Bạn đang đọc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái – Chương 18
Đang ngồi làm một vài cái thí nghiệm thì bỗng dưng cửa phòng bật mở, một người con trai nhìn giống như là… trùm xã hội đen bước vào.Anh ta từ từ tiến đến chỗ tôi đang ngồi và… vác tôi lên vai như “bị gạo”.Xong anh ta bước nhanh ra khỏi nhà.
-Anh là ai?định bắt cóc tôi để tống tiền hả?Vô ích thôi, ở đây tôi chẳng có bố mẹ, anh chị hay họ hàng gì đâu.Còn mấy người trong nhà này thì lại ko ai quan tâm tôi sống chết ra sao cả, vì vậy anh nên kiếm người khác mà bắt đi-tôi vừa giãy giụa vừa van nài.
-Yên chút đi! ko khéo rớt xuống đất như mít rụng đấy.-hắn ta vỗ vỗ vào… mông tôi (còn gì là cái mông “rin” của tôi nữa? )
Cái giọng nói đó tôi rất quen, nếu ko nhầm thì…
-Uno! Là anh đúng ko?-tôi hỏi nhỏ.
-Bị phát hiện mất rồi, em giỏi thật đấy “vợ iu”-anh ta lại nói 2 từ rợn người đó.
Ngay trước cửa nhà đã có 1 chiếc Rolls Royce đậu sẵn từ lúc nào.Uno bỏ tôi lên xe và lái đi.
-Này, anh làm trò gì đấy hả? Định đưa tôi đi đâu đây?-tôi đập liên hồi lên cái cánh cửa.
-Nguy hiểm à nha.Nó mà bung ra là em bị rơi ngay xuống đường đấy và tất nhiên Jenny sẽ trở thành…”người thiên cổ”-Uno cười cười nhìn tôi
Hình như dạo này tôi bị ngôi sao đen chiếu vào hay sao đấy mà xui kinh khủng.Đầu tiên là bị Max “K”, lần gần đây nhất là vụ “ôm” Mic khiến cho 2 ngày qua tôi chẳng thể nào dám nhìn mặt anh ta. Và bi h là bị “ông chồng” dở người bắt cóc. Chết thật, nếu nói như vậy chẳng thành ra tôi chấp nhận anh ta làm chồng sao chứ?
Uno đưa tôi đến một khu vui chơi lớn chắc cỡ nhất nhì Seoul.Đây là lần đầu tiên tôi được đi đến khu vui chơi (ở Mĩ thì đi hoài nhưng từ ngày về nước HQ này thì chưa một lần nào)
-Sao anh biết em thích chỗ này mà đưa đến vậy?-tôi thích thú hỏi
-Chuyện!Anh đã mua chuộc được cô bạn Kyo của em rùi mừ. Thế nên tất cả những ý thích của em anh đều nắm trong lòng bàn tay.-anh ta phẩy tay ra vẻ như đó là 1 chuyện hết sức nhỏ bé
-Cái gì? Song nó dám bán đứng em sao?Con nhỏ này được lắm, xem kì này về tôi sẽ xử cậu thế nào đây.-tôi hậm hực
-Thôi, chuyện gì dẹp sang một bên hết.Đã đến đây rồi thì chơi cho đã đi.Chúng ta tới chỗ kia nhá?-anh ta chỉ tay về phía khu vực trò chơi cảm giác mạnh
-OK lun-tôi đồng ý.
Chúng tôi chơi hết tất cả các trò chơi có trong khu đó.Uno rủ ai chứ *****ng phải tôi là cao thủ rồi, tôi là chúa thix mí cái trò rùng rợn này mà…
Bước ra khỏi khu vui chơi đó thì trời cũng đã tối.Uno mặt mày cắt ko còn hột máu, nhìn như là cái xác ko hồn.Ai có thể ngờ được anh ta lại nhát gan đến thế chứ?
-Đã yếu còn hay ra gió, đúng là…-tôi châm chọc Uno
-Thì ai biết được em lại chơi toàn mấy cái trò độc địa đó chứ?Nếu biết trước anh cũng chẳng đưa em đến đây làm gì.Vừa tốn tiền, phí thời gian lại còn tiêu hao năng lượng, sức khỏe nữa chứ.-anh ta than vãn-Đói bụng quá rồi, đi ăn rồi về nhá?-anh ta đề nghị
-Sao cũng được-tôi chấp nhận
Tôi được Uno dẫn vào một cái nhà hàng rất sang trọng đúng như ý muốn (anh ta vậy mà còn phóng khoáng hơn cả Micky đấy.Ai đời chỉ cho người ta ăn sushi với humberger thôi).Đi ra khỏi nhà hàng thì đã là 10h30 tối.
Vì ở đó nấu khá ngon nên tôi ăn rất nhìu đến nỗi no căng cả bụng vì thế chúng tôi quyết định đi bộ về, vừa hóng gió, vừa cho tiêu bớt chứ nếu ko tối nay sẽ ko ngủ được.Vả lại từ nhà hàng đó về nhà cũng ko xa là bao.
Để đến được ngôi nhà thân iu thì chúng tôi phải băng qua một đoạn đường khá vắng vẻ và ko có đèn đường.Tôi trên đời này ko sợ trời ko sợ đất cũng như bất kì con vật gì ngoại trừ…MA.Hồi nhỏ tôi đã bị cho ngủ riêng, đã vậy hai ông anh tôi lại còn chơi “ác” cứ tối nào cũng bắt xem phim ma trước giờ ngủ nên tôi cứ lun bị ám ảnh và từ từ chuyển sang sợ.Sợ đến nỗi mà lúc đã 15t rồi ban đêm lúc mún đi vệ sinh cũng ko dám đi và hậu quả là…tè giầm ra giường (trùi ui, xí hổ quá đi mất )
Huyên thuyên thế đủ rồi, cái quan trọng nhất bi h là phải đi sát vào Uno để bớt sợ.Thình lình từ hai bên bỗng dưng xuất hiện 3 hay 4 người gì đấy nhảy ra chặn đường chúng tôi.
-Hê hê, chào anh chị, đi chơi về sao?Cho bọn này chút tiền tiêu vặt được chứ?
-chết rồi, là bọn côn đồ xin đểu đấy ,làm sao đây anh Uno?-tôi lo lắng thì thầm với anh ta
-Bình tĩnh đi, ko sao đâu-anh ta nắm chặt lấy tay tôi -Bọn mày mún bao nhiu?-anh ta hỏi bọn chúng
-Cỡ 100,000won
-Đây, cầm lấy và tránh đường cho bọn tao-Uno móc ví ra đưa cho bọn nó -Chúng mày mà lôi thôi là tao cho bọn đàn em tới xử đấy, biết chưa hả?-anh ta quát và kéo tôi đi.
Chúng tôi đi được một đoạn xa rồi mới dừng lại thở phào.Cũng may là bọn nó ko đuổi theo.Lần sau có cho vàng thì tôi cũng chẳng bao giờ tôi dám đi qua đoạn đường đó vào ban đêm nữa đâu.Sợ chết khiếp lên được.