50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey

Chương 43Quyển 2 -


Đọc truyện 50 Sắc Thái – Fifty Shades of Grey – Chương 43: Quyển 2 –

Ừm.

Christian đang rúc vào cổ tôi khi tôi dần thức giấc.

“Chào buổi sáng, em yêu,” anh thì thầm và nhấm nháp tai tôi. Mắt tôi run rẩy mở ra rồi đóng lại ngay lập tức. Ánh sáng rực rỡ buổi ban mai tràn ngập căn phòng, và tay anh đang nhẹ nhàng vuốt ve vú tôi, nhẹ nhàng trêu chọc tôi. Lần tay xuống dưới, anh túm lấy hông tôi trong lúc nằm đằng sau, ôm tôi thật chặt.

Tôi duỗi người bên cạnh anh, tận hưởng sự đụng chạm của anh, và cảm thấy sự cương cứng của anh ép vào mông mình.

Ôi mẹ ơi. Một tiếng gọi đánh thức buổi sáng đúng kiểu Christian Grey.

“Anh rất hài lòng khi nhìn thấy em,” tôi lầm bầm vẻ ngái ngủ, uốn éo đầy khêu gợi vào người anh. Tôi cảm thấy nụ cười của anh ép vào quai hàm mình.

“Anh rất hài lòng khi thấy em,” anh nói trong lúc lướt tay trên bụng tôi. “Có một số lợi ích nhất định khi thức dậy bên cạnh em, Steele ạ,” anh trêu chọc và nhẹ nhàng xoay người tôi lại để tôi nằm áp lưng xuống giường.

“Em ngủ ngon chứ?” Anh hỏi khi những ngón tay anh đầy nhục cảm tiếp tục sự giày vò. Anh đang cúi xuống mỉm cười với tôi – nụ cười rạng rỡ đúng kiểu phô-hàm-răng-trắng-lóa-cực-kỳ-hoàn-hảo-và-nam-tính-kỉểu-Mỹ. Anh làm tôi ngạt thở.

Hông tôi bắt đầu xoay theo nhịp điệu của bản khiêu vũ mà những ngón tay anh tạo ra. Anh nồng nàn hôn lên môi tôi sau đó di chuyển xuống cổ tôi, nhấm nháp thật chậm rãi. Tôi rên rỉ. Anh thật nhẹ nhàng, sự đụng chạm của anh êm ái và thật thần kỳ. Những ngón tay mạnh mẽ của anh di chuyển xuống dưới, và rất chậm rãi, anh nhét một ngón vào bên trong tôi, lặng lẽ rít lên vì tôn thờ.

“Ôi, Ana,” anh thì thầm đầy tôn kính vào cổ tôi. Anh di chuyển ngón tay cùng lúc với nụ hôn của mình khi môi anh nhàn nhã chu du dọc theo xương đòn rồi xuống đến vú tôi. Anh giày vò bầu vú thứ nhất, sau đó nhấm nháp núm thứ hai với răng và lưỡi, nhưng thật-hết-sức-nhẹ-nhàng, và hai vú tôi cứng lên như để đáp lại.

Tôi rên rỉ.

“Ừm,” anh khẽ rên rỉ và ngẩng đầu lên để trao cho tôi ánh mắt màu xám như bốc lửa. “Anh muốn em ngay bây giờ.” Anh với tay ra chiếc bàn cạnh giường. Anh nằm bên trên tôi, lấy hai khuỷu tay để nâng cơ thể, rồi cọ mũi anh dọc theo mũi tôi trong lúc lấy chân tách hai chân tôi ra. Anh quỳ gối và xé túi thiếc.

“Anh không thể chờ đến thứ bảy được,” anh nói, mắt anh sáng lên với sự thích thú đầy khêu gợi.

“Bữa tiệc của anh ư?” Tôi thở hổn hển.

“Không. Anh có thể dừng việc sử dụng mấy thứ chết tiệt này.”

“Đặt tên hay lắm.” Tôi cười khúc khích.

Anh cười tự mãn với tôi trong lúc đeo chiếc bao cao su vào. “Em đang cười khúc khích đấy phải không, Steele?”

“Đâu có.” Tôi cố nhưng không nghiêm mặt lại nổi.

“Đây giờ không phải là lúc để cười khúc khích đâu nhé.” Anh lắc đầu vẻ quở trách với chất giọng trầm và nghiêm khắc, nhưng vẻ mặt của anh – Chúa ơi – vừa lạnh lùng vừa mãnh liệt.

Hơi thở tôi tắc nghẹn trong cổ họng. “Em tưởng anh thích nhìn thấy em cười khúc khích mà,” tôi khàn giọng thì thầm, nhìn chằm chằm vào chiều sâu thăm thẳm trong đôi mắt cuồng nhiệt của anh.

“Không phải bây giờ. Cười cũng phải đúng nơi đúng lúc chứ. Lúc này thì không. Anh cần phải ngăn em lại, và anh cho là mình biết cách làm điều đó,” anh nói vẻ hăm dọa, và cơ thể anh đè lên cơ thể tôi.

“CÔ THÍCH ĂN sáng gì nào, Ana?”

“Cho cháu một ít yến mạch là được rồi ạ. Cảm ơn bà, bà Jones.”

Tôi đỏ mặt khi ngồi xuống quầy ăn sáng với Christian. Lần gần đây nhất tôi nhìn thấy bà Jones đứng đắn và đức hạnh là khi tôi đang bị kéo vào phòng ngủ trên vai Christian.

“Trông em đáng yêu lắm,” Christian nhẹ nhàng nói. Tôi đang mặc chiếc chân váy ôm màu xám và áo choàng lụa màu trắng.

“Anh cũng thế.” Tôi mỉm cười ngượng nghịu với anh. Anh đang mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt và quần bò, trông anh đẹp trai, tươi tắn và hoàn hảo, như mọi khi.

“Chúng ta nên mua cho em một vài chiếc váy nữa,” anh dửng dưng nói. “Thực ra – anh thích được đưa em đi mua sắm.”

Ừm – đi mua sắm. Tôi ghét mua sắm. Nhưng nếu có Christian thì chắc là không đến nỗi tệ lắm. Tôi quyết định việc làm xao lãng là cách phản kháng tốt nhất.

“Không biết hôm nay ở chỗ làm sẽ có chuyện gì xảy ra đây.”

“Họ sẽ phải thay thế thằng khốn đó thôi.” Christian cau mày và quắc mắt như thể anh vừa dẫm phải một thứ gì đó cực kỳ khó chịu.

“Em mong là người ta sẽ cử một phụ nữ làm sếp mới của em.”

“Tại sao?”

“Chà, như thế anh sẽ khó có thể phản đối việc em đi với cô ấy,” tôi trêu chọc anh.

Môi anh giật giật và anh bắt đầu ăn món trứng ốp lết của mình.

“Có chuyện gì buồn cười thế?” Tôi hỏi.

“Em ấy. Ăn yến mạch của em đi, ăn hết, nếu đó là tất cả những gì em đang có.”

Vẫn hống hách như thường lệ. Tôi bĩu môi với anh, nhưng rồi lại thôi.

“CHÌA KHÓA ĐY.” Christian chỉ vào ổ khởi động bên dưới cần số.

“Vị trí lạ quá,” tôi thì thầm. Nhưng tôi thích thú với từng chi tiết nhỏ nên cứ nhún tưng tưng trên ghế như một đứa trẻ vậy. Cuối cùng thì Christian cũng để tôi lái chiếc ô tô của mình.

Anh nhìn tôi điềm tĩnh, mặc dù mắt anh sáng lên vẻ hài hước. “Em rất hào hứng với chuyện này, đúng không?” Anh thì thầm, vẻ thích thú.

Tôi gật đầu và cười toe toét như kẻ ngớ ngẩn. “Chỉ cần ngửi thấy mùi xe mới thôi. Chuyện này thậm chí còn hay hơn cả vụ Phần thưởng đặc biệt cho Người Phục Tùng… Ừm, vụ A3 ý,” tôi nói nhanh, đỏ mặt.

Miệng Christian cong lên. “Phần thưởng đặc biệt cho Người Phục Tùng á? Em nói hay lắm, Steele ạ.” Anh dựa ra sau với vẻ mặt giả vờ không tán thành, nhưng anh ấy không thể qua khỏi mắt tôi. Tôi biết anh ấy đang vui lắm.

“Chà, đi thôi.” Anh vẫy tay về phía cửa ra vào của ga-ra.

“Chúng ta có thể bật đài không anh?” Tôi hỏi khi chúng tôi chờ ở cột đèn giao thông đầu tiên.

“Anh muốn em tập trung,” anh nghiêm khắc nói.

“Christian, đi mà anh, em có thể vừa lái xe vừa nghe nhạc mà.” Tôi đảo mắt. Anh cau mày một thoáng rồi với tay đến chiếc đài.

“Em có thể bật iPod, đĩa mp3 cũng như CD bằng máy này,” anh thì thầm.

Giai điệu êm ái to quá mức của The Police bất chợt vang lên trong xe. Christian bật nhỏ lại. Ừm… “King of Pain.”

“Bài thánh ca của anh,” tôi trêu anh, và ngay lập tức tôi hối hận khi miệng anh mím lại thành một đường mỏng, ôi không. “Em có album này, ở đâu đó.” Tôi vội vàng tiếp tục nói để làm anh phân tán. Ừm… đâu đó trong căn hộ mà tôi dành rất ít thời gian ở đó.

Tôi băn khoăn không biết Ethan thế nào rồi. Hôm nay tôi nên thử gọi cho anh ấy, dù sao cũng không có nhiều việc phải làm.

