Bạn đang đọc 33 Ngày Thất Tình – Chương 3: Thứ Hai, Ngày 27 Tháng 6: Gió Êm Trời Đẹp
Tôi liên tục có rất nhiều giấc mơ không rõ ràng, đột nhiên tỉnh dậy, cảm giác thấy giấc ngủ này dài như cả cuộc đời vậy. Một giây trước khi cơn ngái ngủ hoàn toàn biến mất, tôi vẫn muốn chìm trong giấc mơ vĩnh viễn không cần tỉnh giấc. Bởi tôi biết hễ mở mắt, tôi liền nhìn thấy mấy từ chủ đề hôm đó: Chia tay, phản bội, sa thải.
Tôi muốn nghiêng đầu nhìn giờ nhưng đột nhiên phát hiện cổ mình không cử động được, trong chốc lát cảm thấy trần nhà cũng cao hơn bình thường, hóa ra cả đêm ngủ trên nền nhà, tôi bị sái cổ rồi.
Tôi thẳng cổ, vẻ mặt cứng đờ, nơm nớp lo sợ đến công ty, vẻ mặt cô nhân viên lễ tân rất kì lạ, hơn nữa còn vùi đầu vờ như bận rộn, điều này cho thấy sếp Vương hôm nay xuất hiện đúng giờ một cách khác thường ở công ty.
Quả nhiên, tôi vừa ngồi vào chỗ, đồng nghiệp Vương Tiểu Tiện ngồi ô cạnh tôi quay sang thông báo cho tôi với vẻ mặt vô cảm rằng sếp Vương gọi tôi.
Tôi chuẩn bị tâm lí bị đuổi ra khỏi cửa, đồng thời một tôi khác cũng đang tích cực thầm an ủi, cho dù không đuổi mày, mày cũng nên tự xin từ chức, còn tình cảnh nào có thể thê lương hơn việc mày không may thất tình còn phải làm việc trong công ty tổ chức hôn lễ?
Tôi nhìn thẳng, xuất hiện trước mặt sếp Vương, ánh mắt sếp Vương thản nhiên đánh giá tôi hai vòng từ trên xuống dưới, sau đó gào lên: “Cô đã kìm nén muốn chửi tôi bao lâu rồi?”
Tôi không nhìn thấy biểu hiện của sếp Vương, vì tôi đang đứng, ông đang ngồi, tôi không thể cúi đầu được, ánh mắt lại không thể hạ xuống, cố gắng nhìn xuống thế nào đi nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy chóp mũi, chỉ cần bất cẩn có thể đối diện với đôi mắt ông.
Sếp Vương lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng không nhịn nổi, “Cô làm cái gì thế hả?”
Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Tổng, tổng giám đốc Vương, tôi có thể ngồi xuống rồi nói không? Tôi bị sái cổ”.
Sếp Vương đáp lại tôi hai chữ: “Đáng đời!”.
Tôi nhanh chóng lĩnh hội ý của ông, ngồi xuống.
“Nói xem, hôm qua cô ăn phải cái gì mà chửi tôi như chửi cháu cô hả”.
“… Tôi bị thất tình tổng giám đốc Vương ạ”.
“…” . Sếp Vương sững sờ ba giây, sau đó nói: “Đáng đời!”.
Tôi bị sếp Vương mắng cũng rất thoải mái, vì hễ còn muốn mắng bạn, chứng minh rằng giá trị sinh tồn của con người bạn vẫn còn.
“Thằng ngốc nào đá cô?”. Sếp Vương nói, “Có phải cái tên hói nửa đầu đến cuộc họp thường niên lần trước không? Nó không xứng với cô, coi như lúc trước cô lầm đường lạc lối”.
Sếp Vương là đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, chúng tôi ai cũng đều yêu quý ông.
