Đọc truyện 50 Sắc Thái – Fifty Shades of Grey – Chương 97: Quyển 4 –
Chủ nhật, ngày 5 tháng 6 năm 2011
Tôi nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ. Tôi đã ngủ quá lâu rồi. Tôi bị dày vò bởi hương thơm của Ana, thứ hương thơm vẫn còn bám trên ga trải giường của tôi. Tôi úp gối lên mặt để hít hà mùi hương của cô. Đó là một sự tra tấn, và là cả thiên đường, và trong một thoáng tôi chiêm ngưỡng cái chết do ngạt thở.
Chú ý đi, Grey.
Tôi lướt qua các sự kiện của buổi sáng trong đầu. Mấy chuyện đó có thể diễn ra theo một hướng hoàn toàn khác không? Như một quy luật tôi không bao giờ làm vậy, bởi vì đó là một sự lãng phí năng lượng, nhưng hôm nay tôi đang tìm kiếm manh mối về điều tôi đã làm sai.
Và không có cách nào tôi bộc lộ nó ra, tôi biết tận trong xương tủy mình, chúng tôi sẽ đạt đến tình trạng bế tắc này, cho dù đó là buổi sáng hôm nay, hoặc trong một tuần, hay một tháng, hay một năm. Tốt hơn là nó đã xảy ra bây giờ, trước khi tôi gây ra bất kỳ đau đớn nào hơn cho Anastasia.
Tôi nhớ đến hình ảnh cô rúc mình trong chiếc giường trắng nhỏ nhắn của mình. Tôi không thể hình dung cô trong căn hộ mới – Tôi đã không ở đó, nhưng tôi tưởng tượng mình trong căn phòng ở Vancouver, nơi tôi từng ngủ với cô ấy. Tôi lắc đầu; đó là đêm mà tôi có giấc ngủ tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Đài báo 2:00 sáng. Tôi nằm ở đây đã hai giờ rồi, tâm trí của tôi khuấy tung lên. Tôi hít một hơi thật sâu, hít hà mùi hương của cô một lần nữa, và tôi nhắm mắt.
Mẹ không thể nhìn thấy tôi. Tôi đứng trước mặt mẹ. Nhưng mẹ không thể nhìn thấy tôi.
Mẹ đang ngủ với đôi mở to. Hoặc là mẹ bị bệnh.
Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch. Là chìa khóa của hắn. Hắn quay lại rồi.
Tôi chạy và trốn và nép mình dưới cái bàn nhỏ trong nhà bếp. Xe của tôi đang ở đây với tôi.
Bang. Cái cửa sập đóng, nó làm tôi giật mình.
Nhìn xuyên qua các ngón tay, tôi nhìn thấy mẹ. Mẹ quay đầu lại hắn. Sau đó mẹ lại ngủ trên cái ghế dài. Hắn mang đôi boot to với các khóa sáng bong loáng và đứng trên người mẹ và la hét. Hắn đánh mẹ với một cái thắt lưng. Dậy mau! Dậy mau! Con đĩ cái. Mày là một con đĩ cái. Mẹ nấc lên. Một tiếng khóc.
Dừng lại đi. Đừng đánh mẹ tôi nữa. Đừng đánh mẹ tôi nữa.
Tôi chạy đến bên hắn và hắn và tôi đánh hắn và tôi đánh hắn.
Nhưng hắn cười và vỗ lên mặt tôi.
Không! Mẹ hét.
Mày là một con đĩ cái.
Mẹ co người lại. Nhỏ như tôi. Và sau đó mẹ im hẳn. Mày là một con đĩ cái. Mày là một con đĩ cái. Mày là một con đĩ cái. Tôi đang ở dưới cái bàn. Tôi nhét ngón tay vào trong tai tôi và nhắm mắt lại. Những âm thanh ngừng hẳn.
Hắn ta quay lại và tôi có thể nhìn thấy giày hắn khi hắn đi vào bếp. Hắn mang cái thắt lưng, đập nó xuống đất theo từng bước đi. Hắn đang tìm tôi. Hắn nghiêng đầu xuống và cười. Hắn có mùi khó chịu của thuốc lá và rượu và mùi hôi. Mày đây rồi, thằng quái vật nhỏ.
Một tiếng than khóc lạnh lẽo đánh thức tôi. Người tôi nhầy nhụa vì mồ hôi, trái tim đập bất chấp nhịp trong lồng ngực. Tôi ngồi thẳng người dậy.
Mẹ kiếp.