Nỗi lo lắng lan ra trong bụng tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi đến văn phòng nhỉ? Mọi người có biết chuyện của Jack không? Mọi người có biết Christian tác động vào việc này không? Tôi vẫn có việc làm đấy chứ? Giời ơi, nếu thất nghiệp thì tôi sẽ làm gì đây?

Cưới anh chàng giàu sụ đó đi, Ana! Tiềm Thức đã thò bộ mặt đáng ghét ra. Tôi phớt lờ cô ta – con mụ tham lam.

“Này, Quý Cô Mồm Miệng Lém Lỉnh. Quay lại đi,” Christian kéo tôi trở về thực tại khi tôi dừng xe trước đèn đỏ thứ hai.

Ồ, vì Chúa – đột nhiên tôi nhớ lại hồi dượng Ray dạy tôi lái xe. Tôi không cần thêm một người cha nữa. Có lẽ là một người chồng, một người chồng lập dị.

Ừm.

“Em đang nghĩ về công việc thôi mà.”

“Em yêu, em sẽ ổn thôi. Tin anh đi.” Christian mỉm cười.

“Xin anh đừng can thiệp nhé – em muốn tự mình làm việc đó. Christian, xin anh đấy. Nó rất quan trọng với em mà,” tôi nói nhẹ nhàng nhất có thể. Tôi không muốn tranh luận. Miệng anh lại mím thành một đường bướng bỉnh, tôi nghĩ anh lại sắp mắng mỏ tôi.

Ôi không.

“Chúng ta không tranh luận, Christian nhé. Chúng ta đã có một buổi sáng tuyệt vời. Và tối hôm qua là…” Tôi không biết nói gì nữa, tối qua là… “Thiên đường.”

Anh không nói gì. Tôi liếc mắt sang và thấy anh nhắm mắt lại.

“Phải. Thiên đường,” anh nhẹ nhàng nói. “Anh thực sự có ý đó đấy ”

“Sao cơ?”

“Anh sẽ không để em đi đâu.”

“Em không muốn đi.”

Anh mỉm cười, và nụ cười mới mẻ, bẽn lẽn này có thể phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó. Ôi, nụ cười đó mới quyền uy làm sao.

“Tốt,” anh nói ngắn gọn, và trông anh rõ ràng rất thoải mái.

Tôi lái xe đến bãi đậu cách SIP nửa tòa nhà.

“Anh đi bộ với em đến chỗ làm. Taylor sẽ đón anh ở đó,” Christian đề nghị. Tôi trèo ra khỏi xe, hơi lóng ngóng vì chiếc váy ngắn bó sát trong khi Christian trèo ra thật duyên dáng, thoải mái; hoặc cũng có thể anh tạo ra ấn tượng là anh rất thoải mái với cơ thể của mình. Ừm… một người không chịu đựng được việc bị đụng chạm thì không thể thoải mái đến thế. Tôi cau mày trước suy nghĩ lệch lạc của mình.

“Đừng quên là chúng ta sẽ gặp Flynn vào bảy giờ tối nay nhé,” anh nói khi đưa tay ra cho tôi. Tôi nhấn nút khóa cửa trên điều khiến và cầm lấy tay anh.

“Em không quên đâu. Em sẽ viết ra một danh sách các câu hỏi cho ông ấy.”

“Câu hỏi? Về anh ư?”

Tôi gật đầu.

“Anh có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của em về anh.” Christian trông có vẻ như bị xúc phạm.

Tôi mỉm cười với anh. “Vâng, nhưng em muốn nghe ý kiến đắt giá và không thiên vị của ông bác sĩ tâm lý hơn.”

Anh cau mày và đột nhiên kéo tôi vào vòng tay anh, giữ chặt hai tay tôi sau lưng tôi.

“Ý tưởng này có hay ho lắm không?” Anh nói, giọng anh trầm khàn. Tôi ngửa người ra sau và thấy sự bất an đang dâng đầy lên trong mắt anh. Điều đó làm tâm hồn tôi tan nát.

“Nếu anh không muốn thì em sẽ không làm nữa.” Tôi nhìn anh chằm chằm, chớp mắt, muốn vuốt ve để nỗi lo lắng biến mất khỏi khuôn mặt anh. Tôi ngọ ngoạy bàn tay và anh bỏ nó ra. Tôi nhẹ nhàng chạm vào má anh – nó thật mịn màng sau khi được cạo râu sáng nay.

“Anh lo lắng điều gì thế?” Tôi khẽ hỏi.

“Rằng em sẽ đi.”

“Christian, em phải nói với anh bao nhiêu lần đây – em sẽ không đi đâu cả. Anh đã nói với em điều tồi tệ nhất. Em sẽ không bỏ anh đâu.”

“Vậy tại sao em vẫn chưa trả lời anh?”

“Trả lời anh ư?” Tôi lẩm bẩm.

“Em biết anh đang nói đến chuyện gì mà, Ana.”

Tôi thở dài. “Em muốn biết là mình đủ cho anh, Christian ạ. Thế thôi ”

“Và em không tin anh về chuyện đó?” Anh bực tức nói và bỏ tôi ra.

“Christian, tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh. Và trước sự thừa nhận của anh thì anh là một người vô cùng phức tạp và rắc rối. Em không thể cho anh điều anh cần,” tôi nói. “Em không làm được điều đó. Chính vì thế mà em cảm thấy không thỏa đáng, nhất là khi chứng kiến anh với Leila. Ai nói rằng một ngày nào đó anh sẽ không gặp một người sẽ thích làm những việc anh làm? Và ai nói rằng anh sẽ không, anh biết đấy… phải lòng cô ta? Người phù hợp hơn nhiều với nhu cầu của anh ấy.” Suy nghĩ về việc Christian ở bên ai đó làm tôi muốn bệnh. Tôi nhìn chằm chằm xuống những ngón tay đang đan lại của mình.

“Anh biết một vài người phụ nữ thích những việc anh thích làm. Chẳng ai trong số họ hấp dẫn anh như em cả. Anh chưa bao giờ có mối liên hệ tình cảm nào với họ cả. Chỉ có mình em thôi, Ana.”

“Vì anh chưa bao giờ cho họ cơ hội thôi. Anh đã tự nhỴ mình quá lâu trong pháo đài của mình, Christian ạ. Nghe này, chúng ta sẽ thảo luận về chuyện này sau nhé. Em phải làm việc rồi. Có lẽ bác sĩ Flynn sẽ cho chúng ta biết quan điểm của ông ấy.” Cuộc nói chuyện trong một bãi đỗ xe vào lúc tám giờ năm mươi phút sáng trở nên nặng nề, và Christian, lần đầu tiên, có vẻ tán thành. Anh gật đầu nhưng ánh mắt có vẻ thận trọng.

“Đi nào,” anh ra lệnh và giơ tay ra.

KHI ĐẾN BÀN LÀM VIỆC, tôi thấy một mẩu giấy bảo tôi đến thẳng văn phòng của Elizabeth. Tôi sợ chết khiếp, ôi, đúng là thế rồi. Tôi sắp bị đuổi việc rồi.

“Anastasia.” Elizabeth mỉm cười tử tế và vẫy tay mời tôi ngồi lên chiếc ghế trước bàn bà ấy. Tôi ngồi nhìn với vẻ chờ đợi, hy vọng bà không nghe được tiếng tim tôi đang đập thình thịch. Bà vuốt mái tóc dày màu đen của mình và nhìn tôi bằng đôi mắt màu xanh dương ảm đạm.

“Tôi có một vài tin buồn.”

Buồn! Ôi không.

“Tôi gọi cô lên để thông báo là Jack đã rời công ty khá đột ngột.”

Tôi đỏ mặt. Chuyện này với tôi chẳng buồn chút nào. Tôi có nên nói với bà ấy là tôi biết điều đó không nhỉ?


“Sự ra đi vội vã của anh ta để lại một chỗ trống, và bây giờ chúng tôi muốn cô vào vị trí đó cho đến khi chúng tôi tìm được người thay thế.”

Sao cơ? Tôi cảm thấy máu rút cạn khỏi đầu mình. Tôi ư? “Nhưng, tôi mới làm được một tuần gì đó mà.”

“Phải, Anastasia ạ, tôi hiểu nhưng Jack luôn bênh vực cho khả năng của cô. Cậu ta đặt kỳ vọng vào cô rất nhiều.”

Tôi nín thở. Anh ta kỳ vọng rất nhiều vào việc đè ngửa tôi ra, chắc chắn rồi.

“Đây là bản mô tả chi tiết công việc. Đọc nó thật kỹ nhé, sau đó chúng ta sẽ thảo luận về nó trong ngày hôm nay.”

“Nhưng…”

“Phải, tôi biết chuyện này rất đột ngột, nhưng cô đã liên hệ với những tác giả chủ chốt của Jack. Các ghi chép của cô được các Biên tập viên ủy nhiệm khác chú ý. Cô có một trí tuệ sắc sảo, Anastasia ạ. Tất cả chúng tôi nghĩ rằng cô có thể làm được việc đó.”

“Okay.” Chuyện này không có thật.

“Nghe này, hãy nghĩ về việc đó. Trong thời gian đó, cô có thể tiếp quản văn phòng của Jack.” Bà ấy đứng lên, khéo léo đuổi tôi đi, và chìa bàn tay ra. Tôi bắt lấy nó trong nỗi kinh ngạc tột cùng.

“Tôi rất mừng là anh ta đã đi,” bà ấy thì thầm và khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.

Khỉ thật.

Hắn đã làm gì bà ấy thế không biết?

Quay lại bàn làm việc, tôi lấy chiếc BlackBerry ra và gọi Christian.

Anh trả lời ngay hồi chuông thứ hai. “Anastasia. Em ổn chứ?” Anh lo lắng hỏi.

