5 Chàng Trai Và Một Cô Gái

Chương 25


Bạn đang đọc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái – Chương 25


Lớp chúng tôi lại vừa có thêm một học sinh mới.Một cô bé rất rất dễ thương và cũng đến từ Mĩ.Người này thì cả tôi, Bi và Jung Hoon đều biết rất rõ, đó là Moon Geun Young-bạn thân của tôi từ hồi cấp 2.Có lẽ nên nói về cô ấy một chút.
Moon và tôi chơi thân với nhau vì cả hai đứa đều có hoàn cảnh ko khác gì nhau.Bố mẹ cô ấy cũng thường xuyên vắng nhà bởi lẽ đó mà từ khi chơi thân với nhau, cô ấy hầu như là sống ở nhà tôi lun và từ lúc nào cũng đã trở thành một thành viên trong gia đình.Bi và Jung Hoon thương yêu tôi thế nào thì cũng dành tình cảm cho cô ấy như thế.Tuy nhiên Moon lại ko vậy.Cô ấy dành một tình cảm đặc biệt cho Jung Hoon.Nói thẳng ra là “yêu” anh ấy.Mặc dù Moon vẫn chưa bày tỏ nhưng mọi người ai cũng đều biết cả chỉ trừ một người :Jung Hoon.
Nhưng mà thật ra thì tôi cũng ko dám chắc là anh ấy ko biết hay là ko mún biết?Vì những việc mà Moon làm thì dù có là người “đần” đến đâu cũng có thể nhận ra được là cô ấy “đang yêu” (mà Jung Hoon thì đâu phải là người đần?)Lúc nào cũng “Jung Hoon oppa”,mở miệng ra là toàn nói về anh ấy.
Có nhìu lúc tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu về điều đó.và ngay chính bản thân mình tôi cũng ko biết là mình khó chịu vì điều gì?Vì ko mún cho Jung Hoon yêu cô ấy hay chỉ đơn giản là vì Moon nói nhìu quá?Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy mình thật vô lí.Moon là một cô gái xinh đẹp, nhân hậu, trong sáng lại là bạn tốt của tôi.Jung Hoon là anh trai của tôi, giỏi giang,có trách nhiệm vậy thì 2 người đó là một cặp rất hoàn hảo còn gì?Còn gì tốt hơn nữa đây?Nghĩ như thế cho nên đến h tôi vẫn ko nói ra sự “khó chịu” đó của mình và vẫn khích lệ, ủng hộ cho họ….
-Hey!sao bồ trông buồn vậy?-một bàn tay đập khẽ lên vai tôi, là Moon

-Còn hỏi nữa sao?Về đây mà ko báo cho tui một tiếng, bạn bè vậy đó hử?-tôi giả vờ trách móc
-Đừng giận mừ!tui chỉ mún làm cho bồ bất ngờ thoai mừ.đừng giận nhá! nhá!-Moon cười tươi như hoa.
Cô ấy là thế.lúc nào cũng tươi tắn, tràn đầy sức sống.nụ cười của Moon làm cho người ta ko còn thấy mệt mỏi, và cũng chẳng ai có thể giận cô lâu.Một người con gái như tôi còn thấy “mê mẩn” nữa huống chi là con trai?(ô, thấy đẹp thì khen thui chứ chẳng có ý gì khác đâu, đừng hỉu nhầm là em bị “đồng tính”, chít em đóa)
-Nè!khai thiệt đi.Bồ qua đây là vì tui hay là vì ai?-tôi nhướn mắt nhìn cô ấy
-Ừ thì…thì…vì cả hai-Moon ấp úng, đỏ mặt ngượng ngùng -Ê, Jung Hoon oppa kìa!thui, bồ ngồi đây chơi đi nhen, tui đi đây-vừa thấy dáng của anh ấy là Moon vội chạy theo ngay.
Đấy cô ấy làm vậy bảo sao tôi ko bực mình cho được?là bạn thân với nhau 8 năm ròng vậy mà lại dễ dàng bỏ tôi một mình trong căng tin chỉ để chạy theo người mình thix.Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn mà.
-Sao ngồi lẩm bẩm như bà điên vậy?Cô bạn ở bên Mĩ đi đâu roài mà để bà ngồi đây vậy?-Song đưa mắt nhìn quanh một lượt
-thôi đừng nhắc nữa, đau lòng quá đi.-tôi ủ rũ-có chuyện gì à?-tôi hỏi lại
-chẳng lẽ phải có chuyện thì mới tìm bà sao?tui chứ ko phải như con nhỏ kia đâu, bỏ bạn bỏ bè đi tìm hạnh phúc riêng?-Song ngồi phịch xuống và cầm lấy ly nước tôi đang uống dở tu một hơi cạn sạch.
-Cái bà này thô tục vừa thui.Con gái con đứa mà vậy đó hả?-tôi nhăn nhó

