7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 41: Âm Mưu


Đọc truyện 7 Kiếp Nhân Duyên – Chương 41: Âm Mưu


“Hoàng Thượng, ngài phải lấy đại cục làm trọng!”“Hoàng Thượng, ngài không thể bị mê hoặc!”“Hoàng thượng, cơ nghiệp Thanh quốc nghìn đời không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!”Một đám các lão thần đồng thời quỳ xuống, tất cả khóc lóc thảm thiết, tất cả mọi người đều đứng ở mặt đối lập với Quân Bắc Hàn.

Quân Bắc Hàn nắm chặt tay, nheo hai mắt lại, sắc mặt hết sức khó coi.

Hắn quay người lại, trực tiếp rời đi, đi về phía Ngự Thư phòng.

Hắn vừa đi, gần như tất cả đại thần đều đuổi kịp, một đường quỳ, một đường khóc, một đường gào to trước cửa Ngự Thư phòng.

Ngay cả những đại thần không trong sạch không chính trực cũng tham dự.

Lúc đầu hoàng thượng cưới Tử Anh Thần Nữ không việc gì, chuyên sủng một mình nàng, cũng còn có thể chấp nhận.

Nhưng người này vậy mà là thái hậu, như vậy thì lại là vấn đề lớn, rất nhiều người cũng bắt đầu tin tưởng, thái hậu không phải người thường, không dùng thủ đoạn của người thường.

Bởi vậy, không nói giang sơn Thanh quốc bị hủy hoại chỉ trong gang tất thì thế lực khuê nữ của mình cũng không cách nào thâm nhập đến hậu cung.

Vì vậy, thân phận Mộ Thanh Yên bị vạch trần, cả triều đình toàn bộ đại thần đều phản đối.

Bên ngoài ngự thư phòng, một màn quỳ khóc làm tâm can người nghe trực tiếp phát run.

Quân Bắc Hàn sắc mặt trầm tĩnh ngồi ở bên trong ngự thư phòng, đối với mặt âm thanh bên ngoài chính là ngoảnh mặt làm ngơ.

“Hoàng hậu trở về Tử Vân Cung chưa?”“Bẩm hoàng thượng, đã trở về không có xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

”Quân Bắc Hàn gật đầu, lúc này, hắn nhất định phải ứng phó tốt đám đại thần này, không thể đi Tử Vân Cung.

Nếu không dẫn lửa giận này đi, Thanh Yên cùng Vân Triệt đều bị liên lụy.

Quân Bắc Hàn nắm chặt tay, chuyện này, nhất định có kỳ lạ!Việc này cũng có phần quá đột nhiên, bất ngờ không kịp phòng bị.

Tử Vân Cung.


Trở về trong cung sắc Mộ Thanh Yên trầm xuống như mặt nước.

Chuyện này, nếu như không thể giải quyết, nàng như thế nào không quan trọng, nhưng Vân Triệt sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, bị người chỉ chỉ trích.

Trong lòng tiểu Vân Triệt dường như cảm nhận được cảm xúc của Mộ Thanh Yên.

Hắn đưa ra tay nhỏ, nhẹ nhàng gãi gãi tóc trước ngực Mộ Thanh Yên, trừng lớn mắt tròn tròn nhìn nàng.

Vân Triệt thông minh hiểu chuyện khiến Mộ Thanh Yên rất vui mừng, trong chớp mắt nàng liền cảm thấy trên đời này không có chuyện gì khó khăn.

Bất luận kẻ nào, cũng đừng nghĩ thương tổn Vân Triệt, nếu không nàng cho dù vạn kiếp bất phục, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!Mộ Thanh Yên đem Vân Triệt ôm vào trong ngực, dỗ một lúc lâu, Vân Triệt mới dần dần ngủ.

Nhìn Vân Triệt an tĩnh ngủ nhan, dáng vẻ mềm mại, tâm tình nàng càng thêm trở nên nặng nề.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Tử Tô thông báo.

“Nương nương, thái phó Mạnh Tử Nam cầu kiến.

