Bạn đang đọc 33 Ngày Thất Tình – Chương 33: Thứ Tư, Ngày 27 Tháng 7: Trời Âm U
Khi không ngủ được, vận động não khá có lợi cho cơ thể và tinh thần, chính là mặc sức tưởng tượng về cuộc đời sau này của tôi sẽ xuất hiện cảnh tượng và trạng thái kì quái nhường nào, đơn giản mà nói chính là tự mình quay một bộ phim hoang đường ình trong đầu. Tình địch gặp gỡ, vợ chồng bất hòa tương phùng, đều không phải là lựa chọn có thể phát huy không gian tưởng tượng, hơn nữa có thể càng tưởng tượng càng căm hận, tiếp theo dẫn tới việc hoàn toàn mất ngủ cả đêm. Thông thường tôi sẽ lựa chọn mấy loại cảnh tượng như “máy khâu và ô che mưa tương ngộ trên bàn phẫu thuật”, dốc toàn sức lực phát triển tình tiết câu chuyện, cho tới khi trí tưởng tượng cạn kiệt, cơn buồn ngủ tập kích nhưng làm như vậy cũng sẽ có chút tác dụng phụ, đến bây giờ, tôi đã không quá một lần mơ thấy người nhà ép tôi lấy một cái ti vi hoặc sau khi bụng quặn đau một cơn đã sinh ra một con thỏ.
Có điều trí tưởng tượng một khi vừa gặp hiện thực luôn yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn. Giống như bây giờ, tôi chưa bao giờ ngờ mình có thể tập trung tinh thần thảo luận vấn đề ngoại tình của đàn ông với một quý bà bao quanh bởi ống thở vào lúc năm giờ sáng trong phòng bệnh.
“Là đàn ông thì sẽ có lúc phân tâm”. Đây chính là nhận thức chung bước đầu đạt được giữa tôi và cô Trương.
Buổi sáng vừa tới bệnh viện, tôi vô cùng buồn ngủ, cả người cứ mơ mơ màng màng bước vào phòng bệnh, trạng thái sinh mệnh xem ra còn nguy kịch hơn cả cô Trương. Thấy tôi đến, thầy Trần bèn tranh thủ ra sân hút thuốc. Cô Trương và tôi vừa bàn về buổi lễ vừa nói chuyện phiếm, khi hỏi đến vấn đề hôn nhân của tôi, bởi vì tôi buồn ngủ nên vô tư nói thật, “Cháu cũng từng có người muốn kết hôn, đợt trước đã chia tay rồi ạ”.
“Vì sao chia tay?”. Cô truy hỏi đến cùng.
“Anh ta đã chạy theo người khác”.
Nói xong tôi liền hối hận, tôi cảm thấy tiếp theo cô Trương nhất định phải xoa xoa mu bàn tay tôi, sau đó nói mấy câu đại loại như “Trông thật thà chất phác như thế này, sao đường tình duyên lận đận thế?”.
Nhưng cô Trương không thế, cô hỏi theo khía cạnh khác, “Trước khi cậu ta chạy theo người khác, cháu không phát hiện được dấu hiệu gì ư?”.
Tôi sững người, ngoài bản thân tôi, chưa từng có ai hỏi tôi câu hỏi như vậy.
Trước khi phản bội người yêu, một người có thể để lộ ra bao nhiêu sơ hở? Cho dù người đó inh hơn nữa, thuần thục chạy qua chạy lại giữa tình mới và tình cũ cũng sẽ có một ngày không khớp tiết tấu. Nếu ban đầu tôi lưu tâm một chút, bộ phim tình cảm của chúng tôi chắc là một bộ phim gián điệp chứ không phải bộ phim tai họa kinh hoàng chỉ dành ột mình tôi.
“Cháu không phát hiện ra anh ta có gì bất thường…”.
“Không thể nào, cháu sống hờ hững quá rồi”. Cô Trương ngắt lời tôi.
“Cô Trương”, tôi vừa cười vừa nói, “Không phải cháu sống hờ hững, mà là căn bản không thể đề phòng được, bọn cháu không giống cô và thầy Trần”.
“Có gì khác?”. Cô Trương hơi tựa người lên, “Cháu không biết ông Trần từng làm không biết bao nhiêu chuyện không thể công khai sau lưng cô đâu”.
“Thật ạ?”. Có chuyện để hóng, tôi lập tức lên tinh thần.
