trước khí thế giết người không dao của nhỏ.
– Tại sao….sao chú nỡ lấy mấy cái hình ảnh bi thảm của con mà lên hình chứ – Nhỏ không thèm khách sáo mà hét lên hỏi.
– Cái đó…cái đó …- Chú đạo diễn gãi gãi đầu nhìn nhỏ nói – Vì hay mà.
– Mất mặt lắm chú biết không hả – Nhỏ tức giận nói.
– Mất mặt…sao chú không thấy , chú vẫn bình thường mà – Chú đạo diễn sửng sốt hỏi.
– Đương nhiên rồi, mất mặt con chứ có mất mặt chú đâu mà thấy – Nhỏ mếu máo trách.
– Ờ ờ ….mặt con vẫn còn trên cổ chứ có mất đâu – Chú đạo diễn giả vờ không hiểu ý nhỏ đáp.
Diệp Hân thật là bị ông chú này làm tức chết mà. Nhỏ phải đối mặt với hai người này suốt mấy tuần liền, chắc là nhỏ chết vì tức quá. Thế là không nói không rằng, nhỏ bước nhanh đến bên cạnh chú đạo diễn dùng bàn tay mềm mại hơn nước, êm dịu hơn tơ của mình nhẹ nhàng vấu một cái vào vùng eo đã được bảo vệ bởi một lớp áo sơmi của chú ấy.
Tiếp thao sau đó, là một cú rên ầm ĩ vì không dám hét lờn của chú đạo diễn.
– Á….đau đau quá .
– Đau, sao con không thấy gì hết vậy – Diệp Hân buông tay ra khỏi eo chú đạo diễn phủi phủi vài cái đáp.
Haha, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, người nợ ta một, ta trả gấp đôi.
Mọi người xung quanh nãy giờ nín nhịn, bây giờ không nhịn được đành phá ra cười.
– Chú mà còn quay cái kiểu đó, con cho chủ ngủm dài dài luôn – Diệp Hân nhìn mặt mày nhăn nhó của chú đạo diễn cảnh cáo.
– Con phải biết là, chương trình này của chúng ta là mua lại, cho nên mọi người cũng gần như đã biết hết cách thức rồi, sẽ không còn thích thú nhiều với chương trình. Cho nên chúng ta cần sáng tạo cái mới khiến người theo dõi thích thú – Chú đạo diễn từ tốn giải thích vớ nhỏ.
– Cái mới của chú là biến con thành trò hề ọi người à – Diệp hân tức tối dậm chân nói.
– Thật ra chú thấy như vậy rất dễ thương. Mọi phản hồi về chương trình đều bảo rằng rất thích.
“ Rất thích” , nhỏ mà thèm vào. Nhưng mà vì cái hợp đồng mẹ ký, vì cơm áo gạo tiền, đành liều mạng thôi.
Nhỏ đành ngồi yên ấy chị trang điểm tiếp tục công nghê tô son chét phấn. Mấy lần trang điểm sau này không lâu như lần đầu, lần đầu vì đám lông mày mọc lộn xôn của nhỏ, mấy chị phải mất công dẹp cỏ. Mà nhỏ thì cứ nhảy như con loi choi vì đau nên mất nhiều thời gian. Còn lần này, mấy chị dùng nước hoa hồng tẩy sạch mặt cho nhỏ, sau đó đánh tí má hồng chứ chẳng dậm phấn vì da nhỏ thanh thanh sẵn rồi. Nói chung là trang điểm nhẹ.
Sau đó là đến tóc. Mấy chị chọn cho nhỏ chiếc áo thun trắng, quần sọt xanh đơn giản , tóc thắt bím hai trông nhỏ vừa đáng yêu vừa năng động vô cùng.
Nhỏ thích thú nhìn mình trông gương, nhỏ bắt đầu thấy hình như mình cũng là mỹ nữ không chừng.
