Bạn đang đọc 39 Manh Mối (Tập 2: Bí Mật Của Mozart): Chương 11
Chương 11
LẠI THÊM MỘT VĂN BẢN CÓ TÍNH CHẤT SỐNG CÒN; viết bằng tiếng nước ngoài.
“Đây không phải là tiếng Đức,” Nellie thông báo.
“Không phải hả?” Amy bối rối. “Em chỉ giả định thế thôi, vì chúng ta đang ở Áo mà – vậy thì đó là tiếng gì?”
Căn phòng khách sạn của họ ở Salzburg vừa nhỏ, lại không tiện nghi lắm. Dan hoàn toàn bị thuyết phục trước ý nghĩ ông chủ quản lý ở đây sử dụng các bóng đèn điện công suất thấp để khách khứa trọ lại không để ý được họ đang ở trong một cái đống bầy hầy đến nhường nào.
Cô nàng au pair liếc nhìn vào mẩu giấy. “Chị nghĩ đây là tiếng Ý. Không phải ngôn ngữ chị biết.”
Bọn trẻ Cahill trố mắt nhìn Nellie. Đây là lần đầu tiên Nellie không thể đóng vai phiên dịch cho cả hai.
“Làm sao chị biết đây là tiếng Ý chứ?” Dan hỏi.
“Tiếng Ý và Tây Ban Nha không khác nhau nhiều lắm. Và từ này nữa – Venezia. Chị khá chắc đó chính là Venice, nằm ở Ý.”
Amy trỏ vào dòng ngày tháng ghi trên đó – 1770. “Mozart khi đó chỉ vừa mười bốn tuổi. Em không nhớ những vật trưng bày tại bảo tàng sao? Ông đã trình diễn khắp nước Ý vào khoảng thời gian này. Cha ông đã đưa ông đi trình diễn khắp nơi.”
“Vậy thì,” Dan cau có, “đây là một poster trình diễn âm nhạc từ thế kỷ mười tám, với sự góp mặt của ngôi sao trẻ Mozart phải không?”
“Ở Venice,” Amy bổ sung. “Đó hẳn là nơi đầu mối kế tiếp của chúng ta đang được cất giấu.”
Nellie cười tươi rói. “Lúc nào chị cũng muốn đi đến Venice. Người ta cho rằng đó chính là kinh đô lãng mạn của thế giới.”
“Tuyệt,” Dan xen vào. “Tiếc thay người yêu của chị lại là một con mèo Mau giống Ai Cập đang tuyệt thực.”
Cô nàng au pair thở dài. “Thà vậy còn hơn là một thằng nhóc mười một tuổi lắm mồm.”
***
Chuyến xe đi Venice kéo dài hơn năm giờ đồng hồ. Ngồi phía sau cùng với Saladin, Dan gần như đã phát điên. Trước hết nó không phải là tín đồ của các chuyến đi xe dài dằng dặc. Và sự bực dọc khi cứ phải năn nỉ con mèo ăn chút gì đó quả thật vừa khó chịu vừa đáng chán vô cùng. Cả bọn chỉ còn chút ít những gì của Grace để lại. Chúng chịu ơn bà nên phải trông nom con thú cưng của bà thật cẩn thận.
Thêm vào sự bức bối của cu cậu, đó là một bài giảng dài thườn thượt, nghiêm trọng thái quá từ cô chị: Nhắc nhở nó về tầm quan trọng lớn lao của sứ mệnh mà hai đứa phải thực hiện và hiện nay tình hình đang nguy hiểm ra sao. “Những câu lém lỉnh không giúp ích gì hết, Dan à! Em phải trưởng thành và cân nhắc chuyện này thật nghiêm túc cho chị!”
“Nghiêm túc sao?” Nó lặp lại. “Chúng ta đã phát điên lên với cái sự nghiêm túc này rồi! Cái chúng ta cần đó là hãy thư giãn một tẹo đi nào! Đầu mối kế tiếp có thể nằm chình ình ngay trước mũi chị, nhưng chị không thể thấy được nó chỉ bởi chị đang bận nghiêm túc đó!”
“Đủ rồi!” Nellie thét lên. “Hai đứa sắp sửa quẳng tất cả chúng ta xuống cống rồi! Người ta đang lái xe với tốc độ ánh sáng trên các con lộ kia kìa!”
