Đọc truyện 6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng) – Chương 18: Rạng danh
Chúng ta nghi hoặc nhìn Thái Bạch, nhóm chúng ta có tên này sao?
Nhưng mà thôi lấy đại một cái tên nhóm cũng được, chúng ta hiểu ý nhau lập tức nói theo Thái Bạch.
“Phải, chúng ta là Thất Đại Danh Trấn của Thiên Kiếm tông.” Bảy người chúng ta cùng đồng thanh đáp.
“Các vị có thể cho dân đen này, biết tên từng vị được không?” Trưởng lão của Hải Châu trấn đầy xúc đồng lên tiếng.
Mỉm cười Hỷ Hiên nói:” Bản cô nương tên Hỷ Hiên, hai người phá hầm là Thái Bạch và Mộc Trấn, tỷ tỷ áo trắng đứng cạnh ta là Nhạc Khúc, hai vị vừa đánh chết quái vật một mắt là Triệu Thiên Mạc ca ca cùng Ngạn Cơ tỷ tỷ.”
Bảy áo bào bay trong gió, từng gương mặt tuyệt sắc đứng nơi đó…. đầy phi phàm, không nhiễm bụi trần. Tuy mặc trang phục màu sắc khắc nhau, nhưng họ sinh ra như để bên nhau vượt qua hoạn nạn. Những con dân đang quỳ cảm thấy bảy người này có thể đồng sinh đồng tử gắn bó keo sơn.
Họ tỏa ra một ánh sáng ấm áp… Xua mọi vết đen cuộc đời
Họ là những người đem lại cho vạn người nơi đây một cuộc sống mới.
Họ là những người duy nhất vì những người không quen này, liều mạng chống lại yêu quái….
Họ là thánh nhân trong lòng vạn người dân đen đang quỳ này.
Rất lâu sau này, trong vạn người này đã sinh ra một thiên tài, khi đó có đến Thiên Kiếm tông bái phỏng.
Nhưng rất không may là không gặp được những vị ân nhân khi xưa.
Dân chúng từ đó tôn thờ bảy vị này, tôn xưng họ là bảy vị thần canh giữ Hải Châu trấn. Danh tiếng của Ngạn Cơ, Triệu Thiên Mạc, Sở Thanh, Mộc Trấn, Nhạc Khúc, Hỷ Hiên, Thái Bạch sau trở thành một truyền thuyết.
…
Từ sau cuộc chấn áp lũ tiểu yêu ở Hải Châu.
Danh chấn chúng ta vang lên tứ hải. Các quốc gia đều có mật thám, rất nhanh họ biết tình hình cuộc chiến hôm đó. Không ai có thể tin được, bình thường yêu quái là do tiên nhân chịu trách nhiệm giải quyết, đây là lần đầu tiên nghe thấy tu tiên giả chấn nhiếp bốn phương, dẹp tan yêu quái Hải Châu. Mà cho dù có dẹp được, cũng chỉ giết được lũ tiểu yêu thôi, không ngờ chúng ta diệt được cả một tên thủ lĩnh. Mà còn bất ngờ hơn, tên thủ lĩnh chỉ do hai người Ngạn Cơ và Triệu Thiên Mạc đồng tâm hợp lực càn quét chứ không phải cả bảy, tuy bị yêu quái một mắt bị thương nặng, nhưng không thể phủ nhận hai người đáng gờm này.
Trước đó, tuy mọi người từng biết về vụ yêu quái tác oai tác quái nơi Hải Châu, nhưng không ai dám tới đó trợ giúp cả. Vì chuyện yêu quái là của tiên nhân…. Chúng ta chỉ là tu nhân giả, lại vô tình bị buộc vào nhiệm vụ này…. Ai ngờ vô tình được một mẻ đại thắng.
Lúc trở về, người ta bị phản phệ nặng, khiến ta trong vòng một năm tới không thể sử dụng quạt Nhật Nguyệt. Bất quá sau trận đánh hôm nay, ta đoán sư phụ trong vòng mấy năm tới không đem nhiệm vụ khó trên người chúng ta đâu.
