Đọc truyện 35 Milimet Yêu – Chương 28: Sa lưới
“Chạy
mau!” Asim kéo tay cô, nhân tiện đẩy hai chiếc xe đẩy chất đầy hành lý
về phía sau, hành lý lập tức rơi đầy dưới đất, sau đó dẫn theo cô nhanh
chóng chạy đến lối thoát hiểm của phòng chờ máy bay.
Đường Mật vẫn chưa hoàn toàn phản ứng được với chuyện đang xảy ra, chỉ là hai chân theo phản xạ chạy như bay về phía trước, mọi vật trước mắt đều
đang lay động, sau đó nhanh chóng vụt qua phía sau, thính giác lại trở
nên cực kỳ nhạy bén, tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng vật thể bị đánh rơi, còn có tiếng đàn ông quát to đều vang vọng bên tai, tựa như một vũ khúc hỗn loạn mất trật tự, phối hợp với tiết tấu chạy trối chết của cô.
Tiếng máy bay cất cánh rền vang lại truyền đến lần nữa, kèm theo hai tiếng
súng nổ “bằng bằng”, thân hình của Asim ở đằng trước mềm nhũn, sau đó
ngã quỵ trên mặt đất.
Trong nháy mắt, tất cả tạp âm lập tức yên tĩnh lại, giống như có bàn tay vô
hình bóp chặt cổ họng đang run rẩy. Đường Mật hoảng sợ nhìn Asim trên
mặt đất, một dòng máu đỏ thẫm đang từ sau lưng anh ta chảy ra, thấm ướt
đồng phục trắng muốt, mũ phi công rơi ra lăn vài vòng trên mặt đất rồi
dừng ở bên chân cô.
“Không được nhúc nhích, nếu còn cử động, tôi sẽ nổ súng!”, vật thể lạnh lẽo sít sao đặt ở ót cô.
Trong sự hỗn loạn, loa phát thanh bỗng truyền ra giọng nói ngọt ngào mà máy
móc: “Chuyến bay SHwJ01đi Ucraina chuẩn bị cất cánh, xin mời các hành
khách nhanh chóng lên máy bay tại cửa M008.” –
Cùng lúc đó, trong phòng sách của Emile, Arthur đang mở lớp thép bên ngoài
đã bị súng laser cắt của két sắt, cực nhanh lấy được bản hợp đồng vũ khí mà Emile đã ký kết với nước A từ một xấp văn kiện, sau đó kéo dây
chuyền màu đen liền với quần áo xuống, cho vào túi áo ngực, đồng hồ ở cổ tay anh phát ra tia sáng màu đỏ yếu ớt, hiển thị “11:08:00”.
“Đội trưởng, đám bảo vệ đã ở trong thang máy, ước chừng 20 giây nữa sẽ đến
tầng hai phụ.”, giọng Simon xuyên qua ống nghe truyền đến, mang theo một chút lo lắng.
“Yên tâm, tôi lấy được hợp đồng rồi.”, Arthur bình tĩnh đáp, sau đó quay đầu lại nhìn về phía JR.
Trong vài phút khi anh mở két sắt JR đã sớm khoan một cái lỗ nhỏ trên trần
nhà phòng sách, độ lớn vừa đủ chứa được một người ra vào. Nhìn thấy
Arthur đã xong việc, anh ta lấy từ túi quần ra hai quả bom hẹn giờ cỡ
nhỏ, đặt thời gian nổ là 20 giây, sau đó nhếch môi cười lạnh kéo mở cửa
chính phòng sách, vứt bom ra ngoài, “phanh” đóng cửa lại, gạt chốt cửa
xuống.
Trong lúc tiếng nổ mạnh dữ dội từ phía dưới truyền lên, Arthur và JR đã bò
vào ống thông gió, nhanh chóng di chuyển về phía đầu ống thông với mặt
đất.
“Lần này còn không nổ cho đám chó con kia lên trời luôn ư?!”, trên mặt JR lộ ra nụ cười tàn nhẫn mà sảng khoái, thân thể to lớn nhưng bò trong đường ống nhỏ hẹp lại linh hoạt hệt như một con chó Bull.