“Họ vừa mới ủy nhiệm công việc của Jack cho em, tạm thời ấy,” tôi thốt ra.

“Em đang đùa à,” anh thì thầm, choáng váng.

“Anh có liên quan gì đến chuyện này không thế?” Giọng tôi sắc hơn dự định.

“Không… không, không liên quan một tí nào. Ý anh là, với tất cả sự tôn trọng, Anastasia, em mới làm việc ở đó được khoảng một tuần – và anh không hề có ý đó.”

“Em hiểu.” Tôi cau mày. “Hình như Jack thực sự đánh giá cao em thì phải.”

“Thế à?” Giọng Christian băng giá, sau đó anh thở dài. “Chà, em yêu, nếu họ nghĩ là em có thể làm được việc đó thì anh chắc chắn là em làm được. Chúc mừng em. Có lẽ chúng mình phải ăn mừng sau khi gặp Flynn.”

“Ừm. Anh có chắc là anh không liên quan đến việc này không?”

Anh yên lặng một thoáng, rồi trả lời bắng giọng trầm đầy đe dọa. “Em nghi ngờ anh ư? Em làm anh cáu đấy.”

Tôi nuốt khan. Giời ạ, anh ấy dễ nổi điên quá. “Em xin lỗi,” tôi thở ra, cố kiềm chế.

“Nếu em cần bất cứ điều gì, hãy nói cho anh biết. Anh sẽ ở bên em. Và Anastasia này?”

“Sao cơ?”

“Dùng chiếc BlackBerry của em,” anh cụt lủn nói thêm.

“Vâng, Christian.”

Anh không cúp máy như tôi mong đợi mà hít một hơi thật sâu.

“Anh nói rồi đấy. Nếu em cần anh, anh luôn ở bên em.” Lời nói của anh êm ái hơn nhiều, có vẻ hòa giải, ồ, anh ấy thật hay thay đổi… tâm trạng của anh ấy cứ như một chiếc máy phát nhạc đang chơi nhịp điệu nhanh vậy.

“Vâng,” tôi lầm bầm. “Em phải đi rồi. Em phải chuyển văn phòng mà.”

“Nếu em cần anh. Anh nói rồi nhé,” anh thì thầm.

“Em biết rồi, cảm ơn anh, Christian. Em yêu anh.”

Tôi cảm nhận được nụ cười toe toét của anh ở đầu bên kia. Tôi đã giành lại được anh rồi.

“Anh cũng yêu em, em yêu.” ồ, tôi có bao giờ chán nghe câu nói đó từ anh không nhỉ?

“Em sẽ nói chuyện với anh sau nhé.”

“Sau nhé, em yêu.”

Tôi cúp máy và liếc nhìn văn phòng của Jack. Văn phòng của tôi. Chúa ơi – Anastasia Steele, Quyền Biên tập viên ủy nhiệm. Ai mà ngờ được cơ chứ? Tôi nên đòi tăng lương mới phải.

Jack sẽ nghĩ gì nếu hắn biết nhỉ? Tôi rùng mình trước suy nghĩ đó và vẩn vơ nghĩ không biết anh ta dành buổi sáng của mình làm gì, nếu không ở New York như dự định. Tôi bước vào văn phòng của hắn – của tôi – ngồi xuống bàn làm việc, và bắt đầu đọc bản mô tả công việc.

LÚC mười hai rưỡi, Elizabeth gọi điện cho tôi.

“Ana, chúng tôi cần cô có mặt trong một cuộc họp lúc một giờ ở phòng họp của ban giám đốc. Jerry Roach và Kay Bestie sẽ ở đó – cô biết đấy, giám đốc và phó giám đốc công ty ấy mà? Tất cả các Biên tập viên ủy nhiệm đều có mặt.”

Khỉ thật!

“Tôi có cần chuẩn bị gì không ạ?”

“Không, đây chỉ là một cuộc gặp mặt thân mật chúng ta tổ chức một tháng một lần thôi. Sẽ có cả đồ ăn trưa luôn.”

“Tôi sẽ có mặt ngay.” Tôi cúp máy.

Chết tiệt! Tôi kiểm tra bảng phân công hiện tại của các tác giả của Jack. Phải, tôi đã làm việc với họ rồi. Tôi có năm tập bản thảo mà anh ta đang ủng hộ, thêm hai tập nữa, và hai bản này thực sự nên được cân nhắc xuất bản. Tôi hít một hơi thật sâu – tôi không thể tin được là đã đến giờ ăn trưa. Thời gian cứ thế trôi đi, và tôi yêu công việc này. Có quá nhiều việc cần giả quyết buổi sáng hôm nay. Một tiếng ping từ lịch của tôi thông báo một cuộc hẹn.

Ôi không – Mia! Phấn khích quá, tôi đã quên mất bữa trưa của chúng tôi. Tôi lần mò chiếc Blackberry và cố gắng gọi cho cô bé.

Điện thoại tôi rung lên.

“Là anh ấy, ở quầy lễ tân.” Giọng Claire thì thào.

“Ai cơ?” Trong một thoáng, tôi đã nghĩ đó có thể là Christian.

“Vị thần tóc vàng ấy.”

“Ethan ư?”

Ồ, anh ấy muốn gì nhỉ? Ngay lập tức tôi cảm thấy tội lỗi vì đã không gọi cho anh ấy.

Ethan trong chiếc áo sơ mi xanh kẻ ca rô, áo phông trắng và quần bò, cười thật tươi khi tôi xuất hiện.

“Oa! Trông em quyến rũ quá, Steele,” anh nói và gật đầu ngưỡng mộ, rồi ôm nhanh tôi một cái.

“Mọi chuyện ổn cả chứ anh?”

Anh cau mày. “Mọi chuyện ổn cả, Ana. Anh chỉ muốn gặp em thôi. Cũng lâu rồi anh chưa gặp em, và anh muốn kiểm tra xem Quý Ngài Giàu Sụ đối xử với em thế nào.”

Tôi đỏ mặt và không nín nổi nụ cười.

“Được rồi!” Ethan reo lên, giơ hai tay lên. “Anh có thể hiểu được qua nụ cười bí hiểm của em. Anh không muốn biết nữa. Anh đến với khả năng mỏng manh là em đang ăn trưa. Anh đang ghi danh ở Seattle cho một khóa học về tâm lý vào tháng chín. Cho khóa học thạc sĩ của anh.”

“Ôi, Ethan. Có quá nhiều việc đã xảy ra. Em có cả tỉ thứ để kể cho anh, nhưng bây giờ em không tiện kể. Em phải họp rồi.” Một ý tưởng chợt thúc mạnh vào tôi. “Và em không biết anh có thể làm ơn giúp em một viợ rất, rất quan trọng được không?” Tôi chắp hai tay lại thỉnh cầu.

“Chắc rồi,” anh nói, bối rối trước sự khẩn cầu của tôi.

“Em định ăn trưa với em gái của Christian và Elliot – nhưng em không liên lạc được với cô ấy, và em vừa mới nhận được tin báo về cuộc họp. Anh có thể làm ơn đưa cô ấy đi ăn trưa được không? Xin anh đấy?”

“Ối, Ana! Anh không muốn trông nom một cô bé ngỗ nghịch đâu.”

“Đi mà, Ethan.” Tôi nhìn anh bằng đôi mắt van nài dễ mềm lòng nhất. Anh đảo mắt và tôi biết tôi đã chinh phục được anh.

“Em sẽ nấu gì đó cho anh chứ?” Anh thì thầm.

“Chắc rồi, cái gì cũng được, lúc nào cũng được ạ.”

“Vậy cô bé ấy ở đâu?”

“Có lẽ lúc này cô ấy đến đây rồi.” Và y như rằng, tôi nghe thấy giọng cô bé.

“Ana!” Cô bé gọi từ cửa chính.

Chúng tôi cùng quay người lại, và cô bé đứng đó – tròn trịa và cao ráo với mái tóc kiểu bob bóng mượt màu đen – mặc một chiếc váy ngắn màu xanh bạc hà và đi đôi giày mềm cao gót có dây đeo quanh cổ chân. Trông cô bé thật tuyệt vời.

“Cô bé ngỗ nghịch đây á?” Anh thì thầm, há hốc miệng nhìn cô bé.

“Vâng. Cô bé con cần được trông nom đấy ạ.” Tôi thì thầm đáp lại. “Chào em, Mia.” Tôi ôm Mia trong lúc cô bé nhìn Ethan chằm chằm.

“Mia – đây là Ethan, anh trai của Kate.”

Anh gật đầu, lông mày nhướn lên vẻ ngạc nhiên. Mia chớp mắt mấy lần khi cô bé đưa tay ra cho anh.

“Rất vui được gặp em,” Ethan khé nói nhanh và Mia lại chớp mắt lần nữa – thoáng im lặng. Cô bé đỏ mặt.

Mẹ ơi. Tôi không nghĩ rằng mình từng thấy cô bé đỏ mặt.

“Chị không đi ăn trưa được,” tôi uể oải nói. “Ethan đã đồng ý đưa em đi ăn, như thế ổn chứ? Thỏa thuận như thế được không nhỉ?”

“Chắc chắn rồi ạ,” cô bé nói nhỏ. Mia nhỏ nhẹ, chuyện này quá là kỳ lạ.

“Vậy thì bây giờ đến lúc anh làm nhiệm vụ rồi. Sau nhé, Ana,” Ethan nói và giơ cánh tay ra cho Mia. Cô bé nhận lấy nó với nụ cười bẽn lẽn.

“Tạm biệt, Ana.” Mia quay lại với tôi và làm khẩu hình, “Ôi. Chúa, ơi!” và tặng tôi một cái nháy mắt rất cường điệu.

