5 Lần!!!

Chương 4


Đọc truyện 5 Lần!!! – Chương 4


Mở cửa phòng ra cô liền nhảy lên chiếc giường êm ái rộng lớn của mình.- Tên nhóc ăn xin lúc nãy đáng ghét thật.

Làm mình mất mặt trước mấy người anh.Cô nằm nhớ lại tên nhóc ăn xin hồi nãy.-Bị đánh như vậy mà hắn vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì.

Hắn có bị điên không biết? Sau này có dịp phải trả thù mới được.Nói xong cô liền nhảy dựng dậy trút bỏ chiếc váy nóng nực ra và chuẩn bị đi tắm.

Đang chuẩn bị tiến vào phòng tắm cô bỗng đứng yên, tay sờ vào cổ.- Chết rồi.

Sợi dây chuyền đâu mất rồi?Cô bé hốt hoảng lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không thấy sợi dây chuyền ở đâu.

Cô liền mở cửa chạy ra khỏi phòng mà vẫn quên mất rằng mình đang không hề mặc quần áo trên người.

2 cô gia nhân đang lau tủ gần đó thấy cô chủ nhỏ đang không mảnh vải trên người mà lại chạy hốt hoảng như vậy, không biết có chuyện gì đây? 2 người vội chạy đến bên chặn cô lại.- Cô chủ.

Sao cô lại không mặc đồ mà lại chạy ra ngoài phòng thế này.

Nếu để người khác thấy thì không hay chút nào.Cô bé lúc này bỗng òa khóc lên, ôm lấy một cô gia nhân, nức nở nói:- Dây chuyền….

dây chuyền mất rồi… không thấy đâu nữa rồi.- Có phải sợi dây chuyền mà cô hay đeo đó không?Cô bé vừa sụt sịt vừa gật đầu lia lịa.- Cô yên tâm ngay bây giờ chúng tôi sẽ bảo mọi người đi tìm ngay.

Cô cứ vào phòng mặc đồ vào trước đi đã kẻo bị cảm.Nói rồi một cô dẫn cô chủ nhỏ vào phòng để mặc đồ.

Người còn lại cầm lấy bộ đàm lên và thông báo:- Cô chủ bị mất sợi dây chuyền.

Mọi người hãy mau chóng đi tìm ngay cho cô ấy.Mọi người trong căn biệt thự lúc đấy ai nấy đều lục lọi khắp mọi nơi nhưng không thấy sợi dây đó nằm ở đâu.

Bể bơi, sân vui chơi, bãi cỏ… đều không có.

Cô chủ nhỏ bây giờ cũng chạy khắp mọi nơi mà mình đã từng đi hồi trưa để tìm nhưng mà vẫn không thấy sợi dây đâu.

Mất rồi, mất thật rồi, di vật của mẹ mà mình lại làm mất rồi.

Cô lại òa khóc lên chạy ra một góc kín của vườn.

Cô bé trách mình tại sao lại có thể bất cẩn tới như vậy.

Ngay cả sợi dây di vật của mẹ mà cô vẫn không thể giữ gìn cẩn thận.

Phải làm sao đây.

Cô nằm gục xuống thảm cỏ xanh mà trách mình.


Bỗng có tiếng nói từ xa vang lại:- Cô chủ ơi.

Cô chủ đâu rồi.

Đã tìm thấy dợi dây rồi.Một nam gia nhân tay cầm một sợi dây chuyền đang chạy khắp nơi ra sức gọi tìm cô chủ.

Cô bé lúc này nghe thấy như vậy.

Cô chạy nhanh lại chỗ người gia nhân đó, giày cũng đã rơi mất một chiếc mà cô bé vẫn không hề quan tâm.

Cô nhận lấy sợi dây chuyền đó, cô hét lớn lên mừng rỡ, nước mắt vẫn không rừng rơi.- Nó đây rồi, thật là may mắn quá, nó đây rồi.Nhìn cô chủ nhỏ đang nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Người gia nhân kia không nhịn được cười nói:- Chúng tôi đã nhận được sợi dây chuyền này từ ông Bảy bảo vệ cổng đó thưa cô chủ.Người gia nhân vừa dứt lời, cô bé đã chạy vút ra phía cổng trước.

vừa chạy vừa la lớn:-Ông Bảy ơiiiii….

ông Bảy.Ông bảo vệ đang đứng ở xa, nghe thấy có người đang gọi tên của mình.

Ông thấy lạ vì sao lại có người lại gọi tên của mình như vậy nhỉ? Quay lưng lại ông mới nhận ra đó là cô công chúa nhỏ của gia đình này chứ ai.

Sao nay lại chạy hốt hoảng như vậy nhỉ?- À.

Hiểu vì sao rồi.

