50 Sắc Thái

Chương 25


Bạn đang đọc 50 Sắc Thái – Chương 25

Chương 24
Christian đang đứng trước một cái lồng sắt. Anh mặc chiếc quần jean mềm rách tả tơi, ngực và chân để trần gợi đầy ham muốn và quyến rũ. Anh đứng đó, ngắm nhìn tôi. Nụ cười của anh rạng rỡ với đôi mắt xám tan chảy. Tay anh cầm một đĩa dâu đỏ. Anh khoan thai tiến đến chiếc lồng, nhìn tôi thăm dò. Tay anh luồn qua những nan lồng, chìa đĩa dâu chín mọng ra.
“Ăn nào!” Anh nói.
Tôi cố với đến nhưng một lực vô hình nào đó đã trói cổ tay tôi, níu lại, giằng ra sau. Để tôi đi.
“Đến đây, ăn đi.” Anh vừa nói vừa nở nụ cười mê hồn.
Tôi cố sức giằng ra… để tôi đi. Tôi muốn gào lên, thét thật to nhưng không thể phát ra một âm thanh nào. Anh đẩy đĩa dâu đến gần hơn chút nữa, quả dâu nằm ngay kề miệng tôi.
“Ăn đi, Anastasia.” anh phát ra từng âm một thật gợi tình.
Tôi hé môi ra và cắn lấy, chiếc lồng biến mất, tay tôi được tự do. Tôi lao đến phía anh, ngón tay bấu vào ngực anh.
“Anastasia.”
Không. Tôi rền rĩ.
“Yên nào, em yêu.”
Không. Em muốn chạm vào anh.
“Tỉnh lại đã.”
Không. Xin anh.
Tôi miễn cưỡng chớp chớp mở mắt. Tôi vẫn đang nằm trên giường và ai đó đang rù rì vào tai tôi.
“Dậy nào, em yêu.” Anh thì thầm và hiệu quả của giọng nói ngọt ngào đó chẳng khác gì chiếc kẹo mềm đang chảy luồn trong huyết quản tôi.
Đó là Christian. Trời vẫn còn tối, những hình ảnh anh trong giấc mơ vẫn rõ mồn một, hoang mang và đầy khiêu khích.
“… không.” Tôi rấm rứt.
Tôi muốn trở lại giấc mơ, để được chạm vào ngực anh. Sao anh đánh thức tôi? Mới khoảng nửa đêm. Sao thể? Anh có nhu cầu với tôi – ngay bây giờ?
“Đến giờ dậy rồi, em yêu. Tôi kéo rèm lên nhé”. Giọng anh thì thầm.
“Không.” Tôi kêu lên.
“Tôi muốn cùng em đuổi bình minh đi.” Anh nói rồi hôn lên mặt, mi mắt, đầu mũi và miệng tôi, khiến tôi phải mở mắt ra.
Rèm cửa đã mở.
“Chào người đẹp.”
Tôi rên rỉ, anh mỉm cười nói:
“Đây không phải là cô nàng bình minh rồi.”
Trong ánh sáng bình minh, tôi mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Christian đang cúi xuống bên tôi, mỉm cười. Thỏa mãn. Thỏa mãn về tôi. Quần áo đã chỉnh tề! Màu đen.
“Em tưởng anh muốn em nữa.” Tôi phụng phịu.
“Anastasia, lúc nào tôi cũng muốn em. Thật hạnh phúc khi biết rằng em cũng như vậy.” Anh điềm nhiên nói.
Tôi chăm chăm nhìn anh khi đã quen với ánh sáng, trông anh vẫn có vẻ vui… ơn trời.
“Tất nhiên em muốn, nhưng không phải lúc trễ quá thế này.”
“Không phải trễ, mà là sớm. Đi nào – ngồi dậy. Chúng ta sẽ ra ngoài. Chuyện quan hệ để sau nhé.”
“Em vừa có một giấc mơ tuyệt vời.” Tôi vẫn ấm ức.
“Mơ thấy gì?” Anh kiên nhẫn hỏi.
“Thấy anh.” Tôi đỏ mặt.
“Thấy tôi làm gì?”
“Cố đút dâu cho em.”
Một nụ cười phớt qua môi anh.
“Bác sĩ Flynn có thể có một cơ hội lớn khám phá giấc mơ của em đấy. Dậy nào – mặc quần áo vào. Khỏi tắm cũng được, chúng ta đi đã.”
Chúng ta!
Tôi ngồi dậy, quấn tấm ga trải giường quanh eo, để lộ nửa thân trên. Anh đang đứng giữ cửa phòng cho tôi, mắt sẫm lại.
“Mấy giờ rồi, anh?”
“Năm rưỡi sáng.”
“Em thấy như mới ba giờ.”
“Không có nhiều thời gian đâu. Tôi đã để em ngủ đủ lâu rồi. Đi nào.”
“Em tắm đã, được không?”
Anh thở dài. “Nếu em tắm, tôi lại muốn cùng em thêm lần nữa mất, chúng ta đều biết chuyện đó sẽ xảy ra mà – thời gian đang trôi đấy. Đi thôi.”
Anh đang có vẻ phấn khởi. Như một cậu bé, đứng ngồi không yên với những dự định và niềm hân hoan. Chuyện đó làm tôi mỉm cười “Anh đang làm gì thế?”
“Bí mật. Tôi đã nói với em rồi.”
Tôi không nén nổi nụ cười với anh. “Vâng.”
Tôi ra khỏi giường và tìm quần áo. Tất nhiên, tất cả đều đã được xếp cẩn thận, để ngay trên ghế cạnh giường. Anh đã xếp sẵn cả một chiếc quần lót nữa – Ralph Lauren chứ đâu phải đùa. Tôi xỏ quần vào, anh cười rạng rỡ. Hmm, vậy là thêm một món đồ của Christian nữa – thêm một chiến lợi phẩm cho bộ sưu tập gồm chiếc xe Audi, điện thoại BlackBerry, chiếc Mac, áo khoác đen và bản đầu ấn phẩm quý giá. Tôi lắc đầu nghĩ đến sự hào phóng của anh rồi lại nhăn mặt y như một cảnh trong Tess vừa thoáng qua đầu: cảnh quả dâu. Nó khiến tôi nhớ đến giấc mơ. Còn tay bác sĩ Flynn-Freud và cơ hội lớn, sau đó thì ông ta thà chết còn hơn phải làm việc với ngài Christian.
“Xong rồi thì ra đây nhé.” Christian sang phòng khách, còn tôi chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi cần phải chăm sóc bản thân một chút và nhất là cần tắm sơ qua. Bảy phút sau, tôi có mặt ở phòng khách, sạch sẽ, gọn gàng mặc quần jean, áo hai dây và quần lót của Christian Grey. Anh đang ngồi ăn sáng trước một bàn nhỏ, ngước lên nhìn tôi. Ăn sáng! Vào giờ này.
“Ăn nào.” Anh nói.
Lạy chúa… giấc mơ. Tôi đứng nhìn anh liên tưởng đến chiếc lưỡi anh đang miết lấy vòm họng của tôi. Hmm, chiếc lưỡi thành thạo.
“Anastasia.” Anh nghiêm giọng, lôi tôi ra khỏi sự tưởng tượng của mình.
Bữa sáng giờ này quá sớm với tôi. Phải làm sao đây?
“Em sẽ uống trà. Bánh ăn sau được không?”
Anh nhìn tôi cân nhắc, tôi mỉm cười cực kỳ duyên dáng.
“Đừng có bất tỉnh trong buổi diễu hành của tôi đấy.”
“Em sẽ ăn khi nào bao tử thức dậy. Khoảng bảy rưỡi sáng… nhé?”
“Được.”
Anh đáp, vẫn nhìn tôi chăm chăm.
Tôi khó nhọc hết sức để không nhăn mặt tỏ thái độ với anh.
“Em muốn trừng mắt với anh lắm.”
“Xin mời, cứ tự nhiên, tôi rất vui lòng.” Anh cao giọng.
Tôi ngó lên trần.
“Vâng, biết đâu một trận đòn sẽ làm em tỉnh lại.” Tôi hé môi vẻ suy nghĩ mông lung.
Christian há hốc miệng.
