5 Giờ 25 Phút

Chương 11: Emily vào cuộc


Đọc truyện 5 Giờ 25 Phút – Chương 11: Emily vào cuộc

Cuộc mổ xác đại úy Trevelyan được tiến hành vào sáng thứ hai. Vụ án mạng “Biệt thự Hazelmoor” lập tức trở thành sự việc gây dư luận sôi nổi. Thị trấn Exhampton đâm thành nổi tiếng. Tin kẻ bị nghi là hung thủ chính là cháu ruột nạn nhân, gọi đại úy bằng cậu, thu hút mối quan tâm của công chúng khắp nước. Nếu như các vụ án khác chỉ chiếm một cột nhỏ trong trang cuối cùng các tờ báo, thì vụ “Biệt thự Hazelmoor” ngày nay chiếm nhiều cột dày đặc với hàng chữ “tít” cỡ lớn ngay trên trang đầu.

Các nhà báo đổ xô về thị trấn Exhampton. Lại một lần nữa chàng phóng viên Enderby thấy việc được tòa soạn giao cho chuyển tấm séc năm ngàn bảng cho người đoạt giải nhất cuộc thi của báo Tin Điện là một may mắn hiếm có. Chàng nhà báo bèn bám chặt viên thiếu tá như đỉa, quyết định phải lên làng Sittaford lấy cớ chụp mấy tấm hình ngôi biệt thự của người đoạt giải, nhưng thật ra để thăm dò dân trong xóm ông ta, lấy tư liệu viết bài.

Lúc ngồi ăn trưa, Enderby không thể không chú ý đến một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc cầu kỳ, ngồi chiếc bàn bên cạnh cửa phòng ăn. Chàng phóng viên thầm tự hỏi: “Cô gái xinh đẹp kia đến Exhampton làm gì nhỉ?” Cô ta không phải người trong gia đình nạn nhân, và càng không phải trong số người đông đúc do vô công rồi nghề, đến đây chỉ vì tò mò.

Enderby thầm nghĩ. “Không biết cô ta còn ở đây lâu nữa không? Nếu cô ta đi ngay thì tiếc quá. Mình sắp phải lên làng Sittaford bây giờ. Đành phải bỏ cơ hội hiếm có này.”

Nhưng Enderby vừa ăn xong thì xảy ra một chuyện bất ngờ. Trong lúc anh ta đứng ngoài cửa ngắm cảnh tuyết đang tan dần và ánh nắng mặt trời mùa đông yếu ớt tràn xuống phố xá, thì một giọng phụ nữ du dương vẳng đến tai anh ta:

– Xin ông tha lỗi? Ông có thể cho tôi biết vùng này có thắng cảnh nào để đi xem không?

Chàng nhà báo Enderby liền lấy cơ hội hiếm hoi này để làm quen với cô gái vô cùng xinh đẹp và đáng mến này.

– Có đấy, thưa tiểu thư. Có một tòa lâu đài cổ hoang tàn. Nếu cô cho phép, tôi xin chở cô đến đó.

– Ôi, ông tốt bụng quá. Nhưng ông có thời gian chứ?

Enderby giải thích rằng anh rảnh cả buổi chiều nay và hai người có thể cùng đi xem tòa lâu đài cổ kia.

– Ông là nhà báo Enderby phải không? – Cô gái hỏi.

– Vâng, đúng thế. Nhưng sao cô biết?

– Tôi hỏi thăm bà Belling, chủ khách sạn.

– Tôi hiểu.

– Tôi là Emily Trefusis. Thưa ông Enderby, ông có muốn giúp tôi không?


– Giúp cô? Tất nhiên rồi… nhưng…

– Vậy tôi xin tự giới thiệu, tôi là vị hôn thê của James Pearson.

– Thật ạ? – Enderby reo lên mừng rỡ.

Anh đã như nhìn trước thấy những bài tường thuật ký tên anh chiếm nhiều cột trên báo Tin Điện, những bài chắc chắn thu hút công chúng đông đảo.

