Bạn đang đọc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái – Chương 11
-Nào các em, chúng ta hãy đón chào bạn mới.-cô giáo lên tiếng và xuất hiện đằng sau cửa lớp là một cô gái rất dễ thương với nụ cười trong sáng.
-Chào các bạn!mình là Song Hye Kyo, từ bên Mĩ sang, mong các bạn giúp đỡ-cô gái tự giới thiệu.
Xong màn chào hỏi cô giáo bảo Kyo đến ngồi cạnh tôi (bên phải là Max, còn bên trái là cô ấy).Tôi thật sự ko bít nên vui hay nên buồn nữa.Vì nhỡ đâu cô ta lại là một người lắm chuyện thì tôi phải làm sao? Ôi thôi! ko được đoán bừa khi chưa biết rõ về người khác như vậy chứ Jenny! Đành tùy cơ ứng biến vậy. Tôi liếc mắt nhìn cô bạn “hàng xóm” mới của mình.
Thật ra thì từ nhỏ đến lớn tôi hiếm khi đoán tính cách của một người thông qua việc nhìn mặt. Nhưng từ khi quen biết với mấy người trong nhóm DBSK thì tự dưng tôi lại rất hay nghi ngờ mọi người. Đơn giản là vì hồi đó tôi quá thơ ngây, lần đầu gặp mặt thấy bọn họ, thấy bọn họ cũng ko đến nỗi nhưng ko ngờ bọn họ lại là những kẻ “bất bình thường”….Vậy nên cảnh giác vẫn hơn.
-Chào bạn!-Kyo cười tươi và đưa tay ra.
-À!chào.Mình là Jenny.-tôi cũng thân thiện bắt lấy tay cô ấy.-Bạn đến từ bang nào trên nước Mĩ?-tôi hỏi
-Mình từ nhỏ sống ở NewYork.
-Thế sao?Mình cũng ở đấy.-tôi hớn hở- Mà này, tại sao ko ở đó học mà sang đây?-tôi ngờ vực.
-Mình….mình…thật ra thì mình….-Kyo lắp bắp
Chỉ cần thấy thái độ như vậy của cô bạn là tôi đoán ra ngay.Vì tôi cũng giống thế mừ
-Có phải là trốn nhà đi theo tiếng gọi của trái tim đúng hok?-tôi thì thầm
-Sao cậu biết? Mình đã nói gì đâu? Cậu là thầy bói hả?-Kyo ngạc nhiên
-Mình với cậu cùng chung hoàn cảnh đó-tôi cười đáp lại
-Vậy cậu cũng……-Kyo tròn mắt nhìn tôi
-Ko sai đâu, chúng ta rất có duyên đấy, mình làm bạn nhá-tôi đề nghị.
-Đồng ý cả 2 tay 2 chân lun-Kyo hớn hở
-2 cô có thôi ngay đi ko?Đang trong giờ học đấy nhá!-Max gắt nhỏ
-Vô duyên!Liên quan gì đến anh chứ?-chưa kịp nói thì Kyo đã thay tôi chặn họng anh ta
-Thôi bỏ đi, cậu đừng để ý đến tên đó.Nói cho cậu biết anh ta vừa mới…. trốn “viện” ra đấy.-tôi nói vừa đủ cho Kyo nghe
-Ha ha ha…..-Kyo và tôi cùng ôm bụng cười.
Thật là vui quá! bây giờ tôi đã có đồng minh rùi. Sau này nhất định sẽ ko còn phải một mình chống đỡ mọi việc nữa. Tôi vui sướng đến nỗi chỉ muốn nhảy cẫng lên.