20 phút sau, Arthur và JR đã mang theo bản hợp đồng vũ khí quan trọng kia
chạy ra một rừng cây kín đáo phía ngoài cung điện, tại đó Y Tắc và Simon đã ngồi trên máy bay trực thăng chờ bọn họ. Tiếng nổ lớn thỉnh thoảng
từ trong cung điện truyền đến, đó là bom mà bọn họ đã chôn sẵn từ trước
bị kích hoạt nổ.
“Đội trưởng, hôm nay chúng ta làm thật quá nhanh gọn, không phải sao?”,
Simon nhai kẹo cao su cười thoải mái, còn chạm nắm đấm với JR để tỏ ý
chúc mừng.
Arthur không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất cách mình càng lúc càng xa, ánh lửa màu da cam đang từ vị trí cung điện bốc lên, sau đó nhanh chóng lan ra, hệt như pháo hoa trong ngày Quốc khánh, nhiệt liệt mà chói mắt.
Trong biển lửa đó có một thân hình trắng tinh vọt ra, như lưỡi đao sáng
trong cắt qua lửa cháy, thân thể lưu loát cho dù trong lúc chạy trốn
cũng vẫn giữ được sự ưu nhã cùng thong dong của vua các loài thú. Đó là
Emma, nó đang thừa dịp hỗn loạn vì vụ nổ mà phá tan rào chắn giam cầm,
nện những bước tự do chạy về phía thảo nguyên ở phương xa – gia đình
chân chính thuộc về nó.
“Chuyện đồng ý với em, tôi đều làm được rồi, mà em chạy khỏi tôi lúc này đang
nghĩ những gì?”, Arthur chăm chú nhìn thân hình Emma dần dần nhỏ lại rồi khuất bóng, trong lòng không có một chút cảm giác nhẹ nhàng khi hoàn
thành nhiệm vụ như trước kia. Ánh lửa nóng rực rọi đến mặt anh, nhưng
lại không phản chiếu ra một chút nhiệt độ nào, trong đôi mắt sâu không
thấy đáy tựa hồ có thứ gì đó đang nứt ra.
Anh rốt cục vẫn phải buông tay, để Đường Mật trở về nơi thuộc về cô ấy, cái thế giới chân thật sống dưới ánh mặt trời, chứ không phải cái thế giới
cả ngày đắm chìm trong âm mưu, máu tươi cùng bí mật quốc gia. Đêm đó
nhìn khuôn mặt lúc ngủ cực kỳ mệt mỏi của cô, anh nhẹ nhàng lau đi nước
mắt chưa khô còn đọng trên lông mi. Nước mắt lành lạnh chảy xuống ngón
tay, lại làm cho anh có loại nóng rát như bị đốt cháy, khiến anh đột
nhiên ý thức được hóa ra chính anh mới là căn nguyên nước mắt cùng đau
khổ của cô. Tình yêu của anh tựa như con dao mổ, ngay đến cả linh hồn cô cũng muốn lột
ra, sau đó mổ xẻ cắn nuốt mỗi phân mỗi tấc của cô, rồi giữ chặt trong
lòng bàn tay, nhưng con dao trên danh nghĩa tình yêu này trong lúc cứa
đối phương thương tích đầy mình thì đồng thời cũng đã đâm thật sâu vào
trái tim anh.
Khi Arthur thức dậy, khẽ đóng cửa phòng rời đi, lúc buông tay trên đầu ngón tay anh lại như mang theo lạnh lẽo.
Đột nhiên, một hồi tiếng vang điện tử “tít tít tít” phá tan hồi tưởng của
anh, Arthur cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thiết bị truy tìm bên trong liên tục phát ra báo động, một điểm sáng màu xanh biếc đang không ngừng đến gần một tọa độ nào đó trong bản đồ.
“Đội trưởng, An không phải đã rời khỏi rồi sao? Làm thế nào GPS định vị lại
hiển thị cô ấy đang ở trong cung điện của Emile?!”, Simon kinh ngạc nhìn máy tính trong tay.
