Bạn đang đọc 39 Manh Mối (Tập 2: Bí Mật Của Mozart): Chương 19
Chương 19
THEO DANH SÁCH NHỮNG SIÊU SAO giàu có nhà Cahill, chắc chắn phải trong nhóm B. Thậm chí là nhóm D. Google đã từng nghe về ông, nhưng kết quả tìm họ của Racco lại đặt ông xuống dưới Racco Auto Body ở Toronto và Trattoria Racco ở Florence, chỉ vừa xếp trên Rack O’Lam Irish Chop House ở Des Moines[1] chút đỉnh. Nhà buôn bạc triệu này hẳn từng là một nhân vật đình đám vào thế kỷ 18, nhưng nhà soạn nhạc mà ông đã làm cho khốn đốn lại được lịch sử ưu ái hơn nhiều.
[1] Thành phố lớn nhất bang Iowa, Mỹ.
Dù không phải là Mozart, song sự giàu có của Racco cũng đã sáng lập nên Collezione di Racco, một triển lãm tư nhân trưng bày các báu vật và danh tác mà Racco đã sưu tập được trong các chuyến chu du vòng quanh thế giới của ông. Đây là địa điểm mà Amy và Dan quyết định tiếp tục cuộc tìm kiếm của chúng vào buổi chiều hôm sau, để Nellie ở lại khách sạn với con Saladin cùng nhiều loại món ăn èo khác nhau. Biết đâu sự thay đổi quốc gia có thể dẫn đến sự thay đổi của số phận để chấm dứt cơn tuyệt thực của nó.
Triển lãm được tổ chức ngay tại tư dinh thế kỷ mười tám của Racco, điều đó làm cho Dan khó chịu ngay từ đầu.
“Nhà của Racco, nhà của Mozart,” Nó làu bàu trong lúc cả hai đang rảo bước trên những con phố lát đá. “Toàn là mấy thứ nhà chán òm.”
Amy mất kiên nhẫn. “Sao lúc nào em cũng nói như thế hả? Chán này, chán nọ! Nếu căn nhà này cho chúng ta đầu mối kế tiếp, thì đó là nơi ít-chán nhất trên trái đất đó chứ.”
“Cầu trời là vậy,” Dan đồng ý. “Hãy xảy ra đi, càng sớm càng tốt.”
“Chúng ta sắp tiến đến gần điều đó rồi,” Amy hứa. “Chị đã ngửi được nó.”
Dan nhăn mũi lại. “Em thì chỉ ngửi được toàn mùi nước sông. Trời đất ơi, em sẽ không bao giờ dứt được cái thứ này khỏi lỗ mũi mình hay sao.”
Venice thật sự là một thành phố đi bộ tuyệt vời, nếu chúng ta biết sẽ đi đến đâu. Amy nhận ra điều đó. Chuyến bộ hành đến Collezione di Racco chỉ tốn có hai mươi phút. Cái khoảng cách khiêm tốn đó đã mang cả hai từ một khách sạn tồi tàn lụp xụp đến một dinh thự bằng đá uy nghi rộng lớn ở một khu quá sang trọng trong thành phố.
“Em cho là việc cắt cổ Mozart cũng kiếm bộn tiền đó,” Dan bình luận.
“Không chỉ có tiền ông ấy kiếm được từ Mozart đâu,” Amy giải thích. “Ông này là một nhân vật tầm cỡ trong thương mại quốc tế. Ông ta có nhiều hạm đội thuyền buôn trên khắp thế giới.”
Dan gật đầu. “Những họ hàng xưa-lắc của chúng ta quả thật rất đỉnh. Chuyện gì xảy ra với tất cả những Cahill thất bại? Chị biết đấy, những con người tầm thường như chúng ta, những người không sao giàu có hay nổi tiếng được ấy.”
Ngay trước cổng vào, hai đứa được đích thân một bức tượng Fidelio Racco chào đón. Nếu có sự tương đồng về kích thước thực, thì nhà buôn triệu phú này rất thấp bé – chỉ cao hơn Dan có vài centimet. Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên hơn cả là Racco lại đang chơi một cây mandolin và cái miệng đang mở của ông dường như muốn diễn tả ông đang hát.
Dan nheo mắt. “Lại một Janus khác sao?”
Chị nó gật đầu. “Điều này có thể lý giải tại sao Mozart lại đến nhờ ông ta giúp nhập về món thép đặc biệt kia. Ông nghĩ rằng có lẽ mình sẽ an toàn hơn khi giao du với một người cùng chi tộc.”
“Quá tệ, Wolfgang à,” Dan tỏ vẻ thông thái. “Chớ bao giờ tin một Cahill.”
