Đọc truyện 6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng) – Chương 47: Phân lượng
Nàng không thích mặt trời, nó quá rực rỡ lại quá nóng bỏng.
Cũng không thích vì sao tinh tú, vì nó có quá nhiều.
Ngạn Cơ thích trăng, có thể tròn khuyết tùy ý, cô độc một mình nhưng tỏa sáng hơi triệu vì sao vĩnh hẳng.
Đêm này trời có trăng lại có sao.
Gió nhẹ đìu hiu
Ngạn Cơ cùng Triệu Thiên Mạc nói chuyện phiếm. Trước đây, cho dù ở cùng y, nhưng chưa một lần hai người thật sự trò chuyện.
Vì nàng không thích gần y, sợ nàng si tâm không nhìn thấy rõ thế cục nữa.
Triệu Thiên Mạc không dám bắt chuyện với nàng, y sợ, chính mình sẽ có ngày hại nàng kết cục như kiếp trước. Thế là y quyết định đứng từ xa, từng ngày từng ngày, từng bước lại từng bước, âm thầm bảo vệ nàng.
Nhưng sau chuyện xảy ra hôm nay, y cũng đặt được tảng đá nặng trong tâm xuống, một lần cùng nàng đàm đạo, như họ đã từng….
Thỉnh thoảng, Triệu Thiên Mạc mặt cợt nhả, đùa nàng:
– Nếu ta không chịu uống thuốc, thì nàng lãng phí công sức sắc thuốc rồi.
Nàng hờ hững nhếch miệng:
– Ngươi muốn độc tố dày vò ngươi sao
Y nằm một bên, chân bắt chéo, tuy chịu độc có chút đau, nhưng y đang rất vui, lấy tay nghịch nghịch tóc Ngạn Cơ:
– Ta chết cho nàng hối hận cả đời
– Ngươi nếu nóng lòng muốn chết thì im lặng ta cho một quạt chết cho nhanh
Nàng vừa sắc thuốc vừa đẩy tay Triệu Thiên Mạc ra, tóc của nàng không phải ra đồ chơi, không cho y đụng.
Bị đẩy tay có chút khó chịu, Triệu Thiên Mạc nhíu mày, mặt dày tiếp tục vuốt, ấm ức lên tiếng:
– Nàng ác quá
– Ta biết được nam nhân có một thứ quý giá, trước khi ngươi chết không có bảo vật nào để cho ta, thì ta cắt để sau ta cầm lược nhớ gương.
Ngạn Cơ mắt một tia ranh mãnh nhìn y thèm thuồng
Triệu Thiên Mạc cho dù dùng chung thể xác với kiếp sau của mình, nhưng hai linh hồn vô thức rùng mình:
– Không, nàng điên rồi.
Ngạn Cơ đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm phía chân y.
Cánh quạt Nhật Nguyệt bỗng trở nên sắc bén.
Triệu Thiên Mạc lúc này muốn khóc thật rồi:
– Nàng đừng càn rỡ, ta sẽ uống thuốc
– Đừng đừng, nàng nâng cây quạt lên cao quá làm gì, hạ quạt xuống.
– Nàng không cho ta chết, ta thề ta không dám chết
Ngạn Cơ một tay cầm quạt, một tay còn lại bắt lấy hai tay Triệu Thiên Mạc đưa lên cao, dí mặt lại gần y.
Khung cảnh thơ mộng, hai người tư thế mờ ám.
Lông mi của hắn thật dài.
Nhưng lúc này, Triệu Thiên Mạc chỉ nhìn chằm chằm xuống dưới, y sợ… nàng cắt của y.
Ha ha
Ngạn Cơ buông tay ra, bật cười thành tiếng, nhìn Triệu Thiên Mạc thoáng chút ngây ngốc
– Sắc thuốc xong rồi, uống đi rồi chạy. Hai tên kia cách đây tầm mười vạn dặm, tốc độ của chúng nhắm chừng sẽ tới đây mau thôi.
Triệu Thiên Mạc dơ ngón tay cái, mặt cười cười đầy nguy hiểm:
– Nếu ta không chịu uống, nàng sẽ không bỏ ta lại đây, đám kia đuổi tới nàng phải lấy mắt nàng ra. Ta nói đúng chứ?