– Cảnh sát đã bắt anh ấy – Emily Trefusis nói – Nhưng, thưa ông Enderby, tôi cam đoan với ông là vị hôn phu của tôi vô tội. Tôi đến đây để chứng minh anh ấy vô tội. Nhưng một người phụ nữ đơn độc rất khó lọt vào được mọi nơi…

– Cô nói có lẽ đúng – chàng nhà báo gật đầu thông cảm.

– Vì vậy, thưa ông Enderby, tôi đề nghị ông với tôi ta lập thành một liên minh hỗ trợ lẫn nhau, tôi tin làm như thế sẽ có lợi cho cả ông lẫn tôi. Với tư cách nhà báo, ông có thể giúp tôi tiến hành một cuộc điều tra nhỏ. Tôi muốn…

Emily ngừng lại. Điều cô muốn thật ra là biến anh chàng nhà báo này thành một điệp viên phục vụ cô hoặc một tên nô lệ để cô tha hồ sai khiến. Nhưng Emily hiểu rằng điều cô muốn ấy cần phải được nói ra bằng những lời lẽ tâng bốc để dễ dàng lọt vào tai anh ta. Dù sao, điều quan trọng là cô phải nắm quyền chỉ huy, tuy nhiên cần chỉ huy một cách hết sức tế nhị.

– Tôi muốn trước hết được tin cậy hoàn toàn vào ông, thưa ông Enderby.

Emily nói câu đó bằng giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào khiến Enderby cảm thấy sẵn sàng nhảy vào lửa vì cô ta. Anh ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, bóp nhẹ.

– Đồng ý – anh nói.

Nhưng anh ta vội nói thêm:

– Chỉ có điều cô nên biết rằng tôi không được hoàn toàn sử dụng thời gian. Tôi còn phải đi những nơi tòa soạn cử tôi đến.

– Đúng thế, tôi đã nghĩ đến điều đó. Nhưng bất cứ ông đi đâu, tôi đi cùng cũng sẽ có ích cho ông. Mỗi ngày tôi sẽ cung cấp cho ông chất liệu để ông viết những bài tường thuật, với tiêu đề đại loại như Vị hôn thê của James tin rằng anh ta vô tội…. Kỷ niệm thuở nhỏ theo ký ức của vị hôn thê… Thú thật là tôi hoàn toàn không biết gì về tuổi thơ của James, nhưng điều đó có gì hệ trọng đâu?

– Cô là một phụ nữ hết sức quý giá, thưa tiểu thư Emily Trefusis!


Emily nói thêm để nêu lên các lợi thế của mình với chàng nhà báo.

– Ngoài ra, tư thế vợ chưa cưới của James cho phép tôi dễ dàng tiếp cận với những người trong gia đình anh ấy, và tôi sẽ giới thiệu ông với họ rằng ông là bạn tôi. Bởi nếu không, họ sẽ không chịu tiếp ông đâu.

– Tôi hiểu điều ấy chứ – Enderby thầm nghĩ đến những lần anh bị người ta tống cổ ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.

Một triển vọng huy hoàng mở ra trước mắt chàng nhà báo. “Ra số mình đi đến đâu cũng gặp may!”

– Vậy là ta ký kết xong bản giao ước! – Enderby kết luận.

– Đúng thế. Vậy công việc đầu tiên của “Liên Minh” là gì đây?

– Tôi phải lên làng Sittaford bây giờ.

Anh kể cho Emily nghe điều thuận lợi khiến anh đã quen được với thiếu tá Burnaby.

– Ông ta là loại người đa nghi, khó ai bắt chuyện được với ông ta, nhưng chẳng lẽ ông ta từ chối tôi, người đã trao tấm séc năm ngàn bảng tiền giải thưởng cho ông ta?

– Rất đúng. Nếu ông đi Sittaford, tôi sẽ tháp tùng ông.

– Tuyệt vời! – Enderby reo lên. – Nhưng tôi chưa biết trên ấy có quán trọ nào không. Theo tôi biết, ở đấy chỉ có một tòa lâu đài và một xóm nhỏ có vài ngôi biệt thự, của những người kiểu như thiếu tá Burnaby.