Sao có thể như vậy? Cô ấy không phải nên theo Asim lên máy bay đi Ucraina
từ lâu rồi ư? Vì lý do gì lại trở về cung điện? Chẳng lẽ đã xảy ra
chuyện ngoài ý muốn? Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Arthur lăn xuống, thấm ướt đuôi lông mày cao.
“Y Tắc, hạ độ cao máy bay, tôi muốn xuống.”, Arthur đột nhiên ngẩng đầu lệnh với Y Tắc đang cầm lái.
“Cậu điên rồi à? Chúng ta vừa mới trộm được hợp đồng, bây giờ Emile đang lật tung cả cung điện tìm chúng ta, thế mà cậu lại nói muốn xuống?”, Y Tắc
cau mày, quay đầu lại hét lớn.
“Nghe rõ đây, mọi người mang theo hợp đồng nhanh chóng trở về Cục Tình Báo
Quân Sự Số Sáu báo cáo nhiệm vụ. Tôi phải xuống cứu cô ấy, ba ngày sau
tôi sẽ liên lạc với mọi người.”, Arthur sắc bén cắt ngang lời Y Tắc, lấy hợp đồng ở trước ngực ra nhét vào tay Simon, sau đó nhìn Y Tắc lần nữa
lạnh lùng nói: “Hạ xuống!”
“Không được! Bây giờ cậu xuống chẳng khác nào chịu chết!”, Y Tắc mím chặt đôi
môi, râu trên cằm vì phẫn nộ mà hơi run lên, nhưng tay vẫn kéo cần điều
khiển khiến máy bay không ngừng cao lên.
“Y Tắc, tôi mới là chỉ huy trong nhiệm vụ lần này! Lúc thi hành nhiệm vụ
nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, đó cũng là điều ông dạy tôi!”, Arthur nhìn chằm chằm vào gương mặt phản chiếu trong kính chắn
gió của mình, trong giọng nói mang theo sức mạnh không cho phép từ chối.
Y Tắc thở dài, đè mạnh cần điều khiển, thân máy bay bắt đầu lao xuống
phía dưới. Vào lúc Arthur nhảy xuống cabin, tiếng hô to của Y Tắc cách
tiếng ồn rất lớn của cánh quạt truyền đến: “Người phụ nữ ấy là một bùa
chú, rồi cũng có ngày sẽ hại chết cậu.”
Hoàng cung của Emile đã sớm nát bét, tiếng người nhốn nháo cùng tiếng chó săn sủa tràn ngập bốn phía, còn kèm theo tiếng nổ lớn chốc chốc lại truyền
đến. Bọn lính cầm súng chạy tán loạn trong vườn hoa, thở hổn hà hổn hển, hình như những binh lính đang dắt chó đi tìm kiếm gì đó, bọn họ lục
soát mỗi một căn phòng, mỗi một ngóc ngách trong hoàng cung, ngay cả
phòng chứa rác cũng bị lật tung, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ bóng
dáng người cần tìm nào.
Trái với cảnh tượng ấy, Emile ngồi trong căn phòng của mình lại trấn định
hơn. Hắn đong đưa ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ hồng dưới sự khúc xạ
của ngọn đèn ánh ra vầng sáng màu đỏ, chiếu vào làn da không có chút
huyết sắc lại hiển lộ một loại tươi đẹp nào đó, hai mắt vẫn bình tĩnh,
nhưng Đường Mật ngồi ở đối diện lại có thể nghe được tiếng hàm răng của
hắn đang hung hăng nghiến chặt.
“Cô Đường Mật, chẳng lẽ cô không muốn nói một chút với tôi về nguyên nhân cô đột nhiên rời đi trong đêm khuya ư?”
“Không muốn.”, Đường Mật bị trói vào ghế cố dùng sức lắc đầu một cái, toàn
thân có cảm giác như đang bay bổng, mỗi một sự vật trên võng mạc đều
không cố định, lại còn kèm thêm những cái bóng chồng lên nhau kỳ quái
cùng vầng sáng đang đong đưa, tựa như một nhà nhiếp ảnh trình độ thấp
đang liên tục lung lay ống kính. Cô biết là do thiopental mà vừa rồi
mình bị tiêm vào đang phát huy tác dụng, đó chính là ‘thuốc nói thật’ mà người ta thường gọi, là một loại thụ thể* trong não bộ và tuỷ sống có tác dụng an thần, mang lại sự bình tĩnh
mãnh liệt cũng như hiệu quả gây mê, người bị tiêm sẽ trả lời một số vấn
đề trong trạng thái vô thức, dù là một lời nói dối rất nhỏ trong ngày
thường giờ phút này cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
*thụ thể: là những protein biệt hóa để tiếp nhận các phân tử hóa học nứ sinh hay ngoại sinh.
