7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 39: Vân Triệt


Đọc truyện 7 Kiếp Nhân Duyên – Chương 39: Vân Triệt


Thời gian vội vã trôi qua, năm tháng giống như bóng qua khe cửa.

Bầu không khí đại hôn đế hậu xa hoa còn chưa hết, là đề tài bá tính Thanh quốc nói chuyện say sưa.

Sau khi Tử Anh thần nữ phong hậu, ban thưởng Tử Vân Cung.

Tử Vân Cung, cửa lớn chính cung tẩm điện đóng chặt.

Quân Bắc Hàn đang ở ngoài cửa, chân mày nhíu lại một chỗ, hai tay víu vào nhau, khẩn trương không thôi.

Chỉ nghe bên trong tẩm điện truyền đến từng đợt tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết, làm cho hắn hết hồn.

Hiện tại trong đầu hắn hiện lên một câu nói: Nhất định Thanh Yên rất đau.

Đột nhiên, một tiếng trẻ sơ sinh khóc đánh vỡ bầu không khí khẩn trương bất an.

Quân Bắc Hàn nhịn không được đi vào trong phòng.

Chỉ thấy một ma ma ôm một đứa trẻ máu me khắp người, cười đến mười phần xán lạn.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!”Quân Bắc Hàn xông đến, tất cả cung nữ đều quỳ xuống.

“Đều miễn lễ!”Ma ma ôm đứa bé tiến lên cho Quân Bắc Hàn.

“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu sinh hạ một tiểu hoàng tử!”Quân Bắc Hàn tâm vừa động, liếc mắt xem đứa trẻ trong tã lót, sau đó xoay người đi vào giường bên trong.

Trên tay ma ma còn ôm đứa bé, trong nháy mắt sững sờ.

Nàng đỡ đẻ qua không ít người, nhìn thấy phụ thân chỉ liếc mắt nhìn đứa bé, Quân Bắc Hàn là người thứ nhất.

Cứ như vậy bị lạnh nhạt thờ ơ?Quân Bắc Hàn đi tới bên cạnh giường, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Mộ Thanh Yên.

Chỉ thấy Mộ Thanh Yên trên giường mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt vô lực, gió thổi qua như có thể bay đi.

“Thanh Yên, Thanh Yên, không có việc gì.

”Mộ Thanh Yên toàn thân vô lực, kéo ra một nụ cười suy yếu.


“Có phải rất đau hay không?”Mộ Thanh Yên lắc đầu.

“Còn nói không có.

” Quân Bắc Hàn đau lòng nhìn Mộ Thanh Yên.

“Là con trai?”“Ừm, là thái tử.

”Nghe nói như thế, tất cả cung nữ đều sững sờ, Quân Bắc Hàn nhanh như vậy liền lập thái tử?Đây chính là thái tử đương triều tôn kính!Lúc này, ma ma ôm đứa bé khóc thút thít đưa cho Quân Bắc Hàn.

Quân Bắc Hàn nhận đứa bé, đặt ở trước mặt Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn của con trai, nước mắt liền chảy ra.

Đây là con nàng, hoài thai mười tháng sinh ra được.

Bây giờ, nàng là mẫu thân.

Trong đầu Mộ Thanh Yên lúc này thoáng qua một ý niệm, nếu ai dám đả thương con nàng, nàng sẽ liều mạng với hắnMộ Thanh Yên nhận đứa bé, ôm vào trong ngực, đứa nhỏ dĩ nhiên không khóc.

“Cho con một cái tên đi.

”“Ta?” Mộ Thanh Yên sửng sốt.

“Ừ”Mộ Thanh Yên nhìn đứa nhỏ trong lòng, tinh khiết nhất, đơn giản nhất, không lo âu suy nghĩ.

“Gọi Vân Triệt đi, giống như mây trong suốt, sạch sẽ, đơn giản, vui sướng.

”Quân Bắc Hàn cười khẽ, hắn nói: “Nguyện vọng rất tốt, hiện thực rất tàn khốc.

”“Dù sao cũng không mong tốt, ta chỉ cần hắn đơn giản vui sướng là được, đây là mong ước lớn nhất của ta đối với hắn.

”“Được, vậy thì Vân Triệt, cũng dễ nghe.

”Quân Bắc Hàn cười khẽ, đưa tay đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Triệt gọi hắn rung động trong lòng.

“Vân Triệt, Vân Triệt! ”Gọi vài tiếng, tiểu bảo bối trong lòng vậy mà há miệng thở dốc, giống như đáp lại.

Mộ Thanh Yên nhìn Vân Triệt, hắn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, tâm mềm nhũn.


Sau khi Vân Triệt sinh ra, Quân Bắc Hàn lập tức hạ chỉ lập thái tử, cũng chiêu cáo thiên hạ, chúc mừng ba ngày.

Biết được tin tức này, nhóm đại thần trong triều đều mừng rỡ không thôi, mặc dù là sinh non, nhưng hoàng thượng cuối cùng cũng có hậu!Số mệnh toàn bộ Thanh quốc đều ở đây, xem ra cảnh tượng thái bình thịnh thế không xa!Tử Vân Cung.