“Mặt khác, em cũng không muốn bị nóng nực hay làm phiền; nhiệt độ ở đây đã đủ cao rồi.” Tôi nhún vai ra vẻ đang nói một mình.
Christian ngậm miệng lại, cố tỏ vẻ không hài lòng nhưng thất bại thê thảm. Sự hài hước thấp thoáng nơi đáy mắt anh.
“Cô, vẫn như mọi khi, cô Steele à, thật khó bảo. Uống trà đi.”
Tôi nhận ra nhãn trà Twinings và trong lòng thầm reo lên. Coi kìa, có người thật biết chăm sóc, Tiềm Thức nói với tôi. Tôi ngồi đối diện anh, uống luôn cả dung mạo của anh. Liệu đến bao giờ tôi đủ cho người đàn ông này?
KHI RA KHỎI PHÒNG, Christian đưa cho tôi một chiếc áo dài tay.
“Em sẽ cần đấy.”
Tôi nhìn anh thắc mắc.
“Tin tôi đi.”
Anh cười ngoác miệng, cúi xuống hôn lên môi tôi rồi nắm tay tôi cùng đi.
Bên ngoài, thời tiết khá mát mẻ trong ánh sáng mờ mờ của một buổi bình minh sớm. Người phục vụ đưa cho Christian chìa khóa của chiếc xe thể thao sáng bóng, mui trần. Tôi nhướng mày nhìn Christian còn anh đang nhìn tôi cười khoái trá.
“Em biết không, thỉnh thoảng rất tuyệt khi được là tôi.” Anh nói kèm một nụ cười bí hiểm nhưng đầy tự hào mà tôi không cách nào sánh nổi.
Khi vui đùa và cởi mở, trông anh đáng yêu biết bao nhiêu. Anh mở cửa, cong tay mời tôi vào xe bằng một cử chỉ thật cường điệu. Tâm trạng anh đang rất vui vẻ.
“Mình đi đâu đây, anh?”
“Rồi em sẽ biết.”
Anh bước vào sau tay lái, chiếc xe thẳng tiến ra Savannah Parkway. Anh mở máy định vị GPS rồi ấn vào một phím trên tay lái, giai điệu cổ điển tràn ngập khắp xe.
“Bài gì thế ạ?”
Tôi hỏi khi hàng trăm dây đàn violin đang run rẩy tạo nên những âm thanh quá đỗi mượt mà.
“Trong vở La Traviata. Nhạc kịch của Verdi.”
Ôi, thật là… quá rung động.
“La Traviata, em có nghe đâu đó rồi. Nhưng không thể nhớ nổi ở đâu. Nó có nghĩa là gì nhỉ?”
Christian liếc sang tôi, nhếch mép cười.
“Nghĩa đen là ‘người đàn bà sa ngã’. Dựa theo một tác phẩm của Alexandre Dumas, Trà Hoa nữ.”
“A, em đọc cuốn đó rồi.”
“Tôi cũng nghĩ em đọc rồi.”
“Một cô gái làng chơi bất hạnh.”
Tôi trở người trên chiếc ghế da êm ái. Anh ấy đang muốn nói với mình điều gì chăng?
“Hmm, một câu chuyện thật buồn.” Tôi nói.
“Buồn quá ư? Em có muốn chọn nhạc không? Nhạc trong iPod đấy.”
Christian lại nở một nụ cười bí hiểm.
Tôi không nhìn thấy iPod của anh đâu cả. Anh gõ vào màn hình bảng điều khiển giữa hai chúng tôi rồi liếc nhìn xuống – ở đó hiện một danh mục bài hát.
“Em chọn đi.”
Môi anh thoảng nở nụ cười và tôi biết đó là vẻ như một sự thách đố.
Ipod của Christian rất thú vị. Tôi chạm ngón tay vào màn hình, cuộn danh mục lên để xem và tìm được một bài ưng ý. Tôi nhấn “play”. Không thể đoán nổi anh cũng là fan của Britney. Tiết tấu club-mix và techno xâm chiếm lấy cả hai chúng tôi, Christian đưa tay vặn nhỏ âm lượng. Có lẽ còn quá sớm để làm thế: giọng Britney đang đến đoạn gợi cảm nhất mà.
“Độc hại ư?”
Christian cười.
“Em không hiểu ý anh.” Tôi giả nai.
Anh vặn nhỏ âm lượng hơn nữa, tôi đang tự mình thầm ăn mừng chiến thắng. Nữ thần nội tại đang đứng trên bục chờ nhận huy chương vàng. Anh lại vặn nhỏ âm lượng. Chiến thắng!

“Không phải tôi tải bài đó đâu,” Anh nói, một chân đặt ra sau, kéo ghế lùi vào lòng xe khi chiếc xe tiến ra đường cao tốc.
Gì chứ? Anh ta biết anh ta đang làm gì, cà chớn thật. Vậy thì ai đã làm chuyện đó? Đã vậy, tôi phải nghe Britney hoài hoài luôn mới được. Ai… ai làm?
Bài hát kết thúc, iPod nhảy sang giọng Damien Rice rền rĩ. Ai? Ai? Tôi nhìn trừng trừng ra cửa xe, bụng sôi lên. Ai chứ?
“Là Leila.” Anh trả lời câu tôi không hề hỏi.
Sao anh ta có thể biết được nhỉ?
“Leila?”
“Một người cũ, cô ấy tải bài này xuống iPod.”
Damien vẫn đang léo nhéo trong khi tôi như ngồi trên đống lửa. Người cũ… người phục tùng cũ? Cố nhân ư?
“Một trong mười lăm người à?” Tôi hỏi.
“Ừ.”
“Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?”
“Chúng tôi kết thúc rồi.”
“Tại sao?”
Hừm. Quá sớm để nói đến những chuyện này. Nhưng hơn bao giờ hết, trông anh đang có vẻ rất thoải mái, thậm chí, hạnh phúc nữa, chưa hết, sẵn sàng tiếp chuyện.
“Cô ấy muốn nhiều hơn thế.”
Anh thấp giọng, có vẻ tự sự, rồi anh bỏ câu ấy treo lơ lửng giữa chúng tôi, kết thúc nó bằng đúng câu ngắn gọn mà đầy quyền lực ấy.
“Rồi anh không đồng ý?”
Tôi hỏi trước khi bộ lọc ở não kịp tác động lên miệng. Chết thật, mình có muốn biết chuyện này không chứ?
Anh lắc đầu.
“Tôi chưa bao giờ muốn kéo dài, cho đến lúc gặp em.”
Tôi thở dốc, quay cuồng. Không phải đó cũng là điều tôi muốn sao? Anh ấy muốn nhiều hơn. Anh ấy cũng muốn điều đó. Nữ thần nội tại vừa nhảy lộn vòng ra khỏi bục nhận giải và phóng lên xe ngựa chạy vòng quanh sân vận động. Không phải tôi.
“Còn mười bốn người kia, chuyện gì xảy ra với họ?” Tôi hỏi.
A ha, anh ấy chịu tâm sự – tiến bộ rồi nha!
“Em muốn một danh sách à? Ly hôn, xử trảm, chết?”
“Anh đâu phải Henry VIII[27].”
[27] Henry VIII (1491-1547) là vua thứ hai thuộc Nhà Tudor, nước Anh, có cả thảy sáu cuộc hôn nhân.
“Để xem, ngẫu nhiên là đến giờ, tôi chỉ còn giữ mối quan hệ với bốn người, chưa tính Elena.”
“Elena là ai?”
“Bà Robinson của em đấy.”
Anh nhếch miệng một nụ cười kiểu-chỉ- có-mình-tôi-hiểu.
Elena! Mẹ ơi! Mụ phù thủy cũng có tên mà lại là một cái tên như tên nước ngoài mới khiếp chứ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một mụ già lẳng lơ, lố lăng, da nhợt nhạt, đầu tóc tổ quạ, môi đỏ chót và tôi hiểu rằng bà ấy đẹp. Không được để ý. Không được để ý.
“Chuyện với bốn người kia thì thế nào?” Tôi hỏi để tự làm mình xao nhãng.
“Rất tò mò, luôn hăm hở với thông tin, cô Steele.” Anh vui vẻ gắt lên.
“Ồ vâng, thưa Quý Ngài Bao Giờ Cô Hết Kỳ Kinh?”