Giời ơi… cô bé thích anh ấy! Tôi vẫy tay với họ khi họ rời tòa nhà. Tôi băn khoăn không biết Christian nghĩ gì về việc em gái mình hẹn hò nữa. Suy nghĩ đó làm tôi khó chịu. Cô ấy trạc tuổi tôi, nên anh ấy không thể phản đối được, đúng không nhỉ?

Chúng ta đang phải đối mặt với Christian đấy. Tiềm Thức đáng ghét quay lại, mồm miệng ngoa ngoắt, áo len và ví móc ở cánh tay. Tôi lắc đầu để giũ hình ảnh đó ra. Mia là một người phụ nữ đã trưởng thành và Christian có thể sẽ biết điều, đúng không nào? Tôi bỏ qua suy nghĩ đó và quay lại văn phòng của Jack… ơ… của tôi để chuẩn bị cho cuộc họp.

Khi tôi quay về đã là một rưỡi. Cuộc họp diễn ra suôn sẻ. Tôi thậm chí còn được chấp thuận cho việc xúc tiến hai tập bản thảo mà tôi đang bảo vệ. Cảm giác đó thật hăng say.

Trên bàn tôi là một cái giỏ đan bằng liễu gai khổng lồ kết hoa hồng trắng và hồng phấn đẹp mê hồn. Oa – chỉ riêng mùi hương thôi cũng đã tuyệt lắm rồi. Tôi mỉm cười và cầm tấm thiệp lên. Tôi biết ai là người gửi.

Xin chúc mừng, quý cô Steele. Tất cả là nhờ công sức của em!

Không có sự giúp đỡ nào từ phía vị CEO thân thiện và tự cao tự đại quá mức của em.

Yêu em,

Christian

Tôi cầm chiếc BlackBerry lên để email cho anh ấy.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Tự cao tự đại…

Ngày: Ngày 16 tháng 6 năm 2011 15:43

Đến: Christian Grey

Là kiểu điên ưa thích của em. Cảm ơn anh vì những bông hoa thật đẹp. Chúng được chuyển đến trong một chiếc giỏ liễu gai khổng lồ khiến em nghĩ đến những chuyến picnic và những cái chăn.

X

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Không khí trong lành


Ngày: Ngày 16 tháng 6 năm 2011 15:55

Đến: Anastasia Steele

Điên á? Bác sĩ Flynn có lẽ sẽ chia sẻ vài điều về vấn đề đó đấy.

Em thích đi picnic à?

Chúng ta có thể vui vẻ ở ngoài trời, Anastasia…

Ngày hôm nay của em thế nào, em yêu?

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Ôi mẹ ơi. Tôi đỏ mặt khi đọc thư trả lời của anh.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Cuồng nhiệt

Ngày: Ngày 16 tháng 6 năm 2011 16:00

Đến: Christian Grey

Ngày hôm nay trôi đi vùn vụt ấy. Em gần như không có lấy một giây để nghĩ đến bất cứ việc gì ngoài công việc. Em nghĩ em có thể làm việc này! Em sẽ kể cho anh nhiều hơn khi về nhà nhé.

Đi chơi nghe… thú vị lắm.

Yêu anh.

A x

TB: đừng lo về bác sĩ Flynn nhé.

Điện thoại tôi rung lên. Là Claire ở bộ phận lễ tân, cô ấy khát khao muốn biết ai đã gửi hoa và điều gì đã xảy ra với Jack. Chúi đầu trong văn phòng cả ngày, tôi đã bỏ lỡ những câu chuyện buôn dưa lê. Tôi nhanh chóng kể với cô ấy lẵng hoa là do bạn trai tôi gửi và tôi không biết chuyện Jack ra đi. Chiếc Blackberry của tôi rung lên và tôi nhận được một email khác từ Christian.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Anh sẽ cố…

Ngày: Ngày 16 tháng 6 năm 2011 16:09

Đến: Anastasia Steele

Không lo lắng.

Sau nhé, em yêu. X

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

LÚC năm rưỡi, tôi dọn dẹp bàn làm việc. Tôi không tin được là ngày hôm nay đã trôi đi. Tôi phải quay lại Escala và chuẩn bị cho cuộc gặp với bác sĩ Flynn. Tôi thậm chí còn chưa có thời gian chuẩn bị các câu hỏi.

Có lẽ hôm nay chúng tôi có thể gặp mặt lần đầu tiên, và biết đâu Christian sẽ cho tôi gặp lại ông ấy. Tôi rùng mình để giũ suy nghĩ đó ra khỏi đầu trong lúc lao nhanh ra khỏi văn phòng và vẫy tay nhanh chào tạm biệt Claire.

Tôi còn phải lo cho sinh nhật của Christian nữa. Tôi biết mình sẽ tặng gì cho anh ấy rồi.

Tôi muốn anh ấy nhận được nó tối nay trước khi chúng tôi đi gặp Flynn, nhưng làm thế nào được nhỉ? Bên cạnh bãi đậu xe là một cửa hàng nhỏ có bán đồ du lịch rẻ tiền. Hứng khởi tràn ngập lòng tôi khi tôi len lỏi vào bên trong.

CHRISTIAN ĐANG NÓI CHUYỆN qua chiếc Blackberry, đứng nhìn qua bức tường kính khi tôi bước vào căn phòng lớn một tiếng sau đó. Quay người lại, anh cười toe toét với tôi và kết thúc cuộc gọi.

“Ros, thế là tốt rồi. Báo cho Barney và chúng tôi sẽ đi từ đó… Thế nhé.”

Anh bước về phía tôi khi tôi đứng bẽn lẽn ở lối ra vào. Anh đã thay sang một chiếc áo phông trắng và quần bò, đúng kiểu gã trai hư hỏng và khêu gợi. Oa.

“Chào buổi tối, cô Steele,” anh thì thầm và cúi xuống hôn tôi. “Chúc mừng em đã được thăng chức.” Anh vòng tay quanh người tôi. Anh có mùi ngon quá.

“Anh tắm rồi.”

“Anh vừa mới tập thể thao với Claude.”

“Ồ.”

“Đã khiến anh ta ngã chổng vó hai lần.” Christian cười tươi, thật trẻ con và hài lòng với bản thân mình. Nụ cười toe toét của anh thật dễ lây lan.

“Chuyện đó không thường xảy ra ạ?”

“Không. Thật vui khi nó xảy ra. Em đói chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Sao thế?” Anh cau mày với tôi.

“Em hồi hộp. Về chuyện bác sĩ Flynn ý mà.”

“Anh cũng thế. Ngày hôm nay của em thế nào?” Anh bỏ tôi ra, và tôi tóm tắt ngắn gọn cho anh nghe. Anh lắng nghe chăm chú.

“Ồ – có thêm điều này em nên nói cho anh,” tôi bổ sung. “Em đã định đi ăn trưa với Mia.”

Anh nhướn lông mày vẻ ngạc nhiên. “Em chưa kể với anh điều đó.”

“Em biết, em quên mất. Em không đi được vì vướng cuộc họp, và Ethan đưa cô bé đi ăn thay em rồi.”

Mặt anh sầm lại. “Anh hiểu. Đừng cắn môi nữa.”

“Em phải đi tắm rửa đây,” tôi chuyển chủ đề rồi quay người bước đi trước khi anh kịp phản ứng gì thêm.

VĂN PHÒNG CỦA BÁC sĩ FLYNN không xa căn hộ của Christian lắm. Thật tiện lợi, cho những buổi trị liệu khẩn cấp.

“Anh thường chạy bộ từ nhà đến đây,” Christian nói khi anh đỗ chiếc Saab của tôi. “Đây là một chiếc xe tuyệt vời.” Anh mỉm cười với tôi.

“Em cũng nghĩ vậy,” tôi mỉm cười lại với anh. “Christian… Em…” Tôi bồn chồn nhìn anh chằm chằm.

“Sao thế, Ana?”

“Cái này ạ.” Tôi kéo hộp quà nhỏ màu đen từ trong túi xách ra. “Đây là món quà tặng anh nhân dịp sinh nhật. Em muốn tặng nó cho anh ngay bây giờ – nhưng anh phải hứa là không được mở nó trước thứ bảy, được chứ?”

Anh chớp mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. “Okay,” anh thận trọng thì thầm.

Hít một hơi thật sâu, tôi đưa nó cho anh, phớt lờ vẻ mặt bối rối của anh. Anh lắc lắc cái hộp, và nó phát ra tiếng lách cách rất vừa ý. Anh cau mày. Tôi biết anh rất muốn biết bên trong đó có gì. Sau đó anh cười toe toét, mắt sáng lên vì sự thích thú trẻ trung và vô tư. Ôi trời ơi… trông anh ấy đúng như tuổi của mình – và thật đẹp.

“Anh không được mở nó trước thứ Bảy đâu đấy,” tôi cảnh báo anh.

“Anh hiểu rồi,” anh nói. “Vậy tại sao em lại tặng nó cho anh bây giờ?” Anh nhét chiếc hộp vào túi trong của chiếc áo khoác kẻ sọc màu xanh dương, gần chỗ trái tim anh.

Mới phù hợp làm sao, tôi ngẫm nghĩ. Tôi cười tự mãn với anh.

“Vì em có thể, ngài Grey ạ.”

Miệng anh cong lên với sự thích thú hài hước.

“Chà, cô Steele, cô đã học lỏm được trò của tôi rồi đấy.”

Chúng tôi được một nhân viên lễ tân nhanh nhẹn và thân thiện dẫn đến văn phòng lộng lẫy của bác sĩ Flynn. Bà ta chào Christian rất ấm áp, theo tôi thì hơi ấm áp quá mức – giời ạ, bà ta đáng tuổi mẹ anh ấy cơ mà – và anh ấy biết tên bà ta.