“Chị lái với tốc độ ánh sáng để bay khỏi đường cao tốc thì có,” Dan cự lại.
“Chị không giỡn đâu! Chừng nào chị còn coi sóc hai…” Nellie lườm Dan, “Au pair… hai đứa thì hai đứa phải hòa thuận với nhau. Chị có thể lo liệu tất cả những thứ khùng điên; chị có thể giải quyết được những tay họ hàng ba trợn của hai đứa; chị thậm chí còn có thể chịu được chuyện hai đứa mất biệt nhiều giờ liền. Nhưng không chịu được chuyện hai đứa gấu ó với nhau đâu. Hiểu chứ? Chúng ta cùng một đội. Hãy làm đúng như vậy đi.”
Sự im lặng bao trùm, và cuộc cãi vã cũng kết thúc chóng vánh như lúc nó thình lình xuất hiện. Cùng với hòa bình là một sự giải tỏa toàn bộ những căng thẳng kể từ chuyến mạo hiểm ở Salzburg của hai đứa nhóc. Nellie gần như cảm nhận thấy hai đứa đang khởi động lại và tôi luyên bản thân thêm cứng cáp trước các hiểm nguy có thể xảy đến. Chúng là những đứa trẻ nhà Cahill, phải rồi. Có thể cũng là hai con người tử tế duy nhất còn sót lại của cả cái dòng họ này cũng nên.
Rốt cuộc họ cũng đến được Venice và khu ven biển. Nhưng trước khi họ kịp đến vùng ven thành phố thì giao thông trên đường cao tốc lại trở nên lề mề hết sức.
“Ôi!” Từ băng ghế sau, Dan chăm chú nhìn qua gáy chị nó. Amy hầu như không mảy may để ý sự chậm chạp này. Nó đang nghiên cứu mẩu thông báo trình diễn của Mozart và nó làm như vậy suốt từ lúc ở Áo đến giờ. “Chị đang làm gì đó? Học tiếng Ý bằng cách ngấm từ từ chắc?”
Amy phớt lờ lời trêu chọc đó. “Có một cái tên trong đây mà không thể nhận ra. Fidelio Racco là ai vậy?”
“Một nhạc công khác chăng?” Nellie gợi ý.
Amy lắc đầu. “Mozart và cô chị là đủ cặp. Em chưa từng đọc ở đâu viết là trên sân khấu lưu diễn của họ còn có thêm một nhạc công nào khác.”
“Chà, nếu quả thật đây là một poster hòa nhạc,” Dan đăm chiêu, “Có lẽ gã Racco này chính là ông bầu thì sao.”
Chị nó đắn đo một hồi. “Có lý. Không phải kiểu ông bầu ngày nay. Nhưng từ thời đó, các nhạc công lưu diễn thường thực hiện các buổi hòa nhạc tư tại dinh thự của những người giàu có và quyền quý. Có thể Fidelio Racco đã mời Mozart và Nannerl trình diễn. Không biết chúng ta có tìm ra được nơi ông này đã sống hay không?”
“Không thành vấn đề,” Dan nói giọng mỉa mai. “Chỉ cần tra tên của gã trong quyển danh bạ điện thoại năm 1770 sẽ ra. Dễ như chén bánh.”
“Đây là nước Ý,” Nellie nhắc Dan. “Ở đây phải nói ‘dễ như chén miếng tiramisu[1]’. Chẹp chẹp, phải thử món đó xem sao. Thoát rồi,” Cô nói thêm, trong lúc phóng khỏi xa lộ, vượt qua tấm biển ghi chữ VENEZIA, và đi vào một đại lộ rộng thênh thang. Cả bọn đậu lại sau một chiếc xe của đài truyền hình với các dấu hiệu quá đỗi quen thuộc.
[1] Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên “Tiramisu” được hiểu theo nghĩa là “Món ăn của thần thánh”. Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai.
Dan chỉ. “Xem kìa – Eurotainment TV. Chính là những gã tung hô anh nỡm Jonah Wizard ở Vienna đây mà.”
Bất thình lình, chiếc xe tải Eurotainment rít lên rẽ sang phía bên tay trái qua hai làn đường đông đúc, và sau đó lượn một vòng thật gọn, dí theo sát một chiếc limo dài màu bạc.
Nellie nhấn còi và hét toáng lên, “Đồ điên!”