Nhưng cái tên khốn Lập Khiêm vừa bước vào, lập tức nhỏ tự ti vô cùng. Hắn ta cũng quần sọt xanh, áo thu trắng, nón kết jean, giày thể thao trông đẹp trai chết người. Huhu…đi với tên này, người ta nhìn nhỏ 1 thì nhìn hắn ta 10. Nhỏ thở dài trông đau khổ.
Lập Khiêm nhìn nhỏ rồi cười cười bảo:
– Thiếu cái nón nữa.
– Để làm gì?
Lập Khiêm đem cái nón lưỡi chai cầm trên tay mình đến đội cho nhỏ rồi búng khẽ trên vành nón một cái rồi chậm rãi trả lời:
– Thêm cái nón nữa thì mới giống vịt con xấu xí , giống cái mỏ vịt .
Nói rồi tên này đắc ý cười. mấy chị trang điểm làm tóc cũng phì cười.
Mặc mày nhỏ đen xịt lại trước câu nói của tên này. Tức chết đi mà. “ Phải trả thù, phải trả thù” ….con quỷ trong đầu nhỏ đang thét gào giận dữ.
– Ngoan đi, hôm nay cho bà đi chơi công viên – Lập Khiêm xoa xoa đầu nhỏ qua cái nón cười nói.
Nhỏ vừa nghe được đi chơi công viên thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên.
Lâu rồi nhỏ không được đi chơi công viên. Một phần vì việc học của nhỏ không được tốt nên phải đi học thêm tùm lum hết. Mẹ nhỏ cũng tức giận mà cắt giảm bớt chi phí sinh hoạt để nhỏ chuyên tâm ở nhà tu luyện bài vở. Cho nên hôm nay được đi chơi nhỏ sung sướng phát điên luôn.
Nếu đi công viên nước thì nhỏ tha hồ vùng vẫy trong nước như cá kình, cá ngư ông …hahaha…mặc dù nhỏ không biết bơi ( >0 khổ em gái này ghê), trò chơi thì cực kì kích thích nha, hôm nay phải đi hết các trò chơi mới được, thỏa chí vẫy vùng chứ.
Nếu đi công viên trò chơi thì cũng hay, dạo này công viên tăng cường các trò chơi cảm giác mạnh rất nhiều. Cực đã, cực thú vị nha , nhưng mà….
– Chú, đi công viên như vậy, cháu có được chơi trò chơi không chú – Diệp Hân nhìn chú đạo diễn hỏi với ánh mắt cực kì mong đợi, hy vọng chú vì áy náy với nhỏ mà chịu chi tiền.
Chứ nếu chỉ đi quay thôi mà không được chơi thì chán chết được, nếu không được chơi hết thì ít ra cũng phải được 5, 3 trò chứ.
Không ngờ chú đạo diễn lại hào sản đáp:
– Con muốn chơi trò nào cũng đều được.
– Nếu chơi tất cả thì sao? – Mắt nhỏ sáng rực nhìn chú đạo diễn đầy cảm kích, thiếu điều nhảy lên hô yeah! Nữa mà thôi. Nếu có cuộc thi yomost thì nhỏ chắc giật giải đó, vì cảm giác của nhỏ lúc này cực hưng phấn – Một cảm giác rất yomost.
– Sẽ cho bà chơi tất cả các trò chơi mà bà muốn – Lập Khiêm tủm tĩm cười đáp lời thay chú đạo diễn.
– Thật hả chú? – Nhỏ không thèm tin lời tên này nói, dù sao người chi tiền cũng không phải lá hắn ta mà. Nhỏ phải có được xác nhận của chú đạo diễn.
Chú đạo diễn chẳng để nhỏ chờ lâu, vui vẻ gật đầu. Tuyệt quá đi mất. Đi chơi mà không mất một xu nào cả, đúng là một món hời mà. Cũng may là nhỏ chịu sự uy hiếp của mẹ, nếu không thì đã bỏ lỡ nó rồi. Nhỏ hưng phấn mong đợi vô cùng, vội vã theo bước chân mọi người đi công viên.