Căn phòng rất tao nhã: màu xanh lục nhạt với hai chiếc ghế dài màu xanh lục đậm đối diện hai chiếc ghế bành bọc da, và nó có không khí của một câu lạc bộ dành cho các quỷ ông. Bác sĩ Flynn đang ngồi ở một chiếc bàn ở đầu bên kia của căn phòng.

Khi chúng tôi vào, ông đứng lên và đi lại chỗ chúng tôi trong khu vực ngoài chờ. Ông mặc quần dài màu đen và áo sơ mi hở cổ màu xanh dương nhạt – không cà vạt. Đôi mắt sáng màu xanh dương của ông dường như không để lỡ điều gì.

“Christian.” ông mỉm cười thân thiện.

“John.” Christian bắt tay John. “Ông còn nhớ Anastasia chứ?”

“Làm sao tôi quên được? Anastasia, chào mừng cô đến đây.”

“Xin gọi tôi là Ana,” tôi thì thầm khi ông bắt tay tôi thật chặt. Tôi rất thích ngữ điệu tiếng Anh của ông ấy.

“Ana,” ông vui vẻ nói và dẫn chúng tôi đến chỗ mấy cái ghế dài.

Christian ra hiệu cho tôi ngồi vào một chiếc ghế. Tôi ngồi xuống, cố gắng tỏ ra thoải mái, để tay lên thành ghế, và anh nằm ườn ra chiếc ghế còn lại bên cạnh tôi, và như thế chúng tôi ngồi vuông góc với nhau. Một chiếc bàn nhỏ với một chiếc đèn đơn giản đặt giữa hai chúng tôi. Tôi thích thú khi để ý thấy một hộp khăn giấy bên cạnh chiếc đèn.

Đây không phải là điều tôi dự đoán từ trước. Tôi đã tưởng tượng ra một căn phòng ảm đạm màu trắng tốt với những chiếc ghế dài bọc da màu đen; nữ thần trong tôi chắc hẳn phải cảm thấy quen thuộc hơn với chỗ đó.

Trông có vẻ thoải mái và nắm quyền kiểm soát, bác sĩ Flynn ngồi xuống một chiếc ghế bành rồi cầm tập giấy ghi chép bọc da lên. Christian khoanh chân lại, mắt cá chân đặt trên đầu gối, và duỗi một cánh tay dọc theo lưng ghế. Với tay còn lại ra, anh tìm bàn tay tôi đang đặt trên thành ghế và khẽ bóp trấn an.

“Christian đã yêu cầu cô đi cùng cậu ấy đến một buổi trị liệu,” bác sĩ Flynn nhẹ nhàng bắt đầu. “Như cô đã biết, chúng ta coi những buổi trị liệu này là hoàn toàn bí mật…”

Tôi nhướn mày với bác sĩ Flynn làm ông đang nói phải ngừng lại.

“Ồ… Ừm… Tôi đã ký thỏa thuận NDA rồi,” tôi lầm bầm, xấu hổ vì thấy ông dừng lại. Cả Flynn và Christian nhìn tôi chằm chằm, và Christian bỏ tay tôi ra.

“Một thỏa thuận không tiết lộ ư?” Lông mày bác sĩ Flynn nhíu lại, và ông liếc nhìn Christian vẻ dò hỏi.

Christian nhún vai.

“Cậu bắt đầu tất cả các mối quan hệ với phụ nữ của mình bằng một bản NDA ư?” Bác sĩ Flynn hỏi anh.

“Với những người làm theo hợp đồng thì đúng.”

Môi bác sĩ Flynn giật giật. “Thế cậu còn có loại hình quan hệ khác nữa với phụ nữ ư?” ông hỏi, có vẻ thích thú.

“Không,” Christian đáp sau một nhịp, và trông anh cũng rất thích thú.

“Đúng như tôi nghĩ,” bác sĩ Flynn tập trung chú ý trở lại tôi. “Chà, tôi nghĩ chúng ta không phải lo lắng về sự bí mật nữa, nhưng tôi có thể đề nghị rằng hai vị thảo luận về chuyện này vào một lúc nào đó được không? Theo như tôi hiểu thì hai người không còn duy trì mối quan hệ kiểu hợp đồng như thế nữa rồi.”

“Một loại hợp đồng mới, hy vọng vậy,” Christian nhẹ nhàng nói và liếc nhìn tôi. Tôi đỏ mặt còn bác sĩ Flynn nheo mắt lại.

“Ana. Xin cô thứ lỗi, nhưng có lẽ tôi hiểu về cô nhiều hơn cô tưởng. Christian đã rất hợp tác.”

Tôi lo lắng liếc nhìn Christian. Anh ấy đã nói gì thế?

“Một bản NDA ư?” Ông nói tiếp. “Chắc hẳn cô phải sốc lắm.”

Tôi chớp mắt nhìn ông. “Ồ, tôi nghĩ cú sốc đó đã phai nhạt dần rồi, khi mà Christian gần đây đã tiết lộ một số chuyện khác,” tôi đáp, giọng nhỏ và lưỡng lự vẻ lo lắng.

“Chắc chắn rồi.” Bác sĩ Flynn mỉm cười chân thành với tôi. “Vậy, Christian, cậu muốn thảo luận về điều gì?”

Christian nhún vai như một đứa trẻ bất cần. “Anastasia muốn đến gặp ông. Có lẽ ông nên hỏi cô ấy.”


Khuôn mặt bác sĩ Flynn lại để lộ sự ngạc nhiên, và ông nhìn tôi chằm chằm.

Chết tiệt! Xấu hổ quá đi mất. Tôi nhìn chằm chằm xuống ngón tay mình.

“Cô sẽ thoải mái hơn khi Christian để chúng ta ở lại một lát chứ?”

Ánh mắt tôi chiếu thẳng sang Christian và anh đang nhìn tôi chằm chằm đầy trông đợi.

“Vâng,” tôi thì thầm.

Christian cau mày, định há miệng ra nhưng rồi khép lại ngay lập tức sau đó đứng lên nhanh nhẹn và duyên dáng.

“Tôi sẽ ở phòng chờ,” anh nói, miệng anh trề ra, vẻ gắt gỏng.

Ôi không.

“Cảm ơn cậu, Christian,” bác sĩ Flynn bình thản nói.

Christian nhìn tôi thật lâu vẻ dò hỏi rồi đi ra khỏi căn phòng – nhưng anh không đóng sầm cửa lại. Phù. Tôi thư giãn ngay lập tức.

“Cậu ấy bắt nạt cô ư?”

“Vâng. Nhưng không nhiều như trước đây.” Tôi cảm thấy mình đang phản bội, nhưng điều đó là sự thật.

“Điều đó không làm tôi ngạc nhiên, Ana ạ. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Tôi nhìn chằm chằm xuống những ngón tay đang đan lại của mình. Tôi có thể hỏi điều gì đây?

“Bác sĩ Flynn ạ, trước đây tôi chưa từng yêu ai, và Christian… Trong tuần vừa rồi, có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi còn chưa có dịp để suy nghĩ mọi việc cho thấu đáo.”

“Cô cần suy nghĩ thấu đáo về những chuyện gì?”

Tôi ngẩng lên liếc nhìn ông, đầu ông nghiêng sang một bên trong lúc nhìn tôi chăm chú đầy thương cảm, tôi nghĩ vậy.

“Ừm… Christian nói với tôi là anh ấy rất vui khi từ bỏ được… ơ…” Tôi ngần ngại và dừng lại.

Chuyện này khó nói hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Bác sĩ Flynn thở dài. “Ana, trong thời gian rất ngắn từ lúc cô quen cậu ấy, cô đã tạo được những bước tiến triển với bệnh nhân của tôi hơn rất nhiều so với những gì tôi làm được trong hai năm qua. Cô có ảnh hưởng rất sâu sắc với cậu ấy. Cô phải nhận thấy điều đó.”

“Anh ấy cũng có ảnh hưởng rất sâu sắc với tôi. Tôi chỉ không biết liệu mình có đủ, đủ để đáp ứng những nhu cầu của anh ấy không?” Tôi thì thầm.

“Đó là điều cô cần ở tôi ư? Sự đảm bảo ấy?”

Tôi gật đầu.

“Nhu cầu thay đổi mà,” ông đơn giản nói. “Christian đã thấy mình rơi vào một tình huống mà những phương pháp đối phó của cậu ấy không còn hiệu quả nữa. Rất đơn giản, cô đã bắt cậu ấy phải đối mặt với một số nỗi kinh hoàng của mình và suy nghĩ lại.”

Tôi chớp mắt nhìn ông. Ông ấy lặp lại chính xác những gì Christian từng nói với tôi.

“Phải, những nỗi kinh hoàng của anh ấy,” tôi thì thầm.

“Chúng ta không đào bới những chuyện đó – chúng thuộc về quá khứ rồi. Christian biết những nỗi sợ hãi của mình là gì, cũng như tôi – và bây giờ thì tôi chắc chắn là cô cũng biết. Tôi quan tâm nhiều hơn đến tương lai và việc đưa Christian đến một nơi mà cậu ấy muốn thuộc về.”

Tôi cau mày, ông ấy cũng nhướn một bên mày.