Cái tốt của sếp Vương là loại tốt đẹp vô tính kiểu cổ, cực kì hiếm gặp trong thời đại này. Tuy ông chỉ hơn bốn mươi nhưng mỗi lần bước vào văn phòng của ông, tôi luôn có cảm giác vào phòng ông ngoại hồi nhỏ, con người ông và căn phòng luôn tỏa ra mùi khiến người ta thiu thiu buồn ngủ song lại cảm thấy bình yên trong lòng. Trước khi nói chuyện với sếp Vương, tôi luôn muốn xin ông viên đường ăn trước, đây chính là loại khí chất kì diệu ấy. Về điểm này, các đồng nghiệp ở công ty cũng từng thảo luận sôi nổi. Con mèo hoang CICI thuộc tổ mĩ thuật chơi ở bar tới nửa đêm, ngơ ngẩn tới công ty mới nhớ ra có đơn hàng gấp chưa hoàn thành, lập tức lạnh toát mồ hôi hột, vội vã một ngày trời cũng chưa xong, đành đến báo cáo đúng sự thật với sếp Vương, khi gõ cửa bước vào, sếp Vương đang ngồi quay lưng lại, đón ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng, xem Yasujiro Ozu[1], quay người thấy CICI bèn vỗ vỗ ghế sofa, nói “Cùng xem đi, tôi đã pha trà Phổ Nhĩ, còn có bánh quy rong biển nữa”. Sau khi CICI nơm nớp lo sợ ngồi xuống, sếp Vương mới liền mặc kệ cô ấy, tiếp tục chăm chú xem phim, CICI cũng xem cùng, nhưng xem mãi cũng không vào, hai người lúc thì rộp rạp nhai bánh quy, lúc thì nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ, cảnh này bị đồng nghiệp xộc vào nộp báo cáo nhìn thấy, liền rút di động ra chụp lén một kiểu, đặt tên là “Niềm vui gia đình sum vầy”, gửi cho mọi người. Tới hôm nay, mỗi khi nhắc tới buổi chiều ấy CICI đều không kìm được nước mắt.
[1] Yasujiro Ozu (1903-1963): Đạo diễn, nhà biên kịch hàng đầu Nhật Bản.
Bị sếp Vương giáo huấn một hồi, tôi trở về vị trí, tên Quảng Đông ngốc nghếch ngồi cạnh ô làm việc của tôi lại bắt đầu vùi mặt vào ngăn tủ hút trộm thuốc lá, tôi không thể hiểu nổi cách hút thuốc kiểu đà điểu này. Tiểu Khả, họa sĩ thiết kế ngồi đối diện lại bắt đầu lẩm bẩm trước màn hình vi tính, mới đầu tôi cảm thấy dáng vẻ cậu ta rất khủng bố, sau này mới biết hóa ra cậu ta mắc chứng khó đọc, tôi đã không dưới một trăm lần thấy cậu ta dán mắt vào màn hình lẩm bẩm: Tên đăng nhập… à (tiếng gõ chữ). Mật mã? À… (tiếng gõ chữ).
Cô gái ngoan hiền 36C[2] ở quầy lễ tân lại hâm hộp cơm quá lâu, ngửi mùi nhựa khen khét quen thuộc bay ra từ phòng uống nước, tôi biết lại một buổi chiều an toàn mà vô hại qua đi, cuối cùng tôi lấy dũng khí mở di động, không có tin nhắn hay lời nhắn nào.
[2] 36C: Chỉ số vòng ngực.
Tay tôi cầm di động, nhìn chằm chằm đủ nửa tiếng đồng hồ, đến từng phím trên bàn phím mờ sau bụi bẩn tôi cũng biết rõ, nhưng di động mãi không có tiếng chuông nào.
Tôi lo di động hỏng, hoặc giống như tôi, gặp phải sự cố nghiêm trọng, đầu óc không suy nghĩ được, thế là tôi mở máy, tắt máy hết lần này đến lần khác nhưng cho dù tôi giày vò thế nào, di động vẫn không có phản ứng gì.
Tôi tuyên bố từ bỏ, đồng thời trong lòng cảm giác hận thù như sóng lớn dâng trào. Đôi cẩu nam nữ này, cho dù tôi không cần lời xin lỗi, không cần giải thích nhưng tối qua khi tôi quay người đi, trạng thái tinh thần kích động đến như vậy, dù tôi không vứt bỏ sinh mạng, thì cũng có thể cầm dao giết người, lẽ nào các người không tò mò tôi có còn trên nhân thế không, lẽ nào các người không thể nhắn cái tin hỏi thăm tôi một chút “Xin chào, cho hỏi cô vẫn còn sống chứ?”.
Trong cơn căm giận, Vương Tiểu Tiện ngồi bên quay sang tôi với vẻ nghiêm túc, mở miệng: “Hoàng Tiểu Tiên, cô không sao chứ?”.
Tôi vô thức nói: “Vô cùng ổn. Làm sao?”.
Vương Tiểu Tiện thản nhiên nói, “Vậy cô có thể đừng đá chân vào tấm vách ngăn có được không? Cô đụng vào là bên này rung theo, cô xem, sánh cả nước ra rồi”.
Vương Tiểu Tiện cũng là một đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, anh ta hận tôi, tôi hận anh ta.