“Anastasia – một người đàn ông nên biết những chuyện đó.”
“Thế sao?”
“Tất nhiên?”
“Để làm gì?”
“Vì tôi không muốn em có thai.”
“Em cũng thế mà! Ít nhất là trong vài năm nữa.”
Anh chớp mắt, thoáng giật mình rồi lại trở về dáng vẻ thoải mái thấy rõ. Vậy đó. Christian không muốn có con. Bây giờ hay là không bao giờ? Tôi liêu xiêu bởi cuộc phản công mang tên cởi mở của anh, bất ngờ và chưa từng có tiền lệ. Có thể tại đang là sáng sớm? Hay có gì đó trong nước của Georgia? Trong không khí? Tôi còn muốn biết thêm gì nữa không ta? Thôi kệ đi.
“Thế rồi với bốn người ấy, chuyện thế nào?”
“Một người gặp người khác. Ba người kia thì muốn – nhiều hơn. Tôi lại chấp thuận chuyện đó.”
“Vậy còn những người khác nữa?” Tôi nhấn mạnh.
Anh hơi liếc nhìn tôi rồi lắc đầu.
“Không đến nơi đến chốn.”
Chà, cả một đống thông tin. Tôi liếc nhìn kính xe và nhận ra bầu trời đang sáng dần màu hồng pha xanh biển. Bình minh đang đuổi theo chúng tôi.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Tôi hỏi, bối rối nhận ra Đường Liên bang 95. Chúng tôi đang tiến xuống phía Nam. Đó là tất cả những gì tôi biết.
“Ra bãi đáp máy bay.”
“Mình chưa về Seattle đấy chứ?” Tôi giật mình cảnh giác.
Tôi đã chào mẹ đâu. À mà mẹ còn đang đợi chúng tôi sẽ đến ăn tối nay nữa cơ mà.
Anh bật cười.
“Không, Anastasia, chúng ta sẽ tìm hiểu tình yêu thứ hai của tôi.”
“Thứ hai?” Tôi cau mày.
“Ừ, sáng nay tôi sẽ cho em biết thú tiêu khiển của tôi.”
Tôi cố lục lọi bộ não, nhăn nhó, săm soi lại lý lịch sáng chói của anh.
“Là cô, cô Steele. Cô đứng đầu danh của tôi. Nếu có thể mang cô vào được.”
Ớ.
“Quả là cao cấp so với danh mục giải trí của em, thứ tự ưu tiên cũng kỳ lạ nữa.” Tôi đỏ mặt lí nhí.
“Rất vui được nghe điều đó.” Anh đáp tỉnh khô.
“Vậy là đến bãi đáp máy bay?”
Anh cười toe toét.
“Bay vút.”
Từ ấy làm ré lên một tiếng chuông ầm ĩ.
Anh từng nhắc đến chuyện này rồi.
“Tụi mình sẽ đuổi theo bình minh, Anastasia.”
Anh quay sang nhìn tôi cười hết cỡ, trong lúc đó, máy định vị GPS đang báo rẽ phải vào một chỗ nhìn như kiểu khu công nghiệp phức hợp. Anh dừng trước một tòa nhà đồ sộ sơn trắng, đề bảng HIỆP HỘI BAY LƯỢN BRUNSWICK.
Tàu lượn! Chúng tôi sắp đi tàu lượn à?
Anh tắt máy xe.
“Em sẵn sàng cho chuyện này chưa?” Anh hỏi.
“Anh sẽ bay à?”
“Đúng thế.”
“Vâng, sẵn sàng.”
Tôi đáp không chút do dự. Anh cười rộng, cúi hôn tôi.
“Lại một lần đầu tiên nữa, cô Steele.” Anh vừa nói vừa bước khỏi xe.
Lần đầu? Lần đầu gì? Lần đầu đi tàu lượn… á! Mà không – anh ấy nói anh ấy từng chơi rồi mà. Tôi thở phào. Anh bước vòng qua xe, mở cửa. Bầu trời le lói màu ngọc opal, ánh sáng loang lỗ và nhấp nhánh sau vài đám mây lác đác tinh nghịch. Bình minh đã đến trên đầu chúng tôi rồi.
Christian nắm tay tôi vòng ra sau tòa nhà đến một bãi rộng trải đá dăm, vài chiếc máy bay đang đậu ở đó. Một người đàn ông đầu húi cao, ánh mắt ngang tàng đang đứng cùng Taylor.
Taylor! Christian có đi đâu mà không có anh ta đi cùng không nhỉ? Thấy tôi nhìn, anh mỉm cười hiền lành đáp lại.
“Ngài Grey, đây là phi công sẽ lái máy bay kéo, anh Mark Benson.” Taylor giới thiệu.
Christian và Benson bắt tay rồi trao đổi với nhau về những thông tin kỹ thuật liên quan đến sức gió, hướng gió và những thứ đại loại thế.
“Chào anh Taylor.” Tôi ngượng ngập.
“Chào cô Steele.” Anh ta gật đầu còn tôi thì nhăn mặt. “Ana.” Anh ta vội chữa lại. “Ngài ấy chật vật xoay sở suốt mấy ngày vừa rồi. May mà cuối cùng chúng tôi cũng đến được đây.” Anh nói úp mở.
Ồ, lại tin mới. Sao thế nhỉ? Chắc chắc không phải vì mình! Ngày thứ Năm bật mí! Chắc chắn nước nôi ở Savannah có cái gì đó khiến mấy ông này bỗng trở nên cởi mở khác thường.
“Anastasia.” Christian gọi tôi. “Đến đây.” Anh chìa tay ra.
“Gặp lại anh sau nhé.” Tôi mỉm cười với Taylor và vội vàng tạm biệt; anh quay trở lại bãi đỗ.
“Anh Benson, đây là bạn gái tôi, Anastasia Steele.”
“Rất vui được biết anh.” Tôi chào khi bắt tay Benson.
Benson cười rất tươi đáp lại.
“Tôi cũng thế.”
Qua ngữ điệu, tôi dám nói Benson nhất định là người Anh.
Khi tôi nắm tay Christian, một nỗi náo nức cứ cuồn cuộn trong bụng dưới. Chao ơi… bay lượn. Chúng tôi đi theo Mark Benson băng qua khoảng đất trải đá, tiến vào đường băng. Anh và Christian vẫn không ngừng bàn bạc. Tôi hiểu được sơ sơ vài ý chính. Chúng tôi sẽ bay bằng Blanik L-23, loại này có vẻ vượt trội so với L-13, dù thực tế, tranh luận về điều này vẫn còn chưa ngả ngũ. Benson sẽ lái một chiếc Piper Pawnee. Anh đã lái máy bay kéo tàu lượn được năm năm rồi. Điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi nhưng liếc lên nhìn Christian, tôi thấy anh hoạt bát hẳn, thật tuyệt vời khi được thấy anh ở đúng nơi dành ình.
Tàu lượn rất dài và bóng loáng, chạy những sọc trắng và cam. Tàu có một khoang lái nhỏ hai chỗ ngồi, trước và sau. Từ khoang lái có một sợi cáp trắng và dài, móc vào chiếc máy bay một cánh quạt hình dạng khá cổ điển. Benson mở nắp cabin rộng và thoáng, bọc bên ngoài khoang lái để chúng tôi trèo vào tàu.
“Trước hết cần phải mang dù đã.”
Dù!
“Để tôi làm cho.” Christian cắt ngang và đưa tay đón lấy bộ đai từ Benson và mỉm cười thân thiện.
“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị đồ dằn.” Benson nói và quay sang chỗ máy bay.
“Anh thích trói em vào những thứ này.” Tôi đứng quan sát.
“Cô Steele, cô không biết đâu. Đây, bước vào đai này.”
Tôi làm như anh bảo, vịn một tay lên vai anh. Christian hơi rùng mình nhưng không bước lui. Khi tôi đã bước hai chân vào vòng đai, anh kéo dù lên và luồn dây đai qua tay, để lên vai tôi. Anh khéo léo xiết đây đai lại và chốt hết các nút khóa.
“Đấy, xong rồi.” Anh nói dịu dàng nhưng đôi mắt ranh mãnh. “Em có mang dây buộc tóc hôm qua không?”