Ông mỉm cười nhìn cô bé.- Ông Bảy…..

Ông bảy Cảm ơn ông vì đã tìm thấy sợi dây này cho tôi nha.

Tôi rất biết ơn ông.

Cô vừa thở vừa nói..Cô bé túm lấy tà áo của ông bảo vệ.

Trông cô lúc này không khác gì một đứa bé đang làm nũng người ông của nó vậy.- Tôi không tìm được nó, mà có người đã đưa nó cho tôi.- Vậy ai đã đưa nó cho ông thế? Cô ngước mặt lên hỏi.- Một chú nhóc nhặt ve chai, trông rất bẩn thỉu.

Có lẽ cậu nhóc đó thấy cô làm rớt lúc cô qua bên công viên kia chơi.

Chú nhóc này rất tốt bụng đó.- Chú nhóc nhặt ve chai à? Có phải tay cậu có cầm một cái túi nhớp nháp màu vàng không?- Đúng rồi.

Cô có từng thấy cậu ta hả?Cô bé ngây người ra.

Là cái tên lúc trưa đó ư.


Sao cậu ta lại biết nó là của mình nhỉ? Bọn mình đã đánh hắn như vậy, hắn không tức giận mà còn đem trả đồ mà mình đánh rơi nữa.

Sao lại vậy nhỉ? Cô bé lúc này thật muốn gặp lại cái tên ăn xin đó mà hỏi cho ra lẽ.

Nhìn qua bên kia công viên, chắc cậu ta đã đi rồi.

Mong là sẽ gặp lại để hỏi cho ra lẽ.- Dù sao cũng cảm ơn ông đã lấy lại sợi dây này hộ tôi.

Cảm ơn ông nhiều.Nói xong cô bé quay lưng chạy thật nhanh vào nhà.

Nhìn cô bé nhỏ nhắn đang nhảy tung tăng đó ông bảo vệ bật cười:- Như vậy mới giống trẻ con chứ.

Thật khác so với ngày thường.

Ông quay trở lại với công việc của mình, lòng tự nhiên cảm thấy vui lạ.Trong phòng ngủ.Cô bé cầm lấy sợi dây chuyền, vui vẻ hôn lấy mặt của sợi dây rồi cũng ngủ thiếp đi.

Có lẽ khóc nhiều quá nên giờ này mới nằm xuống giường cái là ngủ ngay luôn.-Sáng hôm sau.

Điều đầu tiên cô bé làm khi thức dậy là mở tung cửa sổ phòng ra và nhìn qua bên kia công viên.

Khoảng cách từ đây qua bên đó khá xa nhưng vẫn đủ để thấy được có bóng dáng của mọi người bên đó.

Cô bé đang mong muốn thấy một người.

Cô muốn được gặp chú nhóc ăn xin hôm qua.

Cô có chuyện thật muốn gặp để hỏi ngay cậu ấy.- Nhưng hôm nay cô bé đợi tới tận tối vẫn không thấy bóng dáng của cậu nhóc đó.

Có khi nào do hôm qua mình đã đánh cậu ta nên giờ cậu ra sợ không dám tới nữa không nhỉ? Chợt cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.- Mà tự nhiên bổn tiểu thư phải đợi gì một tên nhóc ăn xin nhỉ.

Việc gì mình phải đợi hắn.

Thôi, không quan tâm nữa.

Cô đứng thẳng người dậy tự vênh mặt lên Lòng kiêu hãnh của một đại tiểu thư trỗi dậy, cô bé không cho phép bản thân mình phải chờ đợi bất cứ điều gì cả.

Từ trước tới nay cô muốn gì thì nó sẽ có ngay lúc đó mà không phải chờ đợi lâu.

Cho nên nhất quyết không thèm đợi nữa.


Mặc kệ.

Tự an ủi mình xong cô liền sai gia nhân mang lên một đống bánh kẹo.

Vừa ăn vừa chơi game cho bõ tức.-Chơi game giúp cho cô bé quên đi cái tức được một lúc.

Nhưng chơi mãi thì cũng chán.

Nhìn đồng hồ đã hơn 10h.

Tự nhiên lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Cô vẫn muốn gặp tên nhóc đó.- Thôi ngày mai nữa xem sao.

Nói xong cô bé lăn ra giường nằm ngủ.

Mặc cho màn hình tivi vẫn còn chưa tắt.Nhưng, ngày hôm sau và hơn cả một tuần sau nữa vẫn không thấy cậu ta nữa.

Ngồi trong căn phòng, cô bé nhìn qua phía công viên.

Tự nhiên trong lòng muốn qua bên công viên đó chơi quá.

Nhưng chả bao giờ cô được đi qua đó một mình cả, lần nào ra ngoài cô đều có gia nhân đi theo để bảo vệ mà cô lại chỉ muốn đi một mình qua thôi.