Cả hai đi vào dinh thự và thanh toán một số tiền khá bộn là hai mươi euro lệ phí vào cổng. Ngay cả lúc này, sau khi đã ngỏm củ tỏi nhiều thế kỷ, Fidelico vẫn tiếp tục cứa cổ người ta.
Hai đứa đi vào các gian phòng triển lãm khác nhau, ở đó có hầu hết những châu báu quý hiếm của thế kỷ mười tám – lụa là, gấm thêu kim tuyến nặng trịch, đồ gốm từ phương Đông; vàng bạc từ châu Mỹ; kim cương, ngà voi và các bức chạm khắc gỗ hoành tráng từ châu Phi; các tấm thảm thêu lộng lẫy từ Ả Rập và Ba Tư.
“Thứ này thật tuyệt vời làm sao,” Amy thì thầm cùng Dan. “Chỉ một Janus mới có thể có gu thưởng thức kinh ngạc như vậy!”
Các tác phẩm trang trí ấn tượng đến mê ly, thế nhưng các bảng thông tin lại lý giải phần lớn sự giàu có của Racco đến những món đồ kém sặc sỡ hơn nhiều – đó là trà, gia vị, và một thứ thép hiếm từ Nhật Bản tôi với wolfram, là kim loại nóng chảy ở nhiệt độ cao nhất.
“Chắc chắn đó là thứ thép mà Racco đã bán cho Mozart,” Amy tự tin.
“Wolfram sao,” Dan trầm ngâm, một cái nhìn xa xăm hiện ra trong mắt nó. “Em đã nghe về thứ này ở đâu đó.”
Amy nghi ngờ. “Em có chắc em không nghĩ về Wolfgang không đó?”
“Không, Wolfram mà. Grace đã nói với em.” Nó trả đũa chị mình. “Chị đâu phải đứa cháu duy nhất được bà kể chuyện cho nghe, chị biết điều đó mà.”
Amy thở dài. “Thôi được rồi, bà đã nói gì?”
Dan trông thật đau khổ. “Em gần như quên hết rồi.”
“Đó là lý do tại sao Grace hầu như chỉ kể cho chị nghe – vì bà biết em sẽ quên hết sạch mà.”
Cả hai đi qua một hành lang đầy ắp các đồ trang trí mạ vàng và chạm khắc thật lộng lẫy quy tụ từ khắp nơi trên thế giới. Ngay chính giữa là một cây harpsichord bằng gỗ mahagony bóng lưỡng, được bao bọc trong một quầng sáng màu xanh dương.
“Em đi ra khỏi đây thôi,” Dan nói. “Chỗ này bắt đầu giống cái chỗ chị-biết-là-cái-gì-rồi đó.”
Amy nắm tay thằng bé chặt như muốn nghiền nát xương ra. “Là em-biết-đó-là-ai-rồi thì có! Nó ghi ngay trên này – đây là nhạc cụ mà Mozart đã chơi trong buổi diễn tại nhà Racco năm 1770!”
“Một vấn đề duy nhất: đó là một cây harpsichord. Nó không nói chúng ta biết D > HIC nghĩa là gì. Nó không có tẹo gì liên quan tới bánh, bằng tiếng Pháp hay bằng bất kỳ thứ tiếng nào hết.”
“Yên nào,” Amy vẫn kiên quyết. “Mọi thứ chúng ta vừa trải qua đều dẫn chúng ta đến món nhạc cụ này. Chính nó sẽ cho chúng ta đầu mối tiếp theo. Chị chắc chắn
Dan cho tay vào túi quần jeans, lấy ra một mẩu giấy ăn rúm ró, nhàu nát. “May mà em không mặc chiếc quần này khi mình đi trên kênh.”
Amy thắc mắc. “Đó là gì?”
Dan mở miếng giấy ăn ra để lộ logo tàu hỏa. “Thứ duy nhất liên quan đến cây harpsichord là chơi nhạc. Nhạc đây.” Nó chìa ra, và đó chính là phiên bản tác phẩm KV 617 nó đã chép lại trên tàu.
Amy phải kìm dữ lắm mới không reo lên vì sung sướng. “Dan, em là một thiên tài! Chúng ta có một đầu mối âm nhạc từ Ben Franklin và chơi trên nhạc cụ của Mozart!”
Chúng đảo mắt nhìn quanh. Cây harpsichord được bao bọc xung quanh bằng các dải dây nhung. Một viên bảo vệ mặc đồng phục đang gác ở cửa.
“Lúc này thì không được,” Dan quan sát. “Gã kia sẽ quất tụi mình bờm đầu nếu đặt dù chỉ một ngón tay lên cây đàn quý giá này.”