“Hãy đuổi theo nó!” Amy khẩn khoản
“Vì sao?”
“Chị cứ làm đi” Amy giục.
Vô lăng giờ chỉ còn là một mớ lờ nhờ trong tay của Nellie, khi cô tài tình xoay trở giữa dòng xe cộ và vẫn theo đuôi chiếc xe truyền hình.
“Tiến lên!” Dan hò reo. “Cuộc rượt đuổi của cánh paparazzi đây mà!”
Nó nói đúng. Chiếc limo đang cố thoát khỏi chiếc xe của hãng Eurotainment TV. Thế nhưng gã tài xế xe tải nào muốn đầu hàng. Đằng sau cuộc rượt đuổi mèo chuột tốc độ cao này lại là một chiếc Fiat, đang vượt qua nào là xe, nào là đèn, lạng lách giữa những vị khách bộ hành kém may mắn.
“Khi chị nói sẽ đến tham quan Venice thì trong đầu chị đâu có cái cảnh tượng này!” Nellie than phiền với hai đứa trong lúc khom mình bên trên bảng đồng hồ đo vận tốc. “Chị tự hỏi không biết ai đang ở trong chiếc xe kia – Brad và Angelina[2] chăng? Hay Thái tử William?”
[2] Chỉ vợ chồng minh tinh màn bạc Brad Pitt và Angelina Jolie.
“Cứ tiếp tục đi chị!” Amy thúc giục. “Em có một cảm giác mơ hồ mình biết đích xác ai đang ở trong đó.”
Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt. Chiếc limo tăng tốc băng qua một cây cầu, còn chiếc xe tải truyền hình té khói đuổi theo. Chiếc xe cua thật gắt, nhấc bổng khỏi mặt đường dốc và tăng tốc đổ dốc xuống một con phố. Tài xế chiếc xe tải gắng đuổi theo, nhưng đã bị giao thông chặn lại. Eurotainment TV biến mất ngay trên cầu.
“Chúng ta đang theo ai?” Nellie gặng hỏi.
“Chiếc limo!” Amy và Dan đồng thanh đáp.
Chiếc Fiat đổi hướng sau khi băng qua cây cầu và rẽ vào góc đường. Quãng đường lại trở về tốc độ thông thường. Hành khách trên chuyến xe tin rằng cuộc đuổi bắt đã kết thúc. Nellie giảm tốc độ lại.
Cả bọn vẫn tiếp tục bám theo chiếc limo như hình với bóng, cho đến lúc nó rẽ sang một con dốc khác, trèo lên đoạn đường đê dài dẫn qua một eo biển chan hòa ánh nắng mặt trời.
“Giờ thì sao đây?” Nellie hỏi tiếp.
“Đừng để mất dấu chiếc xe!” Amy ra lệnh.
“Chờ đã nào,” Dan nói. “Em nghĩ bọn mình đến Venice. Biển báo ghi là” – Nó nheo mắt nhìn – “Tronchetto[3]. Đi hay lắm đó Amy. Giờ thì chúng ta đã vào lộn thành phố rồi.”
[3] Hòn đảo nhân tạo được xây từ những năm 60 làm bãi đậu xe cho các phương tiện vào Venice, nằm trên vịnh Venice.
“Chị không nghĩ vậy,” Nellie cắt ngang. “Nhìn kìa!”
Trước mắt chúng là một cảnh tượng thật lộng lẫy trải dài. Một đường chân trời đầy ắp các mái vòm và tháp sáng óng ánh nổi bật lên khỏi mặt nước lung linh.
“Venice đây rồi,” Amy thốt lên. “Đẹp như trong các bức tranh vậy.”
Chính Dan cũng thấy quá ấn tượng. “Chỗ này đẹp á,” Nó thừa nhận. “Tệ ở chỗ đây không phải là nơi chúng ta cần đến.”
Nellie lái xe băng qua cây cầu dài, duy trì khoảng cách với chiếc limo chừng một hai chiếc xe. Rốt cuộc cả bọn thả dốc đi về hướng Tronchetto. Nhưng thay vì một thị trấn, họ đang đi về một hòn đảo nhô lên khỏi mặt nước, hầu như được vây quanh bởi hàng ngàn hàng ngàn phương tiện giao thông.
Dan phát hoảng. “Một bãi đậu xe đây sao?”
