39 Manh Mối (Tập 4: Bước Vào Cõi Tử)

Chương 18 - 19


Bạn đang đọc 39 Manh Mối (Tập 4: Bước Vào Cõi Tử): Chương 18 – 19

CHƯƠNG 18
TỐI HÔM ĐÓ, Amy không ngủ được. Những hình ảnh cứ choảng nhau trong đầu con bé. Những ngôi đền, lăng mộ, cá sấu và sư tử. Cặp mắt sẫm cùng nụ cười sáng chói của Ian Kabra. Cảm giác hoảng hốt vì bị ép chặt ở sân bay khi đám đông vây quanh. Khuôn mặt nhỏ, nghiêm nghị của thằng em, cái cách mà nó xông qua đám đông để đến cứu mình. Hai vợ chồng già, người phụ nữ nhìn vào giỏ xách của bà ta. Ánh sáng lấp lánh trên chiếc nhẫn bạc của bà.
Giấc ngủ lôi nó đi, và trước khi chìm vào trong nó, con bé trông thấy gương mặt Grace mỉm cười và nói.
Hãy tin con người,…
***
Amy tỉnh giấc giữa đêm. Không phải vì nó nghe thấy tiếng động. Giống như thể nó nhớ rằng đã có một tiếng động nào đó thì đúng hơn. Amy cố chống chọi với giấc ngủ vốn đã trở thành thứ xa xỉ với nó.
Tay con bé lần dọc theo chiếc giường, nơi Amy vẫn có thói quen đặt túi hông ở trên nền nhà. Nó kia rồi, góc nhọn của chân đế bức tượng Sakhet chìa ra ngoài. Nó bắt đầu quay về với gối ấm chăn êm… nhưng nhớ cho tiền vào tất.
Amy lại trườn xuống và lần ngón tay quanh chỗ chân đế để chạm vào bức tượng Sakhet.
Ngón tay chỉ chạm vào không khí. Không có bức tượng gắn vào đế.
Tim đập loạn xa, Amy đã tỉnh rụi. Nó trèo ra khỏi giường và kiểm tra dưới nền nhà. Không có gì. Dưới giường. Cũng trống trơn.
Cửa sổ đang mở. Nó đã quên đóng cửa sổ ư? Amy lao đến để nhìn ra ngoài.
Trăng đã lên cao, tròn vành vạnh, soi sáng trảng cỏ bên ngoài như ánh đèn trong sân vận động. Rất dễ dàng nhìn ra Theo, tay cầm túi xách, hớt hải đi trên khúc đường vòng. Amy trông thấy đèn ôtô chiếu sáng ở chỗ đỗ xe đằng xa.
Amy không ngừng suy đoán. Nó đẩy cửa sổ lên hết cỡ và trườn ra ngoài. Chân trần của nó chạm vào đất mát lạnh. Con bé len lỏi qua những bụi cây, đến bãi cỏ, và bám theo.
Khi nghĩ ra mình cần sự giúp đỡ thì đã quá muộn. Theo đang tiến đến chỗ chiếc xe. Liệu nó có thể hạ gục hắn ta không? Nó cần phải đánh ngay vào chỗ đầu gối hắn…
Amy nghe thấy tiếng bước chân thình thịch phía sau. Nellie đang đuổi theo Theo, mặt cô nàng hiện rõ vẻ tức tối. Hai chân Nellie lộ ra bên dưới chiếc quần lót bó sát và chiếc áo thun quá khổ hình ban nhạc rock Pearl Jam cô mặc đi ngủ.
Cô nàng huých vào Theo bằng một động tác nếu áp dụng ở NFL[1] sẽ đồng nghĩa với việc bị đuổi thẳng c
[1] NFL viết tắt của National Football League – Liên đoàn bóng bầu dục quốc gia (Mỹ).
Hắn ta khuỵu xuống đất trong tiếng rú đau đớn.