Ngạn Cơ lườm, đắng họng lên tiếng:
– Ngươi muốn gì?
Y cười hà hà, không ngừng vỗ đùi:
– Nàng phải năn nỉ ta uống thuốc.
Gặp lại nàng đã lâu, nhưng đối với nàng luôn xa cách, vì sợ chính ta không bảo vệ được nàng, lại sợ nàng không phải là cô nương năm xưa. Nhưng là ta sai, ta tin ta có thể bảo vệ được nàng, cho dù phải mất mạng này, nàng thì không thay đổi, vẫn bĩu môi, vẫn thanh thuần, tuy miệng mồm cay độc, nhưng lại ưa đùa giỡn. Ta gần nàng như thấy kiếp trước sống lại vậy…
Hi vọng nàng giữ mãi được sự tự nhiên này, không còn phòng bị ta…
Nữ tử hắc bào mặt mày đen thui, dơ quạt Nhật Nguyệt, mắt nàng nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.
Triệu Thiên Mạc rùng mình, không nói không rằng hai chân khép lại, đưa tay bê thuốc uống ực ực
– Ngoan
Cô nương trước mặt bây giờ mới bật cười, trong mắt Triệu Thiên Mạc lúc này, Ngạn Cơ không có ngụy trang, không có giả dối, không có sự ngờ vực.
Nhưng ở một diễn biến khác.
” Triệu Thiên Mạc à Triệu Thiên Mạc, ngươi làm ta thật không thể hiểu nổi, truyền thuyết về ngươi ghét nữ tử, mặt lạnh như băng, bên cạnh như tuyết ngàn năm, cơ mà lúc này lại đùa giỡn ta, như một tên ngốc. Cho dù ta không bỏ mặc ngươi, nhưng ngươi thái độ này hơi quá thân thiết rồi.”
Ngạn Cơ trong lòng tính toán:
” Khi ta về Triệu quốc, phải sưu tập thêm tình báo về y, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như ta nghĩ. Y có mưu đồ gì từ ta?
Không thể nào, ta không có gì để y lợi dụng, đối với ta y có giá trị, nhưng đối với y, ta có giá trị gì?
Muốn ta giúp bảo vệ Triệu quốc? Không đúng
Tại sao lại gần gũi với ta như thế, vì ta là vong khí? Càng không đúng.
Lật từng dòng kí ức về quá khứ vị Triệu Thiên Mạc, chuyện chỉ qua trăm năm, không khó để có tình báo, y cảnh giới bán tiên là đệ tử của Bội La đạt cảnh giới Nhị Trọng Thiên, lúc trước tầm sư học đạo, là đệ tử đứng thứ nhất Thiên Địa bảng trong Thiên Kiếm tông, từng có một đoạn tơ tình với một nam nhân tên Vương Lỗi đứng thứ nhì Thiên Địa bảng. Y từng cùng một nhóm sư huynh sư đệ đồng môn tiêu diệt Quái Thai, Độn Hành. Y năm đó có sáu bằng hữu thân thiết, trong đó có một tên phản bội, làm bốn người trong đám bằng hữu thân thiết bị giết bởi Ác Bá yêu tộc, cùng Manh Bá.
Ta bỏ sót điều gì chăng? “
Đang suy tư Triệu Thiên Mạc lúc này đã uống xong chén thuốc, nhìn Ngạn Cơ nghi hoặc.
Ngạn Cơ tuy lòng dậy sóng, bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh
– Liền xuất phát, hai tên kia chắc đợi chúng ta nóng ruột rồi.
– Được
Hai người liền thuấn di biến mất.
…
– Tiểu Bạch ca, ca ca với tỷ tỷ vẫn chưa trở lại.
Cậu bé mười tuổi trong lòng lo lắng cho ân nhân, hết đứng lại ngồi, cứ qua một khắc lại nhắc tiểu Bạch
Lúc bị quạt Nhật Nguyệt đưa đến đây, cậu bé đã gặp vị ca ca trước mặt, liền kể cho y mọi chuyện.