Quả nhiên là vậy, về tới sư môn, đập vào mắt ta là bốn vị sư phụ vô cùng hồ hởi đứng chờ sẵn ở chỗ tượng hai con kỳ lân trấn môn, nơi lối vào Thiên Kiếm tông, ôm chặt bọn ta… Miệng Bội La sư phụ cười liên tục, hận không biết cách bày tỏ vui mừng với chúng ta…
Bội La sư phụ:” Các ngươi thật là làm ta bất ngờ, ta chỉ kêu các ngươi chiến với tiểu yêu thôi, không ngờ thủ lĩnh các ngươi cũng don dẹp.”
Phi Thế sư phụ cười rạng rỡ:”Đúng là những đồ nhi ta đầy tâm huyết tuyển chọn, không làm mất mặt vi sư.”
Manh Bá sư phụ cũng phấn khởi không kém, vỗ vai Mộc Trấn:” Ta là rất tự hào về ngươi.”
Tà Học sư phụ:”Các ngươi thật làm rạng danh Thiên Kiếm tông, thật hoài niệm, từ giờ Đao Pháp tông, Luật Sát tông hay Ám Thuật tông càng phải nể mặt tông phái ta…”
Hahaha
Chúng ta cứ đắm chìm trong lời khen ngợi của mọi người như vậy, nhưng điều chúng ta vui vẻ nhất chính là giải cứu được vạn sinh linh tuyệt vọng nơi Hải Châu… Đó mới là phần thưởng lớn nhất.
Các vị sư phụ sau đó cũng thưởng cho chúng ta rất nhiều đan dược, chả mấy chốc phản phệ nhanh chóng được loại trừ. Ta cảm thán với tiên dược của mấy vị sư phụ, vốn dĩ là một năm không sử dụng được quạt Nhật Nguyệt, không ngờ chỉ cần một tháng ta hoàn toàn bình thường rồi.
Cuộc bình định Hải Châu chính là khởi đầu cho hào quang của nhóm Thất Đại Danh Trấn chúng ta.
…
Ngay sau đó, cứ ba tháng một lần, chúng ta lại nhận nhiệm vụ mới từ sư phụ. Nhưng đa số chỉ là mấy vụ nhỏ nhỏ, không quá khó, bởi vì ta với Thiên Mạc ca cần thời gian để bình phục.
Trong thời gian Triệu Thiên Mạc bị phản phệ, tần suất ta xuất hiện ở đình viện chàng tăng lên rất nhiều. Đôi lục Sở Thanh qua thăm Thiên Mạc phải thốt lên:”Đây là viện của Ngạn Cơ tỷ hay của Thiên Mạc ca vậy.”
Ta cũng không khách khí đáp trả:” Viện của Nhạc Khúc tỷ là của Nhạc Khúc tỷ hay là của Sở Thanh đệ vậy. Bình thường không thấy ở phòng, thì chắc chắn bên viện Nhạc Khúc tỷ.”
Sở Thanh đỏ mặt tía tai vội vàng chối:” Tỷ đừng có chọc đệ, tỷ biết đệ với Nhạc Khúc tỷ không phải như vậy mà”
“Đệ chê Nhạc Khúc tỷ lớn hơn đệ cả 30 40 tuổi sao?”
“Không có không có, tỷ biết đệ không có ý đó mà, tuổi tác không quan trọng, chỉ cần thành tiên cuộc đời vĩnh cửu, 30 40 năm không phải vấn đề. Cho dù không thành tiên nhân, trở thành bán tiên, cũng sống được vạn năm rồi…”
“Ta nói cho đệ biết, cuộc sống vô thường, hôm nay đệ và Nhạc Khúc tỷ còn cười nói, ngày mai không ai biết có là dĩ vãng không. Ta thấy Nhạc Khúc tỷ cũng có ý với đệ đấy. Nên bắt lấy cơ hội….. Huống hồ, có những người, mong muốn được như đệ lại không thể.” Nói đến đây lòng ta trầm xuống…. Rốt cuộc ta phải làm thế nào… Chàng mới yêu ta đây Thiên Mạc.