”Mộ Thanh Yên sững sờ, người bảo thủ này không phải hiện tại quấn quít lấy Quân Bắc Hàn sao?Nơi đó nói Quân Bắc Hàn không thông, lại dùng lại trò cũ, thay đổi trận địa?“Không gặp ”Thanh âm Mộ Thanh Yên vừa nói ra, lúc này cửa cung vậy mà truyền đến thanh âm nhốn nháo ồn ào cãi nhau.

Là Mạnh Tử Nam mang theo một đám đại thần, sợ rằng không có kết quả sẽ không yên tĩnh.

Lúc này, Vân Triệt bất an cau mày một cái, thân mình nhỏ nhích tới nhích lui, chắc là bị ồn ào.

“Mang Vân Triệt đi vào nghỉ ngơi, để cho Mạnh Tử Nam đến chính điện chờ ta.

”“Dạ”Tử Tô ôm Vân Triệt xuống dưới, Mộ Thanh Yên đến chính điện, tự mình tiếp kiến Mạnh Tử Nam dẫn đầu mấy vị đại thần.

“Vi thần tham kiến thái hậu nương nương!”Vừa tiến đến, Mạnh Tử Nam mang theo mấy cái đại thần, quỳ xuống, quỳ một cái xuống, liền dập đầu, tư thế thật dọa người.

Mộ Thanh Yên liếc mắt nhìn Mạnh Tử Nam, cùng với phía sau hắn lác đác hai ba vị đại thần, trong lòng nhiều thêm mấy phần nghi ngờ.


Không giống tuyển tú lần trước phân công nhau hành động, lần này mấy người bọn hắn là lặng yên rời đi?Không đúng!Mộ Thanh Yên đột nhiên vừa đứng lên, tim nàng mãnh liệt đập, gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chỉ thấy, lúc này Tử Tô hoang mang rối loạn từ phòng trong chạy đến.

“Nương nương, nương nương không tốt!”“Thái, thái tử bị cướp đi!”Mộ Thanh Yên lảo đảo chạy xuống, đang muốn đi tìm Vân Triệt.

Đột nhiên, nàng dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mạnh Tử Nam quỳ gối còn có hai cái đại thần phía sau hắn.

“Triệt nhi ở đâu?”Mạnh Tử Nam ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nói: “Yêu nghiệt chi tử*, không thể họa quốc!”Mộ Thanh Yên rất nhanh nắm tay thành quả đấm, toàn thân tức giận đến run.

“Ta hỏi lần nữa, Triệt nhi ở nơi nào!”Mộ Thanh Yên lên tiếng gần như gào thét.

“Vi thần vẫn là câu nói kia, yêu nghiệt chi tử, không thể họa quốc!”Mạnh Tử Nam từ dưới đất đứng lên, trên mặt một mảnh kiên nghị, rất có dáng vẻ thấy chết không sợ, cảm giác bi tráng.

“Yêu nghiệt chi tử?” Mộ Thanh Yên cười nhạt: “Nói ta là yêu đúng không?”“Người nếu không phải yêu, lấy thân phận Thái hậu, thì sao mê hoặc được hoàng thượng, thiết lập một màn kinh thiên như vậy?”Mạnh Tử Nam trừng mắt Mộ Thanh Yên, trên mặt hoàn toàn phẫn nộ, râu mép bị thổi tung bay.

“Vậy thì tốt, ta liền thành toàn cho ngươi!”Từ trên tóc Mộ Thanh Yên rút ra cây trâm, trong nháy mắt đánh tới trước mặt Mạnh Tử Nam.

Cây trâm vung lên, tay nâng trâm hạ xuống, hai cái đại thần phía sau Mạnh Tử Nam không kịp hét lên một tiếng, liền trong nháy mắt bị mất mạng, máu nhuộm tại chỗ!Thấy một màn như vậy, Mạnh Tử Nam sợ đến sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, hắn lui lại mấy bước.