Ánh mặt trời rơi xuống mặt đất, tỏa ra từng tia ánh sáng ấm áp.

Gió nhẹ nhàng thổi, Mộ Thanh Yên ôm Vân Triệt hóng mát trong sân.

Vân Triệt trong nôi đã có dáng dấp trắng trắng tròn tròn, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhăn nheo như lúc mới ra đời.

Mắt to tròn đang tò mò nhìn chuỗi hạt châu trên cổ tay Mộ Thanh Yên.

Một bên xem còn một bên muốn duỗi tay bắt lấy.

“Vân Triệt ”Nghe được Mộ Thanh Yên kêu, hắn lập tức chuyển ánh mắt sang Mộ Thanh Yên, toét miệng, lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Mộ Thanh Yên bắt lấy tay nhỏ của Vân Triệt, vừa cầm tay vừa hát bài hát của trẻ em.

Vân Triệt nghe được vui vẻ không thôi, không hào phóng đạp đạp.

Nhìn trong nôi một tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp, khóe miệng Mộ Thanh Yên cười không dừng được.

“Vân Triệt Vân Triệt Vân Triệt!”Đầu nhỏ của Vân Triệt khẽ chuyển động, hướng đến chỗ có giọng nói.

Chỉ thấy con thỏ vẻ mặt hưng phấn từ phía bên ngoài viện chạy vào, ngồi xổm xuống bên nôi Vân Triệt.

“Thật là đáng yêu.

”Con thỏ nhẹ nhàng gãi gãi tay Vân Triệt, chỉ thấy Vân Triệt cười đến xán lạn.

“Ta cũng muốn có một tiểu bảo bảo.

”Con thỏ nhìn Vân Triệt có chút thất thần.

“Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi chuyện gì không?”Mộ Thanh Yên nhìn con thỏ.


“Nhớ kỹ, ngươi để cho ta nghĩ cách trừ yêu khí trên người ngươi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến An Nhiên.

”“Suy nghĩ khi nào đi tìm biện pháp sao?”Con thỏ gật đầu, nàng nói: “Ta nghĩ bây giờ phải đi, đi sớm về sớm.

”“Vậy thì đi, chờ ngươi trở về, cho các ngươi tứ hôn.

”“Vậy ta không thể tham gia yến tiệc trăm ngày của Vân Triệt, còn có vài ngày nữa sẽ đến rồi!”“Đây đều là việc nhỏ, về sớm một chút, sinh cho hắn một đệ đệ hoặc muội muội cùng hắn lớn lên mới là đại sự.

” Mộ Thanh Yên cười rất ôn nhu.

Con thỏ gật đầu, đứng lên.

“Vậy ta phải đi, nếu như An Nhiên hỏi tới, người không được nói thật với hắn, chỉ cần nói ta chỉ rời đi một khoảng thời gian, được chứ?”“Được ”“Vậy ta đi, người bảo trọng nha!”“Ừ”Thân hình con thỏ vừa chuyển, đang muốn bay khỏi Tử Vân Cung, nhưng pháp thuật nàng vừa mới vận, lại biến mất ngay lập tức.

“Ta quên mất, bên trong Tử Vân Cung có cấm chế, không thể dùng pháp thuật.

”Con thỏ gõ gõ đầu, thành thật đi ra Tử Vân Cung.

Sau khi ra khỏi cung điện, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.

“Vân Triệt, còn có vài ngày nữa là tròn trăm ngày, lại lớn lên rồi!”Mộ Thanh Yên xoa xoa tay nhỏ của Vân Triệt, bóp hắn cười khanh khách liên tục.

Bên ngoài Tử Vân Cung bỗng nhiên có một ánh hào quang lóe sáng, nhanh chóng bay đến phía trong cung.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, ánh sáng còn chưa tiến vào Tử Vân Cung đã bị trận pháp phía trên Tử Vân Cung bắn trở lại.

Lần này lại không có bất cứ động tĩnh gì nữa.

Như chưa bao giờ xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.

Bóng đêm bao phủ, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào mát lạnh.

Trước án thư, ngọn đèn dầu để một bên, thái phó Mạnh Tử Nam đang múa bút thành văn.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tiến vào, trong tay còn bưng một chén canh.

“Lão gia, khuya rồi, nghỉ sớm một chút đi.

”“Không vội, mấy ngày nữa là yến tròn trăm ngày của thái tử, một phần tự viết của ta nhất định phải hoàn thành.

”“Lão gia, thái tử mới trăm ngày, ngươi viết một phần nhân nghĩa lễ trí tín này, định quốc an bang luận án đưa cho hắn, hắn có thể hiểu không?”“Tóc dài kiến thức ngắn! Thái tử là thái tử, là vì Thanh quốc mà đến, nhất định phải dạy từ nhỏ!”“Năm đó hoàng thượng cũng là một tay ta dạy dỗ, ngươi xem một chút, hiện tại như thế nào?”Vẻ mặt Mạnh Tử Nam đắc ý.

