Đọc truyện 5 Lần!!! – Chương 47
Nhưng suy nghĩ hôn loạn khiến cho đầu cô choáng váng.
Dư âm của loại thuốc xịt đó chưa hết.- Các người là ai….
Cô khẽ lầm bẩm, toàn thân run rẩy khi đứng trước mặt cô là đám người lúc nãy.
Cô lấy hết sức đứng dậy nhưng không được khitoàn thân dang bị trói chặt.- Bình tĩnh đã nào.
Việc gì phải hung hăng thế.
Một giọng nói khàn đặc vang lên từ một gã râu ria trước mặt, một gã ghê tởm.- Tại sao các người bắt tôi.
Muốn tiền đúng không? Cô lạnh lùng hỏi- Coi nào.
Bọn anh đâu cần tiền đâu.
Trông cô em xinh tươi quá nên muốn vui vẻ với em chút thôi mà.
Hắn ta tiến lại vuốt ve má của cô, bang tay của hắn thô ráp chạm tới đâu là mặt của cô như muốn xước ra tới đó.- Đừng lằng nhằng.
Các người muốn bao nhiêu cứ nói.
Đừng có đụng bàn tay gớm ghiếc đó vào người của tôi.- Bốp……… Một cú tát như trời giáng vào mặt khiến cho cả người Viên Minh bị đổ rầm xuống.- Đừng vội.
đợi người tới đã rồi làm sau………… Một gã tiến tới ngăn hắn lại- Tiền hả? Bàn tay gớm ghiếc hả? Để rồi coi.
Chỉ lát nữa thôi anh đây sẽ cho em biết thế nào là khoái lạc của nhân gian.
Hắn nói xong cả đám cười lên một cách man rợ.
Những tiếng cười của những con thú vật không coi ai ra gì.
Viên Minh khẽ run rẩy.Đợi người tới là ai? Có người đứng sau thuê những gã này để bắt mình ư?Một bóng người từ trong bóng tối bước ra và đứng trước mặt, Viên Minh cố gắng ngẩng đầu nhìn người đó.
Nhưng người đó đang đội một cái mũ đen cụp xuống che gần hết khuôn mặt kèm theo ánh sáng lờ mờ từ vài ngọn đuốc khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.Nhưng nhìn vóc dáng nhỏ nhắn này thì trông có vẻ giống phụ nữ.Cô ta cứ đứng yên trước mặt và nhìn cô như thế, không nói một lời.
Rốt cục người này là ai, trong đầu Viên Minh là hàng trăm câu hỏi đang bủa vây.- Cô là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi như thế này.
Cô hít thở mạnh rồi hỏiCô có thể nhìn thấy nụ cười trên môi của người phụ nữ này.
Màu son đậm kèm theo nụ cười nhếch mép khiến cho cô khẽ rùng mình.
Cô sợ, nước mắt như muốn tuôn trào ra nhưng cô cố gắng cắn chặt môi, không để dòng nước mắt ấy rơi xuống.Cô cố gắng kìm nén, người này là phụ nữ thì càng không được để cho cô ta thấy sự yếu đuối được.Bỗng người trước mặt rút ra một con dao bóng loáng, sáng tới mức có thể hắt lại ánh sáng từ ngọn đuốc lên mặt Viên Minh.
Cô hoảng sợ, con dao sắc nhọn ấy dần được dí sát lại người cô khiến cả thân thể lạnh toát.- Cô muốn làm gì tôi? Viên Minh gào thét lên, giọng cô đã khàn đi vì nói to, cổ họng lại khô khốc.- Phạm Vương Viên Minh.
Cuối cùng người phụ nữ này cũng đã lên tiếng, giọng cô ta nhẹ nhàng tới mức khiến cô cảm thấy run sợ.
Nhưng, quen quá, giọng nói này.Người phụ nữ đó ngồi xuống trước mặt cô, cầm chiếc dao bóng loáng dí sát người cô từ dưới chân cho lên tới gò rồi dừng lại ngay trước mắt.
Viên Minh cảm thấy lạnh sống lưng, cô chết chắc rồi, lần này chết chắc rồi.Cô muốn biết lí do vì sao người này lại muốn làm hại cô nhưng sự sợ hãi đã khiến cô không còn nói được lời nào nữa.- Tôi đã từng dặn cô đừng bao giờ lấy những thứ không thuộc về mình rồi.
Nhưng cô vẫn cố chấp không nghe.
Cho nên đây chính là cách cuối cùng.Con dao sắc bén đang dần cắt từng chút một những hàng cúc trên váy của Viên Minh.
Con dao đó đôi lúc khẽ chạm vào da thịt đã để lại vệt xước nhỏ trên ngực của cô.
Cô khẽ giật mình mỗi khi con dao lạnh toát ấy sát gần da thịt mình.
Nhưng giọng nói này, thật sự, cô đã từng nghe rồi……- Đừng…….!đừng…….!cô tính làm gì tôi.
Cô sợ hãi, giọng nói không ngừng run rẩy- Những gã đàn ông này.