Amy chạy thật nhanh qua cả hai và lao đến bên chiếc xe. Hết sức ngạc nhiên, Hilary là người ngồi sau tay lái, miệng há hốc vẻ kinh ngạc thật giả tạo trước cảnh tượng cháu trai của bà ta đang bị Nellie cưỡi trên ngực.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, các chú vịt bé bỏng?” Mặt Hilary tái mét, nhưng bà vẫn cố giữ giọng vui vẻ.
Amy chồm lên và tắt động cơ, rồi cho chìa khóa xe vào túi. “Sao chúng ta không cùng tìm hiểu nhỉ,” con bé gợi ý. Amy thấy ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của chính mình. Nếu tức tối quá mức, ta chẳng cần phải cố gắng để trở nên gan dạ.
“Meeo.”
Amy nghe đươc cái âm thanh khe khẽ ấy và tim con bé tràn đầy niềm hân hoan. “Saladin phải không?” Cô chồm vào ghế sau và cầm lấy chiếc lồng mèo.
Nắm chặt cổ tay Hilary, Amy dắt bà lão đến chỗ Theo và Nellie.
Khuôn mặt Theo dúm dó vì đau đớn. “Cô em có cần phải đánh tôi đau thế không?” hắn rống lên.
Nellie cúi rạp người xuống và rít từng chữ vào mặt hắn. “Sự ngạo mạn đã dẫn anh đến chỗ chết, đồ khốn ạ!”
***
Theo ngồi bẹp xuống nền khách sạn trong lúc Amy lấy bức tượng Sakhet ra khỏi túi xách của hắn.
Hilary ngồi nghiêm nghị trên một chiếc ghế.
“Ta chắc rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau,” bà ta lên tiếng. “Nếu Theo đã làm điều gì sai, hãy để ta giải quyết.”
“Cháu không chắc thế đâu,” Amy đáp.
“Chí ít có thể cho tôi một ít đá chườm vào mắt cá chân được không?” Theo năn nỉ.
“Tất nhiên rồi,” Nellie đáp. Cô nàng đến xô đá, nhấc nó lên và trút toàn bộ xuống đầu Theo. “Cảm ơn,” Theo nói.
“Không có chi,” Nellie nói giọng ngọt ngào. “Đồ xảo trá.”
“Chúng ta làm gì với bọn họ đây?” Dan hỏi. Nó đã chộp lấy chiếc đèn trên bàn và đang cầm lăm lăm trong tay, phòng trường hợp Theo cố bỏ chạy. Nó sẽ ra tay ngay tức khắc nếu Theo cho nó một cơ hội.

Nhưng trông Theo có vẻ không muốn cho nó một cơ hội. Hắn như hết pin và rất chán nản.
“Chắc chắn là cảnh sát rồi,” Nellie trả lời.
“Với hắn thế là xong, đáng kiếp,” Dan đồng tình.
“Mọi người đang nói gì thế?” Hillary hỏi vẻ kinh sợ. “Theo, bọn họ đang nói gì thế?”
“Đừng gọi cảnh sát,” Theo van nài. “Xin làm ơn. Đánh cắp tượng là tội chung thân. Mọi người không muốn tôi ngồi tù chứ? Tôi sẽ phải ở trong đó đến một ngàn năm!”
“Thì một nhà khảo cổ nào đó có thể nghiên cứu ông anh,” Dan nói.
“Các người không hiểu đâu,” Theo nói. “Các người thậm chí còn có vẻ không cần đến nó. Bức tượng chỉ là một phần trong một cuộc truy lùng kho báu điên khùng nào đó. Các người không hiểu mình đang có gì trong tay đâu!”
“Theo!” Hilary la lên. “Khi con bảo muốn gặp ta ở đây, ta chẳng thể ngờ được là…” Hai tay Hilary đưa lên che miệng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ồ, làm ơn thôi đi,” Nellie nói. Cô nàng đến bên điện thoại.
“Nghe này, tôi xin lỗi, được chưa?” Theo nói tiếp. “Nhưng rốt cuộc thì mọi người đ những nhà Ai Cập học làm gì. Nghiên cứu từ năm này sang năm nọ, đi xuống những lăng mộ, chúi đầu vào giấy papyrus và nhận được gì nào? Một đề nghị về làm việc như một giám tuyển trong bảo tàng với đồng lương thậm chí không đủ để thuê nhà.”
Hilary vùi mặt vào hai bàn tay. “Ôi, Theo. Nếu các cháu để ta đưa nó đi, ta hứa sẽ… ta sẽ đền bù cho các cháu.”
Amy nhìn chằm chằm vào tay bà. “Một chiếc nhẫn đẹp đấy thưa bà Hilary.”
“Cám ơn cháu cưng.”
“Bà đến Aswan khi nào thế?”
“Vừa đến thôi, vịt cưng ạ. Theo bảo ta đến gặp nó; ta hoàn toàn không biết có chuyện gì.”
“Không biết sao,” Amy hỏi lại. “Thật tức cười, vì tôi trông thấy bà ở sân bay sáng hôm nay. Bà đứng cạnh một lão già nào đó, hy vọng như thế bà sẽ trông như thể đang đi cùng với ông ta. Bà chính là kẻ đã cố gắng rạch túi đeo hông của tôi!” Amy quay sang Theo. “Và anh đã giả vờ làm rơi kính để bà ta có thể thực hiện điều đó!”
Hilary bật ra một tiếng cười lớn nhưng nghe như mắc nghẹn. “Tưởng tượng giỏi thật!”