-Này, trong 5 người thì bà chọn ai?-bất chợt Song hỏi một câu khiến tôi giật bắn cả người.
-Chọn… ai là… chọn ai?hỏi gì kì vậy bà?-tôi ngập ngừng
-Vậy ra ko phải một trong 5 là người “đặc biệt” của bà hả?Nếu vậy thì lạ thật-Song nhíu mày
-Lạ lạ cái gì?thì chỉ vì tui cùng nhà với họ cho nên cũng ko thể làm ra vẻ dửng dưng như ko biết nhau được (chuyện tôi sống chung với bọn họ đã được tiết lộ cho Song nghe)
-ko đâu!biểu lộ của họ kì quặc lắm kìa.từ cái cách chăm sóc cho bà cho đến cái cách “hạ gục” các “vệ tinh” vây xung quanh bà đều chẳng giống như những người thường đối xử với nhau.-Song thao thao bất tuyệt.-nếu ko phải thì có lẽ bà nên cẩn thận đi, xem lại hành động lời nói của mình có chỗ nào khiến họ hỉu nhầm ko?chứ theo tui quan sát thì bà đã thuộc vùng phủ sóng của họ roài đấy
-Cái bà này chỉ được cái ăn ốc nói mò, ăn ko nói có-tôi cằn nhằn-bà có biết mấy người đó “tâm thần” cỡ nào ko?có cho cả núi vàng tui cũng chẳng thèm có gì “đặc biệt” với họ đâu.
-Ừ thì cứ cảnh báo trước cho bà để sau này khỏi shock, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà”.À!còn cái tên Max nữa chứ. Hai người cứ gây với nhau hoài như thế thì cũng có ngày “dính” vào nhau cho xem.

Những điều Song nói ko phải là ko có lí.ngoài đời cũng có khá nhìu cặp, lúc đầu thì gấu ó nhau nhưng về sau lại “chết” nhau.Ngay cả trong phim cũng thế còn gì?Nếu vậy thì chẳng phải là tôi và Max sẽ….?Ôi ko đâu!người đàn ông lí tưởng của tôi là phải chín chắn, rộng lượng.Còn cái tên này thì vừa nhỏ nhen, hẹp hòi, hay thù vặt lại vừa nhí nhố như con nít, ai mà thèm chứ?Tôi phải làm gì đây bi h?Chẳng lẽ cứ nằm chờ ngày đó đến hay sao?Nhất định là phải có một cách gì đó chứ nhỉ?
-này bà có “cao kiến” gì hem?chỉ tui đi!-tôi nài nỉ Song
-Ờ thì…cũng chẳng phải “cao kiến” gì.Nhưng mà tui có một cách đóa.-Song gãi gãi cằm…-Nhưng mà chẳng biết là bà có làm được ko nữa?-cô ấy liếc nhìn tôi chờ đợi một câu trả lời.
-Chỉ cần có thể thoát được cái tên Max đáng ghét ấy thì dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, lên rừng xuống biển tui cũng lèm tuốt-tôi khẳng định quyết tâm của mình.
-Trời!ko đến nỗi ghê gớm vậy đâu!chỉ cần bà kiềm chế một chút là xong thui.Nào, đưa tai lại đây-Song kéo tôi lại gần và thì thầm “mưu kế” đối phó với Max.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.