Bạn đang đọc 39 Manh Mối (Tập 2: Bí Mật Của Mozart): Chương 13
Chương 13
DAN VÀ AMY CHUỒN THẬT NHANH ra khỏi thang máy, nấp đằng sau vật chắn duy nhất ở quanh đó – một bức tượng đồng của điêu khắc gia Rodin. Hai đứa lén nhìn ra ngoài qua đoạn tay gập của bức tượng. Căn phòng này lớn hơn nhiều so với những hành lang ngoằn ngoèo như những đoạn đường hầm mà chúng được thấy cho đến lúc này. Các tấm banner treo cao hình ảnh các Janus tiêu biểu trong lịch sử. Amy trố mắt nhìn những gương mặt lừng danh: Walt Disney[1], Beethoven[2], Mark Twain[3], Elvis[4], Dr. Seuss[5], Charlie Chaplin[6], Snoop Dogg[7]… danh sách cứ kéo dài mãi.
Một đám đông chừng ba mươi người có mặt ở trong phòng, không tập trung vào các banner hình ảnh kia mà vào ba sân khấu bao quanh không gian này. Ở một sân khấu đang diễn ra màn trình diễn Kabuki[8]. Sân khấu nữa thì có một nhóm nghệ sĩ mặc những chiếc áo khoác ngoài lấm lem đang xịt sơn từ bình lên tấm vải bạt căng trên một bánh xe quay đều. Và còn một sân khấu nữa, trên đó các kiếm sĩ trong bộ đồ áo liền quần chống lửa đang đấu với nhau bằng các thanh kiếm lửa.
[1] Người lập ra hãng Walt Disney, một họa sĩ và nhà làm phim hoạt hình lừng danh.
[2] Nhà soạn nhạc người Đức, học trò của Mozart, một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất thế giới.
[3] Nhà văn, nhà phiêu lưu, nhà châm biếm nổi tiếng người Mỹ cuối thế kỷ 19.
[4] Elvis Presley, ca sĩ nhạc rock’n’ roll của Mỹ, được mệnh danh là Vua nhạc Rock.
[5] Nhà văn, sáng tác truyện tranh thiếu nhi người Mỹ thế kỷ 20.
[6] Vua hề Charlie Chaplin, diễn viên kịch câm lỗi lạc, đạo diễn, nhà làm phim.
[7] Ca sĩ nhạc rap tai tiếng của Mỹ.
[8] Kabuki (tiếng Nhật): Là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản.
Dan thò mặt ra ngay chỗ khuỷu tay chị nó. “Cái hành tinh quái gở gì đây?”
“Thật tuyệt vời,” Amy trả lời nó bằng giọng thì thầm khan khản. “Cả một hội đang tôn vinh nghệ thuật và sáng tạo. Chị mong sao chúng ta cũng là những Janus. Vấn đề bây giờ là làm sao chúng ta qua mặt được hết thảy bọn họ đây?”
Dan nghĩ ngợi. “Khi đi coi phim, chị quan tâm tới gì, tới khán giả hay tới màn ảnh?”
Amy cau mày. “Em đang nói cái gì vậy?”
“Có thể chúng ta trà trộn được vào hội này và lẻn ra ngoài theo một cách nào đó.”
Amy không hào hứng gì vụ nhập hội cho cam khi mà nó nào có phải là khách mời ở đó. Ý nghĩ đặt mình vào giữa những ba mươi kẻ thù khiến nó thấy buồn nôn. Mặt khác, đây là một kế hoạch – kế hoạch duy nhất của hai đứa. Chờ đợi cũng nguy hiểm lắm chứ. Từ giờ cho đến khi có ai đó phát hiện ra cả hai là kẻ đột nhập chỉ còn là vấn đề
“Thử đi nào.”
Hai đứa điềm tĩnh bước ra khỏi chỗ nấp sau bức tượng, không chạy, và cố tỏ ra gần gũi thân thuộc với nơi này. Dan rón rén đến bên đám khán giả đang xem màn đấu hỏa kiếm. Amy lại nhập hội xem những họa sĩ vẽ bằng sơn xịt đang tháo tác phẩm mới nhất của mình ra khỏi bánh xe – một tác phẩm rực rỡ lẫn tung tóe những màu vàng và đỏ. Chọn thời điểm lúc này là hợp lý. Khán giả nhất loạt hoan hô một cách nhiệt liệt, và nó cũng vỗ tay cùng với họ. Sự căng thẳng chuyển thành niềm sung sướng hồ hởi. Nó đã làm được rồi! Đã là một người bọn họ rồi! Một người đàn ông vui mừng vỗ vào vai Amy khiến nó suýt nữa đã ngã lăn ra.
Trong khi từ từ rút ra xa vị fan cuồng, nó trông thấy tấm bảng:
***
Là Mozart! Hiển nhiên chi tộc Janus phải có một khu vực hoàn toàn dành riêng cho thành viên giỏi giang và nổi tiếng nhất về âm nhạc của mình.