Những âm thanh kì quái đó là của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu ổn định nhịp thở của mình, cô gắng đẩy những kí ức về cơ thể đầy mùi hôi hám của khói thuốc và những thứ rượu rẻ tiền.
Anh là một tên khốn nạn chết tiệt.
Từng lời của Ana vang vọng lại trong đầu tôi.
Như hắn ta.
Khốn nạn.
Tôi chẳng thể cứu con gái điếm đó.
Tôi đã cố. Trời ạ, tôi đã cố rất nhiều.
Mày đây rồi, thằng quái vật nhỏ.
Nhưng tôi có thể giúp Ana.
Tôi đã để cô ấy ra đi.
Tôi buộc phải để cô ấy ra đi.
Cô ấy không cần những thứ khốn kiếp này.
Tôi nhìn đồng hồ: 3:30 sáng. Đi xuống nhà bếp, uống một cốc nước lớn tôi đi ra phòng khách đến chỗ cây dương cầm.
TÔI TỈNH GIẤC LẦN NỮA, choáng váng, ánh sáng sớm tràn khắp căn phòng. Tôi đã mơ thấy Ana: Ana hôn tôi, lưỡi cô ấy bên trong khuôn miệng tôi, ngón tay tôi bên trong tóc cô; ấn cơ thể tuyệt trần đó ép sát vào tôi, hai tay cô bị cột chặt lại trên đầu.
Cô ấy đâu rồi?
Trong khoảnh khắc tôi quên mất đi ngày hôm qua thấm đẫm như thế nào – và một lần nữa nó tràn về.
Cô ấy đã đi rồi.
Khốn thật mà.
Bằng chứng của sự ham muốn của tôi ép xuống giường – và rồi kí ức về đôi mắt sáng ấy phủ mờ bởi sự đau thương và nhục nhã khi bước đi, lại một lần nữa ám ảnh lấy tôi.
Khỉ gió, tôi nằm xuống và nhìn chằm chằm lên trần nhà, gối hai tay sau đầu. Ngày như kéo dài ra trước tôi, và lần đầu tiên trong cuộc đời. Tôi không biết phải làm gì với bản thân mình cả. Tôi nhìn đồng hồ: 5:58.
Trời ạ, tốt hơn hết tôi nên đi chạy một vòng.
PROKOFIEV’S “ARRIVAL OF THE MONTAGUES AND CAPULETS” vang vọng trong tai, khi từng nhịp chân tôi nện trên vỉa hè, lướt qua không gian im lặng buổi sáng sớm của Forth Avenue.
Tôi đau ở khắp mọi ngóc ngách cơ thể – phổi tôi bùng nổ, đầu tôi phập phồng, đau âm ỉ ăn mòn bên trong cơ thể tôi. Tôi không thể nào chịu đựng được sự đau đớn này, dù tôi đang rất cố. Toi dừng lại đổi nhạc và cô lấy lại không khí vào phổi mình. Tôi muốn thứ gì đó … bạo lực. “Pump IT,” của The Black Eyed Peas, đúng. Tôi lại bắt đầu tốc độ.
Tôi phát hiện bản thân mình đang chạy xuống đường Vine, điều này thật điên rồ, nhưng tôi thật sự mong có thể gặp lại cô ấy. Đến khi gần đến nơi của cô, tim tôi đập nhanh hơn, mạnh hơn, nỗi bất an chồng chất dày xéo. Tôi không nhất thiết phải gặp được cô ấy – tôi chỉ muốn biết chắc rằng cô ấy có được an toàn hay không. Không, không đúng. Tôi muốn được gặp cô. Cuối cùng tôi cũng đứng trên con đường nhà cô, tôi chạy qua căn hộ của cô ấy.
Mọi thứ đều yên tĩnh – một chiếc Oldmobile chạy trên đường, hai người dắt chó đi dạo đã đi ra – nhưng vẫn không có một dấu hiệu nào từ căn phòng của cô ấy. Băng qua đường, tôi đứng lại trên vỉa hè đối diện, nhìn lên rèm cửa kéo hờ. Có lẽ đó là phòng của cô ấy. Chắc cô ấy cũng còn đang ngủ – nếu thật sự đang ở đó. Một viễ cảnh ác mộng tự diễn trong đầu tôi: cô ấy ra ngoài đêm qua và uống say, và gặp ai đó …
Không.