Tạm biệt mẹ , ba và chị Diệp Loan nhỏ nhún nhảy đi ra ngoài.
– Đứa nào hôm giãy đùng đùng không chịu đi mà giờ hí hửng như vậy chứ – Chị Diệp Loan nhìn nhỏ trêu.
Nhỏ quay lưng bĩu môi lại với chị, rồi vui vẻ hát
“Sáng thứ hai là ngày đầu tuần, con chó nó cắn cái chân, thứ ba, thứ tư, thứ năm ….ngày nào cũng đi trích thuốc. Thứ sáu rồi đến thứ bảy, cái chân nó nhức quá đi, chủ nhật ở nhà đi chơi là cái chân nó hết nhức liền”
Trên đường đi, nhỏ đoán già đoán non về nơi mà mình chuẩn bị đến. Nhỏ hỏi ai cũng đều trả lời là “ Đến rồi sẽ biết”. Cho nên nhỏ đành ngồi đoán. Đầu tiên nhỏ đoán là đi công viên nước, vì có thể chơi tất cả các trò chơi mà không tốn tiền. Nhưng nhỏ lại không thấy chuận bị đồ bơi gì hết, không chuẩn bị đồ bơi thì không ai cho xuống hồ. Có thể đến đó mới mua, nhưng không biết áo trên đó có đẹp hay không. Nghĩ cũng khó chịu, nói trước để nhỏ đi lựa đồ cho đẹp có phải hơn không?
Nhưng cũng có thể là đi công viên trò chơi nên không cần đem theo đồ bơi. Sao cũng được, miễn là được đi chơi là OK.
Công viên nước, công viên trò chơi, cái nào cũng được…tao đến đây.
Cuối cùng thì nhỏ cũng đứng trong công viên, nhưng là công viên…..Thảo cầm viên, tức là sở thú (TT_TT)
Lập Khiêm thấy gương mặt nhỏ đứng đực ra như con vịt đực bị hóa đá thì phá ra cười nắc nẻ, nhỏ tức sôi máu trước giọng cười đểu cáng khoái trí của tên này.
Nhìn xung quanh toàn là các em nhỏ nhi đồng, với bong bóng đầy màu sắc được tặng trong tay pi bô nói chữ được chữ mất với ba mẹ, tay chỉ vào mấy con thú trong chuồng.
– Bà thích chơi trò nào, cứ việc chơi – Lập Khiêm cười gian dùng cùi chỏ huých nhỏ bảo.
Diệp Hân mếu máo ném ánh mắt về phía Lập Khiêm, cái tên khốn này, dám thừa cơ hội này đã kích nhỏ. Nhỏ thật hận, vì sao ánh mắt không thể giết người cơ chứ. Để nhỏ giết tên này ngàn lần cho hả giận giống như trong game trò chơi ấy.
Rồi nhìn lại mấy trò chơi đầy rẫy em bé kia, nhỏ mà có mặt mũi trèo lên thì chơi thì sau này có cầm chày đập vào mặt nhỏ cũng sẽ không vỡ ra được.
– Được rồi, hai đứa cứ tự nhiên đi chơi đi, cứ chơi cho thoải mái – Chú đạo diễn nhìn cả hai tuyên bố.
Chuyện đã lỡ như vậy thôi thì cứ chơi đi, dù sao thì đã lâu rồi nhỏ cũng chưa đến đây tham quan. Nhớ lại hồi nhỏ, rất thích đền đây, cứ cuối tuần là năn nỉ bố mẹ cho đi. Mấy con thú nhìn cũng hay hay mà.
– Đi thôi – Lập Khiêm nắm tay nhỏ kéo đi.
Nhỏ vốn là người vô lo vô nghĩ, cho nên vừa nhìn mấy con thú, nhỏ đã quên mất cơn tức giận của mình mà lao vào quan sát chúng.
– Hân….Hân…lại đây lại đây…nhìn xem nè ….- Lập Khiêm đứng ở một chuồng gần đó ngoắt tay kêu nhỏ đến gần.
