Bạn đang đọc 39 Manh Mối (Tập 4: Bước Vào Cõi Tử): Chương 03
CHƯƠNG 3
KHI HỌ ĐẶT CHÂN ĐẾN TÒA NHÀ SENNARI, Theo quẳng một nắm tiền giấy cho tay tài xế và nói vài từ bằng tiếng Ả Rập. “Baksheesh,” người tài xế nói với chúng.
“Gesundheit[1],” Dan nói.
[1] “Chúc ông sức khỏe”, tiếng Đức.
Theo cười toe toét. “Không phải, Baksheesh nghĩa là tiền boa. Giờ thì ông ta sẽ chờ chúng ta.”
Theo đi lên phía trước sánh bước cùng Nellie, còn Dan quay sang Amy.
“Không phải em không hào hứng với cái vụ lại tiếp tục lê chân vào một bảo tàng, nhưng mà thật sự thì mình đang kiếm gì vậy?”
“Chị cũng không biết,” Amy thừa nhận.
“Sự liên hệ với Napoleon dường như hơi bị… ừm… phiêu đấy nhỉ!”
“Chị hiểu. Nó không rõ ràng cho lắm. Nhưng chúng ta cũng chẳng có gì nhiều để xem xét hồi ở Philadelphia, Paris, Vienna, Salzburg, Venice, Tokyo và cả ở Seoul nữa. Thế mà chúng ta vẫn cố xoay xở tìm ra các manh mối đấy thôi. Hai đứa mình đều biết Napoleon là một Lucian. Chúng ta cho rằng ở Ai Cập sẽ có một manh mối. Do vậy nếu ông ấy đã tìm ra nó, hay tìm thấy một cái gì đó, hẳn là ông ấy đã để lại đây một gợi ý nào đó cho những người nhà Lucian khác.”
“Sẽ rất hay ho nếu cuỗm một cái gì đó ngay trước mũi đồng chí Irina đấy,” Dan khẳng định.
Theo nằng nặc đòi mua vé cho cả nhóm. Họ đi qua một cánh cửa nhỏ dẫn vào một khoảnh sân. Những cây chà là nhỏ và những bụi cây nở hoa đỏ dù không tạo ra đủ bóng râm vẫn cho ta cảm giác mát mẻ. Ngay ở chính giữa sân là một đài phun nước.
“Tòa nhà Sennari được xây năm 1794,” Theo thuyết minh ọi người. “Đây là một điển hình cho kiến trúc xây dựng Hồi giáo bản địa, được xây xung quanh một khoảnh sân ở trung tâm, gọi là sahn. Tôi tin rằng nơi đây có một trong những cửa sổ mashrabeya đẹp vào bậc nhất Cairo.”
“Đó chính là các tấm gỗ điêu khắc trên cửa sổ,” Amy chỉ tay giải thích.
“Chính các học giả của Napoleon đã khai sinh ra ngành Ai Cập học ở phương Tây,” Theo tiếp tục. “Khi các công trình của họ được công bố, nó đã tạo ra một cơn sốt trên khắp châu Âu về tất cả những thứ của người Ai Cập.”
“Thật là thú vị,” Nellie nói.
“Em cũng hồi hộp đây nè,” Dan nói chen vào. Nellie giẫm ngay lên chân nó.
“Ngày trước họ đã tổ chức một triển lãm cố định bộ sưu tập của Napoleon, nhưng đến năm 1926 họ đã dọn đi,” Theo nói tiếp. “Tòa nhà đã được cải tạo vào những năm 1990. Hiện nay ở đây người ta vẫn còn lưu giữ nhiều hiện vật dệt và gốm sứ.”
Dan nắm vạt áo Amy khiến con bé không thể bám theo Theo và Nellie trong khi họ dời đi. Nếu nó không dừng Amy lại, chị nó sẽ dành ra hàng giờ liền trong một cái thư viện cũ kỹ, đầy bụi bặm cốt chỉ để nhồi vào đầu những thông tin hoàn toàn vô bổ.
“Này, chúng ta còn việc phải làm đó,” nó nói với Amy. “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu nào?”
“Chị đoán là chỉ cần đi rảo một vòng quan sát những gì có vẻ vẫn là nguyên bản của tòa nhà
“Okê, chưa hoàn toàn là một kế hoạch, nhưng dẫu sao vẫn là một kế hoạch.”
Hai đứa đi khám phá toàn bộ tòa nhà, nhưng rất khó biết được đâu là chỗ vẫn còn nguyên vẹn và đâu là nơi đã được trùng tu hay tái thiết. Cuối cùng, tụi nó tìm thấy một cầu thang bằng đá cũ kỹ dẫn ngược trở lại khoảnh sân.