Mật đắng tràn lên trong cổ họng. Ý nghĩ cơ thể của cô ấy trong đôi tay ai khác, một thằng khốn nào đó chìm đắm trtong nụ cười ấm áp của cô ấy, làm cho cô ấy khúc khích cười, làm cho cô ấy cười lớn – làm cho cô ấy đến. Điều đó làm tôi phải dùng hết tất cả tự chủ để không xông vào cánh cửa đó để xem cô ấy có ở đấy hay không, có đang ở một mình hay không.
Là do mày tự chuốc lấy thôi, Grey.
Quên cô ấy đi. Cô ấy không phải là cho mày.
Tôi kéo mũ sụp xuống và tiếp tục chạy về phía Western Avenue.
Nỗi ghen tuông xé lòng tôi; khỏa lấp những khoảng trắng. Tôi ghét điều này – nó như làm sống lại thứ gì đó tận sâu thẳm trong linh hồn tôi mà tôi không hề muốn tìm thấy. Tôi nện nhịp chân mạnh hơn, thoát ra khỏi mớ kỉ niệm, thoát ra khỏi những nỗi đau, ra khỏi hình bóng của Anastasia Steele.
HOÀNG HÔN SÁNG LÒA KHẮP SEATTLE. Đứng thẳng người dậy, vươn vai. Tôi đã ngồi trong bàn làm việc từ sáng đến giờ, và điều đó thật hiệu quả. Ros cũng đã làm việc rất chăm chỉ. Cô ấy đã chuẩn bị và gởi tôi bản thảo kinh doanh đầu tiên và thư về dự các dự định cho SIP.
Có thể đến cuối cùng tôi vẫn còn có thể nhìn thấy Ana.
Ý nghĩ đó đau đớn vô cùng.
Tôi đọc và phê vào hai mẫu đơn cấp bằng sáng chế, vài cái hợp đồng mới, và một vái thông số thiết kế mới, tôi đã chẳng thể nhớ đến cô ấy khi đang chìm lỏng vào những thứ này. Chiếc tàu lượn mô hình bé nhỏ vẫn còn trên bàn, đeo bám tôi, làm tôi nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc hơn, như cô ấy đã nói. Tôi nhớ lại thân ảnh cô ấy đứng trước cửa thư phòng tôi, mặc áo thun của tôi, đôi chân dài đó cùng đôi mắt xanh, quyến rũ tôi.
Một lần đầu tiên nữa.
Tôi nhớ cô ấy.
Đấy – tôi thừa nhận. kiểm tra điện thoại, mong muốn trong vô vọng, và đấy, tin nhắn của Elliot.
‘Bia không bóng bẩy*?.” (*nguyên văn: hotshot)
Tôi trả lời.
‘Không, bận rồi.’
Hồi âm của anh ta dường như ngay lập tức.
‘F—k you, then.’
Đúng rồi. F—k me.
Vẫn không có gì từ Ana: không có cuộc gọi nhỡ, không e-mail. Nỗi đau đớn trong lòng tôi càng thắt chặt. Cô ấy sẽ không gọi cho tôi. Cô ấy muốn chấm dứt. Cô ấy muốn đi càng xa khỏi tôi càng tốt, và tôi không thể nào đỗ lỗi lên cô ấy được.
Điều đó là điều tốt nhất rồi.
Tôi xuống bếp thay đổi không gian.
Gail đã quay trở lại. Bếp đã được lau sạch sẽ, trên bếp có cái nồi đang sôi. Mùi rất thơm … Nhưng tôi không đói. Bà ấy bước lại gần khi tôi đang nhòm vào thứ đang được nấu,
“Buổi chiều an lành ngài Grey,”
“Gail.”
Bà ấy ngừng lại – bất ngờ bởi thứ gì đó. Bất ngờ vì tôi? Khỉ thật, tôi hẳn nhìn tồi tệ lắm.
“Gà hầm?” bà ấy chần chừ hỏi.
“Được.” tôi lầm bầm.
“Hai phần?” bà ấy lại hỏi.
Tôi nhìn bà ấy chằm chằm, rồi bà ấy tự biết ngượng.
“Một thôi.”
“10 phút nữa?”
“Được.” giọng tôi lạnh lẽo.
Tôi quay người đi.
“Ngài Grey?” bà ấy gọi tôi.
“Gì thế Gail?”
“Không có gì. Xin lỗi vì đã làm phiền ngài.” Bà ấy quay lại với cái bếp đang hầm gà, rồi tui quay lại phòng đi tắm, một lần nữa.
Chúa ơi, ngay cả người làm của mình cũng nhận ra điều gì đó đang khiến tôi người không ra người như thế này.