Tiểu Bạch trong lòng không yên, vị nữ tiền bối kia, tu vi cao thâm, hẳn không việc gì, y tự nói với mình, lại xoa đầu tự trấn an đứa bé bên cạnh:
– Không sao đâu, họ chắc chắn bình an…
Nếu mà họ có chuyện gì, thì bảo tàng phải làm sao đây? ta đợi được nhưng người của ta không đợi được.
A
Đứa bé hô lớn, chỉ về phía xa:
– Họ về rồi
Tiểu Bạch như mở cờ trong bụng, vui mừng quay về phương bắc, quả nhiên hai thân ảnh quen thuộc.
Một tử y, một hắc y, khí chất bất đồng, vừa an toàn lại vừa đáng sợ. Lúc này Triệu Thiên Mạc đã ngưng cưỡng ép thân thể, trở về hình hải đứa trẻ bảy tám tuổi.
Đứa bé không khỏi cất lên:
– Tiểu Bạch ca ca, tại sao nhìn vị ca ca kia ta thấy rất bình an, lại vô cùng ấm áp, nhưng vị tỷ tỷ kia lại làm ta không rét mà run, thậm chí ta cảm thấy tỷ ấy mà muốn thì toàn bộ thôn làng ta có thể diệt sạch trong một cái chớp mắt.
Tiểu Bạch không khỏi ậm ừ, muốn thốt lên hai tiếng đồng tình, chính hắn cũng thấy vậy.
Mặc dù hắn chưa thấy Ngạn Cơ chiến đấu với đám Bạch Sa Cốt, nhưng cả người không mảy may hạt bụi nào như vậy, kết quả hẳn không khó đoán.
Tuy nhiên, nếu cho hắn chọn kết thân với một trong hai, hắn chắc chắn không do dự chọn vị cô nương kia.
Vị cô nương ấy bề ngoài tuy nhìn rất hung lệ, nhưng tâm tính có khi lại rất tốt. Còn vị công tử kia, bề ngoài tuy tốt, hắn không chắc bên trong y có tốt như vậy không. Vì đêm nay, chỉ vài canh giờ lúc nãy, hắn thấy một sắc thái hoàn toàn khác của y, không giống như cậu bé chỉ bảy tám tuổi.
Hai người này, tuy bề ngoài bất đồng, liệu nội tâm có bất đồng chăng?
Hắn cho sai khi lựa chọn hai người này làm bạn đồng hành không?
Bảo tàng quá quý báu, lại quá nguy hiểm, hắn không thể một mình lấy được nếu không có sự trợ giúp. Hắn chu du thiên hạ, lần đầu tiên có hai người xa lạ vì hắn mà ngã tay tương trợ. Lúc đó hắn không nghi ngờ, họ chính người tốt. Liền yêu cầu trợ giúp lập tức. Giờ lại có chút hối hận, liệu hắn lúc đó có quá gấp gáp không?
Ngạn Cơ phía xa thấy cậu bé cùng tên tiểu nhị nọ, lập tức mỉm cười rạng rỡ:
– Hai người các ngươi đều an toàn.
Chỉ một khoảnh khắc này, cậu bé lẫn tiểu Bạch dù có chút lo sợ về nàng, lập tức buông lỏng hoàn toàn, một cô nương có nụ cười đẹp như thế này, làm sao có thể là người xấu chứ.
Triệu Thiên Mạc bên cạnh cũng đưa tay về phía cậu bé.
Cậu bé nước mắt rưng trào, không nói không rằng chạy tới ôm Triệu Thiên Mạc, hẳn lúc nãy cậu bé rất sợ. Khóc một hồi lâu mới nín lập tức nói:
– Ca ca, đa tạ cứu mạng đệ.
Lại nhìn về phía Ngạn Cơ, gương mặt vô cùng cảm kích, gật đầu lia lịa:
– Đa tạ tỷ tỷ.
Ngạn Cơ gương mặt tươi tắn:
– Không cần khách khí
Tiểu Bạch cũng mừng không kém, tuy Triệu Thiên Mạc có chút nhợt nhạt, như kẻ mới ốm dậy, nhưng nhìn nàng cùng y an toàn không khỏi thở phào một tiếng. Lập tức hỏi rõ mọi chuyện.