“Thuật ngữ trong ngành là SFBT – xin lỗi.” ông mỉm cười. “Đó là chữ viết tắt của Solution Focused Brief Therapy – Trị liệu tập trung vào giải pháp, về cơ bản, nó có tính định hướng mục đích. Chúng ta tập trung vào nơi mà Christian muốn đến và làm thế nào để đưa cậu ấy đến đó. Đó là một phương pháp biện chứng. Việc bận tâm đến quá khứ chẳng có ý nghĩa gì – tất cả những điều đó đã được các nhà vật lý, tâm lý học và bác sĩ thần kinh mà Christian từng đến gặp nghiên cứu kỹ rồi. Chúng ta biết lý do tại sao cậu ấy như vậy, nhưng tương lai mới là điều quan trọng. Nơi Christian dự định sẽ đến, nơi cậu ấy muốn thuộc về. Việc cô đột ngột bỏ cậu ấy đã khiến cậu ấy chấp nhận phương pháp điều trị này một cách nghiêm túc. Cậu ấy nhận ra rằng mục đích của mình là một mối quan hệ tình cảm với cô. Chỉ đơn giản có thế, và đó là điều chúng tôi đang giải quyết lúc này. Tất nhiên còn có những trở ngại nữa – chứng sợ bị sờ mó của cậu ấy là một.”

Ôi giời ạ… chứng gì của anh ấy cơ? Tôi thở hổn hển.

“Tôi xin lỗi. Ý tôi là nỗi sợ bị chạm vào của cậu ấy,” bác sĩ Flynn nói và lắc đầu như thể đang tự quở trách mình. “Và tôi chắc chắn là cô biết về điều này.”

Tôi đỏ mặt và gật đầu. Ra là cái đó.

“Cậu ấy mắc chứng căm ghét bản thân. Tôi cũng chắc là cô không ngạc nhiên khi biết điều đó. Và tất nhiên là cả chứng rối loạn giấc ngủ… Ừm – xin lỗi, thuật ngữ cho dân không chuyên là những cơn sợ hãi về đêm.”

Tôi chớp măt nhìn ông, cố gắng nạp những từ dài dòng đó vào đầu. Tôi biết tất cả những điều này. Nhưng Flynn vẫn chưa đề cập đến mối bận tâm lớn nhất của tôi.

“Nhưng anh ấy là một kẻ bạo dâm. Vì thế, chắc chắn là anh ấy có những nhu cầu mà tôi không đáp ứng được.”

Bác sĩ Flynn khẽ đảo mắt, miệng ông mím lại thành một đường mỏng. “Đó không còn được coi là một thuật ngữ về thần kinh học nữa rồi. Tôi không biết mình đã nói với cậu ấy bao nhiêu lần về điều đó. Thậm chí nó còn không được xếp vào nhóm tình dục đồi trụy nữa, từ những năm chín mươi cơ.”

Bác sĩ Flynn lại làm tôi không hiểu. Tôi chớp mắt nhìn ông. Ông mỉm cười chân thành với tôi.

“Đó là một thói xấu khó chừa của tôi.” ông lắc đầu. “Christian chỉ nghĩ đến những điều tồi tệ nhất của bất kỳ tình huống nào. Đó là một phần của sự căm ghét bản thân của cậu ấy. Tất nhiên có tồn tại sự bạo dâm, nhưng đó không phải là một căn bệnh; nó là một sự lựa chọn về phong cách sống. Và nếu nó được thực hiện trong một mối quan hệ an toàn, lành mạnh giữa những người trưởng thành thỏa thuận với nhau, thì điều đó chẳng thành vấn đề. Theo tôi hiểu thì Christian đã thực hiện tất cả các mối quan hệ kiểu BDSM theo cách này. Cô là người tình đầu tiên không bằng lòng, vì thế cậu ấy không sẵn lòng làm điều đó.”

Người tình!

“Nhưng chuyện không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy.”

“Sao lại không?” Bác sĩ Flynn hiền hậu nhún vai.

“Ừm… lý do anh ấy làm thế ấy ạ.”

“Ana, đó là vấn đề. Xét về trị liệu tập trung vào giải pháp, điều đó rất đơn giản. Christian muốn ở bên cô. Để làm được như vậy, cậu ấy cần phải từ bỏ những khía cạnh cực đoan hơn của loại quan hệ đó. Suy cho cùng, điều cô đang đòi hỏi không phải là vô lý, đúng không nào?”

Tôi đỏ mặt. Phải vậy không?

“Tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi e là anh ấy nghĩ vậy.”

“Christian nhận ra điều đó và cậu ấy hành động như thế. Cậu ấy không mất trí đâu.” Bác sĩ Flynn thở dài. “Nói tóm lại, Christian không phải là một người bạo dâm, Ana ạ. Cậu ấy là một người đàn ông trẻ tuổi tức giận, sợ hãi và tuyệt vời, người từng phải đối mặt với rất nhiều rắc rối từ khi sinh ra. Chúng ta có thể cảm thương về điều đó, và luôn phân tích nguyên nhân, cách thức cũng như ai đã gây ra điều đó – hoặc là Christian có thể vượt lên và quyết định xem mình muốn sống như thế nào. Cậu ấy đã tìm được một điều gì đó có tác dụng với mình trong một vài năm, không ít thì nhiều, nhưng từ khi cậu ấy gặp cô, nó không có tác dụng nữa. Và hậu quả là, cậu ấy đang thay đổi phương pháp của mình. Cô và tôi phải tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy và ủng hộ cậu ấy.”

Tôi há hốc mồm nhìn ông. “Đó là sự đảm bảo cho tôi ư?”

“Chỉ được đến thế thôi, Ana ạ. Trong cuộc đời này chẳng có điều gì là đảm bảo cả.” ông mỉm cười. “Và đó là ý kiến của tôi.”

Tôi cũng mỉm cười yếu ớt. Những lời nói đùa của bác sĩ… giời ạ.

“Nhưng anh ấy nghĩ về bản thân như một người nghiện rượu đang hồi phục vậy.”

“Christian sẽ luôn nghĩ đến điều xấu nhất về bản thân mình. Như tôi đã nói, đó là một phần của chứng căm ghét bản thân. Nó thuộc về bản chất rồi, dù có thế nào đi chăng nữa. Đương nhiên là cậu ấy lo lắng về những thay đổi trong cuộc sống của mình. Có khả năng cậu ấy sẽ phải hứng chịu cả núi nỗi đau về mặt tình cảm, và thật ngẫu nhiên, cậu ấy đã từng nếm trải nó khi cô bỏ cậu ấy. Tất nhiên là cậu ấy phải e sợ rồi.” Bác sĩ Flynn ngừng lại. “Tôi không có ý nhấn mạnh vai trò quan trọng của cô trong sự chuyển đổi của cậu ấy. Nhưng đúng là cô có. Christian sẽ không thể đến được nơi cậu ấy muốn đến nếu không gặp được cô. Cá nhân tôi không nghĩ rằng một người nghiện rượu là phép so sánh phù hợp, nhưng nếu lúc này nó có tác dụng thì tôi cho rằng chúng ta nên tin tưởng vào điều tốt đẹp ử cậu ấy.”

Tin tưởng vào điều tốt đẹp ở Christian. Tôi cau mày trước suy nghĩ đó.

“Về mặt tình cảm, Christian là một người trưởng thành, Ana ạ. Cậu ấy đã hoàn toàn vượt qua giai đoạn đó trong cuộc đời. Cậu ấy đã dốc toàn bộ sức lực của mình cho những thành công trong kinh doanh và kết quả thành công ngoài mong đợi. Thế giới tình cảm của cậu ấy phải phát triển để theo kịp điều đó.”

“Vậy tôi có thể giúp thế nào ạ?”

Bác sĩ Flynn cười to. “Chỉ cần làm những việc cô đang làm thôi,” ông cười tươi với tôi. “Christian đang say cô như điếu đổ. Thật vui khi thấy điều đó.”

Tôi đỏ mặt, và nữ thần trong tôi đang sung sướng tự ôm lấy mình, nhưng có điều gì đó vẫn làm tôi lo lắng.

“Tôi có thể hỏi ông thêm một điều nữa được không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi hít một hơi thật sâu. “Một phần trong tôi nghĩ rằng nếu anh ấy không đau khổ đến mức này, anh ấy đã không… cần đến tôi.”

Lông mày bác sĩ Flynn đột ngột nhướng lên đầy ngạc nhiên. “Đó là một điều rất không hay khi nói về bản thân cô đẩy, Ana ạ. Và nói thẳng ra là nó nói nhiều về cô hơn là về Christian. Nó không đến mức giống như việc cậu ấy tự nguyền rủa bản thân mình, nhưng tôi khá ngạc nhiên về điều đó.”

“Ừm, ông hãy nhìn anh ấy… rồi nhìn tôi đi.”

Bác sĩ Flynn cau mày. “Tôi nhìn rồi. Tôi thấy một người đàn ông trẻ hấp dẫn, và tôi thấy một người phụ nữ trẻ hấp dẫn. Ana, sao cô không nghĩ là mình hấp dẫn nhỉ?”

Ồ không… Tôi không muốn nói đến mình. Tôi bối rối nhìn xuống những ngón tay. Có tiếng gõ cửa mạnh làm tôi giật bắn mình. Christian quay trở lại phòng, nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi đỏ mặt và liếc nhanh sang Flynn, ông đang mỉm cười nhân hậu với Christian.

“Chào mừng cậu đã trở lại, Christian,” ông nói.

“Tôi nghĩ là hết giờ rồi, John ạ.”

“Sắp thôi, Christian. Ngồi xuống với chúng tôi đi.”

Christian ngồi xuống, lần này là bên cạnh tôi, và đặt bàn tay lên đầu gối tôi vẻ sở hữu. Hành động của anh ấy không qua khỏi mắt bác sĩ Flynn.

“Cô còn câu hỏi nào khác không, Ana?” Bác sĩ Flynn hỏi và mối quan tâm của ông bộc lộ rất rõ.

Khỉ thật… Tôi không nên hỏi câu đó mới phải. Tôi lắc đầu.

“Christian?”