Tên này bề ngoài thì đẹp trai, nhưng bên trong trái tim lại ngự trị cô thiếu nữ mười bốn tuổi mẫn cảm, yếu đuối, ngây thơ. Lúc vừa vào công ty, phong thái mỏng manh, mềm mại của anh ta đã khiến một đám phụ nữ trung niên phụ trách vệ sinh say mê, điên đảo, nhưng lần đầu tiên thấy anh ta, tôi liền biết anh ta nhất định là gay một trăm phần trăm, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tôi không có ý kiến gì với gay, ngược lại còn yêu mến. Nhưng cái tên gay bên cạnh tôi quả thật không bình thường, làm việc cùng anh ta quả là tai họa. Những vụ cãi nhau lớn nhỏ của hai chúng tôi tính ra cũng xấp xỉ một đôi vợ chồng kết hôn được ba mươi năm.
Chớp mắt đã đến giờ tan làm, CICI ngồi kế bên của kế bên tôi, đã trang điểm cách đây một tiếng, còn hỏi tôi bảy, tám lần, bóng mắt màu xanh hôm nay có khiến bọng mắt cô ấy rõ hơn không.
Vừa tới năm rưỡi, mọi người ào ào ra về, chưa tới năm phút, văn phòng chỉ còn lại một làn khói xanh và tôi.
Tôi không đứng lên nổi, cảm giác hoang mang mờ mịt trong lòng tựa như loại hoang mang “gió thổi rạp cỏ nhưng trước sau chẳng thấy dê bò”. Bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thực sự biết rõ chẳng có ai đang đợi tôi, người đó sẽ không ở dưới lầu đợi tôi bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn. Hôm nay, ngày mai, vĩnh viễn không có.
Tôi hoang mang đến nỗi sắp không thể chống đỡ nổi, muốn đụng vào tường, muốn ném đồ, muốn gào thét. Tôi mở danh bạ trong di động, muốn nói chuyện với ai đó, là người là được, có thể trả lời là được.
Nhưng trong danh sách liên lạc dài đằng đẵng lại không có một người như vậy.
Đây cũng là quả đắng tôi có được khi mải mê đắm chìm trong yêu đương.
Sắc trời ngoài cửa sổ chuyển tối nhanh chóng. Tôi không thể cúi được đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm đèn tín hiệu báo có công trường xây dựng phía trước một cách ngây ngốc. Bóng tối trong căn phòng càng lúc càng sẫm, tôi đứng trước cửa sổ, một đống hoang mang lặng lẽ xếp thành hàng sau lưng tôi.
Loại hoang mang này khiến tôi thê lương hơn cả Sisyphus[3] đẩy tảng đá, giây khắc anh ta sắp đẩy lên tới đỉnh núi, trong lòng vẫn còn một chút tâm lí cầu may, một chút trông đợi, nhưng sự trừng phạt đang chờ đợi tôi lại là hàng ngày hễ mở mắt là chỉ có thể thấy hết hố đen này đến hố đen khác ghi dấu ngày tháng, im lìm chờ tôi nhảy xuống, từng buổi chiều chạng vạng như vậy lần lượt đánh úp tôi, tôi cũng không chút cảm giác mà qua hết một ngày vô nghĩa.
[3] Sisyphus là nhân vật thần thoại Hy Lạp, phải chịu hình phạt không ngừng đẩy một tảng đá lên núi, khi lên đến đỉnh tảng đá lại lăn xuống.
Giống như máy , bật máy, , , không ngừng cho tới khi đóng nguồn điện, một ngày như vậy đấy.
Cổ càng lúc càng đau, đó là bởi cái đầu mà nó phải chống đỡ sắp tự động rơi vì nặng trĩu vô vọng.
Đột nhiên, đèn huỳnh quang phía sau sáng lên từng hàng, tôi không thể quay đầu lại, đành nghiêng tai lắng nghe, có tiếng hít thở! Nơi này có người sống! Tôi kích động tới mức gần như vui mừng phát khóc, thế là quay mạnh đầu, bên tai vang lên tiếng “rắc rắc”.
Cổ liền khỏi luôn, nhưng bà chị dọn vệ sinh đứng gần tôi không biết đầu đuôi, nhìn một lượt tôi từ trên xuống dưới, sau đó dạy dỗ: “Tăng ca cũng cần bật đèn, tiết kiệm tiền cho sếp à?”.
Cứ như vậy, bà chị dọn vệ sinh đã mang lại cho tôi một cái cổ khỏi bệnh và một cái kết sáng sủa vào ngày đầu tiên sau khi chia tay.