“Ngươi, ngươi, ngươi yêu nữ này, vậy mà giết người!”“Không giết người như thế nào gọi yêu nữ?”Mộ Thanh Yên quay đầu, từng bước tới gần Mạnh Tử Nam, trong tay còn cầm cây trâm huyết, dáng vẻ nhìn mười phần yêu dã đáng sợ.

“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”“Ta muốn thế nào? Ngươi cướp nhi tử ta, ngươi cảm thấy ta sẽ thế nào?”Mộ Thanh Yên nói xong, không đợi Mạnh Tử Nam đáp lại, đưa tay, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn.

Sau đó dùng lực vung, trực tiếp đem hắn quăng đến bên cạnh cột đá.

Mạnh Tử Nam tuổi tác đã cao, lại là một văn thần, bị Mộ Thanh Yên ném ra như thế, xương cốt gãy mấy cái.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, đau đến gào khóc, trên gương mặt già nua vì thống khổ mà trở nên dúm dó, chỉ còn lại toàn nếp nhăn.


“Ngươi yêu nữ này, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi hại Thanh quốc ta, ông trời sẽ trừng phạt ngươi!”Mộ Thanh Yên đi tới, một cước giẫm trên bờ vai Mạnh Tử Nam, giẫm nát đầu khớp xương bả vai hắn.

“Hỏi ngươi một lần nữa, Triệt nhi ở đâu?”“Ngươi coi như giết ta, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi.

Cùng giang sơn xã tắc Thanh so sánh, bộ xương già này của ta tính là gì! Cho dù chết, cũng có mặt mũi đi gặp tiên hoàng!”Mộ Thanh Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem rèm trên cây cột giật xuống.

Sau đó đem rèm cuốn quanh cổ và trên cánh tay Mạnh Tử Nam, kéo hắn xoay người đi ra đại điện.

“A! ”Cái cổ bị ghìm chặt, động đến đầu khớp xương gãy bị kéo đi, Mạnh Tử Nam đau đến nước mắt văng khắp nơi, kêu thảm thiết không ngừng.

Mộ Thanh Yên mặt không chút thay đổi lôi kéo rèm đi về phía khác, kiên quyết lôi Mạnh Tử Nam từ trong đại điện đi ra.

“Đem ta nhi tử giao ra đây, bằng không ta liền giết chết lão già này!”Mộ Thanh Yên đứng ở trước cửa đại điện, mặt không chút thay đổi, mang theo sát khí, giống như một tên sát thần.

Lúc này đang có hai cái đại thần xuất hiện ở cánh cửa Tử Vân Cung, gần đi ra ngoài, bên trong còn ôm Vân Triệt.

Nghe được thanh âm Mộ Thanh Yên, hai người dừng lại.

Chứng kiến Mạnh Tử Nam máu me khắp người bị bắt, vẻ mặt sợ đến tái nhợt, khiếp sợ không thôi.

“Ngươi, ngươi yêu hậu này, mau thả Thái phó đại nhân!”“Trả lại Triệt nhi trả lại cho ta, bằng không ta liền giết hắn!”Mộ Thanh Yên thần sắc đột nhiên lạnh, chăm chú nhìn Vân Triệt trong lòng đại thần kia, tâm muốn nhéo cùng một chỗ.

“Không thể! Ngàn vạn lần không thể trả lại cho nàng! Nghiệt tử này một khi còn sống, xã tắc Thanh quốc sẽ sụp đổ a! Khụ khụ khụ! ”Mạnh Tử Nam quỳ rạp trên mặt đất, kiên trì lắc đầu.

“Thái phó, thái phó, ngươi là trung thần Thanh quốc, chúng ta không thể bỏ ngươi lại không để ý!”“Ta chết không có gì đáng tiếc, xã tắc Thanh quốc trọng yếu, vì Thanh quốc, ta dù tan xương nát thịt còn không sợ!”“Muốn tan xương nát thịt thật không?”Mộ Thanh Yên cười lạnh một tiếng, rèm trong tay dồn sức thu lại, trói Mạnh Tử Nam ở bên trong.