“Không phải là hôm nay, John ạ.”

Flynn gật đầu.

“Nếu cả hai người cùng đến thì sẽ rất có lợi đấy. Tôi chắc chắn là Ana sẽ có thêm nhiều câu hỏi nữa.”

Christian gật đầu vẻ lưỡng lự.

Tôi đỏ mặt. Khỉ thật… Ông ấy muốn đào sâu vào vấn đề. Christian nắm lấy tay tôi và nhìn tôi chăm chú.

“Em ổn chứ?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi mỉm cười với anh và gật đầu. Phải, chúng tôi cần tin tưởng vào điều tốt đẹp sẽ đến, nhờ có sự giúp đỡ của vị bác sĩ giỏi đến từ Anh.

Christian siết nhẹ tay tôi và quay sang Flynn.

“Cô ấy thế nào rồi?” Anh dịu dàng hỏi.

Tôi ư?

“Cô ấy sẽ khá hơn,” ông quả quyết nói.

“Tốt. Cập nhật tin tức về tiến triển của cô ấy cho tôi nhé.”

“Rất sẵn lòng.”

Chiết tiệt. Họ đang nói về Leila.

“Chúng ta đi ăn mừng việc thăng chức của em chứ?” Christian châm chọc hỏi tôi.

Tôi bẽn lẽn gật đầu và Christian đứng dậy.

Chúng tôi tạm biệt bác sĩ Flynn, và Christian có vẻ vội vã dẫn tôi ra.

TRÊN ĐƯỜNG, anh quay sang tôi. “Mọi chuyện thế nào?” Giọng anh lo lắng.

“Tốt cả ạ.”

Anh nhìn tôi nghi ngờ. Tôi nghiêng đầu sang một bên.

“Thưa ngài Grey, xin đừng nhìn em kiểu đó. Theo lệnh của bác sĩ, em sẽ phải tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở anh.”

“Có nghĩa là sao?”

“Rồi anh sẽ thấy.”

Miệng anh cong lên, đôi mắt dường như hẹp lại. “Vào xe đi,” anh ra lệnh trong lúc mở cửa sau của chiếc Saab.

Ồ, đổi hướng rồi. Chiếc Blackberry của tôi rung lên. Tôi lôi nó từ trong túi ra.

Khỉ thật, José!

“Chào cậu!”

“Ana, chào cậu…”

Tôi quay sang Anh Chàng Lắm Chiêu, anh đang nhìn tôi ngờ vực. “José,” tôi làm khẩu hình với anh. Anh bình thản nhìn tôi, nhưng mắt anh se lại. Anh nghĩ là tôi không chú ý ư? Tôi tập trung nói chuyện với José.

“Xin lỗi vì tớ chưa gọi cho cậu. Là ngày mai đúng không nhỉ?” Tôi hỏi José, nhưng mắt lại ngẩng lên nhìn Christian.

“Đúng rồi, nghe này – tớ đã nói chuyện với một người làm ở chỗ Grey, vì vậy tớ biết chỗ chuyển ảnh rồi, và tớ sẽ đến đó tầm năm, sáu giờ gì đó… sau đó, thì tớ rảnh.”

“Ừm, thực ra là bây giờ tớ đang ở chỗ Christian, và nếu cậu muốn, cậu có thể ở chỗ anh ấy.”

Christian mím môi lại thành một đường mỏng. Ừm… anh ấy là chủ nhà kiểu gì thế không biết.

José yên lặng một thoáng để hiểu tin đó. Tôi co rúm lại. Tôi còn chưa có dịp để nói với cậu ấy về Christian.

“Okay,” cuối cùng cậu ấy nói. “Chuyện với Grey ấy, có thực sự nghiêm túc không?”

Tôi khỏi chiếc ô tô và bước lên vỉa hè.

“Có.”

“Nghiêm túc như thế nào?”

Tôi đảo mắt và ngừng lại. Tại sao Christian lại lắng nghe nhỉ?

“Rất nghiêm túc.”

“Lúc này anh ta đang ở bên cậu à? Thế nên cậu mới phải nói từ đơn âm tiết đúng không?”


“Phải.”

“Okay. Vậy mai cậu có được phép đi không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Tôi hy vọng. Tôi tự động làm dấu thập. “Vậy tớ sẽ gặp cậu ở đâu?”

“Cậu có thể đến chỗ tớ làm để đón tớ,” tôi đề nghị.

“Okay.”

“Tớ sẽ nhắn tin địa chỉ cho cậu.”

“Mấy giờ?”

“Sáu giờ được không?”

“Được chứ. Hẹn gặp cậu lúc đó nhé, Ana. Rất mong được gặp cậu. Tớ nhớ cậu.”

Tôi cười toe toét. Tuyệt. Hẹn gặp lại cậu nhé.” Tôi tắt điện thoại và quay người.

Christian đang tựa vào xe nhìn tôi chăm chú, biểu cảm trên khuôn mặt rất khó đoán.

“Bạn em thế nào rồi?” Anh điềm tĩnh hỏi.

“Cậu ấy ổn ạ. Cậu ấy sẽ đến chỗ làm để đón em, và em nghĩ là bọn em sẽ đi uống gì đó. Anh có muốn đi cùng bọn em không?”

Christian lưỡng lự, đôi mắt xám có vẻ thờ ơ. “Em không nghĩ là cậu ta sẽ thử làm điều gì đó chứ?”

“Không!” Giọng tôi nghe bực tức, nhưng tôi cố không lừ mắt.

“Okay,” Christian giơ tay lên đầu hàng. “Em đi với bạn em, buối tối anh sẽ gặp em sau.”

Tôi đang chờ một cuộc chiến, và sự ưng thuận của anh làm tôi bối rối.

“Thấy chưa? Anh có thể biết điều mà.” Anh cười tự mãn. Miệng tôi cong lên. Chúng tôi sẽ xem xét chuyện đó.

“Em lái được không?”

Christian chớp mắt nhìn tôi, ngạc nhiên trước lời đề nghị đó.

“Anh không muốn em làm thế.”

“Chính xác thì tại sao nào?”

“Vì anh không thích được ai lái xe đưa đi.”

“Sáng nay anh đã làm được điều đó, và có vẻ như anh chịu được việc Taylor lái xe cho anh mà.”

“Anh tin tưởng vào khả năng lái xe của Taylor hoàn toàn.”

“Và không tin em?” Tôi chống tay vào hông. “Nói thật nhé – cái tính quái đản của anh thật hết chỗ nói. Em đã lái xe từ hồi em mười lăm tuổi đấy.”

Anh nhún vai đáp lại, như thể là chuyện đó chẳng có gì quan trọng. Anh ấy thật quá đáng! Tin tưởng vào điều tốt đẹp ư? Thật là vớ vẩn.

“Đây có phải xe của em không?” Tôi hỏi.

Anh cau mày. “Tất nhiên là xe em rồi.”

“Vậy thì đưa chìa khóa cho em. Em đã lái nó hai lần rồi, và chỉ lái đi làm rồi về nhà thôi. Giờ thì anh định lái nó một mình cơ đấy.” Tôi trề môi hết cỡ. Christian cố nén nụ cười.

“Nhưng em không biết chúng ta định đi đâu mà.”

“Em chắc chắn là ngài có thể khai sáng cho em mà, ngài Grey. Cho đến bây giờ ngài đã làm việc đó rất tốt.”

Anh sửng sốt nhìn tôi, sau đó mỉm cười, nụ cười bẽn lẽn mới mẻ của anh ấy làm tôi hoàn toàn nguôi giận.

“Rất tốt, đúng không?” Anh thì thầm.

Tôi đỏ mặt. “Vâng, gần như là vậy.”

“Chà, trong trường hợp đó thì.” Anh đưa tôi chùm chìa khóa, đi đến chỗ cửa cho tài xế rồi mở ra cho tôi.

“RẼ TRÁI,” Christian ra lệnh, chúng tôi đi về phía bắc đến đường 1-5. “Khỉ thật, nhẹ nhàng thôi, Ana.” Anh túm lấy bảng điều khiển.

Ôi, vì Chúa. Tôi lừ mắt, nhưng không quay sang nhìn anh. Van Morrison đang ngân nga trên hệ thống âm thanh của chiếc xe.

“Chậm lại!”

“Em đang đi chậm lại đây!”

Christian thở dài. “Flynn nói gì?” Tôi nghe thấy sự lo lắng len lỏi trong giọng anh.

“Em nói với anh rồi mà. Ông ấy nói em nên tin tưởng vào điều tốt đẹp ở anh.”

Chết tiệt – có lẽ tôi nên để Christian lái xe thì hơn. Lúc đó tôi có thể nhìn anh được. Thực ra… Tôi bật đèn ra hiệu dừng xe.

“Em làm cái gì thế?” Anh quát, vẻ cảnh giác.

“Để anh lái.”

“Sao lại thế?”

“Để em có thể nhìn thấy anh.”

Anh cười to. “Không, không… em muốn lái mà. Vậy em cứ lái đi, và anh sẽ nhìn em.”

Tôi cau mày với anh. “Để mắt vào đường đi ấy!” Anh quát.

Máu tôi sôi lên. Được rồi! Tôi đỗ xe vào lề đường ngay trước một cột đèn giao thông và lao ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại rồi đứng trên vỉa hè, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh chằm chằm. Anh trèo ra khỏi xe.

“Em đang làm cái gì thế?” Anh tức tối hỏi, cúi xuống nhìn tôi chăm chú.

“Chẳng làm gì cả. Anh đang làm gì?”

“Em không thể đỗ xe ở đây được.”

“Em biết điều đó.”

“Vậy sao em làm thế?”