“Nói phải,” Amy đồng ý.
“Nơi này đóng cửa lúc năm giờ,” Dan nói. “Chúng ta sẽ phải trốn cho đến lúc đó.”
***
Phòng tắm trang trí theo lối art deco[2] đã cũ, có thể từ thời những năm 20 hay 30 của thế kỷ 20, với các tấm gạch men trắng đen và các họa tiết trên sứ sáng bóng.
[2] Trào lưu kiến trúc của Mỹ thế kỷ 20.
Làm sao người ta có thể bị ám ảnh bởi gạch men và nhà vệ sinh vào một lúc như vầy chứ? Amy tự trách mình.
Ừm, nhưng đúng vậy, có phải không nào? Nếu đang thật sự lo lắng về chuyện đó, nó sẽ bị rối tinh lên ngay. Điều gì xảy ra nếu dinh thự này có báo động? D > HIC có nghĩa là gì? Làm sao người ta trừ âm nhạc ra khỏi từ gateau trong tiếng Pháp?
Quá nhiều thứ để vật lộn trong đầu một bé gái mười bốn tuổi.
Và chừng đó mới chỉ là các khủng hoảng trong một phút thôi. Cái gia đình này! Bỗng nhiên phát hiện ra ta có họ hàng với Ben Franklin, Mozart, rồi Marie Antoinette…
Thật không sao diễn tả được điều đó nữa rồi! Ta cảm thấy như mang trong mình dòng máu hoàng tộc! Như là một phần của lịch sử!
Nhưng những Cahill vĩ đại trong lịch sử đích thị là vậy còn gì – những nhân vật trong lịch sử. Họ đều đã chết và được người đời chôn cất từ lâu. Ai là Cahill của ngày hôm nay? Jonah. Nhà Holt. Lão Alistair. Nhà Kabra. Irina. Quân lừa đảo, đầu trộm đuôi cướp, nghệ sĩ giả danh, bọn ăn cắp. Những kẻ cười cười nói nói và gọi mình là họ hàng trong khi đang tìm cách kề dao vào xương vai của mình.
Cuộc tranh đua này từ đầu đã được dự đoán là sẽ cam go và phi thường – một cơ hội có thể thay đổi tương lai. Thế nhưng cái thực chất của vấn đề lại giống như chương trình thực tế trên truyền hình có tên Ai muốn làm kẻ đâm lén? Càng lúc càng có thêm nhiều pha cắt cổ. Có phải tất cả mọi người nhà Cahill đều tệ hại không? Cô nhỏ không thể hình dung một Mozart đang rượt đuổi trên thuyền hay đặt một quả bom vào đường hầm cho nó phát nổ. Cái sự tàn nhẫn này sẽ đi đến bao xa?
Đám cháy đã giết cha và mẹ được xác định là vô tình. Alistair nói lão biết “sự thật”. Phải chăng điều đó có nghĩa rằng không phải là tai nạn?
Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi đã cướp sạch nhuệ khí của Amy. Những từ ngữ như cuộc đua tranh và giải thưởngkhiến cho toàn bộ chuyện này giống như một trò chơi nào đó, thế nhưng bi kịch của bảy năm về trước đâu phải là trò đùa. Nó đã cướp mất của Amy người cha và người mẹ yêu quý. Nó đã cướp luôn của Dan kí ức về cha mẹ mình. Có một chút hồ nghi rằng đám cháy phải kèm chủ đích nào đó…
Bỗng nhiên, hoàn toàn bất ngờ, Amy cảm thấy cạn kiệt sinh lực. C chúng ta nên đầu hàng. Về lại nhà ở Boston, để cho Nellie thoát khỏi tình cảnh này. Đầu hàng Dịch vụ công ích; xem xem liệu bà Beatrice có mang chúng ta về nuôi không…
Nhưng tự thâm tâm Amy hiểu bỏ cuộc là điều cuối cùng hai đứa sẽ làm. Điều cuối cùng hai đứa có thể làm. Sẽ không bao giờ làm thế khi mà đầu mối thứ hai ở quá gần chúng như vậy. Hai đứa không có chứng cứ gì để biết liệu cái chết của cha mẹ chúng có dính dáng đến nhà Cahill hay không. Song thậm chí nếu có đi chăng nữa – nhất là khi chuyện đó thật sự như vậy – thì chiến thắng trong cuộc thi này quan trọng hơn tới năm chục lần.