Tụi hắn không hề biết thương hoa tiếc ngọc đâu.
Nhưng không biết với một cô gái xinh đẹp thế này, thì họ có thể nào nhẹ nhàng được không nhỉ?Người phụ nữ đó giật mạnh xé toang phần váy trên của Viên Minh, cô giật mình hét toáng lên.- Cô là ai.
Tôi có tội tình gì mà cô lại hãm hại tôi như thế này.
Nước mắt đã khẽ rơi xuống, bây giờ cả phần trên của cô chỉ còn lại một chiếc áo ngực trắng mỏng manh, cô run rẩy lên vì sợ hãi….!Người phụ nữ này, cô ta còn định để cho những gã đàn ông kia làm nhục mình, nhưng tại sao, tại sao cô ta lại thù oán mình như vậy?Cứu, cứu với….!ai đó làm ơn cứu…..!cổ họng cô bị nghẹn cứng, cô không thể phát ra lời nói nào nữa, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Cô chỉ còn nghe thấy giọng cười man rợ, thô bỉ của những gã đàn ông kia……….!RẦM………..XOẢNG……………Cánh cửa gỗ mục nát đã vỡ tan khiến tất cả giật mình quay đầu lại.
Viên Minh cũng cố gắng ngẩng đầu khó nhọc nhìn ra hướng đó.
Đôi mắt cô nhíu lại nước mắt bỗng tuôn trào.Lăng, là cậu ư?Viên Minh muốn hét lên thật to, nhưng sự sợ hãi đã khiến cho cô không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả việc ngẩng đầu dậy cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.Từ phía ngoài, Lăng bước chậm vào, tay cậu đang lăm lăm một chiếc gậy sắt gấp khúc.
Cậu nhìn Viên Minh, cô ấy đang bị trói vào một chiếc ghế váy áo đã bị rách hết rồi.
Cậu phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người đó, tay nắm chặt chiếc gậy sắt nổi cả gân xanh.Không cần đợi gì thêm cậu lao vào và hạ gục từng tên một, chiếc gậy sắt trên tay từ màu trắng bóng loáng kim loại bây giờ đã chuyển sang màu đỏ của máu tươi.Trong căn phòng ẩm thấp giờ chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng chan chát, khi cả 6 tên đã nằm xuống Lăng vẫn không dừng tay.
Cậu vẫn cầm cây gậy nện xuống từng cú vào mặt, vào chân, tay cảu cả lũ đó.
Để rồi khi cậu dừng lại, mặt mũi bọn đó đã tràn ngập trong máu.Lăng đứng dậy thở mệt nhọc, nhìn người phụ nữ đang đứng nép mình vào góc phòng kia.Cậu bước từng bước nặng nhọc, tay cầm chiếc gậy giờ đã buỗng thõng, máu vẫn rỉ xuống từ đầu gậy.- Coong…..!coong……..Lăng buông chiếc gậy xuống sàn.
Cậu nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Viên Minh, khẽ cởi trói cho cô.
Đôi tay cậu lúc này bỗng khẽ run lên, cậu đang sợ, rất sợ khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô.Việc bị trói chặt lâu đã khiến cho cả cơ thể cô mềm nhũn, ngay khi vòng dây đã lỏng cả thân người cô ngã hẳn về phía trước nhưng Lăng đã nhanh chóng đỡ lấy cô.
Cả hai ngã xuống đất.
Lăng cở chiếc áo vest khoác vội lên người Viên Minh khi thấy cô đang run rẩy.Viên Minh gượng hết sức lực ngẩng đầu nhìn Lăng rồi nhẹ sà và lòng của cậu, cố gắng ôm chặt hết sức có thể.
Cô vùi đầu vào ngực cậu nức nở.
Lăng dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay đẫm máu siết chặt cô vào lòng, khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cô.- Ổn rồi.
Tôi đây rồi.
Giọng Lăng trầm run rẩy….Viên Minh vẫn vùi mặt vào ngực Lăng không ngừng nức nở, đôi tay nhỏ bé vẫn có gắng siết chặt Lăng như thể sợ cậu sẽ bỏ đi.Lúc này từ bên ngoài người của Công ty vệ sĩ Châu Thanh đã ập tới nhưng khi nhìn thấy cả đám người kia đang nằm rên rỉ trong đống máu thì bọn họ lúc này mới nhận ra là họ đã tới muộn.
Bọn họ nhìn Lăng đang ôm lấy một cô gái trong tay ở đằng xa thì mới hiểu lí do vì sao mà cậu ta lại cho gọi gấp như vậy rồi.Bọn họ đã từng nhiều lần thấy Lăng hạ gục đám du côn và trôm cướp nhưng có lẽ đây là lần đầu họ thấy cậu ra tay nặng tới vậy.6 tên mỗi tên một góc trên người đều đẫm máu mặt mũi đều đã bị biến dạng hết, điểm chung là tay chân tất cả đều đã bị gãy vụn.Lúc này Châu Thanh từ ngoài bước vào.