“Tất cả bọn chi Lucian đều là những gã Napoleon loắt choắt,” Dan làu bàu. “Hãy nhìn Ian và Natalie xem. Chỉ là hai đứa nhóc giàu có láu cá. Còn đồng chí Irina? Lại một ả khôn lỏi có con mắt bị giật giật. Napoleon ư? Hẳn cũng lại là một tay khôn lỏi có trong tay một đạo quân.”
“Xin cảm ơn giáo sư đã có một bài giảng khai nhãn về chiến tranh Napoleon,” Amy mỉa mai. “Hãy nhìn các hình điêu khắc ở kia xem! Theo nói đúng đấy. Những tấm bình phong thật tuyệt vời. Và hãy nhìn các viên gạch lát lộng lẫy ở đây nữa này,” Amy vừa nói vừa lướt bàn tay dọc theo bức tường.
“Nghe hệt như Ian Kabra. Chị có nhớ hồi thằng đó nói hắn thích khung cửa sổ nhà ông Alistair không?” Mặt Amy lập tức sa sầm lại. Chậc, thằng nhóc đã nhắc đến cái tên ấy. Mỗi lần nó bật ra cái tên này, Amy lại có bộ mặt bí xị kiểuhu hu, con chuột hamster nhà tui chết rồi. Thật ngạc nhiên là một con bé mười bốn tuổi chỉ hơi bất bình thường đôi chút lại mê tít một gã dị hợm thứ thiệt. Dan nghĩ – à, nóhy vọng thì đúng hơn – là chị mình phải ngon lành hơn thế chứ.
Bộ mặt thảm não của Amy bỗng chuyển sang vẻ ngạc nhiên. Con bé chỉ vào một viên gạch. “Nhìn xem nó quen không này?”
Dan ngồi xổm xuống. “Đây là gia huy của chi Lucian!” Gia huy được ẩn vào bên trong họa tiết, nhưng nó vẫn nhận ra được. “Chỉ có duy nhất viên này thôi.”
“Chắc hẳn phải có manh mối nào ở đây!” Amy nói vẻ phấn khích. “Có lẽ bên dưới nó có gì đó.” Con bé thử ấn vào hình gia huy, rồi ấn vào bốn góc.
“Nó đã nằm đây hơn hai trăm năm rồi,” Dan nói. “Chắc là nó cần đôi chút giúp đỡ.” Thằng bé rút trong túi ra một con dao bấm. Rồi nó nhét lưỡi dao vào mép vữa viên gạch. “Nếu em có thể…”
“Dan! Mình đang ở trong một bảo tàng đấy!”
“Tàng thì tàng chớ.”
“Lỡ người ta thấy thì sao!”
“Thì tốt nhất là chị đi canh chừng đi,” Dan làu bàu ấn con dao vào sâu hơn bên trong. Nó có cảm giác viên gạch đang lỏng dần ra. Thằng nhóc cũng nghe tiếng bước chân của Amy lẹt quẹt rời đi. Chị nó thật biết tuân theo luật lệ. Đôi khi như thế được việc ra phết.
Nó ấn con dao vào sâu hơn nữa và cạy viên gạch ra ngoài. Cuối cùng nó đã nhét được ngón tay ra đằng sau một kẽ hở. Dan cẩn trọng kéo nó ra. Viên gạch rơi ra ngoài, thẳng vào tay nó. Phía sau bức tường giờ đây là một cái lỗ hẹp. Dan cho tay vào bên trong, mong sao ngón tay của nó không vớ phải một con côn trùng Ai Cập đáng sợ nào đó đang ngoe nguẩy thay vì một manh mối.
Nhưng ngón tay nó lại chạm vào một vật gì đó trơn láng có hình tròn. Nó rút ra một chiếc ống nhỏ bằng da.
“Mày nghĩ mày đang làm cái gì thế hả?”
Một tiếng rống vang lên làm Dan suýt nữa đánh rơi chiếc ống. Khi một người đàn ông Ai Cập mặc vest xám từ dưới cầu thang bước lên quát to với nó, Dan giấu chiếc ống ra sau lưng. Dáng đi của gã phục phịch, nên có lẽ cũng chẳng lấy gì làm hào hứng khi trèo đến chỗ Dan. Nhưng xem chừng gã ta là một nhân viên trong bảo tàng. Và gã đang cầm trong tay một món bộ đàm gì đó có thể gọi cánh bảo vệ đần độn ùa đến trong tích tắc.
Bà chị canh chừng mới tuyệt làm sao, bà chị ạ.
Thằng bé nghe tiếng chân Amy hối hả sau lưng nó trên các bậc thang. “Ơ, c-c-ca…” nó nghe tiếng chị mình lắp bắp. Cũng như mọi lần, não của Amy bị đóng băng mỗi khi trông thấy bóng dáng người thi hành công vụ.