Tôi gật.
“Anh muốn em buộc tóc lên à?”
“Ừ.”
Tôi nhanh chóng cột gọn tóc lại.

“Được rồi, đi thôi.” Christian cao giọng
Anh ta lúc nào cũng độc đoán. Tôi trèo lên ghế sau.
“Không, lên ghế trước. Ghế sau của phi công.”
“Nhưng thế thì anh đâu còn thấy gì nữa?”
“Tôi thấy rất rõ.” Anh cười toe toét.
Tôi không bao giờ nghĩ có lúc trông anh hạnh phúc đến thế – vẫn độc đoán, nhưng hạnh phúc. Tôi trèo vào, ngồi xuống chiếc ghế bọc da. Thoải mái ngoài sức tưởng tượng. Christian cúi xuống nắm lấy dây vai, kéo bộ đai lên, anh bắt lấy sợi dây giữa hai chân tôi, luồn vào chốt khóa eo của bộ đai. Anh xiết tất cả các chốt khóa lại.
“Hmm lần thứ hai trong buổi sáng nay, tôi là người may mắn.” Anh thì thầm rồi hôn phớt lên tôi. “Không lâu đâu, chỉ hai mươi, ba mươi phút là cùng. Trong buổi sáng thế này, khí nóng không dễ chịu chút nào nhưng quan cảnh sẽ rất ngoạn mục khi ở trên kia vào giờ này. Hy vọng em không bị căng thẳng.”
“Rất phấn khích.” Tôi hấp háy mắt.
Ở đâu ra cái mặt cười tít vậy không biết? Trong thâm tâm, tôi đang sợ mà. Nữ thần nội tại – cô nàng đang nằm trên sofa trùm chăn kín mít kia kìa.
“Tốt.” Anh cười đáp lại, khều nhẹ mặt tôi rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Tôi chỉ còn nghe và cảm thấy những hoạt động của anh phía sau mình khi anh trèo vào chỗ. Tất nhiên anh buộc tôi cứng ngắc ở đây để tôi khỏi quay ra sau nhìn anh… kiểu thế! Chúng tôi đang ngồi khá thấp so với mặt đất. Trước mặt tôi là một bảng các đồng hồ, các cần điều khiển và một cần gạt lớn. Tôi gạt tất cả khỏi đầu.
Mark Benson xuất hiện với một nụ cười hăm hở, kiểm tra bộ đai của tôi rồi cúi xuống kiểm tra sàn khoang lái. Tôi nghĩ là kiểm tra đồ dằn.
“Tốt, an toàn rồi. Lần đầu phải không?” Anh hỏi tôi.
“Vâng.”
“Đảm bảo cô sẽ thích.”
“Cảm ơn anh Benson.”
“Gọi tôi là Mark được rồi.” Anh quay sang Christian. “Ổn chứ?”
“Tất nhiên. Đi nào.”
Tôi mừng là mình chưa ăn gì. Không phải phấn khởi mà là quá phấn khởi, tôi không tin bao tử mình chứa nổi cả thức ăn lẫn niềm phấn khởi này mà rời mặt đất. Lại một lần nữa, tôi phó thác mình vào bàn tay sành sõi của người đàn ông điển trai này. Mark sập nắp khoang tàu lượn lại, trườn người trèo vào máy bay kéo đang đậu phía trước.
Cánh quạt duy nhất của chiếc Piper bắt đầu khởi động, bao tử tôi căng thẳng đã trèo lên đến cổ họng. Ối mẹ ơi… mình thật sự đang làm chuyện đó. Mark áy bay lăn bánh từ từ ra đường băng và khi sợ cáp bị căng hết mức, chúng tôi đột ngột bị giật theo quán tính ra trước. Rồi dừng lại. Tôi nghe tiếng nói qua bộ đàm phía sau mình. Tôi đoán là Mark đang nói chuyện với trạm không lưu – nhưng không thể nghe được một lời nào. Khi Piper tăng tốc, chúng tôi cũng lao vút đi. Trong khoang cực xóc và trước mặt chúng tôi, chiếc máy bay một cánh quạt vẫn còn trên mặt đất. Oái, liệu có bay lên được không đấy? Bất thần dạ dày tôi rơi tuột khỏi cổ họng, lộn nháo nhào trong khắp cơ thể cũng đang bị bốc lên khỏi mặt đất – chúng tôi đang ở giữa không trung.
“Bay lên rồi, em yêu.” Christian gào lên phía sau tai tôi.
Chúng tôi đang ở trong chính khoang của mình, chỉ hai người. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ còn là tiếng gió phần phật và tiếng động cơ của Piper ù ù xa xa.
Tôi bám chặt lấy thành ghế bằng cả hai tay, chặt đến nỗi những ngón tay trắng bệch ra. Chúng tôi đang bay về hướng Tây, vào đát liền, xa dần mặt trời đang lộ diện, tăng độ cao, lao vút khỏi những thảo nguyên, những cánh rừng, những nhà cửa và cả Đường Liên bang 95 nữa.
Ôiiiiii. Kinh ngạc quá, phía trên chúng tôi chỉ có bầu trời. Ánh sáng khuếch tán, khác thường và ấm áp, tôi sực nhớ cách José nói về “khoảnh khắc kỳ diệu”, là khoảng trong ngày mà mọi nhiếp ảnh gia đều say mê – chính là đây… Vừa tàn bình minh, và tôi đang ở giữa khoảnh khắc ấy, cùng với Christian.
Bất chợt, tôi nhớ đến buổi trưng bày của José. Hmm. Phải nói chuyện với Christian. Tôi thoáng nghĩ đến phản ứng của anh. Nhưng tôi không thấy lo lắng lắm, không phải bây giờ – tôi đang hưởng thụ chuyến phiêu lưu của mình. Tai tôi ù đặc vì độ cao, mặt đất cứ trôi tuột đi mỗi lúc mỗi xa. Thật thanh bình biết bao. Tôi hoàn toàn hiểu vì sao anh thích ở trên cao này. Xa khỏi chiếc BlackBerry và giũ bỏ tất cả mọi áp lực công việc.
Chỉ có chiếc bộ đàm kết nối chúng tôi với cuộc sống và Mark đang nói gì đó về độ cao chín trăm mét. Cha, cao thật. Tôi cúi nhìn xuống và không còn thấy cái gì ra cái gì rõ ràng nữa.
“Thả ra.” Christian nói vào bộ đàm.
Bất thần, chiếc Piper biến mất và lực kéo của chiếc máy bay nhỏ cũng không còn. Chúng tôi bỗng trôi, trôi tuột phía trên Georgia.
Trời đất ơi – kích động quá. Chiếc tàu lượn chao nghiêng và đổi hướng khi tàu bay dốc xuống, còn chúng tôi rơi xoay tròn dưới mặt trời. Icarus. Chính là thế này đây. Tôi đang bay rất gần mặt trời nhưng có anh bên cạnh, đi cùng tôi. Tôi thở thật sâu khi nhận ra điều đó. Chúng tôi cùng xoay tròn rồi xoay tròn, cảnh trí dưới ánh sáng bình minh thật ngoạn mục.
“Giữ chặt.”
Anh hét to, rồi chúng tôi bỗng lao chúi xuống lần nữa – lần này, anh không cho tàu dừng lại. Bất thần, tôi bị lộn ngược, nhìn thấy mặt đất qua tấm kính chụp trên đầu khoang lái.
Tôi thét lên, hai tay tự nhiên giơ ra chới với, bàn tay túm lấy mặt kính perspex để ngăn mình đừng rơi. Tôi nghe tiếng anh cười ha hả. Cà chớn! Nhưng niềm vui của anh đúng là dễ lây, tôi cũng bật cười theo, anh đang điều khiển chiếc tàu lượn.
“Em mừng vì đã không ăn sáng.” Tôi hét lên.
“Ừ, rút kinh nghiệm, không ăn là tốt với em vì tôi sắp cho rơi lần nữa đây.”
Anh nghiêng tàu lượn lần nữa cho đến khi chúng tôi lộn ngược đầu trở lại. Lần này, bởi đã chuẩn bị nên tôi cứ bám chặt lấy bộ đai, ngoác miệng ra cười khinh khích đúng kiểu nhà quê. Anh giữ tàu lượn tiếp tục bay là là lần nữa.