Sở Thanh không phải là một tên ngốc, hắn lập tức hiểu ý ta, nhanh chóng an ủi ta:” Ngạn Cơ tỷ à, cái gì càng khó càng bên lâu, Thiên Mạc ca không phải không có cảm tình với tỷ, chẳng qua huynh ấy không hiểu phong tình là gì thôi…”
Ta lắc đầu, nhìn xa xa, Sở Thanh không hề hiểu, Thiên Mạc không phải không hiểu phong tình, mà là ta không phải là đối tượng huynh ấy muốn hiểu… Ta nhiều lần ta ước ta là nam nhân… Vậy thì có thể dễ dàng khiến huynh ấy thích ta hơn….
Trở về thực tại, ta lại nhắc nhở Sở Thanh:”Ta không biết truyện của đệ, nhưng ta hi vọng đệ sớm bày tỏ cho Nhạc Khúc tỷ, không ai biết truyện ngày mai.”
Không biết lý do là gì, nhưng dạo gần đây lòng ta rất bất an…
…
3 tháng nữa lại trôi qua nhanh chóng
Đội nhóm Thất Đại Danh Chấn vừa lập lại được sư phụ bàn giao nhiệm vụ. Thật ra ban đầu nhiệm vụ chỉ có ta, Triệu Thiên Mạc với Sở Thanh cần hoàn thành, nhưng trước do danh tiếng Thất Đại Danh Chấn vang xa, nên hiệp hội bốn sư phụ cùng ra quyết định bất kì nhiệm vụ nào của 1 trong 7 người, cả đội buộc phải đi theo.
Nhiệm vụ lần này của chúng ta là đối phó với lũ Quái Thai ở phía tây Sở quốc, chúng là những kẻ chuyên ăn thịt trẻ con, đặc biết là trẻ sơ sinh. Ẩn nấp dưới dạng con người hoặc thần thánh, mỗi tuần chúng đều yêu cầu loài người hiến tế một đứa trẻ, nếu không chúng sẽ vào làng mạt sát người vô tội.
Hành trang lên đường, lần này chúng ta chuẩn bị rất nhanh. Vì đơn giản chúng ta hiểu, chúng ta tới nhanh giây phút nào, số người bị giết càng giảm bớt đến cực điểm. Ta biết, đôi khi chúng ta muốn giúp đỡ con người, không phải vì chúng ta rảnh rỗi hay lòng trắc ẩn, mà bởi vì chúng ta là người hiểu rõ hơn ai hết…. Mất một người thân đau đớn như thế nào. Giống như ta đã từng mất nghĩa phụ vậy… Tuy không nói, nhưng ngày hôm đó thế giới với ta như sụp đổ.
Một đứa trẻ được sống và lớn lên với sự chăm sóc của nghĩa phụ, đối với ta, nghĩa phụ còn hơn phụ mẫu thân sinh. Cổ nhân có câu: Công sinh không bằng công dưỡng.
Nghĩa phụ của ta rất hay nhậu nhoẹt, cả ngày chỉ thích uống rượu. Nhưng ngài rất yêu quý ta, chưa từng đánh ta hay la mắng ta một lần nào… Lần duy nhất là lúc ông biết ông không sống được bao lâu nữa, hiểu tính ta, ông rất sợ ta ôm xác ông ngủ, ông đã thẳng thừng quát mắng ta rất nhiều. Ông nói rằng tâm nguyện một đời của ông là chu du thiên hạ, nhưng khi nhặt ta về với sức khỏe ông không cho phép, nên ông đã từ bỏ giấc mơ đó. Lúc chết, ông muốn được hỏa táng, để cát bụi thay ông chu du thiên hạ.
Đó là lý do tại sao, trong người ta luôn có một lọ tro cốt, hễ nơi nào ta đi qua, đều rải ít một tro cốt rồi cầu nguyện. Những lúc như thế, ta cảm giác nghĩa phụ vẫn còn sống, vẫn hiện diện cạnh ta, theo ta qua mọi gian nan cuộc đời.
Nực cười không, rõ ràng là một người đã chết, người ta nói chết là hết, nhưng chỉ hết với người đó mà thôi. Với ta, ông chưa bao giờ chết….
Nực cười không, người nói chết là hết tiếc nuối, buồn chuyện thiên hạ, nhưng lại chỉ là bắt đầu nỗi đau cho người thân bên cạnh thôi… như ta bây giờ, cứ đến ngày giỗ người, ta lại hoài niệm…