Ông nhìn Lăng, khi thấy cậu vẫn ổn thì ông mới khẽ thở dài.Người phụ nữ bí ẩn kia lúc này đã đứng nép mình lại một góc, tay cô ta run rẩy cầm chiếc dao.
Châu Thanh bước từng bước lại rồi đưa tay lên trước mặt cô ta.- Đủ rồi.
Đưa cho ta.
Giọng nói của ông nghiêm nghị khiến cho cô ta nhẹ đặt chiếc dao lên lòng bàn tay ông.- Keng…..keng……Chiếc dao bị ném vào góc tường.
Châu Thanh bước tới trước mặt của cô ta, nhẹ cởi chiếc mũ đen ra.
Chân tướng của kẻ chủ mưu đã hiện rõ, hai chân cô ta bỗng khuỵu xuống đất, khuôn mặt cô cũng đã thấm đẫm nước mắt, cất lên giọng cười thê lương.- Tôi thất bại rồi……!Nói xong cô ta gục mặt xuống sàn, đôi bàn tay không ngừng cào vào nền xi măng đến bục cả móng tay.- Dương Mỹ.
Đủ rồi.
Đi cùng chú nào.
Châu Thanh vội ngồi xuống đỡ lấy cô ta.- Chú Châu Thanh.
Cháu làm tất cả chỉ vì Lăng thôi mà.
Cháu cũng chỉ muốn được ở cạnh bên anh ấy.
Được anh ấy yêu thương thôi mà ….!Dương Mỹ lắp bắp ngẩng đầu hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Châu Thanh không ngừng nức nở.- Đủ rồi.
Về thôi.
Châu Thanh nhẹ đỡ cô ta đứng dậy.Lăng lúc này đã nhẹ buông Viên Minh ra.
Cô cũng đã bình tĩnh được một chút và cũng đã nhận ra người phụ nữ đó là ai rồi.
Cô khẽn nhìn Lăng, cậu đang nhắm nghiền đôi mắt đôi môi mím chặt.- Chú.
Chú định đưa cháu đi đâu? Chú sẽ nói cho bố mẹ cháu để rồi ép cháu phải ra nước ngoài đúng không?Cháu xin chú, nếu như vậy thì chú giết cháu luôn đi.
Đừng bắt cháu phải xa anh ấy mà.
Dương Mỹ vùng vẫy, quỳ rụp xuống chân Châu Thanh, cô ta ré lên thảm thiết.Viên Minh nhìn Dương Mỹ trong lòng bỗng cảm thấy chua xót và thương cảm cho người con gái ấy.
Rõ ràng cô ta là người hãm hại cô nhiều lần nhưng tại sao vào lúc này, khi chứng kiến cô ta như vậy thì cô lại mủi lòng thương cảm chứ?Lăng chỉ im lặng.
Cậu đang cố gắng để kiềm chế cơn tức giận trong người.Dương Mỹ cô chưa bao giờ để cho cuộc sống của cậu được yên ổn.
Mặc dù Lăng đã nhiều lần giải thích nhưng cô vẫn cố chấp không chịu hiểu.
Để đến tận bây giờ cô có thể làm ra những chuyện tày trời như thế này.
Rốt cục cô đã suy nghĩ gì, cô đã mù quáng tới mức độ nào mà lại nhẫn tâm trở thành loại người như thế này.Tiếng nấc nhẹ dần rồi ngưng hẳn.
Dương Mỹ ngất lịm trong vòng tay của Châu Thanh.
Ông nhẹ nhàng bế cô rồi tiến lại chỗ Lăng.- Con sẽ về trong đêm nay.
Mọi người về trước đi ạ.
Lăng định thần lại rồi quay đầu nói với Châu Thanh- Ừ.
Nhớ cẩn thận.
Dứt lời ông thở dài rồi bế Dương Mỹ rồi bước ra khỏi tòa nhà.Đám lưu manh kia đã được vệ sĩ đưa ra khỏi khu nhà rồi gọi xe cấp cứu.
Coi bộ qua tối nay nhiều tên sẽ phải ăn cơm viện lâu dài.Đến lúc này chỉ còn lại Lăng và Viên Minh trong căn phòng ẩm mốc.
Những cơn gió đông khẽ lùa vào khiến Viên Minh rùng mình.
Chiếc áo mà Lăng đã trùm dường như vẫn không đủ làm ấm cơ thể đang run rẩy của cô.Nước mắt đã ngừng rơi, hàng lông mi vẫn ẩm ướt….- Tôi sẽ giải thích với cậu sau.Giờ mình về thôi.
Giọng Lăng trầm ấm.Cậu nhẹ bế Viên Minh lên rồi đi ra khỏi căn phòng hôi tanh này.
Viên Minh chỉ khẽ gật đầu nhẹ rồi vòng tay qua cổ dựa má vào ngực Lăng cảm nhận nhịp tim hơi ấm toát ra từ người cậu.Ngọn đuốc đỏ bập bùng rồi vụt tắt trong cơn gió lạnh.Màn đêm u tối bao phủ mọi nơiMọi chuyện đã thực sự chấm dứt?………………