– Đến đó ta sẽ liệu. Tôi được cái khá tháo vát.

Enderby rất tin vào lời tự nhận xét của cô gái. Emily thuộc loại phụ nữ chiến thắng mọi trở ngại.

Họ vừa đến chỗ tòa lâu đài cổ hoang tàn, dừng lại nghỉ, ngồi trên một khúc tường thành đổ nát, dưới ánh nắng nhạt của mặt trời mùa đông.


Emily tâm sự:

– Thưa ông Enderby, tôi làm việc này hoàn toàn không phải do cảm tính, mà vì tôi tin chắc chắn chồng chưa cưới của tôi bị nghi oan. Ít ai biết anh ấy không có gan giết người. Ngay từ năm mười sáu tuổi, tôi đã phải tự lo cho cuộc sống của mình, không dựa được vào ai. Tôi ít giao du với phụ nữ cho nên ít hiểu về họ, nhưng tôi lại hiểu rất rõ tâm lý nam giới, mà điều này tôi cho là hết sức quan trọng nếu tôi muốn tự chọn con đường mình đi. Hiện nay tôi làm người mẫu thời trang cho hãng Lucie, và xin cam đoan với ông rằng tôi đã phải phấn đấu rất nhiều mới đạt được vị trí đó. Như tôi đã kể ông nghe, tôi rất hiểu tâm lý nam giới. James thuộc loại đàn ông nhu nhược. Có lẽ chính vì thế mà tôi yêu anh ấy. (Lúc này cô quên mối cảm phục của cô với những nam giới có bản lĩnh vững vàng.) Với James, tôi có thể chỉ huy và dắt dẫn anh ấy đi trên đường đời. James không có khả năng giết người. Tính anh ấy ngại đụng đến ai. Nếu thấy một con ong bò vẽ bay vào phòng, anh ấy không giết mà chỉ lùa khéo để nó bay ra ngoài cửa sổ. Và tất nhiên chính con ong ấy lại đốt James. Tôi nói thế đủ để ông hiểu rằng James không có tội.

– Cô cho rằng hung thủ tìm cách đổ tội lên đầu vị hôn phu của cô? – Enderby hỏi.

– Tôi không cho là như thế. Vì không ai biết chuyện James đến gặp cậu anh ấy. Theo tôi, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bây giờ ta thử xét xem những người nào có khả năng là hung thủ giết ông đại úy? Cảnh sát đã loại ra ngoài những tên trộm, và xác định vết phá trên cửa sổ chỉ là hiện trường giả do hung thủ cố tình tạo nên để đánh lạc hướng điều tra.

– Do đâu cô có được những thông tin ấy? Do một người trong cơ quan cảnh sát chăng?

– Nói thế cũng gần đúng?

– Nghĩa là sao?

– Chị hầu phòng ở khách sạn kể cho tôi. Chị ta là em vợ ông Graves, cảnh sát trưởng thị trấn Exhampton, cho nên mọi điều bí mật trong cơ quan cảnh sát chị ta đều biết ngay.

– Hay lắm! Nếu hung thủ không phải người bên ngoài thì tất trong số những người quen biết của đại úy Trevelyan, đúng vậy không?

– Hoàn toàn đúng. Cảnh sát, cụ thể thanh tra Narracott, rất giỏi. Ông đang điều tra xem những ai có lợi trong cái chết của ông đại úy. James rơi đúng vào trong diện ấy, và cảnh sát tin rằng đã bắt đúng thủ phạm. Họ thôi không tiến hành điều tra nữa. Cho nên bây giờ tôi và anh phải tiến hành thay họ.

– Ôi, nếu hai chúng ta tìm ra được thủ phạm thì tuyệt vời biết chừng nào. Tôi sẽ trở thành “phóng viên hình sự” xuất sắc của báo Tin Điện… Nhưng tôi e điều đó quá viển vông, vượt ra ngoài khả năng của hai chúng ta.

– Không đâu, tôi lại thấy tôi có thể thực hiện được!