“Đẹp chứ?” Anh hỏi.
“Vâng.”
Chúng tôi bay, xé toạc không khí, lắng nghe tiếng gió rít và sự tĩnh lặng trong ánh sáng của ngày mới. Ai còn muốn gì hơn nữa nào?
“Thấy cần điều khiển phía trước không?” Anh hỏi.
Tôi nhìn thấy chiếc cần nằm gần giữa hai chân mình, ôi không, anh định đi đâu với nó?
“Giữa chặt lấy.”
Chết thật. Anh ấy sắp bắt mình lái cái tàu này. Không nha!
“Làm đi, Anastasia. Bắt lấy.” Anh hối riết.
Tôi thận trọng chạm tay vào cần và nhận thấy độ trì cũng như sự chệch choạc của cái tôi cầm trong tay chính là bánh lái, là mái chèo hay bất cứ tên gọi gì gì đó, đang giữ cho cái tàu này bay giữa không trung.
“Nắm chặt lấy… giữ cho vững. Thấy cái đồng hồ ở giữa phía trước kia không? Giữ cho kim đồng hồ cố định ngay giữa.”
Tim tôi sắp ngừng đập rồi. Trời cao đất dày ơi! Tôi đang lái một cái tàu lượn… Tôi đang bay.
“Cô gái xuất sắc.” Chistian tán thưởng.
“Em ngạc nhiên là anh để em điều khiển.” Tôi la lên.
“Cô nên ngạc nhiên về những gì tôi để cô làm, cô Steele. Giờ trả lại cho tôi nào.”
Tôi cảm thấy cần điều khiển bỗng chuyển động, tôi buông ra và chúng tôi cứ xoay tròn rơi xuống thêm vài feet nữa, tai tôi lại ù đi. Mặt đất đang gần lại. Tôi cảm thấy chỉ một chớp mắt nữa chúng tôi sắp rơi xuống đấy. Oái, sợ quá.
“BMA, đây là BG N Papa Three Alpha, đáp cánh phải đường băng số bảy xuống cỏ, BMA.”
Giọng Christian vẫn tự chủ như bình thường. Trạm điều khiển ríu rít đáp lại gì đó qua bộ đàm, nhưng tôi chẳng hiểu họ đang nói gì. Chúng tôi lại lượn một vòng tròn rộng rồi mới đáp xuống từ từ. Tôi đã có thể nhận ra sân bay, đường băng và giờ đang bay là là trên Đường Liên bang 95.
“Giữ chắc, em yêu. Xóc đấy.”
Sau đường lượn cuối cùng, chúng tôi chao cánh và bất thần đáp xuống mặt đất sau một cú đập mạnh và trượt đà trên cỏ – oái. Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập khi chúng tôi đáp xuống với tốc độ báo động dọc theo bãi cỏ, chậm dần rồi dừng hẳn. Tàu lượn chao một cái rồi đổ về bên phải. Tôi thở một hơi ngập phổi trong khi Christian đang cúi xuống mở nắp khoang lái, trèo ra rồi mở rộng nắp.
“Thế nào?” Anh hỏi, mắt lấp lánh, ngời sáng những xám bạc.
Anh chồm vào gỡ dây cho tôi.
“Quá ngoạn mục. Cảm ơn anh.” Tôi thì thầm.
“Hơn thế chứ?” Giọng anh tràn trề hy vọng.
“Hơn rất nhiều.” Tôi thở, còn anh cười toe.
“Ra nào.”
Anh chìa tay cho tôi, tôi tựa vào và trèo ra khỏi khoang.
Khi chân tôi vừa chạm đất, anh bắt lấy tôi, kéo vào sát người anh khiến tôi đỏ mặt. Bỗng dưng tay anh luồn vào tóc tôi, ngửa đầu tôi ra sau, bàn tay còn lại đỡ sau gáy. Anh hôn tôi, thật lâu, thật mạnh và nồng nàn, lưỡi anh đẩy sâu vào miệng tôi. Hơi thở anh rít lên, nồng nàn… Trời ạ – sự cương cứng… Chúng tôi đang ở giữa bãi đất trống mà. Tôi thèm muốn anh ở đây, bây giờ, ngay tại bãi đất này. Anh dừng lại, nhìn xuống tôi, mắt anh thẫm lại, ngời lên trong ánh sáng của ngày tinh khôi, tràn trề nhục cảm mãnh liệt và hoang sơ. Chao ôi. Anh làm tôi ngừng thở mất.
“Ăn sáng nào.” Anh thì thầm, nghe như một tiếng gọi mời ngon lành.
Sao anh có thể làm cho thịt muối và trứng nghe như quả cấm được nhỉ? Đây hẳn là một tuyệt kỹ. Anh quay lại, bắt lấy tay tôi rồi chúng tôi cùng đi ra xe.
“Thế còn tàu lượn?”
“Sẽ có người thu xếp.” Anh nói điềm nhiên. “Chúng ta đi ăn thôi.” Giọng điệu rất rạch ròi.
Thức ăn! Anh đang nói về thực phẩm trong khi những gì tôi thật sự thèm muốn chính là anh.
“Đi nào.” Anh mỉm cười.
Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này và thật tuyệt được chứng kiến. Tôi nhận ra mình đang đi bên anh, tay trong tay, nụ cười toe toét cứ nghệch ra trên mặt. Chuyện này khiến tôi nhớ mình năm lên mười, được đi Disneyland với bố Ray. Đó là một ngày quá đỗi tuyệt vời, và hôm nay, chắc chắn, cũng là một ngày như thế.
TRÊN XE, KHI CHÚNG TÔI đang băng băng trên Đường Liên bang 95 tiến về Savannah thì điện thoại tôi lên tiếng. À, phải rồi… thuốc.
“Gì thế?” Christian hỏi, tò mò liếc sang tôi.
Tôi rút trong giỏ xách ra một gói nhỏ.
“Báo giờ uống thuốc.” Tôi đáp, má đỏ ửng lên.
Môi anh nhếch lên. “Tốt đấy. Tôi ghét bao cao su.”
Mặt tôi lại đỏ hơn một chút. Trông anh đầy vẻ kẻ cả hơn bao giờ hết.
“Em thích anh giới thiệu em là bạn gái với Mark.” Tôi nói.
“Không phải em là thế sao?” Anh nhướng mày.
“Em á? Tưởng anh chỉ cần một người phục tùng.”
“Đúng thế, Anastasia, và tôi vẫn đang cần đây. Chỉ có điều, tôi đã nói với em đấy, tôi cũng muốn hơn thế nữa.”
Ôi. Anh đến, mang theo bao hy vọng, mang đi cả hơi thở của tôi.
“Em rất hạnh phúc vì anh muốn nhiều hơn.” Tôi thì thầm.
“Chúng ta đều vui mà, cô Steele.”
Anh nhếch mép đầy tự mãn khi xe hướng đến tiệm bánh kếp International House of Pancakes.
“IHOP.”
Tôi cười tít mắt với anh. Không tin nổi nữa. Ai có thể nghĩ…? Christian Grey ở IHOP.
LÚC ĐÓ LÀ 8:30 SÁNG nhưng nhà hàng vẫn rất yên ắng. Mùi bột bánh thơm lựng, thức ăn khô, mùi thanh trùng. Hmm… không hẳn là một mùi thật hấp dẫn. Christian và tôi chọn được một chỗ ngồi ở quầy.
“Em không bao giờ tưởng tượng được anh ở đây.” Tôi nói khi chúng tôi nhón lên ghế ngồi.
“Bố thường dẫn bọn anh đến một trong những tiệm này mỗi khi mẹ đi hội thảo. Đó là bí mật của mấy bố con.” Anh cười, ánh mắt như đang nhảy múa, rồi mở thực đơn, đưa tay vuốt tóc.
Ôi, mình cũng muốn lùa tay vào mái tóc đó. Tôi cũng cầm thực đơn lên và tìm món, chợt nhận ra mình đang đói ngấu.
“Tôi biết mình muốn gì rồi.” Anh thở, giọng trầm và khàn khàn.