Cô đã từng thắc mắc vì sao lại luôn có người đi theo mình như vậy thì chỉ nhận được câu trả lời là yêu cầu của chủ tịch, nếu muốn ra ngoài chơi thì đều phải có người theo để bảo vệ.

Dù cảm thấy chán nản nhưng cũng chịu rồi.Cô ra khỏi phòng, lại những câu chào kính cẩn đó.

Chẳng thoải mái chút nào cả.

Tiến lại phòng bảo vệ:-Ông Bảy ơi.Ông bảo vệ từ trong bước ra.- Có chuyện gì không cô chủ?- Ông có thể mở cửa cho cháu qua bên kia công viên chút có được không? Cháu muốn qua bên đó hóng gió một chút.- Ông Bảy mỉm cười nhìn cô bé:- Vậy tôi sẽ nhờ người dẫn cô qua đó nhé cô chủ.- Không… Cháu sẽ đi một mình.

Cháu đi có chút là sẽ về thôi.

Cô phồng hai má lên làm bộ dễ thương để năn nỉ.- Không được đâu.

Chủ tịch đã dặn thế nào cô cũng đã rõ.

Chúng tôi sẽ không để cô ra đó một mình được.- Chỉ một lần thôi mà, cháu qua đó chút thôi là sẽ về ngay mà.

Chỉ là phía bên kia đường thôi mà.

Năn nỉ ông luôn ắ.

Đi cùng mấy người kia chán lắm.

Họ chả thân thiện chút nào cả.

Đi hóng gió mà đi cùng họ thì càng khó thở hơn thì có.Cô bĩu môi, túm lấy áo của ông bảo vệ mà lay.- Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh của chủ tịch thôi.


Hay là tôi sẽ dắt cô qua đó có được không? Đi cùng tôi cô chủ chắc sẽ không thấy khó thở chứ.

Ông cười và nói đùa.Cô bé đứng suy nghĩ tầm 15 giây, hai tay vẫn lay lay chiếc áo của ông bảo vệ.- Thôi như vậy cũng được.

Vậy thôi ta đi ngay đi.- Khoan.

Đợi tôi gọi người đứng canh hộ đã.

Cô ra cổng đợi tôi một chút.Ông vào phòng lấy bảo vệ cầm lấy bộ đàm và nói điều gì đó.

Một lát sau đã thấy có một người thanh niên chạy lại.- Cậu canh cổng hộ tôi một chút nhé.- Vâng.

Bác bận gì thì cứ đi đi ạ.

Cứ để đó cháu canh cho ạ.

Nam thanh niên vừa nói vừa cúi đầu trông rất lịch sự khi nói chuyện với ông Bảy.- Nào ta đi thôi cô chủ.

Ông tiến lại cánh cửa ra hiệu cho người thanh niên kia ấn nút mở khóa cửa.

Thấy cửa dần mở ra, cô bé liền nhanh chân tính chạy một mạch qua bên kia đường nhưng mà ông Bảy đã nhanh hơn.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia ông nói:- Hãy cẩn thận chứ cô chủ, qua đường như vậy sẽ rất là nguy hiểm đó.- Rồi rồi.

Cháu đã lớn rồi mà, có còn là con nít nữa đâu.

Cô bé bĩu môi.- Có thế nào thì cũng phải cẩn thận.Ông nắm bàn tay nhỏ nhắn đó và đi dưới những hàng cây xanh mát của công viên.

Tiến lại hàng ghế đá hôm trước.

Cô bé nhớ lại đúng vị trí này hôm nọ cô cùng với 3 người anh họ đã đánh một cậu nhóc nhặt ve chai chỉ vì cậu đã nằm chắn ngang hàng ghế mà cô muốn ngồi.

Vậy mà cậu ta không những không tức giận mà còn mang sợi dây chuyền mình đánh rơi trả lại mình nữa chứ.

Cô im lặng ngồi xuống chiếc ghê đá đó.

Thấy cô bé tự nhiên ngồi im lặng như vậy ông Bảy có chút tò mò.

Không biết hôm nay có chuyện gì mà cô chủ lại muốn qua đây chơi thế này.

Mà đã qua được thì sao lại trông buồn bã như vậy? Ông tự đặt câu hỏi trong đầu mình.-Cô chủ nè.

Cô có muốn ăn thử kẹo bông khồn? Ông vừa nói vừa chỉ tay vào người bán kẹo bông ở đằng xa.

Cô bé nhìn ra hướng ông chỉ tay.-Kẹo bông là gì? Cô ngước đầu lên nhìn ông Bảy thắc mắc.- Cô ngồi ở đây đợi tôi một chút nhé.

Ông Bảy đi tới chỗ người bán kẹo bông..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.