“Giống một bãi đậu xe hàng cố cụ kị hơn chớ,” Nellie chỉnh lại.
“Nhưng mà ai lại đậu chiếc limo vào bãi?”
Một tấm bảng hiệu lớn lờ mờ hiện ra phía bên phải họ. Amy nhìn lướt qua nhiều ngôn ngữ khác nhau, rốt cuộc nó cũng tìm thấy chỗ viết bằng tiếng Anh. “Em hiểu rồi – ở Venice này không cho phép đi xe! Chúng ta phải đậu xe lại ở đây rồi đón tàu đi vào thành phố.”
Dan lại nhăn nhó. “Vậy làm cách nào họ giao du với nhau chứ?”
“Bằng tàu,” Nellie bổ sung cho nó. “Venice đan cắt bởi hàng chục con kênh đào.”
Liền ngay phía trước chỗ đậu xe, chiếc limo dừng lại. Một anh tài xế mặc đồng phục chỉnh tề bước ra và mở cửa sau xe. Hai bóng người bước ra ngoài, một thanh mảnh, một cao hơn và đậm người hơn. Cả hai đều mang mũ lưỡi trai bóng chày, đội sụp xuống tận cặp kính râm sẫm màu. Nhưng không có cách nào giấu được thái độ kênh kiệu hip hop của cậu thiếu niên.
Jonah Wizard – và cha nó, lúc nào cũng như vậy.
“Cái thằng đầu đất đó sao?” Nellie bực dọc lên tiếng.
Dan cũng bối rối không kém. “Nếu chúng ta có mẩu giấy viết phải sang Venice, làm cách nào mà thằng cha Jonah biết đường đến đây?”
Amy chỉ còn biết lắc đầu.
Cả ba quan sát hai người nhà Wizard bước ra và hòa vào đám đông đang chờ phà chở vào thành phố. Người tài xế quay trở lại chiếc limo và lái xe đi.
Trán Nellie nhăn lại. “Quý Hãn Hip Hop đứng đồng hàng với mớ thị dân tầm thường sao? Hai đứa hình dung ra cảnh này không vậy?”
Dan cười nhăn nhở. “Em bắt đầu thích cái màn ‘không xe’ này rồi. Đó là cách quân bình tuyệt cú mèo.”
Amy không bị thuyết phục. “Jonah thừa sức mua một chiếc phà và hất cẳng tất cả mọi người xuống. Nếu hắn chọn đi tàu công cộng, chỉ vì hắn đang muốn có mặt ngay giữa thành phố như người bình thường không bi ai để ý. Mau lên, đậu xe đi chị. Để xem hắn đi đâu nào.”
Quần thể Tronchetto có kích thước khổng lồ, do đó để đến chỗ đậu xe còn trống họ phải đi thêm những nửa dặm. Nhưng đến lúc đó, chiếc phà đã trờ vào bến đỗ, và hành khách bắt đầu lên phà.
“Mau lên nào!” Dan quặp con Saladin lên cánh tay và bắt đầu chạy về phía bến phà. “Nếu đón chuyến kế tiếp, chúng ta sẽ lạc Jonah luôn cho coi!”
“Meo meo!” Con mèo Mau lại càm ràm, nó không ưng với chuyến xe gian khổ vừa rồi.
Một tiếng trầm đục của còi tàu rít lên khắp Tronchetto, phát ra tín hiệu khởi hành. Chuyến phà đã bắt đầu rời bến.
Bộ ba chạy thật nhanh qua bãi đỗ xe, những chiếc ba lô hối hả lắc lư sau lưng chúng. May thay, hàng hành khách vẫn còn dài, phà vẫn chưa rời bến được. Dan kịp nhét con Saladin vào lối đi vừa lúc một thủy thủ mặc đồng phục đến tháo xích cho phà phía sau vị hành khách cuối cùng. Con mèo chộn rộn trên boong, gã nhân viên cáu tiết chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho lũ trẻ nhà Cahill và cô nàng au pair lên phà cùng với con vật nuôi của chúng.