“Rồi rồi rồi, ngươi lợi hại, vậy ngươi xem thời gian rồi đi nghỉ đi.


”Mạnh phu nhân xoay người rời đi, đóng cửa.

Ánh nến lay động, cái bóng ở trên tường chập chờn.

Cửa phòng bị mở ra, Mạnh Tử Nam cúi đầu, thần sắc không kiên nhẫn.

“Ta đã nói với ngươi, đừng làm ầm ĩ, đêm nay ta nhất định phải viết xong luận án này!”Mạnh Tử Nam không kiên nhẫn oán giận một câu, nhưng không nghe thấy trả lời.

Hắn cúi đầu tiếp tục viết, đột nhiên, gió thổi làm ánh nến tắt ngúm.

Mạnh Tử Nam đột nhiên ngẩng đầu, lửa giận ngút trời muốn trách mắng.

Ai ngờ, lời hắn còn chưa nói ra miệng, liền nghẹn lại ở cổ họng.

Hắn run rẩy vươn tay, chỉ vào nữ tử váy dài xanh lục đối diện, khiếp sợ không thôi.

Mặt trái của nữ tử bị hủy hoại, máu đỏ che kín mặt, nhìn cực kì khủng bố.

Mà mặt bên phải của nàng, không hiểu sao Mạnh Tử Nam cảm thấy rất quen thuộc.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai! Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”Chỉ thấy nữ tử kia tiến đến phía trước một đoạn, dưới thân hình như không có chân.

“Thái phó, ngươi nhìn kỹ một chút, ngươi không nhớ rõ ta sao? Trước đây khi tuyển tú nữ, ngươi còn cứu ta dưới tay Mộ Thanh Yên!”Mạnh Tử Nam cẩn thận nghĩ lại, sau đó khiếp sợ nói: “Ngươi là Lãnh phi!”Dao Cơ cười nhạt, trên má trái nàng ta đỏ như máu động đậy, hình như có thứ gì từ dưới cổ đi lên.

“Nói đúng thì ta là quỷ hồn.

”“Quỷ! Quỷ hồn?”“Đúng vậy, ta đã sớm chết, bị một mồi lửa của Mộ Thanh Yên thiêu chết.

”“Làm sao lại như vậy? Trước đây Quảng Trần Cung cháy, tại sao lại là thái hậu phóng hỏa?”“Thái hậu? Nàng là yêu quái, tất cả các ngươi đều bị nàng lừa gạt, kể cả hoàng thượng!”“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Thái hậu đã chết rồi!”“Nàng ta chết? Vậy cái này là cái gì?”Dao Cơ cười lạnh vung tay lên, một hình ảnh xuất hiện trước mặt Mạnh Tử Nam.

Trong hình, Mộ Thanh Yên đang ngồi ở trước giường cười với Vân Triệt trong nôi, mà Quân Bắc Hàn đang cúi đầu hôn lên trán nàng.

Thấy một màn như vậy, Mạnh Tử Nam khiếp sợ đứng lên.

“Hoàng thượng, thái tử, thái hậu! Làm sao lại như vậy? Thái hậu không phải đã chết sao?”“Nàng chưa chết, tất cả đều là âm mưu của nàng.

”Sắc mặt Mạnh Tử Nam tái nhợt, toàn thân run rẩy.

“Nàng là yêu quái, ban đầu dùng yêu thuật mê hoặc tiên đế mới lên làm thái hậu.

”“Nếu không thì vì sao hậu cung phi tần đều bị tiên đế giết, chỉ để lại nàng làm thái hậu? Lúc đó nàng mới mười lăm tuổi! Không ai cảm thấy kỳ quặc sao?”“Về sau nàng cố kỹ trọng thi, dùng cách này mê hoặc hoàng thượng.

”“Bằng không nàng từng tự tay giết Lệ phi mẹ đẻ của hoàng thượng, vì sao hoàng thượng chẳng những không hận nàng, hơn nữa còn rất để ý nàng? Thái phó không phát hiện manh mối gì sao?”“Trước đây Mộ Thanh Yên đố kị ta được hoàng thượng sủng ái, đã từng hủy mặt ta trước mặt mọi người, về sau thậm chí thiêu chết ta, tất cả, ta hận, hận không thể chém nàng thành muôn mảnh!”“Thái hậu Mộ Thanh Yên vừa mới chết, Tử Anh thần nữ liền xuất hiện, thái phó không cảm thấy quá mức trùng hợp sao?”“Hơn nữa Tử Anh Thần Nữ này không ai thấy dáng dấp nàng, càng không có ai nghe được giọng nói của nàng, chẳng lẽ che giấu điều gì?”“Thanh quốc sắp suy vong lại không biết, vẫn còn ở đó chúc mừng thái tử tròn trăm ngày?”“Con của yêu quái, cũng là yêu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.