Amy bắt gặp ánh mắt của Dan, khẽ nghiêng đầu về hướng tấm bảng. Dan gật đầu. Như mọi khi, Mozart chính là chìa khóa của vấn đề.
Trong khi tất cả mọi người đều tập trung đến các phần trình diễn, hai đứa dễ dàng lẻn ra khỏi hội trường để xuống một hành lang nghệ thuật khác.
Cả hai băng qua nhiều gallery nữa dành riêng cho những Cahill chi tộc Janus lừng danh khác trước khi đi đến ô cửa có tên MOZART: WOLFGANG, MARIA ANNA, LEOPOLD.
“Leopold là ai?” Dan tò mò muốn biết.
“Cha của Mozart và Nannerl,” Amy giảng giải. “Chính ông cũng là một nhạc công nổi tiếng. Ông dành trọn đời mình phát triển tài năng cho hai đứa con – nhất là tài năng của Wolfgang.”
Căn phòng nhỏ hơn, nhưng nó hoàn toàn tương xứng với một căn trong những viện bảo tàng chúng đã vào tham quan, với các nhạc cụ và nội thất trang nhã có từ thế kỷ thứ XVIII.
“Mấy món này có thể còn Mozart hơn các căn nhà của Mozart ấy nhỉ,” Dan nht khi đang xem một bức tường đầy những kệ bằng kính từ sàn lên đến trần nhà, trưng bày nhạc phổ viết bằng tay. Nó cau mày trước một quyển sách dày cộp ở trên kệ dưới cùng. “Cái gì đây? Trông như một quyển sách của cha Mozart.”
“Phương pháp học chơi vĩ cầm[9]. Vào thế kỷ XVII, đây là quyển sách giáo khoa dạy violin số một trên thế giới.” Amy kinh ngạc miệng há hốc. “Dan à – đây chính là cây harpsichord[10] mà Mozart đã chơi khi ông lên ba! Hãy nghĩ xem: Khi đó em vẫn còn quấn tã, vậy mà nhóc tì này đã bắt đầu gõ lên phím đàn, ‘biết phân biệt các nốt nhạc’.”
[9] Nguyên văn: Violin Method.
[10] Một loại piano cổ xuất hiện từ thế kỷ 15, nhưng có nhược điểm là không chủ động được âm thanh to nhỏ khi người chơi bấm trên phím.
“Cứ cho là khi đó Mozart vẫn còn quấn tã đi,” Cu cậu phản đối. “Là thiên tài không có nghĩa người ta không xài bô nha.”
Mắt Amy liếc nhanh đến rất nhiều hiện vật đang được trưng bày tại đây, rồi tập trung đến một chiếc tủ trưng bày làm bằng thủy tinh ngay giữa phòng. Nổi bật trong đó là ba mảnh giấy đã ngả vàng có những chữ viết tay tinh tế.
Nét chữ rất quen…
“Là các trang nhật ký bị sót! Chính là các trang bị xé ra khỏi quyển nhật ký của Nannerl!”
Dan có mặt ngay bên chị nó. “Trên đó viết cái gì vậy?”
Amy ngó Dan với vẻ bực tức. “Nó được viết bằng tiếng Đức, ngốc à. Chúng ta phải mang chúng ra khỏi đây và đưa cho Nellie.”
“Một mánh lừa thật khéo đây,” Dan âu sầu bình luận. Nó chỉ vào một thiết bị lạ gắn vào tủ. Một khay sứ nhỏ màu trắng được đặt bên dưới nguồn ánh sáng chói lóa. “Em đã xem hình những thứ này rồi. Đây là máy quét võng mạc. Chỉ cần có ai kê cằm vào cái giá đỡ, lập tức nó sẽ quét đồng tử của người đó ngay.”
Amy suy xét tình huống. “Có thể đồng tử của ta sẽ qua được. Bốn chi tộc trong dòng họ – có cơ may một trên bốn chúng ta có võng mạc của nhà
“Và ba-trên-bốn là chúng ta sẽ tiêu tùng. Amy à, mấy gã đó có các bức tranh hàng trăm tỉ đô la chỉ để treo trên tường trang trí, còn chúng ta lại đi tìm kiếm cái món mà họ kiểm soát nghiêm ngặt thế này. Em không hiểu gì hết, nhưng em rất rõ là nếu cố gắng thó mấy trang giấy này và bị thó, cái giá phải trả sẽ rất là khủng khiếp.”
Amy lùi ra xa khỏi máy quét. Hiển nhiên thành viên nhà Cahill đều giữ phần thắng về phía mình. Khi có quyền lực tối thượng trong tay rồi, thì có việc gì mình phải mạo hiểm chứ?
Những nỗi băn khoăn của nó bị cắt ngang bởi một tiếng nói cất lên từ sảnh bên ngoài phòng Mozart: “Nơi này thật là bá cháy, yo! Chưa lần nào mẹ kể con nghe tất cả những nhân vật lừng lẫy này đều là nhà Cahill cả…”