Triệu Thiên Mạc còn yếu, nên nàng liền kể ngắn gọn. Vốn dĩ nàng không tính kể cho họ nghe, nhưng gương mặt hai tên trước mặt, lại khiến nàng có một cảm giác hoài niệm, thế là lại ngồi bình tĩnh kể họ nghe.
Nhìn không khí chung quanh, nàng không khỏi cảm thán, nhân sinh quả nhiên rất câu nệ.
Nàng cả cuộc đời tại Âm Ti, nhìn bên ngoài cũng dựa vào kí ức đám ma đầu, không đủ chân thực. Từ lúc tới Nhân giới, mỗi một chuyện đều chính nàng trải qua, chính nàng thật sự là một nhân vật trong đấy. Từng cảm xúc, từng cử chỉ, từng nét mặt, tất cả nàng đều có cảm nhận thật chân thực.
Cậu bé, tiểu Triệu, Triệu Thiên Mạc, tiểu Bạch, bốn người ấy với nàng đều là người qua đường, chỉ một cái liếc mắt rồi lập tức quên đi. Nhưng họ đối với nàng, lại rất tốt. Nhìn sâu trong mắt họ, nàng hiểu, bốn người đó đều cho rằng nàng là một người nhân ái, lại dễ gần.
Họ đối đãi với nàng, rất có dụng tâm, như tên tiếu Bạch, tâm này mười phần chỉ có hai phần tính toán. Cậu bé còn trải qua quá ít, cảm ơn nàng còn kích động như vậy, làm sao mưu tính nàng nổi chứ. Triệu Thiên Mạc nàng có chút khó hiểu, y quá lạ đi. Nhưng trong mắt y, nàng không cảm nhận được, y sẽ tính kế nàng.
Nhưng với nàng lại khác, nàng đối với họ, tám giả hai thật.
Nàng từng bước lại từng bước, muốn lưu giữ bộ mặt tốt của mình với họ, để họ buông lỏng đề phòng với nàng.
Cậu bé nàng lợi dụng y để lấy lòng Triệu Thiên Mạc. Tiểu Bạch không hơn chỉ vì cứ địa, vì bảo vật. Nàng tin tưởng, cho dù nhờ y nàng biết được bảo tàng, nhưng nếu bảo vật đủ để nàng thèm động tâm, thì nàng không ngại xé rách mặt cùng y cướp bảo vật.
Triệu Thiên Mạc thì có chút giá trị với nàng, Hoa Môn quá nguy hiểm, nàng muốn đạt được điển tịch phải trả giá đại giới.
So phương diện lực lượng, nàng đạt đến Nhất Trọng Thiên, nửa bước vào Nhị Trọng Thiên, cũng được coi là anh tài Thanh Ngọc tinh cầu.
Nhưng so phương diện quy tắc ảo diệu, không hơn không kém dừng bước tại cảnh giới của tu nhân giả. Quả thật quá kém. Nên nàng cần một kẻ phương diện quy tắc ảo diệu cao minh hơn nàng, nhưng lại không thể đe dọa nàng. Một tên vô cùng phù hợp là Triệu Thiên Mạc.
Cảnh giới là căn bản, kẻ khác sống chết không liên quan đến nàng. Không thực lực, chết trách ai?
Không thực lực, để người khác bảo vệ, để kẻ mạnh nhào nặn.
Mục đích cuối cùng của nàng chính là đi tìm…
Ngạn Cơ lắc đầu mạnh, thần trí lập tức quay lại, nhìn xung quanh mấy tên ngốc đang nói chuyện phiếm. Nàng lập tức lập lộ trình lại.
– Chúng ta còn hai tháng nữa mới tới Hoa Môn, ta muốn đẩy nhanh tiến trình. Các ngươi không có ý kiến chứ?
Ngạn Cơ thẳng thừng nói, không chút nhún nhường, ý nàng rất rõ, nàng không muốn bất cứ ai có ý kiến về lựa chọn của nàng.
Triệu Thiên Mạc mặt mày nghiêm nghị, trước mặt nhiều người, y luôn lấy dáng vẻ lạnh lùng như đá ngàn năm, tùy ý đáp:
– Không ý kiến.
Tiểu Bạch cùng cậu bé nhìn nhau đồng thanh nói:
– Không ý kiến
Đùa gì chứ, hai người chỉ là đi theo thì làm sao có ý kiến.