Tôi liếc lên nhìn anh, thấy anh đang dõi nhìn tôi bằng cái cách khiến cho các cơ bụng dưới của tôi cứ xiết lại và hơi thở bỗng hụt hẫng. Đôi mắt anh đen thẫm và âm ỉ cháy. Chết tiệt. Tôi nhìn anh chăm chăm, máu trong người rào rạt hồi đáp.
“Em cũng muốn cái anh muốn.” Tôi thì thầm.
Anh rít vào thật sâu.
“Ở đây?” Anh hỏi đầy gợi ý, nhướng mày lên và mỉm một nụ cười tinh ranh, hai hàm răng anh đang cắn hờ đầu lưỡi.
Ồ sao… quan hệ ở ngay IHOP. Vẻ mặt anh bỗng thay đổi, sầm xuống.
“Đừng cắn môi nữa.” Anh ra lệnh. “Không phải ở đây, không phải bây giờ.” Trong một thoáng, mắt anh đanh lại và nhìn anh như sắp tấn công tôi đến nơi.
“Nếu tôi đã không thể có được em ở đây, thì đừng khiêu khích tôi.”
“Xin chào, tên tôi là Leandra. Tôi có thể mang gì ọi… ơ… người… ơ… hôm nay, sáng này…?”
Giọng cô phục vụ ngắc ngứ, từ ngữ dính vào nhau khi cô bắt gặp ánh mắt quý ngài Điển Trai nhìn tôi. Mặt cô đỏ lựng lên. Ý thức tôi vẫn còn le lói được chút thương hại cho sự sửng sốt của cô gái bởi ánh mắt đó anh dành cho tôi. Sự có mặt của cô giúp tôi thoát khỏi cái nhìn hừng hực của anh được vài giây.
“Anastasia?” Anh tiếp tục thúc hối, phớt lờ cô phục vụ và tôi không nghĩ ai khác, ngoài anh, có thể chỉ gọi tên tôi mà gợi nên từng ấy ham muốn như anh, vào giây phút đó.

Tôi nuốt xuống, thầm lạy trời mặt mình đừng có cùng màu với mặt của Leandra tội nghiệp.
“Em nói anh rồi, em muốn cái anh muốn.”
Giọng tôi mềm mỏng và lí nhí trước cái nhìn hau háu của anh. Trời ạ, nữ thần nội tại ngã lăn ra bất tỉnh rồi. Mình có đủ sức chơi trò này không?
Leandre đứng ngây ra nhìn từ tôi sang anh rồi trở lại tôi. Đúng theo nghĩa đen, cô đang đỏ lựng lên như màu tóc hung sáng của mình.
“Tôi sẽ để hai vị vài phút chọn món nhé?”
“Không. Chúng tôi biết sẽ ăn gì rồi.” Miệng Christian mỉm cười quyến rũ.
“Cho hai phần bánh kếp bơ sữa, sốt quả thích, kèm thịt muối, hai cốc nước cam, một cà phê và sữa không béo, một trà English Breakfast, nếu cô có.” Christian nói, mắt vẫn không rời khỏi tôi.
“Cảm ơn. Quý khách còn cần gì nữa không?” Leandra đáp khẽ, tránh nhìn vào cả hai chúng tôi.
Cả hai đồng loạt quay sang nhìn cô, lập tức, mặt cô gái đỏ lựng lên lần nữa và cô đi luôn một mạch.
“Anh biết làm như thế là không công bằng mà.” Tôi liếc xuống mặt bàn nhựa, ngón trỏ miết cạnh bàn, cố làm ra vẻ thờ ơ.
“Không công bằng chỗ nào?”
“Cách anh khống chế người khác. Phụ nữ ấy. Và em.”
“Tôi khống chế em bao giờ?”
Tôi khịt mũi. “Lúc nào chả thế.”
“Tôi chỉ nhìn em thôi, Anastasia.” Anh đáp nhẹ nhàng.
“Không, Christian, hơn thế chứ.”
Anh nhíu mày. “Cô mới là người khống chế tôi, cô Steele. Sự ngây thơ của cô. Nó cắt ngang mọi thứ nhảm nhí này.”
“Đó là lý do anh đổi ý?”
“Đổi ý gì?”
“Vâng – về… Chúng ta?”
Những ngón tay thuôn dài, khéo léo của anh đang chống lên cằm, đầy suy tư.
“Thật ra tôi không nghĩ mình đổi ý. Chúng ta đang cần minh định lại các giới hạn, phác họa lại các chiến tuyến mới, nếu em sẵn lòng. Tôi chắc chúng ta làm được chuyện này. Tôi muốn em phục tùng trong phòng giải trí. Tôi vẫn sẽ trừng phạt nếu em vi phạm các quy định. Còn ngoài ra… xem nào, tôi nghĩ, còn tùy vào việc chúng ta thảo luận thế nào. Đó là tất cả những yêu cầu của tôi, cô Steele à. Em muốn nói gì về chuyện đó không?”
“Vậy là em có thể ngủ với anh? Trên giường anh?”
“Đó là những gì em muốn à?”
“Vâng.”
“Đồng ý vậy. Hơn nữa, có em trên giường, tôi luôn ngủ ngon. Chẳng hiểu tại sao nữa.”
Đôi mày anh nhíu lại và giọng nói chìm xuống.
“Em đã rất sợ anh bỏ em mất nếu em không chấp thuận tất cả những điều kiện ấy.” Tôi thì thầm.
“Tôi sẽ không đi đâu cả, Anastasia. Nhất là…” Anh dừng lại, cân nhắc trước khi nói tiếp. “Chúng ta đang làm đúng như em muốn, đúng như định nghĩa của em: thỏa hiệp. Em từng e-mail nó cho tôi. Và đến giờ, điều đó vẫn ổn với tôi.”
“Em yêu việc anh muốn nhiều hơn nữa.” Tôi ngượng ngùng nói.
“Tôi biết.”
“Làm thế nào anh biết được?”
“Tin tôi đi. Tôi biết đấy.”
Anh nhếch mép với tôi. Anh đang che giấu điều gì đó. Điều gì nhỉ?
Đúng lúc ấy, Leandra mang bữa sáng đến và câu chuyện của chúng tôi gián đoạn. Bao tử réo lên nhắc tôi nhớ mình đang đói đến mức nào. Christian nhìn tôi, lo lắng ra mặt khi thấy tôi ăn ngấu ăn nghiến mọi thứ trong dĩa.
“Em mời anh bữa này nhé?” Tôi hỏi Christian.
“Mời thế nào?”
“Trả tiền ăn.”
Christian nhăn mũi. “Không nên vậy đâu.” Anh cười khì.
“Đi mà. Em muốn thế.”
“Em đang định biến tôi thành kẻ ẻo lả đấy à?”
“Có thể đây là nơi duy nhất em đủ tiền để mời anh.”
“Anastasia, tôi rất hoan nghênh ý định đó của em. Thật đấy. Nhưng không đâu.”
Tôi trề môi ra.
“Đừng có hỗn.” Anh đe dọa, mắt anh lóe lên thật đáng sợ.
TẤT NHIÊN, ANH KHÔNG CẦN TÔI HỎI địa chỉ nhà. Anh đã biết rồi, kẻ đeo bám mà. Khi anh dừng trước của nhà, tôi không nói gì thêm. Nói gì bây giờ?
“Anh muốn vào không?” Tôi ngại ngần hỏi.
“Tôi phải làm việc, Anastasia, nhưng tối sẽ quay lại. Mấy giờ nhỉ?”
Tôi cố nén cảm giác thất vọng vừa nhói lên trong lòng. Sao mỗi phút trong cuộc đời tôi đều được muốn ở bên tay bạo chúa gợi tình này nhỉ? À phải rồi, tôi yêu anh ta mất rồi và bất cứ lúc nào, anh ta cũng có thể vuột khỏi tôi mà bay mất.
“Cảm ơn… Vì đã muốn nhiều hơn.”
“Không có gì, Anastasia.”
Anh hôn tôi và tôi lại hít căng lồng ngực mùi Christian quyến rũ.
“Gặp lại anh sau.”
“Cứ thử ngăn tôi lại.” Anh thì thầm.
Tôi vẫy tay tạm biệt khi xe anh rời đi dưới ánh nắng Georgia. Tôi vẫn đang mặc chiếc áo dài tay của anh, quần lót của anh và cảm thấy quá đỗi ấm áp.