“Vào chạng vạng hôm nay, Anderson đã nói cho tôi biết tên thật của cô không phải An, mà là Đường Mật, là nhà nhiếp ảnh làm vi 《ệc cho tạp chí Nhà Thám Hi 》ểm. Dĩ nhiên, cô cũng không phải vị hôn thê của Arthur, mặc dù các người
quả thực là quen biết trên thảo nguyên. Nhưng điều tôi càng muốn biết
hơn chính là, vào khoảng một tiếng trước, phòng sách của tôi bị trộm,
việc ấy cùng cô và Arthur có liên quan gì không?!”, Emile đặt ly rượu
xuống thật mạnh, ánh mắt âm u lạnh lẽo như con trăn to lớn quấn lấy cô,
không tiếng động siết chặt lấy từng tấc cổ họng cô.
“Là nhóm người Arthur làm.”, dưới tác dụng của thuốc, Đường Mật cảm thấy
giọng nói Emile giống như bị khuếch đại rất nhiều lần, ong ong nổ màng
nhĩ, trong đầu có một giọng nói lạ lẫm đang trả lời vấn đề của hắn,
giống như của cô lại giống như không phải, tựa như nằm mơ vậy, ý thức
cùng thân thể hoàn toàn tách rời.
“Các người rốt cuộc là ai? Đang làm việc cho ai? Arthur đâu rồi?”, Emile tiếp tục hỏi.
“Tôi không biết anh ta đang ở đâu? Tôi là nhà nhiếp ảnh, cũng là cô nhi…
thì làm việc cho ai chứ?”, Đường Mật cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cúi đầu muốn ngủ.
“Mấy người Arthur bán mạng cho kẻ nào?”, giọng nói của Emile lại truyền tới, cắt đứt cơn buồn ngủ của Đường Mật.
“Nước H, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu.”, Đường Mật ý thức được mình bắt đầu
nói năng lộn xộn, nhưng cô căn bản không có cách nào khống chế được đầu
lưỡi của mình.
“Xoảng” một tiếng, Emile ném ly rượu trong tay về phía Đường Mật, mảnh thủy
tinh nặng nề văng trúng trán cô, sau đó bật rơi xuống, dịch thể rượu đỏ tươi hắt lên mặt cô. Cô ngẩng mạnh đầu, cảm thấy chất lỏng nóng hổi nào đó cùng với rượu lạnh lẽo từ trên trán chảy xuống, làm mờ hai mắt, đau
rát đã xua sạch cơn buồn ngủ trong đầu.
“Con điếm! Tao phải giết mày!”, Emile đứng lên, sải vài bước đi đến, một tay kéo tóc Đường Mật, buộc cô ngẩng mặt nhìn mình. Hắn biết rõ nếu như bản hợp đồng vũ khí ấy rơi vào tay nước H sẽ có hậu quả thế nào, chuyện hắn hỗ trợ phản quân sẽ bị đưa ra ánh sáng, tổng thống sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà diệt trừ hắn, còn nước A
cũng sẽ mất đi quyền khai thác tài nguyên địa nhiệt kia. Đến lúc đó hắn
không chỉ bị quân chính phủ nước Z tiêu diệt, mà ngay cả nước A cũng sẽ
không bỏ qua cho hắn. Nghĩ tới đây, tay Emile không tự chủ được dùng sức rất mạnh bóp cổ Đường Mật. Trên mặt sớm đã mất đi sự ưu nhã trầm tĩnh,
chỉ còn lại vẻ dữ tợn do bị lửa giận bóp méo, giống như một con dã thú
áp sát nhìn cô, làm cho cô có loại cảm giác vừa hoảng sợ lại vừa buồn
nôn.