Ngạn Cơ nhìn về phía cậu bé du mục, nghi vấn hỏi:
– Ngươi cũng nên quay về với đoàn người của ngươi được rồi.
Cậu bé đang vui vẻ ăn thịt nướng lập tức im bặt, đầy vè không đồng tình, ánh mắt xa lạ:
– Đứa bé trong đoàn người đó đã chết từ vài canh giờ trước rồi.
Không khí trở nên im lặng, tiểu Bạch không dấu nổi được sự chua xót, Triệu Thiên Mạc cùng Ngạn Cơ nhớ lại chuyện lúc nãy, nội tổ phụ của cậu bé đã bỏ mặc cậu bé té.
Triệu Thiên Mạc lên tiếng phá không gian ngột ngạt:
– Vậy ta an bài ngươi về Triệu quốc, nơi chúng ta sắp tới không phải là nơi ngươi nên tới.
– Không, đệ không muốn, mọi người không cho đệ đi cùng thì chi bằng để đệ chết ngay tại đây.
Tiểu Bạch lập tức giải thích cho cậu bé về nguy hiểm của Hoa Môn, nhưng cậu bé không chịu, nằng nặc đòi đi cùng mọi người.
– Thà giết đệ chứ không đệ sẽ không chịu đi đâu
– Vậy ngươi chết đi
Ngạn Cơ lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nàng giật giật, lời nói có chút giận giữ
Triệu Thiên Mạc, cậu bé, tiểu Bạch nghi mình nghe nhầm lập tức nhìn Ngạn Cơ.
Tiếp tục nàng nói:
– Thực lực không có, đi chỉ để vướng tay vướng chân, mạng không giữ nổi mà cứ thích đi chết, một kẻ đứng trước cái chết một lần hẳn quý trọng mạng sống. Ngươi dường như không biết quý trọng thì chi bằng vứt đi.
Không khí giờ phút này vô cùng tĩnh lặng
Cậu bé chấn động, mặt chực chờ như khóc.
Lập tức quay về phía Triệu Thiên Mạc khóc nức nở.
Nhìn cậu bé như vậy y thật sự rất khó xử, Ngạn Cơ nàng ấy nói không sai, y biết kiếp này nàng ấy rất độc miệng, nhưng tính tình rất tốt, nhưng đây chỉ là một đứa trẻ, nàng nói vậy quá nặng lời đi:
– Chỉ là một đứa trẻ, nàng nói vậy hơi quá
Ngạn Cơ phát bực, liền to tiếng:
– Nhưng ngươi thấy ta nói sai sao? Ngươi không lẽ muốn đưa tiểu tử này đi cùng để y chịu chết.
– Ngạn Cơ nàng không sai, nhưng lời nói của nàng quá đáng.
– Triệu Thiên Mạc ngươi còn nói ta quá đáng, lời ta nói há không đúng?
Triệu Thiên Mạc không muốn gây gỗ với Ngạn Cơ, nhưng nhìn đứa bé khóc y thấy thương hại nên liền vài lời bệnh vực mà thôi.
Tiểu Bạch không khỏi vui trong lòng, đã đi chung một ngày đường, y nhiều lần muốn mở miệng hỏi tên hai vị trước mặt, nhưng lại không đủ can đảm. Nhờ hai vi này cãi nhau, cuối cùng cũng biết tên của hai người họ.
Nhưng tình hình càng nhìn càng thấy không ổn, hắn lập tức lên tiếng can ngăn:
– Cô nương, nếu cậu bé muốn nằng nặc muốn theo, thiết nghĩ cứ cho cậu bé đi cùng.
Ngạn Cơ tức giận nhìn tiểu Bạch, hắn thức thời lập tức tới gốc cây, ôm người ngồi co ro, hai tay che miệng không dám nói lời nào nữa.
Cậu bé ôm chặt Triệu Thiên Mạc, khóc thút thít. Lúc sau lập tức buông Triệu Thiên Mạc ra, ánh mắt đau lòng bất đắc dĩ:
– Nếu tỷ tỷ ấy không muốn đệ đi cùng, thì đệ không đi cùng mọi người nữa.