“Khi cô sinh đứa con trai đầu tiên phải nằm viện mấy ngày, ông ấy ở trong viện cùng cô, lúc đó cô cũng coi như sản phụ lớn tuổi, mọi người đều lo lắng phải chăng có vấn đề gì. Có một hôm, ông ấy từ bên ngoài trở về, sắc mặt bất thường, cả tối người ở trong phòng, còn hồn bay đâu mất. Bắt đầu từ hôm đó, ông ấy thường chạy ra ngoài, hết chuyến này đến chuyến khác, cô đoán cũng chạy không xa, nhưng không biết rốt cuộc ông ấy làm cái gì. Sau này, y tá người ta nói với cô, nói chị Trương à, nhà chị còn có người nằm viện à, tôi thấy anh nhà chị thường xuống phòng bệnh ngoại khoa, ở cùng một bệnh nhân mổ ruột thừa, bệnh nhân đó là người nhà chị à?”.
“Cô lập tức biết đã xảy ra chuyện rồi, khi đó cô sắp sinh bất cứ lúc nào, không ai cho cô cử động, cô liền nhân lúc họ không để ý, ưỡn bụng xuống tầng ba, tìm từng phòng bệnh một, kết quả cô đã tìm được, người phụ nữ đó cô biết, dạy cùng trường với ông ấy, là giáo viên dạy nhạc, tác phong không đứng đắn, nhìn người toàn liếc lên, lẳng lơ lắm, chồng cô ta ở tỉnh ngoài, quan hệ với cô ta không tốt lắm, trước nay không về nhà. Cô thấy lão Trần giống như tên ngốc vậy, bị người phụ nữ đó sai làm cái này, làm cái kia, tức điên người, máu sắp bốc lên đầu. Nhưng cô không nói gì, âm thầm về phòng, tối hôm đó, vừa tức giận, lại thêm nóng nảy, kết quả cháu đoán thế nào không? Sinh con luôn, con trai, ba cân bảy lạng, lão Trần cứ cười ngốc nghếch một mình tới tận đêm”.
“Vậy, vậy người đàn bà hư hỏng viêm ruột thừa đó?”. Tôi vội vàng truy hỏi.
“Cô không hề nói gì với lão Trần, tối hôm thứ hai, ông ấy về nhà nấu canh cá cho cô, cô liền bế con, lê từng bước tới phòng bệnh của người đàn bà đó, cô ta giật mình khi thấy cô, sau đó vờ vĩnh nói, “Ôi chao, chị dâu, chị cũng nằm viện à, sao thầy Trần chẳng nói gì với em nhỉ? Em làm phẫu thuật, vô tình gặp thầy Trần trong bệnh viện, thầy Trần liền chăm sóc em suốt”. Cô liền cười đáp lời cô ta, “Anh Trần có nói với tôi rằng cô nằm viện, anh ấy không nói với cô vì tôi nằm viện là việc hỉ, cô nằm viện là việc xui, không giống nhau, sợ cô khó chịu trong lòng, vốn dĩ một mình nằm viện đã đủ thê lương rồi. Có điều cô xem hai chúng ta thật khéo nhỉ, đều lấy gì đó từ trong bụng ra, thứ cô lấy ra chẳng mấy mà thối, thứ tôi lấy ra còn có thể lớn lên, cô nói có buồn cười không?”.
Người đàn bà đó sầm mặt, nhìn đứa trẻ trong lòng tôi, “Sinh rồi à? Con trai hay con gái vậy?”. Tôi liền tiến lại gần cho cô ta nhìn, “Con trai, mấy hôm nay anh Trần vui lắm, hàng ngày đều ép tôi uống canh cá bồi bổ cơ thể, uống tới nỗi tôi muốn ói. Ngày mai anh ấy mang canh cá đến, chắc cũng múc cho cô một bát, chỉ cần là làm phẫu thuật, vết thương đều không dễ chăm sóc, không ai chăm cô, cô phải tự mình thương xót mình, anh Trần vừa nói với tôi, nói lần này may mắn sinh con trai, sau này không cần chúng tôi bận tâm, lo lắng, nếu sinh con gái, nói không chừng chăm lớn lên, có ngày lại giống như cô bây giờ, ôi chao, nếu vậy anh ấy và tôi chắc chết mất”.