– Chà, cô quả là một phụ nữ phi thường, cô Emily Trefusis! – chàng nhà báo kêu lên thán phục.

Emily lấy ra cuốn sổ tay:

– Chúng ta phải tiến hành theo đúng phương pháp, thưa ông Enderby. Trong số những người được chia tài sản sau khi đại úy Trevelyan qua đời có James, chị và em trai anh ấy, và một bà dì, tên là bà Gardner. Sylvia, chị anh ấy, thì không có khả năng giết người rồi. Chị ấy không giết cả đến một con ruồi. Tuy nhiên chồng chị ấy lại là một kẻ thô lỗ, cũng là nhà văn đấy, nhưng ty tiện… và hám gái. Anh ta lúc nào cũng thiếu tiền. Tuy thừa kế là của vợ, nhưng anh ta sẵn sàng đoạt lấy.

– Con người kinh tởm! – Enderby thốt lên, tỏ ra tán thành nhận định của cô gái. Anh ta cũng ghi vào sổ tay – Vậy đó là đối tượng số 1. Tôi sẽ kiểm tra ông nhà văn đó sử dụng chiều thứ sáu như thế nào… Chuyện này rất dễ: tôi đến phỏng vấn anh ta, với tư cách là cháu rể của nạn nhân.

– Hay lắm! Tiếp đến Brian, em trai của James. Ai cũng nghĩ anh ta đang ở Australia, nhưng rất có thể hiện anh ta đang ở Anh.


– Chúng ta sẽ đánh một bức điện sang Australia cho anh ta là biết ngay.

– Tôi cũng nghĩ đúng như thế. Dì Gardner, theo tôi không thuộc diện nghi vấn.

– Nếu cô tin chắc như vậy thì tôi tin, vì cô biết rõ bà ta hơn tôi.

– Tất nhiên ta vẫn không nên bỏ qua hoàn toàn. Còn người đầy tớ của đại úy Trevelyan, anh ta cũng được lợi trong cái chết này. Vợ anh ta là cháu bà Belling chủ khách sạn Ba Vương Miện. Lúc mới đến đây tôi đã gục xuống vai bà khóc. Bà già có vẻ giàu tình cảm, tỏ ra rất xúc động. Bà ta kể tôi nghe khá nhiều chuyện về tòa lâu đài của đại úy Trevelyan trên làng Sittaford. O6ng có biết một chi tiết đã làm tôi rất chú ý không?

– Không.

– Là hai mẹ con phu nhân Willett tại sao lại chọn nơi hẻo lánh và lạnh giá này để nghỉ vụ đông?

– Cô nói đúng. Chắc phải có chuyện gì bí mật đằng sau việc đó, và rất có thể điều đó có liên quan đến đại úy Trevelyan. Thêm nữa, câu chuyện về “bàn ma” cũng làm tôi rất băn khoăn. Tôi đang tính viết một bài về chuyện đó và xin ý kiến các chuyên gia về khoa học tâm linh.

– Chuyện đó tôi chưa biết đấy…

Chàng phóng viên thích thú được kể cho cô gái xinh đẹp và đáng yêu kia nghe.

Enderby nói tiếp:

– Lần đầu tiên tôi được nghe một chuyện “ma” cụ thể đến như thế. Dù sao cũng đáng cho chúng ta suy nghĩ.

Emily rùng mình.

– Tôi rất ghét nghe chuyện ma quỷ. Nhưng theo ông kể thì có thể có hồn ma thật. Nhưng… nghe ghê rợn quá…

– Có điều nếu hồn đại úy Trevelyan hiện về báo tin mình bị giết thì sao không vạch ra luôn tên kẻ hung thủ?

– Chúng ta nhất định sẽ tìm ra điều bí mật trong câu chuyện “hồn ma” ấy – Emily đăm chiêu nói.

– Tôi cũng tin như thế. Bây giờ tôi đi thuê ôtô, và sau đây nửa giờ chúng ta sẽ đi. Tôi đã hỏi và biết rằng con đường từ đây lên làng Sittaford đi được rồi.

– Còn tôi ghé về khách sạn thu xếp hành lý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.