Ngạn Cơ thấy vậy liền dùng quạt Nhật Nguyệt, quạt mạnh y hướng về phía Triệu quốc.
Oành
– Nóng quá
Cậu bé khóc gào hô to
– Nàng làm gì vậy Ngạn Cơ?
Triệu Thiên Mạc quát lớn, nhanh chóng nhào vô đám lửa bập bùng bế cậu bé ra.
Chính nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng nàng muốn quạt tiểu tử ấy về Triệu quốc, tại sao đốm lửa lại thổi bừng lên, đem cậu bé hất vào bên trong.
Nàng lo lắng lập tức chạm vào cậu bé, Triệu Thiên Mạc liền hất nàng ra. Y sợ nàng sẽ giết cậu bé này mất.
Cậu bé nước mắt không ngừng rơi, run rẩy ôm Triệu Thiên Mạc:
– Ca ca, xin huynh đừng bỏ đệ ra.
Tiểu Bạch đang ngồi dưới gốc cây cũng lập tức chạy lại, dùng thủy đạo để trị bỏng cho cậu bé.
Ngạn Cơ đứng hình, nhìn cậu bé trong tay Triệu Thiên Mạc, lập tức nhếch miệng.
“Giỏi cho một tên nhãi, ngươi dám tính kế ta”
Nàng lập tức sắp xếp lại tình huống, suy tính, rốt cuộc cậu ta lên kế hoạch từ lúc nào. Nàng muốn thử coi, cậu ta rốt cuộc có mấy phân lượng.
…
Ha ha
Ngạn Cơ bật cười
Tiến lại gần về phía cậu bé, ngồi xuống bàn tay ta nắm chặt, ăn năn nói:
– Đệ không sao chứ?
Cậu bé ngồi trong lòng Triệu Thiên Mạc đứng hình, nghi hoặc mang theo vẻ già giặn, khắc sau liền thỏ thẻ:
– Tỷ đừng đuổi đệ được chứ?
Nàng đau lòng mắt rưng rưng lên tiếng:
– Ta chỉ muốn quạt đệ về Triệu quốc thôi. Phía sau có hai tên sư huynh của Bạch Sa Cốt thủ lĩnh đuổi theo, nên ta vội vàng quạt, lần đầu tiên ta quạt bị lệch hướng, khiến đệ bị đốt.
Lại sờ vết thương của cậu bé, nàng tiếp tục nói:
– Mà cũng thật lạ, đám lửa to thế, bỏng hết cả thân thể, sao tóc đệ không bắt lửa?
Triệu Thiên Mạc nhìn không khí chung quanh, thở phào một tiếng, y vừa rồi có lớn tiếng với nàng vì thấy cậu bé bị quạt vô lửa người bỏng rát. Chứ thật tâm y không muốn cùng nàng gây gỗ.
Cái gì?
Ngạn Cơ dứt lời Triệu Thiên Mạc không khỏi trầm mặc. Lúc nãy quá lo lắng y không để ý, nhưng giờ nếu nhớ lại thì nhiều chỗ rất phi lý. Tóc của cậu bé ấy rõ ràng không bị lửa đốt.
Cậu bé lại khóc lớn, miệng không ngừng kêu:
– Nội tổ phụ, là nội tổ phụ. Đệ nhớ ra rồi
Nàng, tiểu Bạch cùng Triệu Thiên Mạc khó hiểu yên lặng nghe cậu bé giải thích.
– Mọi người đã cứu đệ, đệ sẽ không giấu mọi người, mái tóc đệ dệt từ Tằm Đình Ngọc, có đốt không cháy, có cắt không đứt. Nội tổ phụ đệ là tu nhân giả, nhưng tóc đệ là thiên khí, chỉ gặp Tam Trọng Thiên mới có thể một đòn phá hủy, y nói một khi đệ gặp nguy hiểm hãy lấy tóc đệ làm vũ khí, không thì dùng tóc quấn quanh người mình. Như vậy có thể bảo toàn được tính mạng.
– Đệ khóc là vì lúc này đệ mới nhớ ra, nội tổ phụ không quay lại cứu đệ vì y tin đệ có thể lấy chính mái tóc để bảo vệ chính mình, không bị Bạch Sa Cốt giết.