“Ôi, bà ngoại, hãy thú nhận đi,” Theo nói giọng mệt mỏi. “Bà không nghĩ là mình chẳng lừa nổi một ai hay sao?”
“Ta đã thành công nếu cháu hợp tác!” Hilary rít lên.
Nhìn khuôn mặt méo xệch của Hilary, cơn thịnh nộ của Amy đã trở lại. Một lần nữa bị phản bội, bị xem như một đứa ngốc nghếch. “Sao bà có thể làm như thế chứ?” nó cao giọng. “Sao bà lại có thể phản bội Grace? Bà ấy là bạn thân nhất của bà kia mà!”
“Chính xác!” Hilary bật khóc. “Và bà ấy đã có tất cả của cải trên thế gian, còn ta thì sống trong nghèo khó. Ta không có mặt trong di chúc của bà ấy. Vì sao ta lại không có một phần trong tài sản của bà ấy kia chứ?”
“Bà quả là một bà lão tham lam,” Nellie lắc đầu. “Nghiệp ác.
Lại thêm một vố nữa, Amy giận dữ tự nhủ. Nó tin tưởng một ai đó, nhưng hóa ra điều đó hoàn toàn sai. Lúc này, Amy không biết liệu nên giận Hilary hay bản thân mình hơn.
Theo thở dài. “Coi kìa, tôi xin lỗi vì đã cướp bức tượng,” hắn nói với Amy và Dan. “Nhưng khi có ai đề nghị một món hời triệu đô, mọi người sẽ làm gì?”
Nellie nhấc điện thoại.
“Khoan đã,” Dan xen vào. “Ai đề nghị đưa cho anh một triệu?”
“Một quý bà người Nga điên khùng.”
Nellie bỏ máy xuống.
“Vậy anh đã gặp ả người Nga điên khùng này ở đâu?” Amy hỏi.
Theo lúng túng. “Trong lăng Nefertari. Tôi va phải bà ta ở phòng chờ.”
“Vậy anh chính là người giả tiếng xác ướp?” Dan hỏi tiếp.
“Tôi nghĩ… nếu cả hai sợ… thì cả hai sẽ đưa bức tượng Sakhet cho tôi giữ,” Theo trả lời.
“Cũng chính anh là người đã gửi những thông điệp cảnh báo,” đến lượt Nellie hỏi, mắt cô nàng nheo lại thành hai đường kẻ. “Thú nhận đi.”
Theo gật đầu. Hắn ta rất hổ thẹn. “Tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi? Anh nhốt hai đứa trẻ của tôi vào một lăng mộ rồi nói xin lỗi thôi sao?” Nellie thét lên. “Tôi sẽ cho anh xin lỗi!” Cô nàng bấm số.
“Chờ đã, Nellie,” Amy cắt ngang. “Em nghĩ chúng ta có thể thỏa thuận ở đây.” Nó quay sang Theo và Hilary. “Bọn tôi sẽ không nộp hai người cho cảnh sát. Nếu như cả hai thực hiện cho chúng tôi một việc.”
CHƯƠNG 19