Trong bếp, mẹ đang nhấp nhổm bồn chồn. Đâu phải ngày nào cũng có chuyện của một đa-tỷ-tỷ-phú để tám đâu, chuyện đó làm mẹ đứng ngồi không yên.
“Khỏe chứ, con gái?” Mẹ hỏi.
Mặt tôi đỏ lựng lên vì hiển nhiên mẹ biết tối qua tôi đã làm gì.
“Con khỏe ạ. Sáng nay Christian đưa con đi tàu lượn.”
Tôi hy vọng tin này sẽ làm mẹ bớt tập trung vào chuyện kia hơn.
“Tàu lượn? Chiếc máy bay nhỏ không có động cơ ấy à? Tàu lượn kiểu đó hả con?”
Tôi gật.
“Chà.” Mẹ không nói nên lời – đó là một ý tưởng quá đỗi lãng mạn với mẹ. Mẹ cứ nhìn tôi chăm chăm cho đến khi lấy lại được bản lĩnh của một bà mẹ và không quên câu hỏi đầu tiên.
“Thế còn tối qua? Hai đứa có nói chuyện không?”
Ơ. Tôi đỏ bừng mặt.
“Tụi con nói chuyện – tối qua và sáng nay nữa. Mọi chuyện có vẻ tiến triển.”
“Tốt.”
Mẹ quay lại với bốn cuốn sách nấu ăn đang mở sẵn trên bàn bếp.
“Mẹ à… nếu mẹ thích, bữa tối nay để con nấu cho nhé.”
“Ôi, con yêu, cảm ơn con đã định giúp nhưng mẹ muốn làm chuyện này mà.”
“Vâng ạ.” Tôi nhăn nhó, biết quá rõ tài nấu nướng hên xui của mẹ.
À mà cũng có thể mẹ đã lên tay từ khi dọn về Savannah với dượng Bob. Đã có thời điểm tôi chấp bất cứ ai về tài nấu nướng… ngay cả – ai mà tôi ghét nhỉ? À – Quý bà Robinson – Elena. Chà, ngay cả bà ta. Liệu có bao giờ mình gặp mụ ấy không nhỉ?
Tôi quyết định viết vài dòng cảm ơn Christian.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Bay cao ngược với bị đau
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,10:20 EST
Đến: Christian Grey
Đôi khi anh rất biết cách chỉ ột cô gái thấy thế nào là khoảnh khắc tuyệt vời.
Cảm ơn anh.
Ana x
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Bay cao và bị đau
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,10:24 EST
Đến: Anastasia Steele
Tôi sẽ làm một trong hai điều đó suốt lúc em ngáy. Tôi cũng rất vui.
Nhưng bất cứ khi nào bên em, tôi đều làm điều đó mà.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele Chủ đề: NGÁY
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,10:26 EST
Đến: Christian Grey
EM KHÔNG NGÁY. Mà nếu thật em có lỡ ngáy, anh cũng thật thiếu ga-lăng khi nói thẳng ra như vậy.
Ngài không phải là một quý ông đâu, ngài Grey. Mà ngài thì đang ở vùng Hạ Nam Hoa Kỳ[28] đấy. [28] Nguyên văn là “Deep South” hay còn gọi là “Lower South”, thường được hiểu là 7 tiểu bang ở cực Nam nước Mỹ hoặc 7 tiểu bang phía Nam đầu tiên đòi ly khai khỏi liên bang trong cuộc nội chiến 1860-1861; để đối với “Upper South” là các bang miền Nam còn lại. Tổ tiên của cư dân ở đây chủ yếu là người Anh với truyền thống lịch lãm, kiểu cách. Ở đây Anastasia muốn nhấn mạnh việc Christian đang ở phía Nam nhưng lại hoàn toàn không phải là một quý ông.
Ana
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Nói mớ
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,10:28 EST
Đến: Anastasia Steele
Tôi chưa bao giờ nhận mình là một quý ông cả, Anastasia ạ, và tôi nghĩ đã có rất nhiều dịp tôi chứng tỏ cho em thấy điều đó. Tôi không bị khiếp sợ bởi trận LA HÉT viết hoa của em đâu. Nhưng tôi sẽ thú nhận một lời nói dối vô hại: không – em không ngáy, em chỉ nói mớ. Và chuyện đó thật hay.
Chuyện gì xảy ra với nụ hôn của tôi thế?
Christian Grey
Kẻ hạ lưu và CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Chết thật. Tôi biết mình hay nói mớ trong giấc ngủ. Kate nhiều lần bảo với tôi chuyện đó rồi. Tôi đã nói cái quái quỷ gì thế nhỉ? Ôi, không.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Bật mí một bí mật
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,10:32 EST
Đến: Christian Grey
Ngài là một tay hạ lưu và vô lại – nhất định không phải là một quý ông.
Vậy thì tôi có thể nói gì đây nhỉ? Không hôn đến khi nào ngài kế tôi đã nói mớ chuyện gì.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Người đẹp ngủ và nói
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,10:35 EST
Đến: Anastasia Steele
Phải nói tôi quả là kẻ thiếu ga-lăng nhất và đáng bị trừng phạt vì điều đó. Tuy nhiên, nếu em cư xử tốt, có thể tối nay tôi sẽ kể em nghe. Giờ tôi buộc phải đi họp.
Gặp sau nhé, em yêu.
Christian Grey
CEO, Kẻ hạ lưu và Tên vô lại Grey Enterprises Holdings, Inc.
Được lắm! Tôi sẽ tuyệt đối im lặng cho đến chiều nay. Tôi nổi đóa lên rồi. Hừ! Giả sử tôi nói rằng tôi ghét anh ta, hay tệ hơn nữa, rằng tôi yêu anh ta trong giấc ngủ thì sao. Ôi, đừng vậy nha. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói với anh chuyện đó và tôi chắc chắn anh cũng chưa sẵn sàng để nghe chuyện đó luôn, nếu có lúc nào anh muốn nghe. Tôi nổi quạu với máy tính rồi quyết định dù mẹ nấu món gì, tôi cũng sẽ đi làm bánh mì để trút hết nỗi cáu kỉnh vào đống bột nhão.
MẸ ĐÃ QUYẾT ĐỊNH làm món súp rau củ và thịt nướng ướp dầu olive, tỏi và chanh. Christian thích ăn thịt và chuyện đó thật dễ giải quyết. Dượng Bob đã xung phong đi nướng thịt. Có vấn đề gì với đàn ông và lửa nhỉ? Tôi cứ ngẫm nghĩ về điều đó khi đẩy xe ẹ đi siêu thị.
Khi đến quầy thịt sống, điện thoại tôi reng. Tôi chộp lấy điện thoại, đoán đó là Christian. Nhưng số máy lạ.
“A lô.” Tôi trả lời nhẹ nhàng.
“Cô Anastasia Steele?”

“Vâng.”
“Tôi là Elizabeth Morgan từ SIP đây.”
“Ô – chào chị.”
“Tôi gọi để đề nghị cô công việc trợ lý cho anh Jack Hyde. Chúng tôi muốn cô bắt đầu vào thứ Hai.”
“Chao ôi. Thật tuyệt. Cảm ơn chị!”
“Cô muốn biết cụ thể về lương bổng chứ?”
“Vâng. Vâng… là – ý tôi là tôi chấp thuận lời đề nghị. Tôi rất muốn được đến làm việc cho nhà xuất bản.”
“Tốt quá. Chúng ta sẽ gặp nhau vào thứ Hai, lúc 8:30 nhé?”
“Hẹn gặp lại chị. Tạm biệt. Và cảm ơn nữa.”
Tôi hấp háy mắt nhìn mẹ.
“Con có việc làm rồi à?”
Tôi sung sướng gật đầu, mẹ rú lên vào nhào đến ôm choàng lấy tôi ngay giữa siêu thị Publix.
“Chúc mừng con yêu! Chúng ta phải mua một chai sâm-panh mới được.”
Mẹ không thể dừng vỗ tay và nhún nhảy. Không biết mẹ bốn mươi hay hai mươi tuổi nữa?
Tôi nhìn xuống điện thoại và cau mặt, phát hiện một cuộc gọi nhỡ từ Christian. Anh chưa bao giờ gọi tôi cả. Tôi bấm máy lại.