“Người đàn bà đó mím chặt môi, mặt trắng bệch. Bệnh nhân mấy giường bên cạnh căng tai lắng nghe, mắt sáng bừng. Người đàn bà đó nói, ‘Chị dâu, em hơi mệt. Chị cũng vừa sinh cháu, mau về nghỉ ngơi đi’. Cô nói được rồi, cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi về đây. Vậy thì nói trước rồi nhé, mấy ngày này canh cá của tôi đều có một phần cho cô, đừng khách sáo với tôi, chỉ sánh ra một chút cũng đủ cho cô uống. Có điều nghe anh Trần nói, ngày mai cô phải ra viện à? Nếu ra viện thì không được uống canh rồi, nếu không ra viện, vậy ngày mai tôi còn đến thăm cô, chuyện phiếm như thế này với cô, tôi cũng giải khuây, được không? Nói xong câu này, cô quay người đi. Sáng sớm hôm sau, cô ta liền xuất viện”.
Nghe cô Trương kể xong, tôi hận không thể vừa vỗ tay vừa hét “Bravo”! Đây đúng là kiểu vợ cả anh dũng biết nhường nào. “Sau này thì thế nào, cô có dùng biện pháp đàn áp nào với thầy Trần không? Có từng nghĩ đến li hôn không ạ?”.
“Li hôn á? Cô có hồ đồ đâu? Lão Trần lập tức biết cô từng đi tìm người đàn bà đó, mấy ngày sau, ông ấy ngoan ngoãn, dễ bảo, không dám nhìn cô. Vẫn là cô không nhịn được, nói với ông ấy một câu, “Nếu anh còn nhớ nhung cô ta, thì cứ đi với cô ta, dù sao đến con tôi cũng có rồi, còn sợ cái gì, coi anh như cái ruột thừa, nói cắt bỏ liền cắt bỏ. Nếu anh cảm thấy không cần thiết người như vậy, tôi cũng coi như việc này là thúc đẻ cho tôi, sau này không cần nhắc lại nữa”.
“Vậy thầy Trần nói thế nào ạ?”.
“Ông ấy có thể nói gì? Ông ấy muốn cười nhưng lại ngại liền chạy ra chỗ đứa bé, vừa nhìn nó vừa nói, “Gọi cha, gọi cha đi”.
“Nhưng nói ra”, tôi hỏi tiếp, “cô không cảm thấy không cam tâm ạ, ngoại tình tinh thần thực ra còn ghê tởm hơn cả ngoại tình thể xác”.
“Không cam tâm? Những việc cô không cam tâm nhiều lắm, duy chỉ việc này cô không cảm thấy không cam tâm, mua tủ lạnh, thời gian bảo hành mới ba năm. Cháu lấy một người, còn yêu cầu cả đời người này không xảy ra vấn đề ư? Xảy ra vấn đề thì phải sửa, cháu cho rằng hai người sống với nhau, ngày ngày đều ngọt ngào ư, cô nói cho cháu biết, đời này cô và lão Trần sống như lưu manh, khi không có chuyện, hai bọn cô đấu đá trong ổ, có kẻ địch bên ngoài thì lập tức liên thủ, cháu tưởng rằng cuối cùng có thể chống đỡ tới ngày hôm nay là bởi vì em yêu anh, anh yêu em ư? Chẳng phải đâu, dựa vào sự ăn ý kìa”.
Câu chuyện này kết thúc được một lúc rồi miệng cô Trương duy trì ở hình dáng chữ “kìa”, mơ màng nói buồn ngủ liền ngủ luôn. Thầy Trần vẫn ở bên ngoài hành lang, không vào cắt ngang chúng tôi nói chuyện. Tôi vội vàng mở cửa nhìn thầy Trần, “Cô đột nhiên ngủ rồi, không sao chứ ạ?”.
Thầy Trần lập tức đứng lên bước vào phòng, nhìn kĩ từ trên xuống dưới, “Không sao, bà ấy chỉ ngủ thôi”.
“Cháu giật cả mình”.
“Bà ấy khi còn trẻ cũng như vậy, nói ngủ liền ngủ được luôn”. Thầy Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay cô Trương để ngoài chăn, chân mày khóe mắt đều toát lên sự yêu thương, xót xa, gần như có thể thấy chúng giống như sóng nước lan tỏa khắp căn phòng.
Trong mắt tôi, cảnh này thực sự là rất ăn ý.