Chuyến đi vào Venice tốn chừng mươi phút. Amy, Dan và Nellie tránh xa nhà Wizard, thu mình đằng sau một vách ngăn. Cả bọn không cần lo lắng nhiều. Jonah và ông bố dường như cũng chẳng muốn mọi người chú ý. Họ đi một quãng ngắn đến bên thành chiếc phà, cúi xuống nhìn mặt nước. Và khi phà vừa đỗ lại Venice, họ lại là những hành khách đầu tiên bước xuống, sau đó đi thật nhanh và dứt khoát qua những con phố nhộn nhịp được lát bằng đá cuội.
Bọn trẻ nhà Cahill và Nellie đi sau đó một đoạn.
“Dùng phương tiện công cộng rồi đi bộ – trong cùng một ngày luôn,” Dan ngạc nhiên quá đỗi. “Nếu Jonah giống người hơn một chút nữa, thì bọn làm kẹo bạc hà sắp dẹp không bán món đó theo đơn đặt hàng của nó luôn rồi.”
Rất dễ tránh sự chú ý của nhà Wizard trên những con đường chính rộn rã. Nhưng chỉ sau vài lối rẽ quanh co, Jonah và cha nó bắt đầu đi xuống một con hẻm vắng tanh, chỉ lác đác vài cửa hiệu nhỏ xíu. Amy kéo Dan và Nellie tới chỗ nấp sau một hốc cửa.
Đến giữa dãy phố, nhà Wizard bước vào một cửa
Bọn trẻ nhà Cahill và Nellie chờ họ. Mười phút. Rồi hai mươi phút.
“Họ làm cái gì trong đó nhỉ?” Amy thắc mắc.
Dan nhún vai đáp. “Có thể khi ta giàu có, việc mua sắm cũng tốn nhiều thời gian hơn, vì ta sẽ mua nhiều thứ hơn.”
“Hãy đến gần quan sát xem sao,” Amy quyết định.
Dan trao Saladin cho Nellie, và hai chị em thận trọng đi lại gần cửa hàng kia.
Dòng chữ DISCO VOLANTE nhấp nháy trên một biển hiệu đèn nê-ông có hình một chiếc CD biến thành đĩa bay.
Dan khó chịu ra mặt. “Một cửa hàng băng đĩa sao? Jonah là quý ông họ Tuyệt tên Vời trong ngành công nghiệp thâu âm. Cái gì thằng đó muốn nghe mà lại không phát thẳng vào hệ thống home theater trong biệt thự của nó chứ. Tại sao nó phải mất công đi mua đĩa nhỉ?”
Amy len lén phía trước tấm kính và nhìn vào trong Disco Volante. Trông y như bất kỳ một cửa hiệu bán đĩa nào ở Mỹ – những kệ đựng CD và các đĩa nhựa xưa cũ, các tấm poster nghệ sĩ, bìa album, một anh chàng thu ngân trẻ tuổi, trông hơi nhếch nhác đứng đằng sau quầy thanh toán. Và…
Nó chớp chớp mắt. Đúng là thế mà. Anh chàng thu ngân chỉ có một mình. Amy kiểm tra lại một lần nữa, đánh bạo đi xa hơn đến trước cửa sổ, tới khi nó đã hoàn toàn ở chính giữa. Nó nhìn khắp các lối đi, cả trong buồng thử nhạc cách âm kín mít ở đằng sau. Không có ai cả.
Dan thấy mặt Amy nghệt ra. “Cái gì chứ? Chị không thấy Jonah và cha nó sao?”
“Họ không có trong đó.”
Nó đến bên cửa sổ quan sát luôn với cô chị. “Chúng ta vừa thấy họ bước vào đây mà!Amy nhún vai. “Chị cũng không giải thích được việc này.”
Quay trở lại ô cửa, cả hai mang cho Nellie những kết quả tìm kiếm mới-nhất.
Cô nàng au pair tỏ ra thực tế. “Tên của thằng đó có thể là Wizard[4] nhưng nó thì không phải như thế. Nó đâu thể tự dịch chuyển tức thời ra khỏi một cửa hiệu bán đĩa được.”
[4] Nhà pháp thuật, ảo thuật gia.
“Chính xác,” Amy đồng ý. “Cả Jonah và cha nó vẫn ở trong đó thôi, hoặc họ đã đi qua một cánh cửa bí mật. Chúng ta phải kiểm tra cửa hiệu đó.”
“Đúng rồi,” Dan chêm vào. “Nhưng chúng ta sẽ làm thế nào với gã ở quầy tính tiền đây?”