“Anastasia.” Anh trả lời lập tức.
“Chào anh.” Tôi bối rối nói.
“Tôi phải quay lại Seattle. Có vài việc. Tôi đang trên đường đến Hilton Head. Xin lỗi mẹ em giúp tôi – tôi không đến ăn tối được.” Giọng anh đầy vẻ xã giao.
“Em mong không có gì trầm trọng?”
“Tình hình cần tôi phải xử lý. Tôi sẽ gặp em vào ngày mai nhé. Nếu không đến được, tôi sẽ cử Taylor đến đón em ở sân bay.”
Anh nói lạnh lùng. Có vẻ giận dữ nữa. Nhưng lần đầu tiên tôi lập tức nghĩ không phải do tôi.
“Được ạ. Mong anh xử lý xong tình hình đó. Bay an toàn nhé.”
“Em cũng thế, em yêu.” Anh thở và chỉ với mấy từ ấy, Christian của tôi đã trở lại.
Rồi anh cúp máy.
Ôi không. “Tình hình” cuối cùng mà anh gặp phải là chuyện trinh tiết của tôi. Hức, lạy trời đừng phải là kiểu tình hình đó nha. Tôi nhìn sang mẹ. Niềm hân hoan ban nãy đã hoá thành nỗi lo lắng.
“Là Christian ạ. Anh ấy phải quay về Seattle. Anh gửi lời xin lỗi mẹ.”
“Ôi! Tiếc quá, con gái. Dù gì chúng ta vẫn còn tiệc nướng và giờ lại có lý do để ăn mừng rồi – công việc mới của con! Con phải kể mẹ nghe về công việc đấy.”
TRƯA MUỘN, MẸ VÀ TÔI nằm dài bên bể bơi. Nhìn dáng nằm sải lai của mẹ là biết mẹ đang cực kỳ thoải mái vì Ngài Lắm Tiền không đến dùng bữa tối. Khi phơi mình dưới mặt trời để nhuộm rám làn da nhợt nhạt, tôi cứ miên man nghĩ về tối hôm qua và bữa sáng nay. Tôi nghĩ về Christian và nụ cười hơn hớn nhất định không chịu tắt trên môi mình. Nó cứ lan từ từ khắp mặt tôi, không thể ngăn lại được trong khi tôi hồi tưởng lại rất nhiều cuộc đối thoại của chúng tôi, những gì anh đã nói… anh đã nói những gì.
Dường như vừa có cả một đỉnh triều quét qua thái độ của Christian. Anh chối bỏ nó nhưng vẫn công nhận rằng mình đang cố gắng rát nhiều. Điều gì đã có thể khiến anh thay đổi thế? Đã có những điều chỉnh nào kể từ khi anh viết cho tôi e-mail thật dài và khi tôi gặp anh hôm qua? Anh đã làm gì? Tôi bất thần bật dậy, suýt làm đổ cả soda. Anh đã ăn tối với… mụ ấy. Elena.
Khỉ gió.
Da đầu tôi bắt đầu râm ran khi nhận ra điều đó. Có phải mụ ta đã nói gì với anh? Ôi… ước gì mình là con ruồi đậu trên tường suốt bữa tối của hai người. Rồi tôi sẽ đáp xuống chén súp hay ly rượu của mụ, làm mụ nghẹt thở.
“Sao thế con, Ana?” Mẹ mơ màng hỏi. “Con mới phát hiện một chuyện. Mấy giờ rồi, mẹ?”
“Khoảng sáu rưỡi chiều, con yêu.” Hmm… giờ này anh đã hạ cánh rồi. Có thể hỏi anh không? Mà có nên hỏi không? Nhỡ ra mụ ta không liên quan gì đến chuyện này? Tôi cực kỳ mong đợi điều đó. Tôi đã nói gì trong khi ngủ nhỉ? Chậc… Cá là lại mấy nhận xét lung tung khi đang mơ về anh đây mà. Dù thế nào, hay đã thế nào chăng nữa tôi vẫn hy vọng cả một biển đổi thay đang ập đến anh không có nguyên nhân từ mụ.
Tôi thấy bứt rứt trong cái nóng điên tiết này. Tôi cần phải nhúng mình xuống hồ thêm cái nữa.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Chuyến đi an toàn?
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 22:32 EST
Đến: Christian Grey
Thưa ngài,
Xin hãy cho em biết ngài đã đến an toàn. Em bắt đầu nóng ruột rồi. Nhớ ngài.
Ana của ngài x
Ba phút sau, tơi nghe tiếng “ping” từ hộp e-mail.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Xin lỗi
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,19:36
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele thân mến,
Tôi đã đến nơi an toàn và xin hãy chấp nhận ở tôi lời xin lỗi vì đã không báo cô biết tin. Tôi không hề muốn cô phải lo lắng. Thật cảm động khi biết cô quan tâm đến tôi. Tôi cũng nghĩ đến cô và như mọi khi, tôi nóng lòng được gặp cô ngày mai.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi thở dài. Christian đã trở lại với con người chuẩn mực.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Tình hình
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 22:40 EST
Đến: Christian Grey
Thưa ngài Grey,
Em nghĩ chuyện em quan tâm đến ngài đã quá rõ ràng. Sao ngài còn nghi ngờ điều đó?
Em mong “tình hình” của ngài đã nằm trong tầm kiểm soát.
Ana của ngài x
TB: Anh sẽ kể em nghe em đã nói gì khi ngủ chứ?
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Quyền từ chối trả lời
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,19:45
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele thân mến,
Tôi rất thích việc cô quan tâm đến tôi. “Tình hình” ở đây vẫn chưa xử lý xong.
Về phần tái bút của cô, câu trả lời là không.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Thỉnh cầu vô tội
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 22:48 EST
Đến: Christian Grey
Em hy vọng là chuyện gì đó vui vui. Nhưng anh cũng nên biết em không thể chịu bất cứ trách nhiệm nào từ những lời em nói ra trong tình trạng vô thức. Mà thật ra, anh có thể nghe nhầm lắm chứ.
Đàn ông khoảng tuổi anh chắc chắn ít nhiều bị nghễnh ngãng.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Thỉnh cầu kết tội
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,19:52
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele thân mến,
Cô có thể nói to lên được không? Tôi không nghe thấy cô nói gì.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Thỉnh cầu vô tội lần nữa
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 22:54 EST
Đến: Christian Grey
Anh đang chọc em điên lên đó nha.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Hy vọng thế…
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011,19:59
Đến: Anastasia Steele
Cô Anastasia thân mến,
Tôi có dự định làm đúng những gì đã xảy ra hôm tối thứ Sáu. Hãy đợi đấy.
😉
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Grrrrrr
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 23:02 EST
Đến: Christian Grey
Tôi chính thức tè vào anh.
Chúc ngủ ngon.
Cô A.R.Steele
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Mèo hoang
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 20:05
Đến: Anastasia Steele
Cô gào lên đe dọa tôi à, cô Steele?
Tôi có nuôi một chú mèo dành cho những kẻ ưa gào đấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Nuôi một chú mèo á? Tôi có thấy con mèo nào trong căn hộ của anh đâu. Không, tôi không thèm hồi âm nữa. Ừ, anh sẽ phải sốt ruột một lúc. Năm mươi phần sốt ruột. Tôi trèo vào giường, nằm nhìn trân trân trần nhà trong khi mắt đang điều tiết cho quen với bóng tối. Tôi nghe một tiếng “ping” nữa từ máy tính. Tôi không thèm nhìn. Không, nhất định không. Không, tôi sẽ không nhìn. Gừ! Như con ngốc ấy, tôi không thể cầm cự nổi trước sự cám dỗ từ những lời của Christian.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Em nói gì khi ngủ
Ngày: 2 tháng 6 năm 2011, 20:20
Đến: Anastasia Steele
Anastasia,
Tôi muốn nghe em nói những từ đã thốt ra trong giấc ngủ khi hoàn toàn tỉnh táo, đó là lý do tôi sẽ không kể với em. Đi ngủ đi. Em cần phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho những dự định của tôi dành cho em vào ngày mai.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Ôi thôi rồi… Tôi đã nói gì thế? Đúng là tệ hại như tôi đoán rồi, chắc luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.