“Vì em đã chán việc anh quát tháo ra lệnh em rồi. Hoặc là anh lái xe, hoặc là anh ngậm miệng lại để em tự lái đi!”

“Anastasia, vào xe đi, trước khi chúng ta nhận một vé phạt.”

“Không.”

Anh chớp mắt nhìn tôi, hoàn toàn bối rối, sau đó lùa tay vào tóc, và cơn giận của anh biến thành sự lúng túng. Đột nhiên trông anh thật khôi hài, điều đó khiến tôi không nhịn được cười. Anh cau mày.

“Sao thế?” Anh lại quát.

“Anh.”

“Ôi, Anastasia! Em là người phụ nữ làm người khác bực mình nhiều nhất trên thế giới.” Anh giơ hai tay lên trời. “Được rồi – anh sẽ lái.” Tôi túm lấy vạt áo khoác của anh và kéo anh lại gần mình.

“Không – anh mới là người đàn ông hay làm người khác bực mình nhất trên thế giới, Grey ạ.”

Anh nhìn xuống tôi, mắt tối lại và chăm chú, anh luồn tay quanh eo ôm lấy tôi, kéo tôi lại gần.

“Vậy có lẽ chúng ta sinh ra là để cho nhau,” anh nói dịu dàng và hít vào thật sâu, mũi anh chạm vào tóc tôi. Tôi vòng tay quanh người anh và nhắm mắt lại. Lần đầu tiên kể từ sáng nay, tôi mới thấy mình thư giãn.

“Ôi… Ana, Ana, Ana,” anh thở, môi anh nhấn vào tóc tôi. Tôi siết chặt vòng tay quanh anh, và chúng tôi đứng đó, bất động, tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng bất chợt trên đường phố. Bỏ tôi ra, anh mở cửa bên. Tôi trèo vào và ngồi yên, nhìn anh đi vòng quanh chiếc xe.

Christian khởi động lại xe rồi hòa vào dòng xe cộ, l hát theo Van Morrison.

Oa. Tôi chưa bao giờ nghe anh hát, thậm chí ngay cả khi tắm. Tôi cau mày. Giọng anh thật đáng yêu – tất nhiên rồi. Ừm… anh ấy đã nghe thấy tôi hát bao giờ chưa nhỉ?

Anh ấy sẽ không cầu hôn nữa nếu anh ấy nghe thấy! Tiềm Thức của tôi khoanh tay lại và mặc đồ kẻ ca rô kiểu Burberry… giời ạ. Bài hát kết thúc và Christian cười tự mãn.

“Em biết đấy, nếu chúng ta bị nhận vé phạt thì người đứng tên của chiếc xe này là em đấy.”

“Chà, cũng may là em mới được thăng chức – em có thể trả tiền phạt mà,” tôi nói một cách tự mãn và ngắm nghía nét mặt đáng yêu của anh. Môi anh cong lên. Một bài hát khác của Van Morrison bắt đầu vang lên khi anh lên dốc vào đường 1-5, hướng về phía bắc.

“Chúng ta đi đâu thế anh?”

“Bí mật. Flynn còn nói gì nữa không?”

Tôi thở dài. “Ông ấy nói về FFFSTB hay gì đó.”

“SFBT. Liệu pháp mới nhất,” anh thì thầm.

“Anh đã thử những phương pháp khác rồi ư?”

Christian khịt mũi. “Em yêu, anh đã thử tất cả rồi. Phương pháp nhận thức, Freud[1], phương pháp chức năng, Gestalt[2], tâm lý học hành vi… Em biết đấy, bao nhiêu năm nay anh thử đủ cả,” giọng anh để lộ sự cay đắng. Sự oán hận trong giọng anh thật đáng lo lắng.

[1] Bác sĩ thần kinh người Áo, là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học.

[2] Liệu pháp tâm lý tiến bộ cho rằng quá trình quan trọng hơn nguyên nhân.

“Anh có nghĩ là phương pháp mới nhất này sẽ có tác dụng không?”

“Flynn nói gì?”

“Ông ấy nói không nên đào bới quá khứ của anh nữa. Tập trung vào tương lai – vào nơi anh muốn đến.”

Christian vừa gật đầu vừa nhún vai cùng một lúc, vẻ mặt thận trọng.

“Còn gì nữa không?” Anh khăng khăng hỏi tiếp.

“Ông ấy nói về nỗi sợ bị đụng chạm của anh, mặc dù ông ấy gọi nó là từ gì đó. Cả những cơn ác mộng và chứng căm ghét bản thân của anh nữa.” Tôi liếc nhìn sang, trong ánh đèn buổi tối, anh thật trầm ngâm, anh vừa lái xe vừa cắn ngón tay cái. Anh liếc nhanh sang tôi.

“Để mắt vào đường đi, ngài Grey,” tôi quở trách, lông mày nhướng lên với anh.

Anh có vẻ thích thú, và hơi cáu một chút. “Lúc nào cũng là em nói, Anastasia. Ông ấy còn nói gì nữa không?”

“Ông ấy không nghĩ anh là một người bạo dâm,” tôi thì thầm.

“Thật á?” Christian nói nhỏ và cau mày. Không khí trong xe đột ngột chùng xuống.

“Ông ấy nói rằng thuật ngữ đó không còn tồn tại trong ngành thần kinh học nữa. Từ những năm chín mươi cơ,” tôi thì thầm, nhanh chóng cố gắng cứu vãn không khí giữa chúng tôi.

Mặt Christian sa sầm lại, anh đang hít vào thật chậm.

“Flynn và anh có những ý kiến khác nhau về vần đề này,” anh nhỏ nhẹ nói.

“Ông ấy nói anh luôn nghĩ về mình theo cách tệ hại nhất. Em biết điều đó là đúng.” Tôi khẽ nói. “Ông ấy cũng nói đến việc bạo dâm – nhưng ông ấy bảo đó là một sự lựa chọn về lối sống, không phải là một trạng thái tâm thần. Có lẽ đó là điều anh đang nghĩ đến.”

Đôi mắt xám của anh lóe lên về phía tôi, và miệng anh mím lại đầy khắc nghiệt.

“Vậy là – nói chuyện với bác sĩ giỏi một lần là em trở thành chuyên gia,” anh nói vẻ chua chát.

Ôi trời… tôi thở dài.

“Nghe này, nếu anh không muốn nghe những điều ông ấy nói thì đừng hỏi em,” tôi nhẹ nhàng nói.

Tôi không muốn tranh luận. Dù thế nào anh ấy cũng đúng – tôi thì biết cái quái gì về vấn đề của anh ấy cơ chứ? Thậm chí tôi có muốn biết không? Tôi có thể liệt kê ra những điểm nổi bật – tính đồng bóng của anh ấy, tính thích chiếm hữu của anh ấy, lòng ghen tuông của anh ấy, sự bảo vệ quá mức của anh ấy – và tôi hoàn toàn hiểu anh ấy đến từ đâu. Thậm chí tôi còn hiểu tại sao anh ấy lại không muốn bị chạm vào – tôi đã nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể anh. Tôi chỉ có thể hình dung ra những vết sẹo tinh thần, và tôi mới chỉ thoáng thấy những cơn ác mộng của anh một lần. Bác sĩ Flynn đã nói…

“Anh muốn biết hai người đã thảo luận những gì.” Christian cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi trong lúc anh rẽ vào đường 172, hướng về phía tây nơi mặt trời đang dần lặn xuống.

“Ông ấy gọi em là người tình của anh.”

“Giờ vẫn thế à?” Giọng anh có vẻ dịu lại. “Chà, ông ấy hơi khó tính trong việc chọn lựa thuật ngữ. Anh nghĩ đó là một sự mô tả chính xác. Em có thấy thế không?”

“Anh từng nghĩ những người phụ thuộc là người tình của anh à?”

Lông mày Christian nhướng lên lần nữa, nhưng lần này anh đang nghĩ ngợi. Anh tiếp tục rẽ chiếc Saab sang hướng bắc. Chúng tôi đang đi đâu thế này?

“Không, họ chỉ là bạn tình thôi,” anh thì thầm, giọng cảnh giác. “Em là người tình duy nhất của anh. Và anh muốn em còn hơn thế.”

Ồ… Lại là từ ma thuật đó, đầy ắp triển vọng. Nó làm tôi mỉm cười, và tôi tự ôm mình trong thâm tâm, nữ thần trong tôi hoan hỉ.

“Em biết,” tôi thì thầm, cố gắng hết sức để giấu niềm sung sướng của mình. “Em chỉ cần một chút thời gian thôi, Christian ạ. Để đầu óc em thanh thản lại sau mấy ngày gần đây.” Anh liếc nhìn tôi, bối rối, đầu nghiêng sang một bên.

Sau một nhịp đèn giao thông mà chúng tôi đang chờ chuyển sang màu xanh. Anh gật đầu và mở nhạc to hơn, như vậy cuộc thảo luận của chúng tôi chấm dứt.

Van Morrison vẫn đang hát – bây giờ lạc quan hơn rồi – về một buổi tối tuyệt vời cho điệu moonwalk[3]. Qua cửa sổ, tôi thấy những cây thông và vân sam chìm trong sắc vàng rực rỡ của ánh mặt trời lúc chiều tà, những chiếc bóng dài đổ dài mặt đường. Christian lái vào một con đường đông dân cư hơn, và chúng tôi đang đi về khu Sound.

[3] Một điệu nhảy đặc trưng của Vua nhạc Pop Michael Jackson.

“Chúng ta đi đâu thế anh?” Tôi lại hỏi khi chúng tôi rẽ vào một con đường. Tôi thấy biển tên đường – Số 9 Đại lộ NW. Tôi bối rối.

“Đây là điều ngạc nhiên mà,” anh nói và mỉm cười bí hiểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.