NHÀ KHẢO CỔ HỌC TÓC VÀNG, hay ả nên gọi hắn là tên trộm, dường như rất căng thẳng. Có lẽ vì hắn ta lừa dối hai đứa nhóc với gia tài duy nhất mà bà ngoại thân yêu của chúng để lại chỉ là một cuộc tranh tài điên khùng mà chúng đã cầm chắc thất bại cùng một bức tượng vô giá. Và nhờ có hắn ta, chúng cũng… mất luôn bức tượng.
Chà, thật đau cho bọn chúng, Irina nghĩ.
Quyển sách hóa ra là một ngõ cụt. Chẳng có gợi ý gì cả, mà chỉ là những ghi chú trên trang bìa, những thứ ngu ngốc kiểu như đừng bỏ lỡ cái này! và thức ăn ngon ở đây. Một con số không to tướng cho bất kỳ manh mối nào ở Aswan. Thật lãng phí thời giờ. Ả đã vứt nó đi. Những ý nghĩ về Grace, dù nhỏ nhặt đến đâu cũng đều khiến mắt của ả co giật.
Irina đi vòng về gần quán cà phê nơi Theo Cotter đang ngồi chờ, ngón tay khua liên hồi lên cái bàn nhỏ khảm gạch men, chiếc túi đặt dưới chân. Ả biết không ai theo dõi mình. Irina đã đi ngang qua quán ba lần cho chắc ăn.
Ả ngồi vào chiếc ghế cạnh Theo. “Mày có bức tượng Sakhet chứ?”
“Bà có tiền chứ?”
Ả nghiêng đầu. “Như đã thỏa thuận. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ khi ta đã xác định được đó là bức tượng thật.” Ả không có chút ý định nào sẽ chuyển tiền. Ả cũng chẳng cần bức tượng, ả chỉ cần cái thứ ở bên trong. Bọn Lucian đã tìm kiếm thứ đó nhiều thế kỷ nay. Irina không biết vì sao, nhưng khi có nó trong tay, ả sẽ có câu trả lời.
“Trước tiên, ta cần phải vào phòng vệ sinh đã.”
Ả nhặt chiếc túi nhỏ lên rồi băng qua những chiếc bàn vào phòng vệ sinh. Ả đóng cửa lại thật kỹ càng.
Ả cầm bức tượng trên tay. Đó là một bức tượng Sakhet, ả biết điều đó, có một chiếc đầu sư tử. Bng, như người ta đã báo cáo cho Lucian Napoleon vĩ đại. Cặp mắt bức tượng là ngọc lục bảo, ả cho là thế – Irina chẳng biết tí gì về đá quý. Mọi thứ có vẻ đúng như dự kiến. Irina gõ nhẹ vào bức tượng, tìm thử cách để mở nó.
Ả trông thấy một đường rãnh mảnh như sợi tóc trên bờm sư tử. Irina trượt một dao găm mảnh (thật hữu ích làm sao khi con dao đã được sử dụng nhiều năm qua!) vào rãnh, và đầu bức tượng xoay theo hướng nghịch với kim đồng hồ một cách dễ dàng. Nó để lộ ra một khoang nhỏ bên trong. Irina lại chúc ngược bức tượng, lắc nó. Một mảnh giấy papyrus rơi ra.
Nghe lùng nhùng như một mớ rau cải vậy. Nhưng những chú thích về các manh mối chưa bao giờ có ý nghĩa gì cho đến khi ta đến được nơi phải đến. Rabat là một thành phố ở Ma Rốc. Chắc chắn tất cả sẽ rõ ràng hơn khi ả đặt chân tới đó. Một cách thận trọng, Irina vặn đóng khoang bí mật. Ả nhét mảnh giấy vào túi và cho bức tượng trở lại túi xách.
Ả lại len lỏi qua dãy bàn ghế và liệng chiếc túi trở lại chân Cotter. “Ta rất ngạc nhiên khi mày dám lừa gạt ta,” ả nói. “Đấy chẳng phải là một ý hay đâu. Đây là bức tượng giả.”
“Nhưng tôi bảo đảm với bà đó là đồ thật.”
“Ha! Chú em nghĩ ta là trẻ sơ sinh hay sao? Chẳng có tiền cho chú mày đâu.” Irina đứng dậy và đi thật nhanh.
Ả thắc mắc không biết ở sân bay có chuyến bay nào thẳng đến Ma Rốc không. Thành phố cổ Rabat sẽ là điểm dừng chân kế tiếp của ả.
Khi nhảy vào taxi, Irina tự khen ngợi mình. Ả đã vượt qua được phút giây mủi lòng ngắn ngủi bên trong lăng Nefertari. Ả không được cho phép mình yếu đuối thêm lần nào nữa.
Khi đã có 39 manh mối, có lẽ ả sẽ cố gắng trở nên bác ái hơn. Hay không cần như thế, chẳng cần phải cố gắng quá sức làm gì. Có lẽ chỉ… bớt hà khắc hơn. Đến khi đó, ả sẽ không cho phép bất kỳ sự xao nhãng nào nữa. Và ả cũng chẳng bao giờđặt chân vào một lăng mộ nào khác. Có quá nhiều hồn ma. Có quá nhiều ký ức…
Mắt Irina lại bắt đầu giật giật.
“Phi trường Aswan. Và hãy khẩn trương lên!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.