Sau đó nàng khoát tay, dùng sức ném một cái, Mạnh Tử Nam cả người bị dồn sức đụng đến mặt đất.

“A! ”Mạnh Tử Nam phát sinh thống khổ tiếng kêu thảm thiết.

“Thái phó!”“Ngươi yêu nữ này!”“Không cần quản ta, khụ khụ! ” Mạnh Tử Nam ho ra một búng máu tới: “Ta chết có ý nghĩa! Đi mau!”“Các ngươi nếu như dám đả thương Triệt nhi, ta liền hủy toàn bộ Thanh quốc các ngươi!”Mộ Thanh Yên hai mắt che kín tơ máu, nàng gắt gao nhìn Vân Triệt trước mắt, trợn tròn mắt, khóc đến tê tâm liệt phế.

Dáng vẻ non nớt thanh thúy Vân Triệt cơ hồ muốn khóc, tâm Mộ Thanh Yên theo cũng muốn vỡ nát.

“Ngươi đi trước, ta đi cứu thái phó!”“Được!”Đại thần ôm hài tử vừa chạy ra bên ngoài, hai người đột nhiên xông lên.


Mộ Thanh Yên bỏ qua Mạnh Tử Nam, trực tiếp đuổi theo.

Nhưng mà, đại thần kia nhào lên phía Mộ Thanh Yên, bị Mộ Thanh Yên một cước đá ngã lăn ra phía sau, hắn giữ chặt bắp đùi Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên nhất thời giận dữ, cây trâm trong tay vung lên, trực tiếp cắt đứt yết hầu đại thần kia.

Tay nâng trâm lên, thập phần lưu loát.

Mạnh Tử Nam quỳ rạp trên mặt đất, mắt nhìn phụ tá chính mình từng người bị giết chết, hắn dùng hết một hơi thở cuối cùng hét lớn ra.

“Ngươi yêu nữ này, giết người như ma, hại nước hại dân, ngươi chết không yên lành!”Mộ Thanh Yên không có phản ứng với hắn, bay thẳng đuổi theo đến đại thần ôm hài tử kia.

Một đường đuổi theo ra khỏi Tử Vân Cung, giữa lúc Mộ Thanh Yên đưa tay sắp bắt được đại thần kia.

Đột nhiên, một đạo pháp lực đánh xuống, trực tiếp đem Mộ Thanh Yên cùng đại thần kia tách ra.

Mộ Thanh Yên bị bức phải lui lại mấy bước, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, vậy mà chứng kiến Dao Cơ bay ở giữa không trung!Dao Cơ pháp lực vừa ra, trực tiếp nháy mắt giết cái kia đại thần, thủy tụ cuốn một cái, trực tiếp đem Vân Triệt cuốn tới trong ngực nàng ta.

“Dao Cơ!”Tâm Mộ Thanh Yên từng tấc từng tấc chìm xuống, nhìn Dao Cơ giữa không trung, mắt muốn nứt ra.

“Ngươi gọi ta là Dao Cơ?”Dao Cơ nheo cặp mắt lại, quan sát tỉ mỉ Mộ Thanh Yên trước mắt, Vân Triệt ở trong ngực vẫn còn khóc.

Cổ họng hầu như đều muốn khóc, Mộ Thanh Yên nghe được đau lòng không thôi.

Trong ngày thường, nàng liền một chút thương tổn đều không nỡ để hắn chịu, bây giờ thế nhưng cổ họng mãnh liệt khóc.

Thân là mẫu thân, Mộ Thanh Yên quả thực hận không thể để nàng đi thay Vân Triệt chịu tội.

“Ngươi không có mất đi ký ức? Ngươi là Tư Mệnh!”Dao Cơ trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên dưới đất.

“Dao Cơ, ngươi đến cùng muốn như thế nào?”“Ta muốn thế nào?”Dao Cơ điên cuồng cười ha hả, mặt nàng ta đỏ như máu thoạt nhìn rất khủng bố.

Đôi mắt nàng ta vằn vện tơ máu huyết đỏ, hai mắt chăm chú nhìn Mộ Thanh Yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.