– Đệ trách nhầm nội tổ phụ rồi.
Cậu bé khóc càng lúc càng lớn, tiểu Bạch như thấy chính bản thân mình trong đó, lập tức an ủi vỗ về cậu bé.
– Nếu đệ có khả năng bảo vệ tính mạng mình, thì chúng ta để đệ đi cùng.
Triệu Thiên Mạc đối với con dân yêu thương vô bờ bến, tuy ghét nữ nhân nhưng vãi nam nhân không bài xích, cậu bé là một tiểu tử, nên y sẵn lòng vỗ vỗ đầu cậu.
Chỉ riêng Ngạn Cơ lúc này, tâm tình nàng như sóng cuộn, nàng muốn một quạt giết chết tên nhãi ranh trước mặt.
“Tên đấy quả nhiên cao minh”
Ban đầu cậu bé tính kế ta ới Triệu Thiên Mạc, đám du mục kia cũng nằm trong kế hoạch.
Tính toán cự ly rất chuẩn xác, trong một phạm vi ngàn dặm, ta cùng Triệu Thiên Mạc liền có thể thuấn di đến bên cạnh. Thế là khi vừa chạm tới phạm vi ngàn dặm, đám Bạch Sa Cốt liền đuổi kịp du mục. Lúc này cậu bé té, lợi dụng lòng tốt của Triệu Thiên Mạc, khiến y cứu cậu ta, mang cậu ta đi.
Sau đó cậu bé biết mình sẽ không được đi cùng, liền dùng chính mình làm mồi nhử, lợi dụng sự khó chịu khiêu khích từ ta. Chỉnh hướng quạt Nhật Nguyệt, làm ta quạt vào đống lửa hút cậu ta vào trong, khiến Triệu Thiên Mạc tăng thêm vài phần đồng tình với cậu ta.
Tiếp đến, ta nghĩ cho dù phanh phui được bí mật, nhưng hai tên kia chắc chắn không tin. Một tên nhóc làm sao có pháp lực mạnh đến mức đổi chiều hướng cây quạt của ta chứ.
Ta liền phát hiện tóc cậu ta không bị cháy, mong muốn lật tẩy cậu ta. Không ngờ lần nữa lại bị lợi dụng, để mọi người nghĩ rằng tóc cậu ta là thiên khí, phòng thủ kiên cố, đủ bảo vệ mình. Khiến hai tên đần độn kia đồng ý cho cậu ta phiêu lưu cùng.
Lúc tên vương của Bạch Sa Cốt kia chết có nói rằng ít nhất y có thể mang một người đi cùng.
Ta vốn cho rằng y nói sẽ khiến Triệu Thiên Mạc chết.
Thì ra ta sai, người chết là cậu bé. Linh hồn cậu ta đã mất rồi.
Thân xác ấy hẳn là được điều khiển bởi đám tóc kia, ta có thể dùng quạt Nhật Nguyệt cũng là thiên khí toàn lực cắt tóc cậu ta, nhưng sẽ khiến mọi người nghĩ ta muốn cướp pháp bảo thiên khí.
Lúc nãy mọi người đã hiểu lầm ta muốn giết cậu ta, bây giờ trực tiếp ra tay cắt tóc hẳn sẽ làm Triệu Thiên Mạc ghét bỏ, tiểu Bạch khinh bỉ.
Hay.
Quả nhiên đạo cao một thước, ma cao một dặm.
Ngạn Cơ ta không ngờ có ngày nằm trong kế hoạch ngươi.
Nhưng rốt cuộc cậu ta hiện giờ là ai? Và muốn gì?
Hơn nữa cậu ta là nam nhân, chết tiệt.
Triệu Thiên Mạc à, ta muốn giúp ngươi trị bệnh đoạn tụ, mà giờ một tên nhãi chen vô, hẳn vô cùng khó trị.
Ánh mắt Ngạn Cơ vô tình nổi lên sát khí, nàng lần đầu tiên bị đẩy vô tình cảnh muốn giết mà không dám giết.
Cậu bé lúc này đang vô cùng thoải mái, cuối cùng cậu ta có thể lừa được hai người này. Nhưng còn nữ tử kia, có chút tâm cơ, cậu ta phải đề phòng