Amy quay sang Nellie. “Chị thử tạo ra cách nào đó dụ cho tay này ra ngoài được không?”
Cô nàng au pair giọng cảnh giác. “Cách nào?”
“Chị giả vờ bị lạc,” Dan đề xuất. “Gã đó bước ra ngoài cửa hàng để chỉ đường cho chị, lúc đó tụi em lẻn vào trong.”
“Ý tưởng mang tính phân biệt nam nữ nhất mà chị từng nghe,” Nellie phản kháng gay gắt. “Chị là con gái, vậy là chị phải mù hướng. Gã là con trai, vậy nên gã biết rành rẽ đường xá chắc.”
“Thử xem chị không phải là người ở đây coi sao,” Dan gợi ý. “Khoan đã… chị không phải người ở đây mà.”
Nellie giấu túi xách của cả bọn xuống dưới gầm một chiếc ghế đá và cẩn thận đặt con Saladin lên ghế, “Mày là con mèo canh gác. Hễ có ai động vào mấy chiếc túi này, hãy cho chúng thấy con cọp bên trong mày, nghe chưa.”
Con mèo Mau Ai Cập ngập ngừng dò xét con đường. “Meo.”
Nellie thở dài. “May cho chúng ta là quanh đây chẳng có ai. Được rồi, chị sẽ vào đó. Sẵn sàng đi.”
Gã thu ngân nói gì đó với Nellie – có thể là Tôi giúp gì được cho cô? Cô nàng cười lại vẻ tiếc nuối. “Tôi không nói được tiếng Ý.”
“À – vậy cô là người Mỹ.” Giọng của hắn vẫn còn nặng, nhưng hắn ra vẻ hồ hởi. “Tôi sẽ giúp cô.” Gã trông thấy móng tay sơn đen và khuyên mũi của cô. “Có lẽ cô thích nghe Punk?”
“Kiểu punk/reggae kết hợp,” Nellie đáp lại đầy chủ ý. “Có thêm tí mùi country. Và cả chất giọng opera nữa.”
Gã thu ngân đực mặt ra chẳng biết phải nói gì.
Nellie bắt đầu rảo quanh các lối đi, lấy đĩa từ hai bên giá ra ngắm nghía. “À, Arctic Monkeys – mình đang nói về cái này đây. Và Bad Brains nữa – từ thập niên 80. Foo Fighters – mình sẽ mua vài cái của mấy anh chàng này. Và cũng chớ quên Linkin Park nữa….”[5]
Gã quan sát vẻ kính sợ khi cô nàng chất lên một mớ nhạc khổng lồ. “Kia rồi,” cô hoàn tất, đập đánh chát album Frank Zappa’s Greatest Hits[6] lên trên chồng đĩa. “Nên bắt đầu như vầy cái đã.”
[5] Tên những nhóm nhạc Anh, Mỹ chơi các thể loại khác nhau nổi tiếng trên thế giới.
[6] Frank Zappa: Nghệ sĩ nhạc tiền phong của Mỹ với các sáng tác quái gở, không giống ai.
“Cô em quả là người yêu nhạc,” Gã thu ngân tròn mắt thán phục.
“Không đâu, tôi là kẻ ăn cắp vặt thì đúng hơn.” Và cô nàng băng thẳng ra cửa.
Anh chàng hoàn toàn bị sốc, đến nỗi một lúc sau mới bắt đầu đuổi theo cô.
Với một cái gật đầu ẩn ý về hướng hai đứa trẻ nhà Cahill đang sững sờ, cô nàng cầm cả chồng đĩa lặn xuống con đường trải sỏi.
“Fermati[7]!” Gã la lên inh ỏi, cuống cuồng dồn hết sức lực chạy theo.
[7] Đứng lại!, tiếng Ý.
Nellie đánh rơi vài chiếc CD và quan sát một cách thích thú cảnh gã thu ngân dừng lại nhặt chúng lên. Mánh này cốt kéo dài cuộc truy đuổi ra thêm chút nữa để Amy và Dan có thời gian tìm kiếm bên trong Disco Volante.
Chao ôi, bỗng cô nhận ra, mình bắt đầu suy nghĩ giống như một người nhà Cahill mất rồi….
Nếu cô ngốc đến độ cứ quanh quẩn quanh gia đình này, mọi thứ chỉ có nước tệ hơn mà thôi.