Diệp Hân bèn chạy đến xem thì thấy hai con khỉ đang bắt chí cho nhau, trông rất dễ thương.
– Bà thấy giống không? – Lập Khiêm nhìn nhỏ cười cười hỏi.
Diệp Hân cứ tưởng Lập Khiêm nói hai con khỉ đó giống nhau hay không bèn gật đầu đáp:
– Giống …rất giống…
Trong mắt nhỏ, con khỉ nào mà chả giống nhau.
– Ừ, tui thấy giống ghê luôn, mặt ngố giống mặt bà y chang – Lập Khiêm phá ra cười to, rồi bỏ chạy chứ không ngu dại mà ở lại .
Diệp Hân bậm môi rồi dậm chân đuổi theo. Lập Khiêm vừa chạy vừa làm mặt ma trêu nhỏ Không ngờ gió lại thổi bụi bay vào mắt nhỏ, nhỏ có xui xéo không cơ chứ.
Lập Khiêm thấy nhỏ đứng lại, tay dụi mắt, cứ tưởng nhỏ giận quá lại không đuổi được cậu nên uất ức khóc. Cậu dụi dụi mũi gãi gãi đầu rồi bước lại gần nhỏ .
– Nè, tui nói giỡn thôi mà. Thật ra hôm nay trông bà xinh lắm đó, đừng khóc nữa.
Nhỏ đang dụi mắt, cố lấy cho được hạt bụi ra, nhưng hạt bụi bướng bỉnh kia lại nhất định không chịu ra mới chết chứ. Nhưng đột nhiên nghe Lập Khiêm khen khiến nhỏ không khỏi giật mình.
– Thật hông.
– Ừ, thật đó….xinh lắm – Lập Khiêm gật đầu khẳng định rồi dỗ nhỏ – Đừng khóc nữa nghen
– Tui đâu có khóc.
– Chứ sao bà dụi mắt – lập Khiêm hơi sững người, rõ ràng cậu thấy nước mắt của nhỏ rơi ra.
– Bụi bay vào mắt chứ đâu khóc đâu.
Lập Khiêm nghe nhỏ trả lời thì vừa bực vừa buồn cười. Cậu vì hiểu lầm nhỏ khóc, đã mở miệng khen nhỏ, nhưng hóa ra là nhỏ bị bụi bay vào mắt, cậu buồn cười là vì câu trả lời của nhỏ y như bài hát” Bụi bay vào mắt”
Cậu thở dài kéo tay đang dụi cố lấy cho bằng được hạt bụi trong mắt nhỏ ra, sau đó dùng tay mở mắt nhỏ ra thổi bụi giúp nhỏ.
Dù hạt bụi khiến nhỏ phải chớp mắt liên tục, nhưng nhỏ biết mắt nhỏ chớp liên tục vì bối rối. Gương mặt của Lập Khiêm gần sát mặt nhỏ, gương mặt Lập Khiêm nhìn gần càng đẹp trai hơn, dù trong lức tuổi dậy thì nhưng lại không hề nổi mụn. Cậu lại còn dịu dàng thổi nhẹ vào mắt nhỏ, khiến tim nhỏ đập loạn cả lên, hình như bị xúc động đậy rồi. Nhỏ tự mắng mình” Mày điên rồi, mày điên rồi mới run động như thế”.Dù mắt không còn xốn nữa, nhưng nhỏ lại ngây người đứng yên cho Lập Khiêm thổi.
– Mẹ hai, anh chị ấy hôn nhau phải không ? – Một em bé chỉ tay vào hai người hỏi.
Nhỏ đỏ bừng mặt vội đẩy Lập Khiêm ra, vội xua tay nói:
– Không phải đâu, tụi chị đâu có hôn nhau.
– Vậy anh chị đang làm gì?
– Anh chị đang bắt chí – Thấy đang đứng gần chuồng khỉ, hai con khỉ vẫn còn đang bắt chí cho nhau, nhỏ buột mie65nmg trả lời.
Lập Khiêm:” …”