Nhưng Dan đã bắt đầu quen với việc gặp gỡ với đám người lớn cáu kỉnh. Bắt đầu là từ áo dạy mầm non của nó, cô Woolsey, và tiếp tục với các gia sư, rồi giáo viên mỹ thuật (hãy yêu quý tấm áp phích vẽ tay kia!), rồi thì hiệu trưởng, sở phòng cháy chữa cháy Boston. Gã này cũng dễ như bỡn thôi mà.
Thế rồi Dan sực nhớ nó đang ở một quốc gia khác. Nơi đó có nhà tù. Có khi nào họ quẳng một đứa nhóc 11 tuổi vào tù ở Ai Cập không nhỉ?
Gã ta nheo mắt. “Mày giấu vật gì đằng sau lưng đó?”
“Dạ thưa chú, cái này rơi từ bức tường ra ạ.” Dan giơ viên gạch lên bằng một tay. Sau lưng, trong tay nó vẫn đang cầm chiếc ống.
“Những viên gạch này là nguyên gốc của tòa nhà này đấy! Chúng rất dễ vỡ!”
“Đó chính là điều cháu muốn nói,” Dan đáp lại vẻ rất hợp lý. Nó an tâm khi cảm thấy Amy đã chộp được chiếc ống. “Viên gạch này đã rơi xuống.” Dan vẫn giơ nó lên. “Chú muốn lấy nó không?”
“Chàng trai à, cậu dám…”
Dan tung viên gạch lên không trung.
Nó có đủ thời gian để khâm phục sự kiên quyết đến kinh ngạc của tay bảo vệ khi gã lao về phía trước để tóm lấy viên gạch, với vẻ mặt đầy hoảng hốt. Rồi nó trèo lên các bậc thang, bám sau Amy.
“Chị thấy gã ta không?” Dan thở hổn hển. “Tay này chơi cánh phải cho đội Red Sox được đó!”
“Ước gì,” Amy nói không ra hơi, “em đừng có… ném ba cái… đồ ăn trộm như thế!”
Hai đứa nghe tiếng bước chân nện thình thịch phía sau khi những tay bảo vệ khác đã gia nhập cuộc rượt đuổi. Cả hai vội vã rẽ sang phải và phi thật nhanh xuống một hành lang hẹp. Dan lẻn một căn phòng nhỏ, ném bình phong ra phía sau lưng và trèo ra ngoài lan can.
“Không cao lắm đâu chị,” Dan bảo Amy. “Với lại, chị cũng nên thạo ngón nghề này đi.”
“Chị chẳng muốn thạo món này tẹo nào,” Amy nghiến răng, thò một chân ra ngoài lan can. “Chị muốn mình giỏi cái khoản nghiên cứu trong thư viện kia.” Con bé đưa nốt chân còn lại qua. “Rồi trượt băng.” Amy hạ người xuống thấp, vẫn còn bám vào lan can, mắt nhắm nghiền. “Làm bánh sôcôla nữa…”
“Thả tay ra nào!” Dan hét to, và Amy thả ra. Tiếp theo là Dan.
Nó cảm nhận được nền đá trong sân rung lên lan đến tận xương mắt cá. Dan không nghĩ nó lại đau… đến như thế. Amy thì ngã nhào và lăn lông lốc trên đất. Con bé nhìn nó đầy vẻ sợ sệt. Dan gật đầu ra hiệu cho Amy biết nó vẫn ổn.
Có ai đó la hét bằng tiếng Ả Rập phía trên đầu chúng. Dan không cần tới phiên dịch. Chắc chắn là gã này không lấy gì làm vui vẻ rồi.
“Hai đứa em đang làm gì dưới đó thế?” Nellie lao ra từ một căn phòng dẫn xuống khoảnh sân. “Và bọn em có thấy nhà vệ sinh nữ ở đâu không?”
Không thốt lên lời, hai đứa trẻ lao về phía Nellie, vòng tay ôm lấy người cô và lôi cô nàng ra cửa chính.
Những gã bảo vệ đã ra đến sân và bắt đầu rượt theo chúng.
“Ôi trời ạ, đừng nói với chị là lại như thế nữa chứ. Đừng làm thế nữa!” Nellie rên rỉ.
“La rầy gì đó thì để sau đi. Giờ hãy chạy mau!”
“Xin lỗi các vị! Chúng tôi yêu đất nước xinh đẹp của các vị lắm!” Nellie la lên.
Cả ba băng qua cửa chính trong khi tiếng la hét vang khắp khoảnh sân phía sau lưng chúng. Chiếc taxi vẫn đang chờ, thế là họ nhảy ngay vào trong xe.
“Đi đâu?” tài xế hỏi trong khi khởi động x
“Cứ chạy đi, đi nào!” Nellie la to.
“Đi, đi, đi” tài xế hét lên giọng đầy vui sướng, ấn ga và làm cho cả ba bắn vọt lên như sắp sửa xuyên qua nóc xe. “Tôi yêu người Mỹ quá đi mất!”