Amy ngồi xuống nắp bồn cầu và cố thư giãn. Ở phía bên kia sảnh, trong phòng toilet nam, con biết Dan cũng trong tâm trạng tương tự. Hay biết đâu nó ngu ngốc đến độ chẳng biết sợ là gì.
Không, không ngốc đâu. Thằng em của Amy rất thông minh. Thậm chí là xuất sắc, theo cái kiểu chú ý ngắn hạn của riêng nó. Chính nó là người đưa ra kế hoạch trốn trong nhà tắm cho đến khi nhà triển lãm đóng cửa. Amy chỉ việc làm theo lời nó băng qua hai chái của dinh thự, cẩn thận ghi chú lại từng vị trí có bảo vệ đứng. Và khi một trong số họ bắt đầu nghi ngờ, cũng chính cái bản năng đáng tin cậy của Dan lôi hai đứa ra khỏi nơi đó và lẩn sang một phòng triển lãm khác.
Có thể mình sẽ vẫn còn ở đó, bô lô ba loa về những lời xin lỗi chẳng đâu vào đâu ấy chứ.
Dan cần có chị nó, nhưng Amy cũng cần có thằng em bên cạnh. Dù muốn dù không, cả hai vẫn cùng một nhóm – thằng ngốc hâm hâm và con chị lắp ba lắp bắp. Rõ ràng đó đâu phải công thức để thống trị thế giới.
Sự lo lắng hồi hộp của Amy khiến nó không phút nào yên. Dan có tài, nhưng nó lại không phải là một người suy nghĩ thấu đáo xem điều gì có thể sẽ không ổn. Amy ghen tị với nó vì chuyện đó. Đôi lúc con bé không nghĩ gì khác ngoài viễn cảnh tồi tệ. Amy chính là Albert Einstein cho những kịch bản tồi tệ nhất.
Amy xem chiếc đồng hồ đeo tay đọng nước nhưng vẫn còn hoạt động của mình. Đã nửa giờ trôi qua kể từ khi có tiếng thông báo – bằng sáu ngôn ngữ khác nhau – bảo tàng Collezione di Racco đóng cửa.
Có tiếng tách của thiết bị giờ, rồi cả phòng tắm đột ngột chìm trong bóng tối. Ôi, không! Hai đứa đâu có mang theo đèn pin. Làm sao để đến chỗ cây đàn harpsichord đây?
Một cách cẩn trọng, con bé dò dẫm đường quay trở lại cánh cửa của khu vực này, cố gắng hết sức hình dung ra trong đầu bức tranh về cách bố trí của toilet nữ. Nó phải tìm cho ra Dan, nhưng đầu tiên phải tìm được đường ra khỏi đây cái đã!
Tiếng bước chân vang lên làm tim Amy chết lặng. Bảo vệ! Cả hai sẽ bị tóm, bị bỏ tù, bị bắt mang về lại nước Mỹ…
“Amy ơi?”
“Dan, đồ đần! Suýt chút nữa chị đau tim mà chết rồi!”
“Rộng đường thênh thang rồi. Chúng ta đi nào.”
“Trong bóng tối đen như mực sao?” Con thắc mắc.
Dan cười chế giễu Amy. “Chỉ tối trong phòng tắm thôi. Ngoài kia vẫn không sao đâu.”
“Ôi trời.” Mắc cỡ, Amy lần theo tiếng nói của Dan ở bên ngoài cánh cửa lớn. Dan nói đúng. Collezione di Racco hiện đang trong chế độ về đêm, đèn triển lãm tắt ngóm hết ngoại trừ bóng đèn huỳnh quang cứ bốn cái tắt lại có một cái mở. “Có dấu hiệu gì của người gác đêm hay không?” Amy thì thào.
“Em chẳng thấy ai cả, nhưng nơi này lớn lắm. Có thể gã đang bận canh chừng vàng với kim cương. Nếu là em thì em cũng làm thế. Ai mà đi chôm cây harpsichord chứ?”
Hai đứa băng nhanh qua các sảnh phòng lớn, vui mừng vì những đôi giày đế mềm chỉ tạo ra ít tiếng động trên nền đá hoa cương. Ánh sáng xanh đã bị tắt đi, nhưng thậm chí trong ánh sáng nhập nhọang, Amy vẫn nhận ra cái lấp lánh màu ngà của bàn phím từng được người họ hàng xa xưa của chúng, Mozart trẻ tuổi, trình diễn vào năm 1770. Niềm phấn khích tràn ngập cơ thể nó như một xung điện. Đầu mối kế tiếp đã gần, gần lắm rồi.
Và rồi cái đầu lạnh ngắt của khẩu súng phóng tiêu đằng sau gá đã xóa sạch hết tất cả hoạt động khác của bộ não.